• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Tây Thành vừa mới đi, Bùi Ninh liền tắt TV, vừa rồi xem TV chỉ để phân tán sự chú ý còn trong TV nói gì cô không có tâm trạng để ý tới.
Cô tĩnh tâm lại, chuẩn bị gọi video với bà nội.
Mấy ngày nay bận quá, chưa có thời gian nói chuyện với bà vài câu.
Bùi Ninh gọi điện cho bà trước, lúc nhận được điện thoại của cô, bà nội hơi hoảng sợ, vội hỏi: "Ninh Ninh, con gặp chuyện gì à?"
Bùi Ninh cười: "Con có thể gặp chuyện gì chứ, nhớ bà và ông nội lắm nha."
Bà nội đỡ tay vịn ghế ngồi xuống: "Vậy là tốt rồi, làm bà sợ hết hồn, giờ này mọi ngày con đều đi làm, làm sao có thời gian nói chuyện với bà chứ." Bà hỏi cô: "Sáng nay không bận sao?"
"Không bận ạ." Bùi Ninh nói: "Bà nội, mấy ngày nữa con về, ngày mai con đi leo núi đã, leo núi xong về nhà với bà hai ngày."
Bà nội vui cười hớn hở: "Quá tốt, con cùng Dịch Lâm khó có thời gian cùng nhau ra ngoài chơi mà."
Bùi Ninh: "Con đi leo núi với Tây Thành."
Bà nội sửng sốt: "Hả? Không đi cùng Dịch Lâm à?"
Bùi Ninh: "Không ạ, về nhà cũng là đi cùng Tây Thành."
Bà nội không nghĩ nhiều, Diệp Tây Thành cũng htường xuyên đến nhà bọn họ, lúc còn nhỏ đến khi trưởng thành đều đến rất nhiều. Điều bà nội quan tâm bây giờ là: "Thế Dịch Lâm đâu? Không đi cùng hai đứa à? Có phải lại bận việc không?"
Bùi Ninh thấp giọng nói: "Bà ơi, con có việc dối bà."
Bà nội không khỏi khẩn trương: "Sao thế? Mau nói bà nghe."
Bây giờ Bùi Ninh có thể nhẹ nhàng nói ra những lời mà trước kia cô vẫn luôn giấu trong lòng: "Con cùng Dịch Lâm đã chia tay lâu rồi, chia tay từ một năm trước."
"Cái gì?" Bà nội che tim lại, hơi buồn.
Bà nhìn đứa cháu gái vừa nghe lời vừa hiếu thuận, chứng kiện bọn họ lớn lên, thân thể bà cũng ngày càng kém đi, lúc nào cũng thúc giục cô kết hôn cùng Dịch Lâm, nào biết cô lại luôn giấu diếm.
Thì ra là chia tay.
"Ninh à, con có phải chịu ủy khuất không? Làm sao lại không nói bà biết sớm hơn?"
Hốc mắt Bùi Ninh đỏ lên: "Không ủy khuất đâu bà, con tốt lắm." Cô cũng không muốn bà nội nhọc lòng, liền nói lý do dễ tiếp thu nhất cho bà nghe: "Chỉ là con cùng anh ấy tình cảm phai nhạt, không phải bà vẫn biết anh ấy thường xuyên tới gặp hai người sao, bọn con không loạn gì cả, thật sự con cũng không chịu ủy khuất gì."
Bà ngoại không hỏi lại, bà biết tư vị trong lòng cháu gái mình: "Chia tay thì chia tay, tìm người tốt hơn là được. Khi nào con về, bà nấu cơm cho con ăn."
Bùi Ninh: "Chưa rõ ạ, chưa tính ở trên núi chơi mấy ngày, trước khi về con sẽ gọi cho bà."
Bà nội: "Được được được, con cùng Tây Thành cứ về chơi mấy ngày."
Đáy lòng Bùi Ninh âm thầm hít sâu, suy xét một đêm rồi, cô vẫn biết mình không còn đường lui nữa, quyết định: "Bà ơi, con còn có chuyện muốn nói với bà."
Trong lòng bà nội giờ chỉ còn lại đau lòng: "Ninh à, có chuyện gì con nói đi, bà nghe đây." Lại an ủi cô: "Có bà ở đây, không sao đâu, không có gì ghê gớm cả."
Bùi Ninh dùng sức gật đầu, trong lòng thế mà lại vội vàng muốn chết: "Bà à, con đang yêu đương với Tây Thành."
Bà nội ngây ngẩn cả người, ngắn ngủn có một hai phút mà như ngồi tàu lượn siêu tốc, bà định thần: "Ninh Ninh à, không sao, bà là người từng trải, sóng to gió lớn gì đều đã khinh qua rồi, con không cần nói dối cho bà cao hứng. Bà hiểu mà, chỉ cần con vui là được."
Bùi Ninh: "... Bà, con thật sự đang yêu Tây Thành mà."
Bà nội vẫn không tin: "Con không đùa chứ?"
Bùi Ninh cười bất đắc dĩ: "Con nói đùa gì chứ, cái này cũng có thể đùa ạ."
Bà nội càng lo lắng hơn: "Ninh Ninh, gia đình chúng ta như vậy, chú Diệp cùng dì Diệp của con..." Bà nội đột nhiên nghèo từ, không biết biểu đạt sao mới đúng nữa.
Bùi Ninh trấn an bà: "Chú Diệp cùng dì Diệp đều biết, chính chú Diệp kêu con về làm việc mà, muốn con hợp tác với Tây Thành, vừa lúc bọn con thấy như vậy rất tốt, thế mà cứ như vậy ở bên nhau."
Còn những chuyện ở giữa cô lược bỏ bớt đi.
Bà nội gạt nước mắt: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Không ngừng lặp lại mấy chữ này.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, trong lòng Bùi Ninh chứa đựng ngũ vị tạp trần.
Cô không biết chuyện cô không màng tất cả, được ăn cả ngã về không sẽ nhận được kết cục gì đây.
Ngày đó Diệp Tây Thành nói muốn đi về bên kia, trong lòng cô lạnh toát, cảm xúc cũng thay đổi thất thường, chờ lý trí về rồi, cô biết chắc chắn anh cũng bất đắc dĩ mới làm vậy.
Diệp Tây Thành vẫn hơi tức cô, cô biết, tức cô vì ngày đó không nói với anh chuyện đã nói với chú Diệp, tại sao không lựa chọn anh. Vì sao, năm đó lại quyết tuyệt xoay người bỏ đi mà không cần anh.
Cô không biết con đường sau này của cô và Diệp Tây Thành sẽ còn gặp khó khăn gian khổ thế nào, kể cả núi đao biển lửa cô cũng chấp nhận.
Bùi Ninh ngồi đến phát ngốc, mãi mới lên tầng thay quần áo đi dạo phố.
Tới Bắc Kinh hơn hai tháng, ngoại trừ mua cúc áo cho Diệp Tây Thành mới đến trung tâm thương mại thì thời gian còn lại đều dùng để làm việc.
Hôm nay trời nhiều mây, mặt trời ẩn đi đâu mất rồi, thời tiết cũng thoải mái, Bùi Ninh đi giày đế bằng, không đi xe mà đi bộ dạo trung tâm thương mại.
Bùi Ninh?
Diêu Hi hơi giật mình, hôm nay Bùi Ninh mặc quần áo hưu nhàn, nhìn cũng không giống là có hẹn gặp người khác.
Cô ta thấy Bùi Ninh đi vào một cửa hàng ven đường.
"Nhìn gì thế?" Bố cô ta ngồi bên cạnh hỏi.
Diêu Hi hoàn hồn: "Dạ, nhìn thấy trợ lý của Diệp Tây Thành."
Bố Diêu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Trợ lý Diệp Tây Thành? Đâu?"
Diêu Hi: "Vào trong rồi."
Không chờ Bùi Ninh đi ra, ô tô chậm rãi nổ máy, xe bọn họ cũng dần cách xa.
Bố Diêu không nhìn thấy người, hỏi: "Trợ lý Vạn Đặc đi dạo phố?"
Diêu Hi: "Không phải, trợ lý hiện tại của Diệp Tây Thành là nữ, cũng là bạn gái Diệp Tây Thành."
Cô ta vừa mới biết tin này, bạn bè trong giới đăng ảnh chụp tiệc rượu ngày đó lên, nói Diệp Tây Thành đưa bạn gái tới dự, cô ta vừa thấy ảnh chụp, thế mà người ở ở cạnh Diệp Tây Thành lại là Bùi Ninh.
Bố Diêu kinh ngạc không thôi, tò mò hỏi: "Bối cảnh cô gái kia thế nào?"
Diêu Hi: "Không bối cảnh, nhà nghèo, bố mẹ gặp nạn khi cô ấy còn nhỏ, ông bà tàn tật nhiều năm rồi." Cô ta lại nghĩ: "Bùi Ninh là mối tình đầu của Hạng Dịch Lâm, cũng là bạn gái luôn."
Bố Diêu nhìn Diêu Hi: "Nói bậy?" Ông ta cảm tưởng như đang nghe chuyện xưa vậy.
Diêu Hi bất đắc dĩ giải thích: "Không nói bậy, Diêu Viễn có quen Bùi Ninh, quen từ 6 năm trước."
Bố Diêu suy tư gì đó, nhẩm cái tên kia: "Bùi Ninh?"
Diêu Hi gật đầu, hỏi lại: "Sao thế ạ?"
Bố Diêu: "Tập đoàn Hoa Ninh cùng tên đó có liên hệ?"
Diêu Hi cũng không xác định: "Ai biết được, với tính cách Diệp Tây Thành thì chắc sẽ không đâu, anh ta giống Hạng Dịch Lâm, tình cảm gì đó đều là bình thường, lợi ích mới là trên hết."
Nhắc tới Diệp Tây Thành, bố Diêu lại nói nhiều vài câu: "Khẳng định Diệp Tây Thành đang có tính toán với Công nghiệp Hi Hòa của chúng ta, chuyện thu mua được điều chỉnh trước cả lúc Hoa Ninh tính toán, muốn đánh sập thị trường của Hi Hòa, với tính cách Diệp Tây Thành, srx không cho phép chờ đợi đến lúc chúng ta mạnh lên rồi trở thành đối thủ mới nghĩ cách đối phó đâu."
Ông ta xoa ấn đường: "Những xí nghiệp như chúng ta đang rất khó sống, không có mấy bối cảnh, chỉ dựa vào chính mình mà ganh đua với thị trường, nhưng lợi ích cơ bản vẫn chịu ảnh hưởng bởi Hoa Ninh, bọn họ sẽ không cho phép xí nghiệp của chúng ta tồn tại lớn mạnh đâu, nếu không làm gì có chuyện chúng ta chỉ mua được bằng đó? Thương trường chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, không nói chuyện nhân tình."
Diêu Hi: "Chúng ta hợp tác với Hoa Ninh, ngoài tranh đoạt thì không có cửa nhỉ?"
Bố Diêu chần chờ: "Cũng không phải không có, trước kia đã chuẩn bị sẵn, một là nếu con gả cho Diệp Tây Thành, sẽ không phải lo chuyện về sau, hai là liên kết với Hạng Thị để kiềm chế Diệp Tây Thành."
Nghe được "gả cho Diệp Tây Thành", trong lòng Diêu Hi thế mà nhảy lên điên loạn, nhưng mà cô ta cũng không nghĩ nhiều.
Bố Diêu lại nói tiếp: "Thật ra bố rất vừa ý Diệp Tây Thành, vừa quyết đoán lại có trách nhiệm, lý trí bình tĩnh, không ở bên ngoài làm bậy, nhưng mà giờ cậu ta lại có bạn gái, chúng ta cũng chỉ có thể liên kết với Hạng Thị, tuy nhiên con đường này cũng không dễ đi, Hạng Dịch Lâm cũng không phải loại tốt bụng gì."
Diêu Hi tiếp nhận lời bố nói: "Thế nên thông tin xây dựng cơ bản của dự án ở Pháp kia, bố chuẩn bị tiếp nhận liên kết Hạng Thị, muốn xây dựng mối quan hệ với Hạng Thị?"
Bố Diêu: "Ừ, dự án này Hi Hòa không nhất định phải kiếm tiền về, bởi vì Hạng Đổng đưa ra điều kiện quá hà khắc, chúng ta cơ bản là thay ông ta kiếm tiền, cũng không có cách nào khác, ai bảo chúng ta muốn mượn Hạng Thị kìm hãm Diệp Tây Thành chứ, không trả giá gì thì Hạng Thị dựa vào đâu mà giúp chúng ta."
Diêu Hi gật đầu, sống trên đời này, đồng tiền là to nhất.
Di động của bố Diêu vang lên, không nói thêm điều gì, bắt đầu nghe điện thoại.
Diêu Hi xoay mặt nhìn ra ngoài xe, đi thêm vài phút ô tô mới dừng, vừa dịch thêm mười mấy mét, bỗng nhiên hơi dừng lại, Bùi Ninh đi từ trong cửa hàng kia ra, chậm rãi đi trên đường giành cho người đi bộ, tỉ lệ người quay đầu nhìn cô rất cao, ai không biết còn tưởng cô làm mẫu chụp ảnh phố.
Diêu Hi không có hứng thú ngắm nhìn con gái nên không nhìn nữa.
Bùi Ninh đang cúi đầu trả lời tin nhắn của thư ký, đi đặc biệt chậm, sau đó dừng lại ở ven đường gửi xong mới đi tiếp.
Vừa đi được vài bước thì di động rung lên, là dãy số xa lạ thuộc Bắc Kinh, cô do dự vài giây mới nhận, sợ là nếu không nhận lại làm lỡ điện thoại hợp tác của công ty.
Ống nghe truyền đến một tiếng "hello".
Là tiếng Anh, Bùi Ninh nghe đã nhận ra là ai, là bạn của cô và Hạng Dịch Lâm lúc ở Pháp. "David?"
David cười, dùng tiếng Pháp nói với cô: "Ninh, đoán xem tôi ở đâu?"
Sắc mặt Bùi Ninh khẽ thay đổi, bóng ma tâm lý vẫn luôn trong cô khiến cô phản xạ có điều kiện, là dãy số của Hạng Dịch Lâm?
David không nghe tiếng trả lời: "Ninh?" Anh ta còn tưởng tín hiệu không tốt.
Bùi Ninh: "Anh ở Bắc Kinh?"
David: "Ừ, tôi tới tìm cô cùng một người bạn khác, tôi quen cậu ta lúc du lịch sinh tử ở rừng mưa." Anh ta nói: "Hiện tại tôi đang ở cùng cậu ấy, gặp mặt rồi tôi giới thiệu cô biết."
Bùi Ninh thở phào nhẹ nhõm, không phải Hạng Dịch Lâm là tốt rồi.
David ôn hòa nói: "Ninh, lần này tôi tới không phải để tìm Hạng, anh ta lựa chọn quyền lợi hôn nhân, tôi cũng có lựa chọn quyền lợi bạn bè."
Bùi Ninh: "Cảm ơn."
David cười cười, không nhiều lời: "Mấy giờ cô tan tầm? Tôi tới tìm cô."
Bùi Ninh: "Hôm nay tôi nghỉ."
David ở bên không kia lập tức đáp lại cô, mà nhỏ giọng cùng người bạn kia nói gì đó, sau đó nói với Bùi Ninh: "Cô ở đâu? Tôi đi tìm cô bây giờ đây, bạn tôi nói trưa nay chúng ta cùng ăn cơm."
Bùi Ninh ngẩng đầu, nhìn khắp nơi, cách 200m có một quán cơm nổi tiếng, đại khái nười Bắc Kinh đều biết, cô nói cho David, David chuyển lời cho người bạn kia.
David: "Tôi cũng ở gần đó, trưa nay ăn ở đó đi."
Bùi Ninh: "Tôi tới đó chờ hai người."
Lúc Bùi Ninh đến cửa quán ăn, David cùng người bạn kia vừa xuống xe, David nhẹ ôm Bùi Ninh một cái, sau đó giới thiệu người đàn ông cao lớn kia cho Bùi Ninh: "Bạn tôi, Thời Cảnh Nham. Đây là người bạn tôi đã nói, Bùi Ninh."
Thời Cảnh Nham duỗi tay: "Nghe danh đã lâu."
Bùi Ninh đã quen với tính cách lãnh đạm lạnh lùng của Diệp Tây Thành, nhìn người tên gọi Thời Cảnh Nham trước mắt này, nhìn qua khá giống tính Diệp Tây Thành, là người trầm mặc ít lời.
Cô vươn tay: "Rất vui được quen anh."
Thời Cảnh Nham, người này không thích nói chuyện khách sáo, đi thẳng vào vấn đề: "David nói cô ở Bắc Kinh không có bạn, vừa lúc hôm nay ông ngoại tôi mời người quen ăn cơm, tôi có mấy cô em họ xấp xỉ tuổi cô, lát nữa giới thiệu cho cô quen."
Bùi Ninh vừa nghe người thân nhà họ ăn cơm, không phải trùng hợp thế chứ: "Nếu không lần sau đi? Nhà anh ăn cơm, chúng tôi là người ngoài không thích hợp đâu."
Thời Cảnh Nham: "Không có gì không thích hợp cả, tôi nói với ông ngoại rồi, ông rất vui, người lớn tuổi thường thích náo nhiệt, còn nói vừa lúc giao tiếp tiếng Pháp với hai người."
Anh ta khẽ nhếch cằm: "Đi thôi, chắc mọi người đến rồi."
~Hết chương 21~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK