Diệp phu nhân nói: "Gần đây mẹ có học tiếng Pháp, xong càng học càng thấy thích."
Diệp Tây Thành nhìn thoáng qua mẹ mình, cái gì cũng không đáp, vùi đầu vào ăn cơm.
Bùi Ninh tiếp lời: "Tiếng Pháp nói rất êm tai."
"Ninh Ninh, trước kia con đi Pháp, có phải còn nhớ tiếng Pháp không?" Diệp phu nhân tỏ vẻ không biết gì hết.
Bùi Ninh: "Vâng ạ."
Diệp phu nhân nói theo: "Thế thì tốt quá, dì còn muốn chuyên tâm học tập, ngày mai giáo viên lại muốn hai người giao lưu đối thoại trực tiếp, dì buồn đến đau đầu, sợ bị quên gì đó, vừa lúc con có thể giúp gì luyện một chút."
Bùi Ninh nói được, ăn cơm xong liền giúp bà luyện nói.
Thế nhưng Diệp Đổng lại lên tiếng ngăn cản Diệp phu nhân: "Với cái trình độ của bà thì mất hai giờ cũng luyện không xong, Ninh Ninh bận bịu cả ngày rồi, để con bé về nghỉ sớm đi."
Diệp phu nhân ngữ khí bất mãn: "Luyện hai giờ không tốt thì tôi luyện thành ba giờ, người ta muốn tranh thủ luyện nói, ông có hiểu không? Nếu không thì đêm nay Ninh Ninh ở lại đi, dù sao ngày mai con cùng Tây Thành đều tới công ty, Ninh Ninh ngồi xe con cũng được mà."
Diệp Đổng nhìn phu nhân nhà mình với ánh mắt đầy suy tư, ý bảo Diệp phu nhân giữ ý một tẹo, ý là "Bà nhiều chuyện gì đấy hả, không phải đã thống nhất mặc kệ chuyện hai đứa rồi à?"
Diệp phu nhân tự động bỏ qua, trực tiếp sắp xếp cho dì giúp việc trong nhà dọn phòng gọn gàng cho Bùi Ninh ở.
Liền quyết định như vậy, chẳng cần để ý ánh mắt ai.
Mà đương sự là Bùi Ninh, vẻ mặt ngây ngốc, ngay cả cơ hội cho ý kiến cũng chưa kịp.
Bùi Ninh cự tuyệt: "Dì à, còn phải về nhà, kể cả luyện ba giờ cũng không sao cả, không muộn đâu ạ, bình thường con vẫn ngủ muộn mà."
Diệp phu nhân: "Nghe lời dì, ở lại đi con, nếu con về thì dì áp lực lắm, nhỡ đâu hai tiếng luyện cũng không tốt thì sao nào? Con không về thì thời gian dư dả hơn chút, dì cũng không khẩn trương lại nói sai."
Diệp Đổng cũng đành một lời y hệt: "Muộn liền ở lại đi."
Bùi Ninh nhìn Diệp Đổng cùng Diệp phu nhân, nhất thời nghĩ không ra bọn đang nghĩ gì nữa.
Trước kia thì hy vọng cô cách xa thật xa Diệp Tây Thành ra, xa đến mức tốt nhất cả đời này cũng đừng gặp lại.
Giờ thì sao?
Chủ động đưa cô về, còn để cô trở thành trợ lý của Diệp Tây Thành.
Suốt cả bữa cơn, Diệp Tây Thành vẫn giống như chẳng có việc gì, chuyên chú ăn phần của chính mình, mặc kệ ai nói gì cũng không mở miệng.
Ăn cơm xong, Diệp phu nhân cùng Bùi Ninh đi lên tầng kiểm tra xem còn thiếu gì không để dì giúp việc còn chuẩn bị.
Bùi Ninh cầm túi xách lên, vừa rồi Diệp Tây Thành ăn xong liền ra khỏi phòng ăn, không biết anh vào thư phòng hay về phòng của mình nữa.
Chờ hai người đi rồi, Diệp Đổng không hiểu đang xảy ra chuyện gì, hỏi Diệp phu nhân: "Bà lúc nào thì học tiếng Pháp vậy?"
"Hôm nay."
"...Bà cũng nhàn hạ quá nhỉ?"
"Ý của thằng con trai ông đấy."
Diệp Đổng đưa mắt nhìn lên tầng: "Tây Thành nghĩ thế nào? Hiện tại hai đứa gặp mặt hằng ngày, còn cần chút thời gian này sao?"
Diệp phu nhân giải thích: "Khả năng là Tây Thành muốn Ninh Ninh cảm nhận được sự thoải mái trước đã, gợi lại hồi ức khi trước, nếu không nhỡ người ta hoảng sợ thì sao?"
Trước kia, mỗi dịp nghỉ hè tới, Bùi Ninh đều đến nhà họ chơi rất nhiều lần, mỗi lần đều ở hơn một tháng, phần lớn thời gian đều cùng Tây Thành rong chơi.
Với căn phòng mà bọn họ nói tới, gần như nơi đó lấp đầy ký ức của cả hai.
Bùi Ninh đi ngang phòng Diệp Tây Thành, cửa phòng không đóng, cô không tự giác ngắm nhìn vài lần, không nhìn được người trong phòng, chỉ thấy phòng vẫn như cũ, không thay đổi chút nào.
Cô ở sát phòng anh, dì giúp việc đã thay ga giường mới tinh, quần áo ngày mai cần mặc cũng đặt chỉnh tề ở chiếc ghế cuối giường, quần áo đều là Diệp phu nhân mua lúc xuất ngoại mang về, gặp lúc dùng tới rồi.
Trên bàn trang điểm đầy đủ mỹ phẩm còn chưa bóc mác.
Dì giúp việc hỏi: "Ninh Ninh, con nhìn xem còn thiếu gì không?"
Bùi Ninh cười: "Không thiếu ạ, phiền dì quá."
Dì giúp việc rời đi là Bùi Ninh liền ôm gối bò lên giường nằm.
Vẫn là chiếc giường đó, bài trí trong phòng cũng không thay đổi, cái phong cách công chúa của ngày xưa cũ này, bên phải tường là chiếc tủ được thiết kế, những đồ vật cô thích vẫn đứng đó như chưa hề rời đi.
Ngày đó, mặc kệ tất cái gì, điều gì, cô đều nhận được hai phần quà giống nhau như đúc, một phần mang về quê đặt, một phần đặt ở trong căn phòng này.
Lúc nhỏ, mỗi khi viết văn, mỗi lần viết đến tình thương của cha hoặc tình thương của mẹ, cô đều nhắc đến mọi quan tâm cùng sủng nịnh của chú Diệp cùng Diệp phu nhân dành cho mình. Trong suy nghĩ của cô, nếu bố mẹ còn sống, chắc chắn họ cũng giống chú Diệp cùng Diệp phu nhân, nhất định sẽ yêu cô vô cùng.
Tất cả đều giống hệt xưa cũ, bao gồm cả sự quan tâm cùng những đối đãi mà chú Diệp cùng Diệp phu nhân mấy năm nay, vẫn như lúc ban đầu, có khi còn nhiều hơn thế nữa.
Giống như chưa từng biến mất, chưa từng rời bỏ.
Chỉ là mỗi quan hệ của cô cùng Diệp Tây Thành, cảnh còn người mất.
Mất một lúc lâu Bùi Ninh mới hoàn hồn, cô đứng dậy đi xuống nhà tìm Diệp phu nhân.
Bùi Ninh mới đóng cửa lại, cửa phòng cách vách mở ra, cô cùng Diệp Tây Thành bốn mắt nhìn nhau, tóc anh nửa cong nửa vểnh, còn mới thay quần áo ở nhà.
Chẳng có gì để nói cả, Bùi Ninh gật đầu với anh.
Vừa lướt vai qua, Diệp Tây Thành hỏi cô: "Có bận không?"
Bùi Ninh xoay người: "Có việc gì à?"
Diệp Tây Thành: "Pha giúp tôi ly cà phê." Anh nâng bước đi vào thư phòng.
Chờ anh vào rồi Bùi Ninh mới thôi không nhìn nữa.
Mấy năm nay anh không còn gọi cô là Ninh Ninh, mà cô cũng không gọi anh là Diệp Tây Thành.
Bùi Ninh xuống nhà, Diệp phu nhân đang cầm cuốn sách dạy tiếng Pháp đọc đi đọc lại, đọc cả buổi cũng không được mấy từ đúng cả.
"Ninh Ninh, con thấy dì đọc được không?"
"... Khá tiến bộ ạ."
"Ha ha, đứa nhỏ này."
Bùi Ninh nói: "Dì ơi, dì chờ con chút rồi con đọc cùng dì."
Phản ứng đầu tiên của Diệp phu nhân là: "Con vội đi đâu?"
"Không phải, pha...." Ở nhà mà kêu Diệp tổng thì không ổn lắm, Bùi Ninh nghĩ mãi: "Pha cho Tây Thành tách cà phê ạ."
Diệp phu nhân cười: "Đứa nhỏ này, lại còn sai con nhiều như vậy, vẫn nghĩ rằng đang ở công ty chắc."
"Không có gì đâu ạ, vừa đúng lúc con cũng muốn uống nên thuận tay thôi ạ."
Pha cà phê xong, Bùi Ninh mang tới cho Diệp Tây Thành, anh còn đang gọi điện, cô đặt tách cà phê xuống đang chuẩn bị đi, vừa mới xoay người thì Diệp Tây Thành lại đưa điện thoại cho cô: "Nói chuyện cùng Tưởng Vân Triệu đi."
Bùi Ninh chả hiểu gì hết: "Nói gì cơ?"
Diệp Tây Thành: "Có việc muốn hỏi em."
Bùi Ninh đặt điện thoại bên tai, ống nghe truyền tới giọng nói của Tưởng Vân Triệu: "Bùi Ninh?"
"Đây."
"Cuối cùng cô cũng tới hả, nói chuyện với Diệp Tây Thành đúng là mệt chết, mặc kệ tôi nói gì thì cậu ta cũng chỉ ừ một tiếng, tôi còn muốn hỏi cô chi tiết về đánh giá giá trị dự án."
Diệp Tây Thành đưa ghế dựa cho cô, nâng cốc cà phê lên, rời đi."
"Ninh Ninh đâu?" Diệp phu nhân ở dưới nhà, hỏi.
Diệp Tây Thành: "Đang nói chuyện điện thoại."
"Con cũng thật là, ở nhà mà còn để người ta vất vả, cơm nước xong liền không thấy bóng người." Diệp phu nhân lắc đầu, cảm thấy con trai nhà mình vẫn chưa suy nghĩ chu đáo.
Diệp Tây Thành chậm rãi khuấy tách cà phê: "Mẹ, cảm ơn."
Suy nghĩ của anh quá nhảy vọt, Diệp phu nhân sửng sốt, phải mất một lúc mới hiểu được anh nói cảm ơn cái gì.
Bà bỏ cuốn sách tiếng Pháp xuống, đi vào phòng giữ quần áo lấy chiếc ba lô nam tới: "Này, mẫu mới của năm nay, mẹ nhìn thấy đẹp nên mua cho con."
Diệp Tây Thành không thiếu ba lô, đối với anh mẫu mới hay không cũng không chú ý nhiều như vậy: "Không cần, giữ lại tặng người khác đi."
Diệp phu nhân cũng không miễn cưỡng, chỉ nói câu: "Được thôi, để mẹ nhìn xem nên đưa cho ai vậy. Mẹ cũng mua cho Ninh Ninh mẫu này nhưng là của nữ, con bé nói rất thích, nếu không thì chờ ngày nào đó Ninh Ninh có đối tượng thì đưa cũng không muộn."
Diệp Tây Thành: "..." Sau đó duỗi tay lấy cái ba lô đó lại.
Diệp phu nhân lại chẳng thèm chế nhạo anh, ngược lại còn nói: "Mẹ không biết mấy người trẻ các con yêu đương thế nào, nhưng mà mẹ biết việc này muốn vội cũng không được, Ninh Ninh thích leo núi, chờ thời tiết mát mẻ, con nên cùng con bé đi đi."
Đang nói thì Bùi Ninh xuống.
Diệp Tây Thành tìm cái gối ôm hòng che giấu cái hộp, không hề chú ý bên dưới còn lộ ra góc ba lô.
Bùi Ninh đưa trả điện thoại cho Diệp Tây Thành, Diệp Tây Thành bất chợt mới phát hiện, di động của anh còn đang để ảnh cô làm hình nền đấy, nếu bị cô nhìn tới khẳng định lại xóa trộm cho mà xem.
Diệp Tây Thành nhanh chóng mở điện thoại, may quá hình còn nguyên.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, không biết là cô không thấy hay coi như mắt mù tai điếc nữa.
Nguyên tối nay, Bùi Ninh giúp Diệp phu nhân luyện đọc phần đối thoại đơn giản, Diệp phu nhân vẫn chẳng nhớ được, không câu nào là không tìm ra điểm sai.
Bùi Ninh vẫn kiên nhẫn sửa từ sai thành đúng, một từ lại một từ phát âm cho chuẩn, nhìn qua thì Diệp phu nhân khá nghiêm túc học tập, mãi rồi cũng phải thở dài: "Hình như dì học không tốt."
Bùi Ninh trấn an bà: "Luyện nhiều một chút liền đọc tốt mà dì."
Hai người luyện đọc bao lâu thì Diệp Tây Thành cũng ngồi ở đó bấy lâu.
Anh không tới thư phòng làm việc, vẫn luôn ngồi trên sô pha đọc tài liệu qua điện thoại.
Diệp Tây Thành ngồi đó, vừa bắt đầu có hơi để ý Bùi Ninh, sau rồi liền tiến vào trạng thái làm việc.
Cô cùng Diệp Tây Thành duy trì khoảng cách không giống như lúc còn ở văn phòng, tuy rằng anh vẫn luôn ở trạng thái làm việc, cô cũng chả có lời nào nói với anh, vậy mà giờ anh vẫn tỏ ra như một người bạn ngồi cạnh, không tiếng động, giống hệt ngày còn nhỏ vẫn luôn bồi cô như vậy.
Đồng hồ chỉ 10 rưỡi, Diệp Tây Thành lên tiếng: "Mẹ, thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm chút đi." Anh không chờ Bùi Ninh mà đi lên tầng trước.
Diệp phu nhân biết anh muốn để Bùi Ninh sớm nghỉ ngơi, Bùi Ninh quay về gần một tháng, anh vẫn chưa sắp xếp việc gì để cô làm cả, bởi vì muốn Bùi Ninh có khoảng thời để nghỉ ngơi cho tốt, anh biết việc làm của Bùi Ninh mấy năm nay, luôn liều mạng vào các dự án, đến mức cơ thể suy kiệt.
Bà nói với Bùi Ninh: "Ninh Ninh này, chúng ta luyện lần cuối rồi nghỉ thôi, đầu óc dì bắt đầu muốn ngừng hoạt động rồi."
Chờ luyện xong, Bùi Ninh đưa cho Diệp phu nhân một cốc sữa bò rồi mới về phòng.
Hành lang chỉ chừa lại một ngọn đèn sáng lờ mờ, mà phòng Diệp Tây Thành lại tắt đèn rồi.
Đi ngang qua cửa phòng anh, không chút do dự cứ nhìn vào đó, nương theo thứ ánh sáng mơ hồ, cô nhìn tới người đang nằm trên giường.
Nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua, đi lướt qua thôi.
Sợ ánh đèn ngoài hành lang ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, Bùi Ninh tắt đèn, lại nắm tay nắm cửa phòng mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cả hành lang chìm trong bóng tối.
Cô vốc nước lên mặt, chỉ có vậy mới làm cô tỉnh táo.
Từ khi trở lại Bắc Kinh, số lần cô thất thần bằng ngang ngửa với số lần ăn cơm, mỗi ngày ít nhất cũng phải hai ba lần.
Cô không nghĩ Diệp Tây Thành vẫn giữ thói quen ngủ mở cửa đó, vẫn thói quen liên quan đến cô.
Cô còn nhớ, lúc bảy tám tuổi, năm đó tới Diệp gia, vì ở phòng quá lớn nên có chút sợ hãi, đặc biệt là buổi tối, tầng ba lại chỉ có cô và Diệp Tây Thành ở, Diệp Đổng cùng Diệp phu nhân ngủ ở tầng hai.
Cô nằm trên giường đến nửa đêm cũng không ngủ được, chẳng còn cách nào khác, cô đành phải đi tìm Diệp Tây Thành, sau đó cả một thời gian dài ở lại phòng Diệp Tây Thành, trên chiếc giường lớn đó, cô chiếm tận hai phần ba luôn.
Sau kì thi đại học cô lại tới, ban đêm bị ác mộng làm tỉnh, khi tỉnh lại mồ hôi lạnh túa đầy người, sợ tới mức nhắm mắt cũng không dám, cũng không dám tắt đèn.
Lại không thể giống khi còn nhỏ chạy tới phòng Diệp Tây Thành được, đã lớn cả rồi.
Cho nên Diệp Tây Thành mới nói với cô, cửa phòng anh luôn luôn mở rộng, nếu cô sợ hãi thì gọi anh.
Cả kì nghỉ hè đều như thế.
Sau lại tới kì nghỉ hè năm hai, cô tới Hoa Ninh thực tập.
Khi đó cô cùng Diệp Tây Thành đã ở bên nhau, nhưng mà một số quy định trong nhà vẫn phải quy củ thực hiện, chỉ có lúc thân mật vào cuối tuần, hai người ở trong phòng anh lăn lộn đến quên trời.
Hầu hết các buổi tối đều ngủ riêng, anh vẫn giữ thói quen cũ, ngủ không đóng cửa.
Nước trong phòng tắm vẫn còn chảy ào ào, Bùi Ninh mãi mới có thể không nghĩ lại nữa.
Nằm mãi đến hơn 12 giờ đêm, hôm nay quá mệt mỏi, ban ngày thì vội vàng, tối đến lại nói chuyện ba giờ liền không ngừng nghỉ, thế mà đến giờ vẫn không buồn ngủ.
Sau đó ngủ thiếp đi lúc nào cô cũng không biết nữa, chỉ nhớ lúc đó đã là nửa đêm.
Sớm hôm sau, Bùi Ninh vẫn đi qua phòng Diệp Tây Thành, cửa thì mở mà người đã sớm không ở đây, trên giường cực kỳ gọn gàng chỉnh tề.
Đi tới cầu thang xoắn ốc, Diệp Tây Thành vừa lúc đi lên, hai người lại đối diện trực tiếp.
"Xuống ăn sáng." Anh xoay người đi xuống.
Cô đáp ứng: "Ừ."
Lý do anh lên tầng chính là để gọi cô dậy ăn sáng.
Cảm giác giống hệt trước kia, tất cả mọi thứ đều không thay đổi, anh vẫn thuộc về cô.
Nhưng mà....
Bùi Ninh ngồi xuống, cả một bàn ăn lớn chỉ có cô cùng Diệp Tây Thành ngồi ăn, đồ ăn Trung Quốc lẫn phương Tây đều có. Cô hỏi Diệp Tây Thành: "Chú Diệp cùng dì Diệp đi đâu rồi?"
Diệp Tây Thành: "Đi tập thể dục buổi sáng."
Bùi Ninh gật gật đầu, lần này cô không ngồi cạnh anh, cách anh cực xa.
Diệp Tây Thành chỉ nhìn cô mà chẳng nói gì.
Vốn đang muốn bảo cô ăn sớm một chút, muốn lấy thức ăn đưa cho cô, thế mà, thôi đành tự mình ăn vậy.
~Hết chương 6~
Lời editor: Mình ưu tiên "Yêu em" mỗi ngày 1c để cân bằng số chương đã nhé, còn "Bạn trai" thì sẽ chậm hơn một chút nha.