Vạn Đặc vừa mới ngồi lên xe, anh ta bảo tài xế: "Diệp tổng còn ở trong."
Anh ta buồn bực, Diệp Tây Thành không phải đi cùng Bùi Ninh hay sao?
Diệp Tây Thành lên xe rất nhanh, Vạn Đặc hỏi: "Diệp tổng, anh đi đâu?"
"Công ty."
Tài xế đánh lái, chuyển hướng đi.
Vạn Đặc suy nghĩ, Diệp Tây Thành tám phần là bị Bùi Ninh cùng Tưởng Vân Triệu ném lại.
Hẳn là xấu hổ vài giây, Diệp Tây Thành hỏi chuyện công việc: "Dự án phối hợp thứ hai là gì?"
Vạn Đặc: "Vâng, Công nghiệp Hi Hòa do Diêu Hi đại diện, còn Hạng Thị bên kia thì chưa rõ."
Vài lần họp bàn trước Hạng Dịch Lâm đều chưa từng tham gia, đoán không nhầm thì lần này chắc cũng sẽ không tới.
Diệp Tây Thành cũng chẳng quan tâm Hạng Dịch Lâm có đi hay không, bởi vì chính anh cũng chẳng có ý muốn hợp tác cho lắm.
Anh lấy di động ra, vốn nghĩ Tưởng Vân Triệu sẽ giải thích với anh hai câu, ai ngờ di động cực kỳ yên tĩnh, không có tin báo gì cả.
Mãi cho đến 5 giờ chiều, Tưởng Vân Triệu mới nói chuyện xong với Bùi Ninh, tạm thời không còn thắc mắc, mà Bùi Ninh lại tiếp tục sửa sang tư liệu dự án cho anh ta.
Tưởng Vân Triệu lười nhác vươn vai: "Cô nghỉ chút đi, chút thời gian này cũng không ảnh hưởng mà."
Bùi Ninh: "Tôi không mệt, đã quen rồi." Trong lòng cô nghĩ, trước kia làm việc cùng Tề Cận Chu suốt cả 6 năm, làm đến mức có một thời gian bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế giai đoạn một luôn.
Tưởng Vân Triệu nói đùa: "Mấy năm nay chắc Tề Cận Chu đè ép cô lắm phải không, hôm nào đó tôi sẽ báo thù cho cô." Sau đó lại nói: "Mỗi ngày cô đều chịu áp lực cao như vậy, không sợ thân thể ăn vào không tiêu chứ?"
Bùi Ninh: "Vẫn ổn mà, xong một dự án là tôi lại đi leo núi để giảm áp lực đó."
Hai người câu được câu không tán gẫu, đề tài không biết quay vòng thế nào lại tới bên người Diệp Tây Thành, Tưởng Vân Triệu đưa tay nâng má: "Tôi quen biết Diệp Tây Thành cũng gần hai mươi năm rồi, càng ngày càng phát hiện mình không hiểu nổi cậu ta, cho cô xem cái này."
"Cái gì?" Bùi Ninh dừng tay gõ bàn phím.
Tưởng Vân Triệu đưa di động của mình cho cô: "Cô tự xem đi."
Là cuộc nói chuyện của Tưởng Vân Triệu cùng Diệp Tây Thành, là một lần nói chuyện của một tuần trước.
Tưởng Vân Triệu: [Chỉ vì cậu mà tôi hủy bỏ buổi hẹn hò quan trọng rồi đó, thứ bảy này cậu phải diễn đi, coi như đúng dịp đi công tác về, tôi đến ga tàu đón Bùi Ninh sau đó tiện cho cậu ngồi nhờ xe luôn, buối tối cùng ra ngoài chơi chút J.]
Diệp Tây Thành: [Bớt nhàm chán đi.]
Tưởng Vân Triệu: [Ha ha.]
Bùi Ninh đưa trả điện thoại cho Tưởng Vân Triệu, Tưởng Vân Triệu thở dài: "Hôm nay cậu ta xuất hiện ở ga tàu này là trùng hợp thôi, cô nói xem ngoại trừ có ý ra thì còn có lý do khác sao? Vốn dĩ tôi muốn để cậu ta đến đây rồi tiện đường đưa cậu ta về, kết quả cậu ta chơi ngược lại luôn, trực tiếp về từ Thượng Hải, cùng cô ngồi chung chuyến. Tâm tư cậu ta với cô, coi như tôi nhìn thấu cả, mấy trò bịp bợm trẻ con này, cho dù là có thể tạo duyên gặp gỡ, cậu ta cũng không muốn bày trò lừa gạt đâu."
Ngón tay đang gõ chữ của Bùi Ninh dừng mãi, phát hiện chính mình gõ sai số rồi...
Tưởng Vân Triệu nói tiếp: "Cô cũng hiểu cậu ta đấy, với cậu ta thì ai cũng chẳng có sức uy hiếp, bởi cậu ta không coi ai ra gì, chỉ có cô có thể làm được."
Bùi Ninh không tiếp tục vấn đề, chỉ nói: "Anh lải nhải nhiều như vậy, cẩn thận tôi làm lỗi, đến lúc đó mệt mỏi chính là tiền của anh đó."
Tưởng Vân Triệu cười: "Tôi tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của cô." Sau đó mở cuộc gọi di động, còn bật loa ngoài.
"Chuyện gì?" Giọng nói đầy từ tính truyền từ bên kia điện thoại tới.
Càng làm Bùi Ninh mất tập trung hơn, không thể bỏ qua được, cô không nghĩ Tưởng Vân Triệu lại trực tiếp gọi điện cho Diệp Tây Thành.
Tưởng Vân Triệu nói với Diệp Tây Thành: "Tôi vừa nói chuyện công việc với Bùi Ninh xong, cô ấy đang ngồi kiểm tra tài liệu cho tôi trong kia, tôi phải lấy cớ ra ngoài hút thuốc để gọi điện cho cậu đó. Có muốn tới đây không? Nếu muốn tới đây, tôi sẽ nói cho Bùi Ninh, tôi muốn cậu chỉ bảo một chút về dự án này, tối lại cùng nhau ăn bữa cơm."
Nếu là trước kia, Diệp Tây Thành chẳng chút chần chừ mà cự tuyệt, nhưng lần này: "Được, tôi qua bây giờ."
Kết thúc cuộc gọi, Tưởng Vân Triệu nhìn Bùi Ninh: "Cô thấy rồi chứ? Cậu ta vẫn là Diệp Tây Thành tùy tiện kêu liền tới của cô năm xưa. Hai người còn có chuyện khúc mắc, tôi mới làm đến bước này. Đây là cô với Diệp Tây Thành, đổi lại là người khác, tôi mới không ăn no rửng mỡ đi làm chuyện chẳng liên quan đến mình.
Bùi Ninh nói lời chân thành với Tưởng Vân Triệu: "Cảm ơn."
Vừa rồi nói đến giải quyết khúc mắc, cô không nói thêm gì nữa cả, sau đó từ chối: "Xin lỗi, tối nay tôi có hẹn mất rồi, không thể cùng hai người ăn cơm."
Tưởng Vân Triệu: "Không sao, không sao, cô vội thì đi đi, tôi ăn cùng Diệp Tây Thành cũng được."
Với thái độ thế này, ngược lại là Bùi Ninh cứng họng, không nói nên lời, sau khi ổn định cảm xúc mới tiếp tục làm việc.
Lúc Diệp Tây Thành tới nơi đã là 5 giờ rưỡi.
"Diệp tổng." Bùi Ninh chào đón.
"Ừ." Diệp Tây Thành ngồi đối diện cô, Tưởng Vân Triệu đưa tài liệu cho anh: "Cậu giúp tôi xem đi, dự án này có tiềm ẩn nguy hiểm nào không?"
Bọn họ nghiêm túc thảo luận dự án, Bùi Ninh chờ thời gian không sai biệt lắm, nhìn đồng hồ, đã 6 giờ.
Thu dọn giấy tiờ xong, Bùi Ninh nói với Tưởng Vân Triệu: "Tôi đi trước."
Tưởng Vân Triệu làm sao để cô đi dễ dàng thế được, nói: "Nếu cô hẹn bạn ăn cơm, chi bằng ăn cùng nhau đi, đông người càng vui."
Bùi Ninh cự tuyệt: "Tối nay không được thật, hôm khác đi, lúc đó tôi mời khách."
Tưởng Vân Triệu nói nhiều hơn: "Không phải cô vừa tới Bắc Kinh à, bạn bè quen từ lâu sao?"
Bùi Ninh giãy giụa mãi mới nói đúng sự thật: "Không phải, hẹn hò."
Tưởng Vân Triệu: "......" Anh ta không dám nhìn biểu cảm của Diệp Tây Thành luôn, buông tách cà phê, hỏi Bùi Ninh: "Cô nói đùa với tôi đó hả?"
Bùi Ninh mở đoạn chat trên Wechat, mở ra đoạn thời gian trước đó, đưa cho anh ta xem: "Tôi lừa anh làm gì?"
Tưởng Vân Triệu vừa thấy, thật sự này.
Anh ta kinh ngạc nói: "Không phải cô vừa tới Bắc Kinh à? Quen biết thế nào? Trên web sao? Tôi nói này, những cái đó không tin tưởng được đâu."
Bùi Ninh kể lại đơn giản tình huống lúc đó, là bạn thân của khuê mật của mình.
Tưởng Vân Triệu: "Kể cả là quen biết đi chăng nữa, cũng cần phải cẩn thận, xã hội bây giờ biết người biết mặt không biết lòng."
Bùi Ninh vẫn có ý thức bảo vệ an toàn cho chính mình: "Chúng tôi ăn cơm ở cửa tiểu khu nơi tôi ở, không cần gọi xe, ăn xong về nhà rất gần."
Lời nói đầy đủ không cho thương lượng, Tưởng Vân Triệu cũng chẳng biết nói gì.
Tình huống như vậy anh ta cũng có thể giải thích, bởi vì Bùi Ninh không muốn quay lại với Diệp Tây Thành mà thôi.
Trước kia là tự ti gia đình mình, cảm thấy không xứng với Diệp Tây Thành, kết quả lại vừa hay đúng ý chú Diệp, đại khái sau đó cô tự biết đường thu hồi tâm tư mình lại.
Cùng Diệp Tây Thành chia tay mấy năm nay, bao nhiêu chuyện hỗn loạn xảy ra như vậy, làm sao nói một câu vượt qua là vượt qua được.
Lần này cô nguyện ý về Hoa Ninh làm trợ lý của Diệp Tây Thành, xem ra cũng không phải muốn quay lại với Diệp Tây Thành gì cả, là muốn dùng hành động thực tế chặt đứt suy nghĩ muốn ở bên cô, sau đó đường ai nấy đi, từ đây phân rõ, ai sống cuộc đời mạnh khỏe của người ấy.
Cô không muốn mình cùng Diệp Tây Thành nảy sinh bất cứ kết quả gì khác, mà hiện tại tuổi cô cũng chẳng còn nhỏ nữa, muốn kết hôn rồi.
Điều kiện gia đình của người đàn ông quá tốt thì sẽ để ý tới điều kiện gia đình cô.
Điều kiện không tốt, đến chính cô cũng chướng mắt.
Nhờ người quen giới thiệu có thể hiểu rõ gốc rễ, điều kiện hai bên không quá khác biệt có lẽ là hợp với cô nhất.
Tưởng Vân Triệu bê tách cà phê lên, chạm vào cái tách của cô: "Chúc cô may mắn."
"Cảm ơn." Bùi Ninh đặt cà phê xuống, đứng lên, không quên chào Diệp Tây Thành: "Diệp tổng, tôi đi trước."
Giọng nói Diệp Tây Thành cực kỳ nhạt "ừ" cũng chẳng nhìn cô.
Chờ cô đi tới cửa rồi, anh mới nói: "Trợ lý Bùi."
Bùi Ninh xoay người: "Diệp tổng, còn việc gì vậy?"
Diệp Tây Thành: "Tư liệu ngày mai cần dùng, tối nay tôi sẽ gửi qua mail cho cô."
Bùi Ninh chẳng biết cụ thể gì về tài liệu, đáp lời: "Vâng."
Chờ Bùi Ninh đi rồi, Tưởng Vân Triệu khép nootbook lại: "Bùi Ninh có quá nhiều băn khoan, cậu cũng từ từ thôi, tôi đoán lần xem mặt này cũng không thành đâu. Nếu mà thành thật thì cậu cũng đừng khiến cô ấy hoảng sợ, mỗi ngày để cô ấy đi công tác cùng cậu đi, làm gì còn thời gian mà hẹn hò chứ."
.....
"Học tỷ."
Bùi Ninh đến nhà ăn, tìm một quyển tạp chí đọc giết thời gian, không chú ý tới giọng nói kia.
"Học tỷ."
Giọng nói ngày một gần.
Bùi Ninh cảm thấy giọng nói đó có chút quen thuộc, cô đột nhiên ngẩng đầu, trước tiên là kinh ngạc, sau đó mỉm cười.
"Nhìn chị kia, một chút ngạc nhiên cũng không có luôn." Diêu Viễn ngồi đối diện Bùi Ninh, vui cười lên án cô một cách công khai.
Bùi Ninh: "Thiếu chút nữa ngạc nhiên đến khóc luôn đó." Ngoài ý muốn là ở Bắc Kinh có thể gặp được người quen.
Cô biết Diêu Viễn lúc học ở nước ngoài, đầu tiên là có số điện thoại liên hệ, sau đó có người yêu vào thì cả hai đều không liên hệ nhau nữa, cô cho rằng cậu ta còn làm việc ở nước ngoài cơ đấy.
Bùi Ninh tò mò: "Cậu bỏ Wechat của chị vào danh sách đen đó à?"
Mấy ngày trước bọn họ mới thêm bạn tốt.
Diêu Viễn cười: "Đó là số mới của em, nếu không làm sao còn thú vị chứ."
"Nhìn số mới cũng biết là chị à?" Bùi Ninh hỏi.
Diêu Viễn gật đầu, cậu ta biết Bùi Ninh là khuê mật của bạn cậu ta, biết từ lâu lắm rồi, ngày đó vô tình nói chuyện phiếm, người bạn thân đó nói khuê mật của mình về Bắc Kinh làm việc rồi.
Bùi Ninh đồng ý trở lại Bắc Kinh khiến cậu ta cực bất ngờ.
Lĩnh vực kinh doanh ở Bắc Kinh nói lớn thì rất lớn, nhưng ở cái vòng luẩn quẩn này không thể tránh khỏi trường hợp đụng mặt nhau, nhất là cô lại còn không muốn có quan hệ gì với Hạng Dịch Lâm...
Diêu Viễn: "Nghe nói chị làm ở Hoa Ninh?"
Bùi Ninh gật đầu: "Ừ, làm một trợ lý nhỏ thôi." Hỏi cậu ta: "Còn cậu?"
Diêu Viễn nửa đùa nửa thật: "Chị muốn biết phương diện nào? Tình cảm? Công việc? Gia đình? Đó đều là vấn đề cần điều tra lúc đi xem mặt đó."
"Thôi đừng đùa nữa." Bùi Ninh phát hiện Diêu Viễn vẫn giống hệt một đứa nhóc mãi không chịu lớn.
Diêu Viễn nghiêng đầu, bộ dáng lười biếng: "Không ngờ chị lại muốn hẹn hò, vốn sau khi biết chị tới Bắc Kinh đã muốn gọi cho chị rồi, sau lại cảm thấy thú vị, lúc này mới thêm chị vào bạn tốt."
Bùi Ninh uống mấy ngụm trà: "Hẹn hò thì có gì lạ, chị đây cũng là người bình thường thôi."
Diêu Viễn không nói tới vấn đề thương tâm trong lòng cô, tùy ý tìm lý do: "Người theo đuổi chị còn dài hơn cả đội bóng ấy, ai lại lãng phí dùng thời gian đi xem mắt hả."
"Bởi vì bọn họ không biết rõ về điều kiện gia đình chị đấy chứ, ngoại trừ diện mạo cùng công việc, cái gì bọn họ cũng chẳng hiểu rõ về chị." Bùi Ninh không muốn nói tới vấn đề này nữa: "Thôi, nói gì vui vẻ chút đi."
Diêu Viễn ngồi thẳng: "Đây chính là vấn đề em am hiểu nhất." Hỏi cô: "Vẫn đi leo núi sao?"
Bùi Ninh gật đầu, cười cười: "Còn sống thì còn leo núi."
Diêu Viễn biết Bùi Ninh thường leo núi bất chấp, thậm chí đó trở thành một chấp niệm khó bỏ. Cậu ta quen biết Bùi Ninh cũng là ở một lần leo núi, sau này cùng nhóm nên trở thành bạn bè cùng leo qua biết bao ngọn núi, đi qua rất nhiều địa điểm.
Bùi Ninh nói linh hồn bố mẹ cô ở trong núi, cô leo núi là có thể đến gần bọn họ một chút.
Gia đình cậu ta cũng là một gia đình bình thường, bố mẹ tương đối gần gũi, cậu ta có thể tự do tâm tình với Bùi Ninh, có người đối với ký ức về bố mẹ mơ hồ ít ỏi, nhưng cô thì khác, một chút ấn tượng cũng không có.
Trước kia cô nhắc đến vấn đề này với cậu ta rồi, lúc hai tuổi cô đã không còn bố mẹ, bố mẹ cô là giáo viên nghiên cứu khoa học, lần đó vào núi làm việc bỗng nhiên gặp tuyết lở, đi mãi không trở về....
Diêu Viễn không nói chuyện leo núi nữa mà thay bằng tình hình gần đây của mình: "Năm kia em mới về Bắc Kinh, tính toán kết hôn cùng bạn gái đã, sau lại sự không thành, không có chút suy tính cụ thể nào cả. Mấy năm nay leo núi không nhiều như trước kia, công việc quá bận, ngẫu nhiên có ngày nghỉ thì cũng ở trong nhà, mệt đến không muốn động đậy gì cả."
Sau đó hẹn cô: "Lần sau có dịp nghỉ ngơi thì gọi cho em, em sẽ dành thời gian cho chị."
Cậu ta lấy thực đơn: "Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, chị muốn ăn gì?"
Bùi Ninh: "Tùy ý cậu."
Diêu Viễn nhìn thực đơn, không có thịt thăn chua ngọt rồi, cậu ta gọi đại vài món.
"Giờ cậu làm ở đâu?" Lúc chờ cơm, Bùi Ninh hỏi cậu ta.
Diêu Viễn: "Ở công ty của bác em."
Bùi Ninh nhớ rõ bố mẹ cậu ta đều là giáo sư đại học, chỉ có người bác là mở công ty, cô nói: "Vậy thì tốt rồi." Lại thuận miệng hỏi một câu: "Công ty của bác cậu là công ty nào?"
Diêu Viễn: "Công nghiệp Hi Hòa."
"Hi Hòa?" Bùi Ninh giật mình, sau đó cảm thấy vô cùng thú vị, dự án thu mua EFG bên Hi Hòa cũng tham gia, chính là công ty của bác Diêu Viễn.
Công nghiệp Hi Hòa là công ty chưa niêm yết, công nghệ sản xuất pin lithium mấy năm nay vô cùng phát triển, có nguồn tài chính hùng hậu. Tuy rằng không thể so sánh với Hạng Thị cùng Hoa Ninh, chỉ là kém hơn một chút, dù sao thực lực cũng không thể khinh thường.
Công nghiệp Hi Hòa cùng Hoa Ninh bây giờ xem như là đang có quan hệ hợp tác, tuy vậy, lấy tính cách Diệp Tây Thành mà nói, sẽ không cho phép Hi Hòa uy hiếp đến thị trường cũng như ích lợi của tập đoàn Hoa Ninh,
Không lâu sau nữa, khẳng định hai tập đoàn sẽ có trận tranh đoạt thị trường.
Bùi Ninh tiếp tục trò truyện: "Nghe nói Hi Hòa đang xếp hàng chờ IPO."
Diêu Viễn: "Vâng, nếu thuận lới thì nghe nói sang năm sẽ đưa ra thị trường."
Các dự án trong công ty sẽ được các nhóm người khác nhau phụ trách, Bùi Ninh không biết Diêu Viễn có tham dự dự án này hay không, giai đoạn này cần giữ bảo mật, cô cũng không tiện nói.
Đồ ăn được mang lên, đề tài này vừa lúc bỏ qua.
Diêu Viễn chuyển vị trí vài món ăn trên bàn: "Con gái ăn món này da trắng này."
Bùi Ninh cười cười, chắc là bạn gái cũ của cậu ta thích ăn món này, do đó cậu ta mới có thói quen như vậy.
Diêu Viễn tiếp tục đề tài ban nãy: "Diệp Đổng rất biết nhìn người, thuê chị về cũng chẳng cần trả lương quá cao." Ban đầu, vẻ bề ngoài của Bùi Ninh thu hút ánh nhìn của cậu ta, sau này đến tính cách, cuối cùng mới là tài hoa mà cô có.
Cậu ta nói: "Nhưng mà Diệp Tây Thành cũng chẳng phải ông chủ dễ hầu hạ."
Bùi Ninh: "Cậu biết Diệp Tây Thành?"
Diêu Viễn: "Em chưa gặp người thật bao giờ, làm sao nói chứ? Đều là nghe từ miệng chị họ thôi."
Sau đó cậu ta nói đến những điều mình biết: "Diệp Tây Thành, người này thì, khi chị làm kinh doanh cùng anh ta thì đừng nói chuyện tình cảm. Lúc ở chung, chị cùng anh ta có chút thân quen rồi cũng phí phạm cả thôi, người này không bao giờ nhiều lời, căn bản nhìn không thấu suy nghĩ của anh ta đâu, không thể tìm được đề tài chung để nói chuyện."
Cuối cùng, đây mới là trọng điểm cậu ta muốn nói: "Em còn nghe nói, đối với cấp dưới Diệp Tây Thành yêu cầu rất cao và nghiêm, bởi vì anh ta cũng yêu cầu quá cao với bản thân mình, đối với trợ lý khẳng định cũng vậy, nhiều khi phải nhìn mặt đoán ý."
Bùi Ninh không nói gì về quan hệ giữa cô và Diệp Tây Thành, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Ăn cơm xong, Bùi Ninh nói chuyện thêm với Diêu Viễn một lát mới tách ra, Diêu Viễn muốn đưa Bùi Ninh về, Bùi Ninh lại chỉ tiểu khu đối diện, nói cô ở chỗ đó, cậu ta không cần đưa cô về.
Về đến nhà mới 9 giờ, chờ tắm xong, Bùi Ninh pha tách cà phê bê tới thư phòng, cô còn phải chờ Diệp Tây Thành gửi tài liệu cho mình, chờ đến 10 giờ cũng không thấy anh gửi bất cứ thứ gì cả.
Lại đợi thêm mười lăm phút, không có động tĩnh.
Cô cầm di động trong lòng bàn tay, suy nghĩ một lát, gửi tin nhắn cho Diệp Tây Thành: [Diệp tổng, tài liệu kia tôi chưa nhận được, phiền anh gửi lại một lần nữa.]
Cô biết, anh chưa gửi cho cô đâu.
Diệp Tây Thành vừa mới tắm gội xong, thất thần xắn tay áo ngủ, di động cá nhân yên tĩnh cả một tối bây giờ mới có tiếng vang, do dự một chút anh vẫn không nhịn được mà hỏi cô: [Hẹn hò xong rồi, mới về nhà?]
Bùi Ninh: "..."
Chắc chắn là anh cố tình ở chỗ "hẹn hò xong rồi" cùng chữ "về nhà" thêm một dấu phẩy ngắt quãng, chính là muốn diễn tả cảm xúc của anh lúc này.
~Hết chương 9~
Lời editor: Hnay có việc bận nên đăng sớm cho các quý dzị đọc nè, haiz trong ng đang có chuyện buồn cho nên ngày mai mới có chương mới của Xác Ướp nha