Những ngày này tâm tình vô cùng khó chịu, buổi đêm khi ngủ, mỗi lần cô đạp chăn ra thì anh đều đắp lại cho cô.
Hai người cứ như thế tới tối ngày thứ sáu, Diệp Tây Thành lì lợm la liếm vào phòng ngủ, mấy ngày nay tâm tư tức giận của Bùi Ninh cũng vơi bớt rồi, không thèm so đo với anh nữa, anh đi vào cô cũng không thèm đuổi anh ra ngoài.
Vừa bắt đầu, mấy buổi tối đầu còn tốt, Diệp Tây Thành quy quy củ cu, Bùi Ninh ngủ trên giường, anh nằm trên thảm tập yoga ở dưới đất, cô không để ý anh, anh cũng không ép cô.
Hôm này là ngày chiến tranh lạnh thứ mười, sáng sớm, Bùi Ninh tỉnh lại ở trong ngực Diệp Tây Thành.
"Buông ra!"
Bùi Ninh đánh tay anh.
Diệp Tây Thành không nhúc nhích, vẫn ôm cô như trước, so với ban đầu còn dùng nhiều sức hơn.
Bùi Ninh nhìn ánh, ánh mắt lạnh nhạt: "Chuyện lần này không phải anh cãi vài ba câu là xong đâu, anh đừng tưởng chỉ một cái ôm hay mấy cái hôn, hoặc một lần thân mật là có thể giải quyết vấn đề, em không phải người thích giằng co cãi vã một thời gian dài, có thể năm 18 tuổi em sẽ làm như vậy, nhưng giờ em 28, em có thể hiểu ý anh, nhưng em lại không bước qua được cánh cửa trong lòng, em sẽ không vô ý gây rối."
Cô trầm mặc hai giây: "Nếu theo lời anh nói, thì ngày đó, chính là cho anh lựa chọn giữa em và Trang Hàm, em không ép anh phải thế này thế nọ, bởi vì cô ta còn đang nằm ở bệnh viện, em không thể không nói lý, nhưng trước khi anh đưa ra lựa chọn ấy, em không muốn thân mật với anh, anh hiểu ý em không?"
Anh đương nhiên hiểu, nếu không anh sẽ không ngủ ở lối đi nhỏ những năm ngày, lại ngủ bên mép giường thêm mấy ngày nữa.
Diệp Tây Thành: "Anh không làm gì khác, ôm em một cái thôi."
Bùi Ninh cho anh thấy lập trường của chính mình, không nhiều lời nữa, để anh ôm thêm một chút.
Hôm nay là thứ sáu, hai người giống hệt nhau, đều phải tới công ty sớm.
Trên đường đi, Bùi Ninh sắp xếp công việc hôm nay rồi nhắc nhở lại anh một lần nữa, sau đó nói đến hội nghị cổ đông: "Xem ra là giải quyết một ít vấn đề, kỳ thật lại chính là tam đường hội thẩm anh."
Đánh mất dự án xây dựng ở Pháp, nhường cho Thường gia, chỉ mới hai ngày không ai đoán được Diệp Tây Thành muốn lựa chọn tên tuổi tiếp theo nào để tiếp tục.
Cô nhìn anh: "Buổi họp hôm đó anh đưa em theo đi, nhiều hơn một người thì chiến đấu càng hăng hái hơn."
Diệp Tây Thành: "Không cần, anh xử lý được."
Anh chống đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
Nửa đêm về sáng anh mới mò lên giường ngủ, ôm cô xong lại ngủ không nổi, giữa đêm còn phải vọt đi tắm nước lạnh.
Vừa định chợp mắt, di động đổ chuông, Diệp Tây Thành nhận cuộc gọi, là Tưởng Vân Triệu gọi tới: "Đang đâu đấy?"
Diệp Tây Thành ngồi thẳng dậy: "Đang trên đường đến công ty, có chuyện gì?"
Tưởng Vân Triệu: "Ngày hôm qua Trang Hàm làm kiểm tra tổng quát, ngoại trừ phải dưỡng xương đùi, các phương diện khác hồi phục khá tốt, cậu ấy hỏi mình vài chuyện, nói cậu cả ngày rốt cuộc bận chuyện gì mà chưa tới thăm cậu ấy. Không phải cậu nói có một số việc cần phải đối mặt mới nói chuyện được sao? Mấy ngày nay mình cũng bận, ngày mai thứ bảy vừa lúc mình rảnh, cùng tới không?"
Diệp Tây Thành: "Được. Tôi bảo thư ký đặt vé máy bay."
Anh cúp điện thoại, nói với Bùi Ninh: "Ngày mai anh đi Thượng Hải."
Bùi Ninh đang đọc tin tức, đầu cũng không buồn nâng.
Hôm sau, Diệp Tây Thành dậy rất sớm, còn phải ra sân bay, Bùi Ninh cũng tỉnh theo, nhưng không mở mắt, chuẩn bị ngủ tiếp giấc nữa.
Diệp Tây Thành mặc quần áo xong xuôi, trước khi đi còn quay lại phòng ngủ, anh biết cô không ngủ, hôn lên môi cô: "Cuối tuần nên ngủ thêm chút đi, không cần vội đến công ty."
Cô không đáp lại anh lời nào, Diệp Tây Thành lại hôn thêm vài cái lên khóe miệng cô.
Cửa phòng ngủ đóng lại, Bùi Ninh hoàn toàn tỉnh táo, không buồn ngủ chút nào, ngủ không được sẽ lại nghĩ ngợi lung tung, cô không nghĩ đơn giản được.
Diệp Tây Thành đã chuẩn bị bữa sáng cho cô cả rồi, sau khi đun nóng cô mới ăn nhưng hoàn toàn không cảm nhận được mùi vị gì.
Mãi cho đến giữa trưa, di động rung lên một cái, một dãy số xa lạ gửi tin nhắn tới: [Ninh Ninh, dì ở dưới lầu công ty, buổi trưa cùng đi ăn bữa cơm đi, cháu tới Bắc Kinh, dì còn muốn làm tròn bổn phận chủ nhà, đừng vội, có việc cứ làm đi, dì chờ được.]
Bùi Ninh híp mắt, tức giận lan đến lục phủ ngũ tạng, tay cầm di động không ngừng run rẩy, điều cô chán ghét nhất mấy năm nay chính là như vậy, nhìn thì là kiểu người không chút để ý nhưng thật ra sau lưng lại làm ra đầy chuyện ghê tởm tràn đầy uy hiếp.
Đã từng là Trang Hàm, cuối cùng bức cô đến sắp hỏng người, mà vẫn không chịu buông tha cô, có một quãng thời gian cô phải uống lượng thuốc ngủ liều cao mới có thể đi vào giấc ngủ.
Bây giờ là ...
Như âm hồn không tan vậy.
Bùi Ninh biết, nếu cô không gặp người đó, bà ta vẫn sẽ chờ ở dưới lầu, hôm nay không đợi được cô, thì ngày mai bà ta vẫn sẽ tìm cách lên trên tìm gặp cô bằng được.
Cô có trốn thế nào cũng không thoát.
Cầm điện thoại cùng túi xách lên, nói vài ba câu bàn giao công việc với thư ký, Bùi Ninh xuống lầu.
Trước cửa tòa nhà có một chiếc xe đang đỗ, một chiếc xe xa hoa vô cùng chói mắt.
Bùi Ninh đến gần cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lọt vào tầm mắt chính là nụ cười nhạt của một vị phu nhân trung niên, bà ta nói: "Ninh Ninh, lên đi, không làm phiền công việc của cháu chứ?"
Nụ cười này, có giấu kim.
Bà ta là mẹ Hạng Dịch Lâm, nhìn thì khí chất dịu dàng, nhưng sâu thẳm trong đó lại là một mũi nhọn không dễ gì phát hiện, nội tâm toàn là rắn rết.
Bùi Ninh cười cho có lệ: "Có ảnh hưởng công việc hay không trong lòng bà không rõ sao?"
Mẹ Hạng mặt không đổi sắc, chỉ là khóe miệng cười giảm đi một chút, vẫn không mất đi phong độ: "Dì đặt bàn ăn rồi, đồ ăn chỗ đó đều là những món bình thường cháu thích ăn."
Cằm bà ta nhẹ hếch lên: "Lên xe đi, bên ngoài nóng lắm."
Đã có người mở cửa cho Bùi Ninh.
Bùi Ninh không nhúc nhích: "Cho tôi địa chỉ quán ăn đó." Cô xoay người đi luôn.
Xe taxi dừng đỗ ở lưng chừng, lần đầu tiên Bùi Ninh cảm thấy tắc đường cũng là một chuyện khá tốt.
Nếu cuộc sống hằng ngày mà có kịch bản lên sẵn thì tốt rồi, mang những người không thích xóa bỏ hết đi, vĩnh viễn không có cơ hội lên sân khấu.
Sau đó đem từng đau xót, từng lần bóng đè lau khô đi, sống một cuộc sống đơn giản, vui vẻ, sau đó ngày qua ngày đều nỗ lực vươn lên.
Nhưng mà hiện thực lại vô cùng tàn khốc, máu chảy đầm đìa.
Cô nhìn đồng hồ, lúc này ở New York đã 11 giờ đêm rồi.
Do dự một chút, cuối cùng vẫn gọi điện cho ông chủ cũ Tề Cận Chu: "Có bận không?"
"Bận. Có thể cúp điện thoại không?"
"..."
Bùi Ninh cũng không có tâm tư nói đùa với anh ta: "Cho tôi xin vài phút."
"Nói đi." Tề Cận Chu còn đang đọc tài liệu.
Bùi Ninh: "Không phải trước kia anh có nói kẻ không muốn sống là loại không biết xấu hổ sao."
Tề Cận Chu: "Ừ, sau đó thì sao?"
Bùi Ninh: "Tôi chính là gặp loại người không muốn sống đó."
Tề Cận Chu nói thẳng: "Làm sao, gặp được người không biết xấu hổ à?"
Bùi Ninh: "...Không khác lắm thì phải."
Tề Cận Chu đặt tài liệu trong tay xuống, suy nghĩ hai giây: "Đang trên đường đi gặp à?"
Bùi Ninh không nghĩ anh ta đoán một lần đã đúng rồi: "Ừ."
Tề Cận Chu không hỏi người kia là ai, mà Bùi Ninh cũng không muốn nói, anh ta cũng lười hỏi, bỗng nhiên cười trầm thấp: "Dạy cô một cách dùng vô cùng được, chính là cô càng phải tỏ ra không biết xấu hổ hơn, bằng không chỉ có chịu thua."
Bùi Ninh: "Gần đây tôi cũng phá khá nhiều đó, việc tư việc công đều thế, bây giờ còn bận ứng phó hội đồng quản trị, còn có dự án đẩy mạnh thu mua EFG bên kia vẫn khó khăn, không biết Hạng Thị bên kia làm sao vậy. Tôi không có thời gian suy xét tới mấy thứ rối tung rối loạn đó, nhưng những người này lại cố tình âm hồn không tan. Bây giờ đầu óc tôi hơi loạn, nghĩ đến cách đối phó là lại xúc động, rốt cuộc lại nói nước đã đổ khỏi bát rồi, không cách nào lấy lại, tôi không muốn làm liên lụy anh ấy."
Tài xế còn ngồi đó, cô đổi một tên khác thay thế: "Tôi không muốn Diệp Tạo Thành có chút bối rối nào, đặc biệt là anh ấy đặc biệt kiêng kị một người cùng một số chuyện."
Tề Cận Chu tiếp nhận lời nói: "Cho nên cô tìm tôi trưng cầu ý kiến?"
Bùi Ninh: "Ừ, anh là người đứng xem, xem đến rõ ràng."
Tề Cận Chu: "Tôi vẫn nói câu kia, so với bà ta càng không biết xấu hổ hơn đi."
Bùi Ninh yên tâm: "Lòng tôi hiểu mà."
Tề Cận Chu đứng dậy đi pha cà phê: "Tuy tôi không đề xướng chuyện lấy oán báo oán, thật sự cũng có loại người lấy khách khí đổi phúc khí." Lại chạy tới đề tài này.
Anh ta thay đổi: "Còn chưa kjp chúc mừng cô."
Bùi Ninh: "Cái gì?"
Tề Cận Chu: "Chúc mừng cô ăn lại cỏ cũ."
Bùi Ninh: "...." Thiếu chút nữa bị nghẹn không còn lời nào để nói, "Không phải tôi ăn cỏ cũ, là tôi từng bỏ lỡ, sau này hạt giống đó nỗ lực tiến về phía trước, ở xa lộ cách xa quê hương mọc rễ nảy mầm thôi mà, là tôi may mắn gặp lại anh ấy."
Lúc này Tề Cận Chu không còn gì để nói, cuối cùng cười: "Với lời giải thích này của cô, tôi tạm thời tin tưởng."
Tài xế dừng trước quán ăn, Bùi Ninh nói với Tề Cận Chu: "Tới rồi."
Tề Cận Chu: "Ừ, thời gian tới tôi phải về nước một chuyến, đến lúc đó gặp nhau."
"Được, tạm biệt."
Bùi Ninh vào cửa hàng trước, trước tiên để điện thoại về chế độ yên lặng, sau đó mở ra chức năng ghi âm, xác định không chọn nhầm chức năng xong mới kéo khóa túi xách lại.
Mẹ Hạng còn đến sớm hơn cả cô, phòng to như vậy lại chỉ có hai bọn họ, người phục vụ đều lui cả ra ngoài, mỗi chi tiết trang trí trong phòng đều cực kỳ cầu kỳ, tôn lên sự xa hoa cùng tôn quý.
Mẹ Hạng đang uống trà, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất người có tiền: "Ninh Ninh, lại đây ngồi."
Bùi Ninh vô cùng chán gét sự dối trá của bà ta, nhưng mà cô còn muốn ghi âm, đứng xa nghe sẽ không rõ, cô đành đi qua ngồi xuống.
"Muốn ăn gì nào?" Mẹ Hạng tỏ ra không có chuyện gì, hỏi cô.
Bùi Ninh: "Có hai người chúng ta, tôi không diễn kịch, bà nên xuống đài đi, tôi nhìn không nổi."
Mẹ Hạng cười cười, rất chói mắt, tâm tư sâu kín thưởng trà: "Cô không nên tới Bắc Kinh."
Bùi Ninh khẽ cười một tiếng, gằn từng chữ một: "Tôi muốn đi đâu là tự do của tôi, bà quan tâm nhiều chuyện quá rồi đó."
Ngữ khí của mẹ Hạng vẫn nhẹ nhàng, nhưng những chữ nói ra đều cứng rắn: "Đi chỗ nào đúng là tự do của cô, nhưng cô làm ảnh hưởng đến hôn nhân hài hòa của con trai cùng con dâu tôi, tôi không thể để chuyện đó xảy ra được."
Bùi Ninh nhìn bà ta: "Bà thật sự mang chính mình can thiệp chuyện con trai sao? Trước kia tôi kính trọng bà, không phải tôi thích bà nhiều thế nào đâu, chẳng qua lúc đó bà là mẹ của bạn trai tôi, tôi cho anh ta mặt mũi mà thôi, hiện giờ tôi cùng anh ta chẳng có một phân tiền quan hệ, bà còn nghĩ gì vậy?"
Mẹ Hạng cười cười: "Nếu cô muốn cô cùng Diệp Tây Thành có thể an ổn như vậy đến sau này, có lẽ nên nhân lúc này sớm rời khỏi Bắc Kinh đi, đừng ở đây làm người ta khó chịu."
Bà ta cố ý hạ giọng: "Nếu không chuyện cô với Diệp Tây Thành... Chuyện tình cảm ấy mà, thay đổi bất thường, mặc kệ có phải sinh tình hay sinh ý, đều liên quan đến chuyện kinh doanh, cô nói có phải không?"
Bùi Ninh nhẹ thổi trà: "Từ khi nào mà Bắc Kinh đổi thành nhà bà vậy? Ai tới còn phải có sự đồng ý của bà sao? Tôi ấy mà, cảm thấy bà có thời gian rảnh rỗi chi bằng về nhà quan tâm chuyện con trai bà đi, hôn nhân không có tình cảm, không bền chắc chút nào đâu, nói muốn tan là tan đó."
Cô uống mấy ngụm trà cho nhuận giọng, trực tiếp đặt mạnh chén trà xuống mặt bàn.
Diễn kịch rất mệt, cô không thoải mái chút nào cả.
"Hôm nay tôi hy vọng lần này là lần cuối cùng bà tới tìm tôi, nếu còn lần sau, tôi đảm bảo sẽ cho bà thấy hai chữ hối hận viết như thế nào."
Khóe môi mẹ Hạng có chút khinh thường: "Sống nhiều tuổi vậy rồi, lần đầu tiên có người ở trước mặt tôi nói nhăng nói cuội."
Bùi Ninh không quan tâm: "Nói nhăng nói cuội còn ở phía sau đó, chỉ cần tôi muốn phá hôn nhân của Hạng Dịch Lâm, chuyện này hay thật, bà có tin không?"
Biểu cảm trên mặt mẹ Hạng thoáng chốc cứng ngắc, lại nhanh chóng chỉnh đốn biểu cảm: "Cô uy hiếp tôi đấy à? Tôi sợ cô mà còn đến tìm cô ư?"
Bùi Ninh lấy di động trong túi xách ra, đây là di động chuyên giải quyết công việc của Diệp Tây Thành vứt ở chỗ cô, anh đi Thượng Hải nhưng không đem theo.
Cô chậm rì rì nói: "Tôi biết bà nghĩ tôi sẽ uy hiếp bà, chắc chắn tôi sẽ vì lấy lòng Diệp Tây Thành mà cái gì cũng sẽ nhẫn nhịn chịu đựng, không dám chọc vào quan hệ với Hạng Dịch Lâm."
Cô đặt điện thoại lên mặt bàn: "Tôi nói cho bà biết, kể cả là Diệp Tây Thành hay Hạng Dịch Lâm, bọn họ đều là hai người lì lợn quấn lấy tôi, không phải tôi thì không được. Người theo đuổi tôi nhiều lắm, đừng nói hiện giờ tôi có năng lực tự nuôi sống chính mình không thôi, kể cả tôi là loại người không tài hoa không năng lực, chỉ dựa vào gương mặt này, đàn ông theo đuổi tôi cũng đã có cả bó lớn, sống thế nào chẳng được, phải không?"
Sắc mặt mẹ Hạng khẽ thay đổi, đốt ngón tay cầm chén trà càng thêm dùng sức, nói bằng cái giọng không biết liêm sỉ như vậy, bà ta căn bản không nghĩ Bùi Ninh sẽ to gan như vậy.
Bùi Ninh cười giả tạo, ánh mắt biến lạnh, uy hiếp không chút che giấu: "Hôm nay tôi không thèm so đo cùng bà, nếu lần sau bà còn quấy rầy tôi, lại còn tới Hoa Ninh lần nữa, tôi nhất định sẽ phá tan hôn nhân của con trai bà thành từng mảnh nhỏ."
Mẹ Hạng "xuy" một tiếng, tiếp tục uống trà.
Bùi Ninh cầm di động, mở khóa, chọn vào dãy số của Hạng Dịch Lâm, gạt qua một bên, thuận tiện mở loa ngoài, sau đó đưa dãy số tới trước mặt mẹ Hạng: "Nhìn đi, tôi tự mình gọi cho con trai bà vậy."
Thấy rõ dãy số, sắc mặt mẹ Hạng trắng bệch.
Bùi Ninh thu tay vềm di động truyền đến tiếng "tút....tút....tút....", mẹ Hạng sợ cứng họng, trong đầu trống rỗng.
Hạng Dịch Lâm ở bên kia nhận điện thoại: "Xin chào, ai vậy?"
Bùi Ninh không đáp lại, cô nhìn mẹ Hạng, ánh mắt mẹ Hạng ý bảo cô cúp điện thoại đi, lúc này âm thanh của Hạng Dịch Lâm lại truyền tới, anh ta thử đoán: "Ninh Ninh?"
Mẹ Hạng cảm giác mình sắp bị bức điên rồi, đoạt lấy di động ấn tắt.
"Bùi Ninh, cô đùa đủ chưa!"
Bà ta không khống chế được cảm xúc, quát lên.
Ném mạnh điện thoại lên mặt bàn.
Mẹ Hạng ấn ngực, ánh mắt chán ghét nhìn Bùi Ninh: "Cũng may Dịch Lâm không thích cô nữa, hôm nay tôi mới biết có một loại phụ nữ không biết xấu hổ là thế nào! Tôi cho rằng cô có tự tôn riêng của mình, thì ra tôi quá xem trọng cô rồi!"
Bùi Ninh cười như không cười: "Tự tôn thì xa xỉ quá, giống như bà vậy, đại khái là khó nhìn thấy, tôi sợ là bà cũng không có cái tự tôn ấy đâu, khoe giàu có không tốt lắm nhỉ."
Cô nhét điện thoại vào túi xách, lại cảnh cáo thêm lần nữa: "Tốt nhất bà nên cầu nguyện tôi cùng Diệp Tây Thành có thể an an ổn ổn đi, nếu không tôi sẽ đem tất cả tổn thất tính lên đầu bà đấy. Nếu tôi không hạnh phúc, bà cũng đừng mong con trai bà có thể hạnh phúc, ngày ngày của bà trôi qua cũng không dễ dàng đâu."
Cô đứng dậy rời đi.
Đi xuống dưới rồi, Bùi Ninh mới lưu lại đoạn ghi âm ban nãy, lại tìm nơi yên tĩnh gọi điện cho Hạng Dịch Lâm.
Hạng Dịch Lâm rất nhanh tiếp cuộc gọi: "Alo." Đại khái là một loại chấp niệm, anh ta cảm giác người gọi cho mình chính là Bùi Ninh.
Bùi Ninh: "Xin chào, Hạng tổng, tôi là Bùi Ninh trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Hoa Ninh."
Thì ra là gọi điện bàn công việc, dù có là như vậy, giọng nó Hạng Dịch Lâm vẫn khàn khàn: "Chuyện gì?"
Bùi Ninh giải thích vừa rồi gọi mà không nói gì: "Vừa rồi tôi có gọi tới, kết quả di động lại tự nhiên tắt máy."
Hạng Dịch Lâm tin tưởng không chút nghi ngờ.
Bùi Ninh nói tiếp: "Mạo muội quấy rầy, dự án thu mua EFG, bên Hạng Thị cứ chậm chạp không chịu rải ngân, bàn bạc với cấp dưới của ngài mãi cũng không có kết quả."
Hạng Dịch Lâm trầm mặc vài giây mới nói: "Tôi sẽ mau chóng hồi đáp cho Hoa Ninh."
Bùi Ninh: "Cảm ơn Hạng tổng. Đúng rồi, đây là phương thức liên hệ công việc của Diệp tổng nhà chúng tôi, phiền ngài lưu lại, trong quá trình hợp tác có vấn đề gì còn liên lạc."
Hạng Dịch Lâm: "Không cần khách khí."
Anh ta còn muốn gọi một tiếng Ninh Ninh, nghĩ đến chuyện mình sẽ làm cô bối rối khi làm việc, cái gì cũng không dám nói thêm, liền ngắt điện thoại.
Bùi Ninh cất di động, thở ra một hơi dài.
Di động của cô lúc này lại rung lên, là Diệp Tây Thành gửi tin nhắn tới: [Anh đang tới bệnh viện, em ăn nhiều cơm trưa một chút đi nhé.]
~Hết chương 32~
Lời editor: Khất mọi người nhiều quá nên hôm nay cố lết cho mọi người một chương, thôi thì coi như quà giỗ tổ 10/3 =))))) chúc mọi người có kì nghỉ lễ vui vẻ nha, chương tiếp theo không biết bao giờ có, nhưng chắc sớm thôi ^^ yên tâm chờ nha ♥