Bùi Ninh rót cho mình một cốc bia: "Muốn nói gì thì nói đi, không cần ngại đâu."
Diêu Viễn: "Em đã gọi cho chị rồi thì còn ngại gì nữa đây." Chính là không thể nói được cái gì, không biết nên nói cái gì, nhấc ly rượu trắng uống xuống dạ dày.
Bùi Ninh giữ tay cậu: "Đừng uống, đã uống ba ly rồi."
Diêu Viễn cười: "Không phải đã nói muốn bồi em uống rượu à, làm sao lại không cho em uống chứ? Không sao đâu, trong lòng em tự biết chừng mực, dăm ba ly này không say được." Cậu rút cánh tay, lại rót cho mình một ly đầy.
Bùi Ninh biết trong lòng cậu có đè nén rất nhiều, không ngăn cản nữa, gắp cho cậu đồ ăn: "Ăn nhiều chút đã, ăn xong lại uống."
Diêu Viễn chống cằm, hỏi Bùi Ninh: "Học tỷ, chị có thấy em quá quỵ lụy không? Một thằng đàn ông... Thế mà lại nâng lên nhưng không bỏ xuống được."
Bùi Ninh: "Quỵ lụy gì chứ, ai yêu người đó sẽ hiểu."
Diêu Viễn chạm cốc với cô: "Chị sẽ gặp được người tốt thôi." Sau đó lại nói: "Cả hai chúng ta đều sẽ gặp được người tốt."
Cậu ấy uống nửa ly rượu, nuốt xuống, cảm giác cay ngấm vào cổ họng.
Bùi Ninh hỏi cậu: "Mấy năm nay không đi leo núi là vì bị việc này ảnh hưởng đúng không?"
Diêu Viễn: "Cũng không gọi là ảnh hưởng, chỉ là cảm giác không đành lòng, trước kia đều đi cùng cô ấy, sau này đi một mình thấy không quen." Sau cùng, lại bồi thêm: "Hiện tại xem như giải thoát rồi, cuối tuần em rảnh, còn chị?"
Bùi Ninh: "Cuối tuần có lẽ đi công tác về rồi, nhưng mà không xác định được lúc đó có thời gian hay không."
Diêu Viễn: "Dù sao ngày đó em cũng rảnh, không có việc chị liền tìm em nhé, không rảnh thì em đi một mình."
Uống hết ly thứ tư, Diêu Viễn đặt ly sang một bên, chỉ ăn thức ăn.
Bùi Ninh nhìn cậu ta: "Không uống nữa?"
Diêu Viễn cười: "Không phải nói ai yêu người đó hiểu sao, em sẽ không say, không thì làm sao đưa chị về được đây?" Lại nhắc đến chuyện khác: "Chị đi làm thế nào? Ở đó có cho chị đi giày thể thao không?"
Bùi Ninh: "Đều đi giày cao gót."
Diêu Viễn cười: "Xem ra cũng không tệ lắm nhỉ." Lại hỏi: "Ông chủ chị có dễ hầu hạ không?"
Bùi Ninh chần chờ: "Cũng ổn." Cảm giác là Diệp Tây Thành hầu hạ cô mới đúng... Bỗng nhiên lại nghĩ tới: "Cậu không nói thì suýt chút nữa chị cũng quên."
Diêu Viễn hỏi: "Sao thế?"
Bùi Ninh: "Phải mua cúc măng sét cho ông chủ."
Diêu Viễn cũng không thấy kỳ quái, cho rằng công việc của cô bao gồm cả việc mà thư ký hay làm, sợ Bùi Ninh không kịp thời gian mua đồ, cậu ăn cực kỳ nhanh, chưa đến 8 rưỡi bọn họ đã thanh toán xong hết cả rồi.
Bùi Ninh nói xin lỗi: "Chờ chị về lại mời cậu ăn cơm, tối nay khiến cậu mất hứng rồi."
"Nào mất hứng chứ? Một bữa cơm mất một tiếng rưỡi còn ít sao?" Diêu Viễn đưa chai nước cho cô: "Đi lên phía trước một chút có trung tâm thương mại, cách nhà chị cũng không xa, chúng ta đi thôi."
Hai người sóng vai chậm rãi đi tới, Diêu Viễn hỏi cô: "Có liên quan đến chị đúng không?"
Bùi Ninh: "Rất lâu rồi, ở quá khứ?"
Diêu Viễn: "Chị kể em nghe chút đi."
Bùi Ninh uống non nửa chai nước mới lên tiếng, giọng nói bông đùa: "Nói hết đêm nay? Nhưng mà cậu phải ở cùng chị cả đêm nay, nếu không chẳng có gì nói cả."
Diêu Viễn: "..." Xem ra cô thật sự không muốn nói.
Bùi Ninh trước sau gì cũng không nhắc tới, quãng thời gian đã qua, cô cảm thấy hiện tại không nên nhắc lại, bởi nó chẳng còn ý nghĩa gì cả.
Tình yêu với Diệp Tây Thành, chỉ có vài người biết, cô không muốn nhiều lời, thêm cả đoạn thời gian với Hạng Dịch Lâm, tất cả đã qua cả rồi.
Trước kia yêu hận cũng được, tiếc nuối cũng thế.
Đều đã là chuyện của ngày hôm qua.
Diêu Viễn lấy cái chai huých cô: "Đều đã là quá khứ."
Trên mặt Bùi Ninh có ý cười: "Cảm ơn."
Đang nói, di động Bùi Ninh đổ chuông, là Tưởng Vân Triệu.
"Ở nhà sao?"
"Không, cùng một người bạn ăn cơm, còn đang đi dạo phố."
Tưởng Vân Triệu: "...Bạn thân?"
Bùi Ninh: "Đúng vậy." Lại hỏi anh ta: "Có chuyện gì sao?"
Tưởng Vân Triệu: "Không có gì, tôi muốn mua cho bạn gái chút đồ ngọt, cũng mua cho cô một phần, vừa lúc tiện đường đưa tới, không cần vội đâu, thoải mái dạo phố đi."
Bùi Ninh uyển chuyển từ chối: "Cảm ơn, nhưng không cần phiền phức thế đâu, tối nay tôi cũng ăn hơi nhiều, ngày mai còn phải đi công tác nữa."
Tưởng Vân Triệu: "Cô để trong tủ lạnh được mà, cúp nhé." Chưa cho cô có cơ hội cự tuyệt thêm lần nữa đã trực tiếp ngắt máy rồi.
Anh ta dừng xe, vị trí này vừa lúc có thể nhìn thấy tiểu khu nơi Bùi Ninh sống.
Mãi cho đến hơn 10 giờ, Bùi Ninh mới khoan thai về nhà, nhưng không phải chỉ có mình cô, bên cạnh còn có một người đàn ông khác, hai người chậm rãi bước, vừa đi vừa cười nói.
Tưởng Vân Triệu nói với Diệp Tây Thành: "Chắc là người đàn ông thân thiết với cô ấy rồi, tuổi còn trẻ nhỉ."
Diệp Tây Thành liếc nhìn anh ta, Tưởng Vân Triệu cười: "Nhìn cậu cũng trẻ ha." Sau đó trở lại chuyện chính: "Không phải mai còn đi công tác à? Ở Hồng Kông mấy ngày này, tranh thủ phá kế hoạch hẹn hò của họ đi."
Diệp Tây Thành đẩy cửa xuống xe, Tưởng Vân Triệu muốn giữ chặt anh, một tay lại không giữ được: "Ai, vội vàng gì chứ? Bình tĩnh bình tĩnh! Đừng động thủ với người ta nha!"
Diệp Tây Thành đi vài bước lại xoay người trở về, xách đồ ngọt từ ghế sau lên.
Tưởng Vân Triệu: "Có chuyện gì từ từ nói, nói không chừng thật sự là bạn thân của Bùi Ninh đó."
Bùi Ninh cùng Diêu Viễn cũng thấy Diệp Tây Thành, Diêu Viễn tuy chưa thấy qua Diệp Tây Thành thật sự, nhưng ở tin tức Tài chính Kinh tế đã nhìn qua ảnh chụp, cùng người trước mắt cực kỳ trùng khớp.
"Ông chủ chị kìa." Diêu Viễn bảo Bùi Ninh.
Bùi Ninh không biết Diệp Tây Thành muốn làm gì, tuy nhiên cô vẫn giải thích với Diêu Viễn: "Ông chủ tới lấy cúc măng sét ấy mà."
Diêu Viễn: "Vậy chị mau đi đi." Sau đó vẫy tay với cô: "Cuối tuần liên lạc."
Diệp Tây Thành không tới gầnh ai người, đứng ở bên cổng chờ cô.
Bùi Ninh tăng bước chân qua: "Diệp tổng."
Diệp Tây Thành đưa túi cho cô: "Tưởng Vân Triệu có việc đột xuất."
"Cảm ơn." Bùi Ninh lấy hộp cúc áo từ trong túi xách: "Anh nhìn xem có thích không?"
Diệp Tây Thành không nhận: "Để ở chỗ em trước đã, nghỉ sớm đi." Anh xoay người rời đi,
Nhìn ô tô đi xa, Bùi Ninh mới thu hồi tầm mắt, nhìn món điểm tâm ngọt trong tay, chắc anh đợi lâu rồi nhỉ.
Vừa về tới nhà, Bùi Ninh liền gọi điện cho bà nội, tinh thần hứng phấn mười phần.
"Ninh Ninh à, sáng mai đừng quên ăn mì con nhé, nhớ tự mình mua một chiếc bánh kem, nghe không?" Bà nội dặn dò qua video.
Còn mấy giờ nữa là tới sinh nhật cô theo lịch âm, từ nhỏ bà luôn mừng sinh nhật cô theo lịch âm, thói quen như vậy vẫn duy tri đến tận bây giờ.
Bùi Ninh đáp lời: "Vâng ạ, đến Hồng Kông con sẽ mua."
"Đi công tác hả con?" Bà nội hỏi: "Đi cùng ai thế?"
Bùi Ninh: "Cùng Diệp Tây Thành ạ."
"Ui chao, vậy là tốt rồi, vừa lúc có người cùng con ăn cơm." Bà vẫn nói câu nói kia: "Ngày mai nhớ ăn đó."
Bùi Ninh cười: "Con biêt rồi ạ."
Bà nội kéo dài âm cuối cùng: "Qua sinh nhật là con 28 rồi đó."
Bùi Ninh cười cười, cô hiểu ý của bà, lại đánh lái thúc giục cô kết hôn.
Bà nội không nói thêm nữa: "Con ngủ đi, bà cũng mệt rồi."
"Được ạ, chúc bà nội ngủ ngon,"
Bà nội đóng máy tính, đeo kính viễn tìm số điện thoại của Hạng Dịch Lâm, đây là lần đầu tiên bà chủ động gọi cho Hạng Dịch Lâm, trước kia chưa từng gọi lần nào, chủ yếu là không có gì để nói, còn sợ quấy rầy công việc của anh ta nữa.
Nếu không tính sai giờ, chắc hẳn bên kia Hạng Dịch Lâm đang là ban ngày.
Điện thoại tút tút vài tiếng, giọng nói ôn hòa của Hạng Dịch Lâm vang lên: "Bà nội, bà chưa ngủ sao?"
Hạng Dịch Lâm không vướng bận gì cả, ngồi trên sô pha nghiêm túc nghe điện thoại.
Bà nội: "Còn chưa, người già khó ngủ. Con có bận không?"
Hạng Dịch Lâm một tay cài cúc áo: "Không bận ạ, hôm nay không có việc gì, lát nữa chỉ tới sân bay thôi."
Bà nội: "À, về Bắc Kinh sao? Không phải bảo cuối tuần mới về à? Hay là bà già rồi nên nhớ nhầm?" Bà nội bắt đầu hoài nghi trí nhớ của chính mình.
Hạng Dịch Lâm: "Bà không nhớ nhầm đâu, con không về Bắc Kinh mà là đi Hồng Kông."
Bà nội vui vẻ: "À, đi Hồng Kông sao, khó trách, bà mới gọi điện cho Ninh Ninh, con bé nói tới Hồng Kông sẽ mua bánh kem ăn, thì ra là hai đứa cùng ăn sinh nhật, vậy thì tốt qua rồi." Lại lặp lại lần nữa: "Tốt quá rồi."
Ngón tay cài áo Hạng Dịch Lâm run lên, giọng nói cũng khàn đi, có chút lời muốn nói nhưng không tài nào bật ra được, chỉ nói: "Vâng ạ, đến lúc đó con lại mua bánh kém cho Ninh Ninh."
Bà nội nói: "Dịch Lâm này, con đừng chỉ lo bận công việc, khi nào con về cùng Ninh Ninh đi, chúng ta nói chuyện hôn sự của hai đứa, bà cùng ông nội thân thể mỗi ngày một yếu đi rồi." Bà sợ không thể tham gia hôn lễ của bọn họ được.
Hầu kết Hạng Dịch Lâm lên xuống, hơi há miệng, vậy mà cái gì cũng không nói được.
Trong lòng giống như đè ép một cục đá lớn, không thở nổi.
Anh ta hạ thấp giọng: "Bà nội ơi, chờ con tới Hồng Kông gặp Ninh Ninh thương lượng ạ." Đời này những lời dối trá của anh ta lại là nói với một người già.
Ngắt điện thoại, Hạng Dịch Lâm vẫn còn sững sờ, cho đến lúc Trình Ti ngồi xuống sô pha đối diện, anh ta mới ngừng nghĩ.
Trình Ti chỉnh lại đai áo ngủ, đốt một điếu thuốc, sương khói lượn lờ.
Hạng Dịch Lâm liếc mắt nhìn cô ta, mặt không biểu cảm đứng lên, vừa lúc thư ký gõ cửa đi vào lấy hành lí.
Anh ta vừa mới đi, di động của Trình Ti rung, là mẹ gọi tới, cô ta điều chỉnh cảm xúc, uống thêm ngụm nước cho nhuận giọng xong mới bắt máy: "Mẹ, muộn rồi còn chưa ngủ sao?"
"Vừa đi xã giao cùng ba con về, con cùng Dịch Lâm đi du lịch thế nào?"
"Rất vui ạ." Trình Ti cười, lại rít một hơi thuốc.
"Ừ, tính tình con dịu dàng nhẹ nhàng, cuộc sống hai vợ chồng không tránh được xích mích, đừng một lời không hợp liền nhăn mặt, nghe lời mẹ đấy."
"Mẹ, lời này là của mẹ đẻ nói với con gái ruột à!"
"Còn không phải vì muốn hai đứa sống tốt sao, khi nào về? Nói với mẹ trước, sau đó cùng Dịch Lâm về ăn bữa cơm."
Trình Ti dừng một lát: "Cuối tuần, cụ thể thì chưa rõ, có thể lại ở thêm mấy ngày, khó có dịp Dịch Lâm rảnh rỗi."
Hai mẹ con hàn huyên đôi câu rồi mới kết thúc.
Bắc Kinh lúc này trời đã vào khuya.
Bùi Ninh làm việc xong, tắm rửa nữa cùng đến 12 rưỡi.
Cũng không biết là đói bụng hay không, hay chỉ đơn giản là muốn ăn, cô lấy món điểm tâm ngọt mà Diệp Tây Thành đưa tới.
Đang ăn, Diệp Tây Thành nhắn tin tới cho cô: [Ngủ chưa.]
Bùi Ninh lấy giấy ướt lau tay: [Diệp tổng, có việc gì thế?]
Diệp Tây Thành: [Ngày mai mang cúc áo theo.]
Bùi Ninh: "..." Nửa đêm nhắn tin chỉ vì việc này? Cô trả lời: [Vâng.]
Diệp Tây Thành: [Ngủ sớm đi.]
Bùi Ninh tắt màn hình, ăn nốt miếng đồ ngọt đang ăn dở, ăn xong lại chẳng còn buồn ngủ nữa.
Dù sao cũng không ngủ được, Bùi Ninh nằm trên sô pha xem TV, cô không có thời gian theo dõi những bộ phim truyền hình dài tập, đành tìm bộ điện ảnh cổ trang.
Tình tình xúc động lòng người trong phim điện ảnh mới có thể thu hút cô, chờ tới tình tiết nhẹ nhàng, bình đạm lại khiến cô thất thần.
Trong âm thanh ồn ào của TV, Bùi Ninh mơ mơ màng màng ngủ mất, điều khiển trên tay cũng rơi xuống thảm trải sàn, không biết ngủ được bao lâu, đã vậy còn mơ thấy giấc mộng, sau đó lại tỉnh mất.
Cô mở mắt ra, hoảng hốt chớp mắt, thấy mình không đi lên giường ngủ, phim điện ảnh đã sớm kết thúc, màn hình TV dừng ở cảnh kết bộ phim.
Bùi Ninh ngồi dậy xoa xoa ngực, đoạn phim trong mộng mơ mơ thực thực, rối tung rối loạn, ở đó là lúc cô còn nhỏ, có ông nội bà nội, có Diệp Tây Thành, có Hạng Dịch Lâm còn có cả bố mẹ cô nữa.
Tuy không nhìn rõ khuôn mặt họ, nhưng cô biết đó là bố mẹ mình.
Thế mà một chút chi tiết nhỏ cũng không nhớ nổi.
Bùi Ninh tắt TV, lại tắt đèn phòng khách, trở về phòng ngủ, nằm mãi lại không ngủ tiếp được nữa, vẫn luôn cố gượng đến 6 giờ sáng để rời giường.
Diệp Tây Thành tới sớm hơn giờ hẹn hai tiếng liền, nguyên văn anh nói chín giờ tới đón cô, nào biết mới bảy giờ đã gọi điện cho cô: "Tôi ở ngoài cổng, mẹ tôi làm bữa sáng cho em."
Người ta đã nói tới ngoài cửa rồi, cô làm sao có thể từ chối rồi bảo anh trở về được nữa.
Bùi Ninh: "Vâng, tôi xuống lấy đây." Cô trang điểm xong mới thay quần áo, vội vã xuống lầu.
Chưa tới cửa đã thấy Diệp Tây Thành, một tay xách bình giữ nhiệt, một tay nhét túi quần, nhìn theo hướng cô ra.
Anh mặc sơ mi trắng, tay áo xắn tới khuỷu tay, so với ngày thường, nhìn qua ôn hòa dễ gần hơn không ít.
"Cảm ơn, sau này anh nói dì không cần làm vậy đâu, tôi sự làm được rồi." Bùi Ninh vươn tay muốn lấy bình giữ nhiệt.
Diệp Tây Thành chưa đưa cho cô: "Tôi còn chưa ăn đâu."
Bùi Ninh: "..." Cô cũng đâu có ý định mời anh lên nhà, anh nói lời này còn không phải là muốn cùng cô ăn cơm sáng hả.
Diệp Tây Thành nhìn cô không nhúc nhích: "Còn chưa tỉnh ngủ?" Ý bảo cô: "Nhanh lên, muộn giờ ra sân bay bây giờ."
Bùi Ninh nhìn vào mắt anh, xoay người đi vào cửa tiểu khu, Diệp Tây Thành mặc kệ cô, cũng đi vào theo.
Vào nhà rồi, Diệp Tây Thành cầm dép lê từ tủ giàu tự mình thay, trực tiếp đi vào phòng ăn, tự nhiên như ở nhà mình vậy.
Bùi Ninh nhìn anh, hơi suy tư: "Diệp tổng, sao anh biết trong tủ giày có dép?"
Diệp Tây Thành quay đầu lại: "Giày trong nhà em không để ở tủ giày sao?"
Bùi Ninh nghẹn họng, không cách nào phản bác lại, chỉ số thông minh của cô cao, thế nhưng lại đi hỏi cái vấn đề ngu xuẩn thế này.
Sau cùng, việc Diệp Tây Thành đến hay không cũng không ảnh hưởng, trong nhà vẫn yên tĩnh như vậy, không nghe được chút âm thanh nói chuyện nào.
Bùi Ninh bày đồ ăn sáng ra, lại cảm thấy kiểu yên tĩnh này có gì đó sai sai.
Hai người trầm mặc, ai ăn đồ của người nấy.
Ánh dương sáng sớm chiếu xuống phòng ăn, Diệp Tây Thành thong thả ung dung dùng bữa, vừa lúc ngược chiều ánh sáng, Bùi Ninh trong lúc vô tình ngước mắt kia, chớp mắt chút nữa nhìn đến thất thần.
Cô định thần lại, tiếp tục ăn bữa sáng.
Ăn sáng xong, Bùi Ninh dọn bàn ăn, Diệp Tây Thành ở phòng khách xem tin tức, hai người vẫn luôn im lặng, không ai nói với ai hết, rửa bát xong Bùi Ninh mới lấy một cốc nước ấm đưa cho Diệp Tây Thành.
"Tối qua ngủ không ngon sao?" Diệp Tây Thành nhìn chằm chằm mắt cô, thấy luôn cả quầng thâm dưới mắt.
Bùi Ninh nói dối: "Xem mấy bộ phim, chờ lên máy bay thì ngủ bù."
Diệp Tây Thành không nói gì nữa, Bùi Ninh cũng không chả có việc gì phải làm, liền ngồi xuống bên kia sô pha, thế nhưng trên bản tin kia nói gì cô cũng chẳng nghe lọt.
9 giờ sáng, tài xế tới đón bọn họ.
Bùi Ninh hơi hoảng hốt, hai tiếng trôi qua nhanh thế sao.
Trên đường đến sân bay, hai người ngẫu nhiên cũng đối thoại hai ba câu, đều liên quan tới buổi tiệc nọ.
Bùi Ninh: "Lần này là bạn bè quen biết hay quan hệ tình cảm đặc biệt?" Cô chỉ biết trước đó hỏi Diệp Tây Thành danh sách có những ai tham gia, Diệp Tây Thành lại nói không biết.
Diệp Tây Thành không muốn để cô phải xã giao: "Không cần, em đi cạnh tôi là được."
Bùi Ninh gật đầu: "Được."
Tới đại sảnh ngồi chờ, bọn họ vẫn luôn ngồi cách nhau một ghế, bởi Bùi Ninh cố tình muốn giữ khoảng cách với anh.
Diệp Tây Thành đưa túi cho cô: "Tôi đi nhà vệ sinh."
Lúc này Bùi Ninh mới chú ý, hôm nay anh mang chiếc ba lô này, cùng nhãn hiệu với chiếc ba lô của cô, đều là mẫu mới năm nay, nhìn qua giống hệt đồ đôi.
Diệp Tây Thành đi rất nhanh, sau khi quay lại thì ngồi bên cạnh cô luôn, khi anh ngồi xuống cánh tay không cẩn thận còn chạm vào người cô, hai người dựa vào nhau rất gần.
Bùi Ninh cũng không thể dịch sang vị trí bên cạnh, chỉ có thể tận lực không đụng chạm đến anh.
Diệp Tây Thành bỏ ống áo sơ mi xuống, vuốt phẳng, hỏi cô: "Có mang cúc áo không?"
"Có mang." Bùi Ninh mở ba lô của mình ra, hôm qua mua cho anh ba bộ liền.
Diệp Tây Thành đưa cánh tay mình tới trước mặt cô, cực tự nhiên: "Cài lên giúp tôi."
Bùi Ninh nhìn Diệp Tây Thành, lần đầu tiên không nghe lời: "Không tự mình cài được sao?"
Diệp Tây Thành: "Ừ."
Bùi Ninh cố ý hỏi: "Ngày thường ai cài giúp anh? Vạn Đặc?"
Sắc mặt Diệp Tây Thành vẫn bình thường: "Ừ."
Bùi Ninh: "..."
Người này, bất chấp tất cả luôn.
~Hết chương 12~