Hai chiếc xe, hai người đàn ông đều đang nhìn cô.
Thời gian trôi qua vài giây, Bùi Ninh không muốn tự hỏi, đại não trống rỗng, giống hệt như máy tính chết máy vậy.
Trường hợp này cô chưa từng nghĩ qua, Diệp Tây Thành không biết Hạng Dịch Lâm đỗ xe ở phía sau, Hạng Dịch Lâm lại nghĩ Diệp Tây Thành đi rồi, nửa phút mới thấu tại sao lại thành ra thế này.
Hai chân Bùi Ninh như bị đinh đóng lại, không dịch chuyển được.
Cô cuộn chặt tay, nhìn Diệp Tây Thành ngồi trong xe bên phải, lại nhìn Hạng Dịch Lâm ngồi trong xe bên trái, hình ảnh này giống như đã xảy ra, rối tung rối loạn trong mộng đêm đó.
Nằm mơ rồi sẽ tỉnh, nhưng hiện thực thì không như vậy.
Thật ra Diệp Tây Thành muốn đưa cô đi ăn cơm, bây giờ đổi ý rồi, anh hỏi tài xế thẻ ra vào, đẩy cửa đi xuống.
Anh vừa đóng cửa lại thì tài xế cũng lái xe rời đi.
Bùi Ninh nhìn anh, hơi há miệng, câu nói "Diệp tổng, có việc gì sao?" mắc trong cổ họng, có thế nào cũng nói không nên lời.
Diệp Tây Thành nhìn cũng chưa nhìn chiếc xe kia, đi thẳng tới chỗ cô.
Chờ anh đến gần, Bùi Ninh mới nhỏ giọng: "Kêu tôi... Có việc gì?"
Diệp Tây Thành nhìn chằm chằm cô vài giây, không lên tiếng, lấy hành lý từ tay cô, tự mình quẹt thẻ, từ đầu đến cuối không nói một câu nào.
Bùi Ninh nhìn bóng dáng anh, mãi cho đến khi anh rẽ vào không thấy nữa, mới hậu tri hậu giác nghĩ, anh có thẻ ra vào tiểu khu của cô?
Chưa kịp nghĩ nhiều, phía sau truyền tới tiếng bước chân, cùng với một tiếng "Ninh Ninh", cô xoay người, là Hạng Dịch Lâm, anh ta xuống xe nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
Bên góc này ra vào tự do, thỉnh thoảng lại có người ra vào, Bùi Ninh nâng bước đi qua cạnh cửa, vài phút qua rồi mà cô cũng chưa dừng lại.
Hạng Dịch Lâm đi theo sau, Bùi Ninh dừng lại bên một gốc cây nhưng không nhìn anh ta.
Hạng Dịch Lâm không dám đứng quá gần cô, sợ cô phản cảm, cách cô một mét.
Mặc kệ cô có tin hay không, anh ta vẫn giải thích: "Anh.... Chỉ muốn đến nhìn em một lát, không nghĩ lại đối mặt với em." Sau lại không thể khống chế bản thân.
Anh ta xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, quấy rầy cuộc sống của em, còn lần ở Hồng Kông." Chỉ muốn đưa bánh kem cho cô, mượn cớ này nhìn cô một chút, chứ không nghĩ nhiều hơn.
Bùi Ninh không có ý nhận lời xin lỗi, giọng nói của cô rất nhẹ mà cũng rất lạnh: "Có ý gì?"
Ý gì sao?
Chẳng thú vị nhỉ.
Yết hầu Hạng Dịch Lâm nhẹ lên xuống, cuối cùng chẳng nói được gì, chỉ đứng nhìn cô.
Bùi Ninh nhìn về phía anh ta: "Trước tiên tôi cảm ơn anh, cảm ơn Hạng tổng đã có lòng, trăm bận ngàn rộn còn bớt thời gian tới gặp ông bà nội tôi, thật lòng thay tôi giấu diếm."
Lời này nghe thế nào cũng có ý mỉa mai, Hạng Dịch Lâm hiểu rồi.
Chia tay rồi vẫn còn tới nhà cô, anh ta biết điều đó không hợp lý chút nào, nhưng vô tình biết được từ khuê mật của cô, cô vẫn luôn lừa dối ông bà nội chuyện hai người chia tay, sự áy náy trong lòng anh ta ngày một lớn.
Anh ta không chỉ phụ cô, còn có bà nội cô ngày một già thêm, anh ta nhớ trước kia gọi video còn hứa hẹn với bà nội, những lời đó mỗi ngày anh ta đều nhớ kĩ không quên.
Vì thế, hơn một năm qua, chỉ cần có thời gian anh ta liền tới gặp ông bà, mỗi lần gặp, có một câu mà bà nói nhiều nhất, đó chính là gia đình họ đã làm khó bố mẹ anh ta chuyện gia đình cô rồi.
Khoảnh khắc đó, anh ta không biết phải thế nào.
Lời vừa rồi Bùi Ninh còn chưa nói hết, cô nói tiếp: "Hạng Dịch Lâm, tôi chưa nói với ông bà chuyện chúng ta chia tay, không phải tình cảm với anh chưa dứt, cũng không phải còn ôm ảo tưởng gì với anh, chỉ là ông bà tôi đã già, tôi không muốn họ lo lắng. Tôi nói dối họ cùng chuyện anh anh tự ý tới nhà tôi là hai chuyện khác nhau! Tôi nói dối không ảnh hưởng nh, một chút đều không liên quan đến anh, ông bà tôi không biết gia đình anh ở đâu, bố mẹ anh là ai, thậm chí phương thức liên lạc với anh cũng không có. Nhưng anh có biết, anh tới nhà tôi sẽ có hậu quá thế nào không? Tôi không muốn một ngày nào đó, tôi cùng gia đình tôi bị người khác đặt lên cán cân đạo đức."
Hạng Dịch Lâm không ngắt lời cô, tùy ý để cô nói hết những điều không thoải mái trong lòng.
Bùi Ninh thở dài: "Ông bà tôi bây giờ đếm ngược từng ngày để sống, anh hiểu không! Tôi vô cùng bất lực, bởi vì thân thể họ không đạt tiêu chuẩn nên không thể phẫu thuật, loại tuyệt vọng này anh mãi mãi cũng không hiểu, mà tôi cũng không cần anh hiểu, hiện tại tôi chỉ muốn bọn họ sống thoải mái mà thôi, sống lâu thêm một ngày liền tốt hơn một ngày. Bây giờ họ không chịu nổi kích thích đâu, cầu mong anh giơ cao đánh khẽ, xin anh đó."
Trong lòng Hạng Dịch Lâm đau đớn, như bị dao cắt, đau đến thấu tận vào tim.
Bây giờ anh ta mới giải thích: "Tới gặp ông bà, anh đã nói với cô ấy rồi, anh sẽ không để em... khó xử, sẽ không."
Bùi Ninh biết cô ấy là vợ anh ta, cô dời tầm mắt, nhìn người đến người đi trên đường lớn: "Thay tôi cảm ơn cô ấy. Từ hôm nay trở đi, không cần nữa đâu."
Cô nhìn anh ta thêm lần nữa: "Hôm nay tôi cùng anh đã nói rõ ràng rồi, cũng chỉ nói một lần này nữa thôi."
Hạng Dịch Lâm biết cô muốn nói gì, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa như cũ: "Em nói đi, anh nghe."
Bùi Ninh: "Anh biết tính tôi rồi đó, đoạn tình cảm đó nếu có khả năng, dù núi đao biển lửa phía trước tôi cũng nguyện ý đi tới, không thể nào lùi bước, nếu ngừng lại, khẳng định là không còn gì tiếc nuối. Tôi đã từng tôn trọng anh, bây giờ, xin anh tôn trọng tôi."
Hạng Dịch Lâm lẳng lặng nghe, anh ta đứng ở chỗ này, nghe đến tâm can đều đau đớn.
Một năm trước chia tay nhau, bọn họ chia tay trong hòa bình.
Cho đến bây giờ, anh ta vẫn nhớ rõ, khi đó cô nói: "Em hiểu ý anh rồi, yên tâm đi, về sau sẽ không quấy rầy anh nữa."
Nói xong cô xoay người bỏ đi.
Cứ dứt khoát, lưu loát như vậy, không cãi nhau, không lớn tiếng, một chút chất vấn cũng không có.
Sau này, cô hỏi khuê mật của mình, nói chuyện sau chia tay anh ta để lại bất động sản cho cô, còn cô đều trả lại toàn bộ đầu tư nước ngoài cho anh ta, bao gồm cả chiếc nhẫn kim cương trước kia anh ta tặng, cô cũng hoàn trả...
"Hai chúng ta đều thẳng thắn, có những điều không cần thiết thì đừng để nó không có lối thoát, đoạn tình cảm này, mặc kệ viên mãn hay không viên mãn, khi kết thúc đều dùng dấu chấm câu, anh có muốn viết dấu ba chấm cũng không thể nào." Bùi Ninh kéo anh ta từ trong suy nghĩ trở lại.
Hạng Dịch Lâm nâng mắt, không phải anh ta đứng ở chung cư tại Manhattan một năm trước, mà là đứng ở bên ngoài chung cư của Diệp Tây Thành.
Đôi tay nắm lại, tầm mắt xẹt qua đỉnh đầu Bùi Ninh, nhìn hàng rào phía sau, mùa này thảm thực vật đều phát triển tươi tốt, sinh sôi nảy nở đến xanh um, nhưng trong mắt anh ta lại không khác gì cành khô lá dụng.
Cuối cùng, Bùi Ninh nói: "Hoa Ninh có hợp tác cùng Hạng thị, không tránh được gặp gỡ ở các buổi đàm phán, Hạng tổng, hôm nay cứ vậy đi, lưu lại một đường, ngày nào đó còn gặp lại."
Cô hơi gật đầu, dùng ngữ khí chuyên nghiệp khi làm việc: "Xin lỗi, không tiếp ngài được." Nói xong xoay người bỏ đi.
Hạng Dịch Lâm nhìn bóng dáng cô, cuối cùng nói một câu: "Ninh Ninh, anh xin lỗi." Cô không dừng lại, kiên quyết dứt khoát giống hệt lúc anh ta nói chia tay, giống hệt cách cô bỏ đi ngày đó.
Bùi Ninh đi vào tiểu khu, rẽ ngoặt.
Anh ta không nhìn được cô nữa rồi.
Hạng Dịch Lâm sửng sốt một lúc lâu, sau đó đứng ở cửa xe hút thuốc, nhìn dòng người như nước chảy mây trôi, trong mắt đều là một mảnh trống không vô vị.
Bỗng nhiên một tiếng còi inh ỏi, anh ta ngẩng đầu, thấy được biển số quen thuộc, là xe của vợ anh ta.
Trình Ti không ngờ lại gặp Hạng Dịch Lâm ở đây, cô ta bảo tài xế dừng xe ở bên đường.
Hạng Dịch Lâm nhìn Trình Ti xuống xe cũng không phản ứng gì, vẫn nhả khói như cũ.
"Tôi biết mà, làm sao anh lại chuyển chuyến bay, thì ra ở nơi này chờ người trong tim." Trình Ti ngậm điếu thuốc trong miệng, bật lửa quên không cần xuống, lại lười hỏi mượn Hạng Dịch Lâm, cho nên cầm điếu thuốc xoa chơi.
Mặc kệ cô ta nói gì, Hạng Dịch Lâm đều không tiếp.
Sắc trời tối đen, người đi ngang qua đường cũng không chú ý tới bọn họ.
Điếu thuốc trong tay Trình Ti bị bóp nát, cô ta nhìn tiểu khu, lại lần nữa mở miệng: "Bùi Ninh ở đây à? Không đồng ý gặp anh đúng không?"
Cô ta vừa nói vừa cười, hài hước vô cùng: "Nếu tôi là cô ấy tôi đã thả chó đuổi anh đi rồi."
Giọng nói Hạng Dịch Lâm cực lạnh lùng: "Nói đủ chưa?"
Trình Ti không trả lời, tự mình nói tiếp: "Nếu tôi là Bùi Ninh, đời này không phải chỉ nguyền rủa anh đâu, nguyền rủa anh tất cả, mặc kệ sự nghiệp hay tình yêu, đều cầu mà không được."
Hạng Dịch Lâm trầm giọng: "Cho nên cô mới không phải là cô ấy, mà cô cũng không thể là cô ấy được."
Trình Ti hỏi lại: "Vì sao tôi lại phải là cô ấy chứ? Là cô ấy rồi không phải vẫn bị một thằng đàn ông vứt bỏ à?"
Cô ta vứt điếu thuốc đã bị vò nát vào thùng rác, nâng bước rời đi, đi được vài bước, xoay người: "Đừng quên về nhà mẹ tôi ăn cơm."
Hạng Dịch Lâm: "Không rảnh." Anh ta dập tàn thuốc, kéo cửa xe đi vào.
Bùi Ninh đứng ở ven đường trong tiểu khu điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh vài phút, chờ đến khi ổn định rồi mới về nhà của mình, lúc đứng dưới này cô không nhìn thấy Diệp Tây Thành.
Bây giờ cô mới có thời gian suy nghĩ tại sao Diệp Tây Thành lại có thẻ ra vào tiểu khu, khả năng lấy từ chỗ thư ký à, để thỉnh thoảng đến đón cô à?
Bùi Ninh tìm Diệp Tây Thành trong tiểu khu, trước sau gì, trên quảng trường hay sân vườn cũng đều không thấy bóng dáng anh.
Thang máy ở đây yêu cầu phải có dấu vân tay mới có thể vào, mà dấu vân tay là khi cô vào ở mới cài đặt, mật mã cũng chỉ có cô biết, bên trong lại chỉ có mẫu vân tay của cô, anh không thể lên được.
Cô gọi điện cho Diệp Tây Thành, chờ đến khi chuông tắt cũng không có ai bắt máy, cô lại gọi vào số cá nhân của anh, vẫn không có ai nhận.
Diệp Tây Thành đang quét phòng ngủ, di động lại đặt ở phòng khách cho nên anh không chú ý tới.
(Ốc đồng cô nương của chụy Bùi đây gòyyyy )))))))))))))))))))
Gian phòng ở tầng dưới không có người ở, anh quá kĩ tính, trong ngoài lau dọn một lần, thật ra cũng không nhiều bụi cho lắm.
Tủ bát trống trơn, trên giường lại chả có đồ dùng, anh đi lên lầu cầm ga trải giường cùng chăn xuống, sắp xếp tốt rồi mới phát hiện không có gối đầu, lại lần nữa đi lên phòng ngủ trên tầng, trước kia phòng anh ở là phòng Bùi Ninh đang ở bây giờ.
Trên giường cô có hai cái gối, anh lấy một.
Trên tủ đầu giường có một tấm ảnh, là khi cô còn nhỏ.
Anh nhìn chằm chằm mấy giây, cũng thuận tay lấy đi luôn.
Chung cư này không có quần áo của anh, Diệp Tây Thành lúc này mới tìm di động, nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ, mặc kệ, gọi cho mẹ mình trước đã.
Diệp phu nhân hỏi: "Đi công tác về rồi à?"
Diệp Tây Thành: "Vâng, vừa về đến Bắc Kinh."
Diệp phu nhân: "Đêm nay kêu Bùi Ninh cùng về ăn cơm?"
Diệp Tây Thành: "Không về đâu, con gọi cơm bên ngoài."
Diệp phu nhân nghĩ hai người họ muốn riêng tư: "Cũng đúng nhỉ." Lại dặn dò anh: "Ninh Ninh thích ăn rau bina, nhớ đấy nhé."
"Vâng." Diệp Tây Thành hỏi: "Mẹ, mẹ có nhà không?"
"Có, sao thế?"
"Chuẩn bị giúp con mấy bộ quần áo, lúc nữa con kêu tài xế về lấy."
Diệp phu nhân đương nhiên cho rằng: "Lại đi công tác à?"
Diệp Tây Thành nói đúng sự thật: "Không phải, con muốn dọn về ở chung cư."
Diệp phu nhân: "..." Tiến triển nhanh vậy à? Tảng đá trong lòng bà cuối cùng cũng rơi xuống, cũng không hỏi quá chi tiết: "Được rồi, mẹ chuẩn bị cho con. Đúng rồi, Ninh Ninh thích con mặc sơ mi màu gì? Mẹ lấy thêm cho mấy bộ."
Diệp Tây Thành: ".... Tùy mẹ, con cúp đây."
Bùi Ninh ở dưới lầu tìm một vòng, nghĩ là anh đi mua đồ, kết quả tới cửa hàng tiện lợi cũng không thấy, cô chuẩn bị gọi cho anh cuộc thứ năm thì anh cũng gọi lại.
Bùi Ninh lập tức nghe: "Này, anh ở đâu?"
Giọng Diệp Tây Thành nghe không ra đang vui buồn giận hờn gì, vẫn lãnh đạm như trước: "Ở nhà."
Bùi Ninh "vâng" một tiếng, nghĩ anh đã về biệt thự rồi, liền hỏi: "Hành lý của tôi đâu?"
Diệp Tây Thành không đáp, mà hỏi cô: "Nói rõ với Hạng Dịch Lâm rồi?"
Bùi Ninh: "Ừ."
Diệp Tây Thành lại không hỏi nhiều: "Lên ăn cơm đi."
Bùi Ninh chú ý tới từ ngữ anh nói, lên ăn cơm?
Diệp Tây Thành: "Trên nhà." Sau đó cúp điện thoại.
~Hết chương 14~