Đông Lộ có chút ngoài ý muốn, bình thường cô cũng không giao tiếp với cậu ta nhiều, sao hắn lại viết cái này cho cô?
Không, cũng không nhất định là vì cô.
Có lẽ là cậu ta chỉ đơn thuần là muốn viết mà thôi, hoặc là lúc giảng bài cho người khác thì viết lên.
Đề này khó như vậy, cả lớp chắc chỉ có cậu ta biết làm.
Đông Lộ chưa nói gì, cầm điện thoại lên chụp lại, tính về nhà sẽ xem kĩ lại một lần.
"Tôi về trước đây, tạm biệt." Cô chụp xong liền nói với Từ Nhu.
"Ừ, đi đường cẩn thận." Từ Nhu cười không được tự nhiên lắm.
Đông Lộ gật đầu, "Cậu cũng vậy, về sớm một chút đi, gần đây trời tối rất nhanh."
Cô đi ra khỏi phòng học, không nhịn được lại lấy điện thoại ra xem, cẩn thận nghiên cứu ảnh chụp bên trong.
Trừ bước giải ra thì cô cũng khá để ý đối với chữ viết.
Phấn bảng viết không được trơn tru như bút bi, nhưng từng nét bút đều rất có lực, rõ ràng mà lưu loát.
Tuy Đông Lộ không tiếp xúc nhiều với Tưởng Học Phái, nhưng lúc giáo viên gọi cậu ta lên giải bài trên bảng, cô cũng từng nhìn qua chữ cậu ta viết, độ ghì phấn rất nhẹ, thanh tú lại sạch sẽ, giống chữ của con gái hơn.
Khác hoàn toàn với chữ trong ảnh.
Đông Lộ cũng không nghĩ nhiều, đeo cặp về nhà, đêm nay mẹ lại không về, cô phải nấu cơm tối.
Đông Lộ về tới nhà, nhìn tủ lạnh đã hết đồ ăn, chỉ còn ba quả trứng, liền dứt khoát lấy cơm thừa hôm qua ra xào ba đĩa cơm rang trứng.
Đông Kỳ đói bụng mò về nhà, nhìn thấy đĩa cơm rang khô ở trên bàn, không thể tin được gào lên: "Hôm qua em làm thịt xào ớt cay, hôm nay chị liền lấy cái này qua loa với em?"
"Tủ lạnh hết đồ ăn rồi, thích ăn thì ăn." Đông Lộ bình tĩnh nói.
Đông Kỳ còn muốn phàn nàn thì Hoàng Kiến Hoa đã gõ gõ đĩa của cậu ta, "Được rồi, có ăn là được rồi, còn kén cá chọn canh, ngậm miệng ăn mau đi!"
Đông Kỳ đành phải ngồi xuống, rầu rĩ không vui mà lùa cơm vào miệng: "Xét đến cùng còn không phải bởi vì cha không đi mua đồ ăn sao, lười như vậy, khó trách mẹ ghét bỏ cha."
Hoàng Kiến Hoa trừng mắt, "Nhãi ranh nói cái gì đấy? Có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa!"
"..."
Đông Lộ không có tâm tư nghe hai người cãi nhau, ăn xong liền trở về phòng làm bài tập.
Cô lấy bài thi ra, lại mở ảnh trong điện thoại ra xem, nhìn hồi lâu, trong đầu chậm rãi hình dung được ý làm, có loại cảm giác bế tắc đã được khai thông.
Cô tính lại cả bài ra nháp một lần, sau đó đối chiếu với đáp án, đúng hoàn toàn.
Cô cười nhạt một tiếng, duỗi người, cuối cùng cũng làm ra.
***
Hôm sau tới trường, Đông Lộ nhìn trên bảng đen đã không còn bải giải trên đó nữa, phỏng chừng là được học sinh trực nhật lau đi rồi.
Cô vốn định đi hỏi Tưởng Học Phái xem đề kia có phải do cậu ta làm hay không, liền thấy xung quanh hắn vẫn có rất nhiều người vây quanh, liền do dự mà không qua.
Chu Tiêu Hàm còn chưa tới, cô nàng hẳn là vẫn sát thời gian vào học mới tới.
Đông Lộ kéo ghế ra ngồi xuống, đem sách trong cặp ra đặt lên bàn, trong lúc vô tình ngẩng đầu lại nhìn thấy Thẩm Thần xách cặp lười biếng đi vào lớp.
Hắn tới sớm như vậy, thật hiếm thấy.
Thiếu niên đội mũ lưỡi trai màu trắng, mái tóc hắn có chút loạn, vừa rối vừa vểnh lên, giống như vừa bò dậy từ trên giường, hắn hơi gục mi mắt xuống, biểu tình có chút uể oải, đáy mắt có quầng thâm.
Tiền Hạo đã sớm ngồi ở lớp chép bài tập, nhìn thấy Thẩm Thần ngồi xuống lại muốn ngủ, thật sự là không khống chế được lòng hiếu kỳ: "Thẩm Thần, sao ngày nào cậu cũng buồn ngủ thế? Không ngủ được sao?"
Thẩm Thần không để ý cậu ta, chỉ ngáp một cái.
Tống Sương ngồi cùng bàn với Tiền Hạo cười xấu xa: "Còn phải hỏi sao, khẳng định là cùng em gái nào đó đại chiến ba trăm hiệp cho tới sáng rồi."
Tiền Hạo vẫn còn là một tiểu xử nam* ngây thơ trong trắng, có chút ngốc: "Sao cậu biết? Cậu làm rồi sao?"
*Xử nam: nôm na là người đàn ông chưa được bóc tem, chưa làm chuyện ấy bao giờ.
Tống Sương khoe khoang: "Còn phải nói sao, không nhìn xem tôi là ai chứ, tán gái dễ như trở bàn tay, thân thể mềm mại của con gái hả..."
Hắn ta nói được một nửa thì Thẩm Thần lại đạp chân bàn hắn ta một cái, thanh âm hơi trầm: "Được rồi, nói ít thôi."
Tống Sương không phục, nhưng nhìn đôi mắt thâm quầng của hắn, lại nhớ tới tin đồn nghe về hắn, liền nhịn xuống.
Cái loại điên dại không muốn sống này, hắn ta không nên trêu chọc vào.
Sau đó rốt cuộc cũng an tĩnh, Thẩm Thần quay đầu lại, nhìn cô gái đằng trước đang đưa lưng về phía hắn, tuy nhìn qua rất bình thường, nhưng vành tai ẩn hiện dưới tóc hồng lên như đã bán đứng cô, cũng không biết là do tức giận hay là xấu hổ, da thịt trắng nõn bị làm cho đỏ ửng lên.
Ánh mắt Thẩm Thần hơi sâu, nghĩ tới hình ảnh Tống Sương vừa mới miêu tả, lại không được tự nhiên mà dời tầm mắt đi, hầu kết trượt trượt lên xuống.
Đông Lộ đoán không sai, Chu Tiêu Hàm ở trước chuông reo vài giây đã kịp vọt vào lớp, trong miệng còn ngậm bánh mì, khuôn mặt nhỏ chảy đầy mồ hôi, may mà giáo viên còn chưa tới.
Bọn học sinh còn có tính tự giác, sôi nổi lấy sách Tiếng Anh ra đọc từ đơn, chỉ có Thẩm Thần vẫn bất động như núi mà nằm ngủ.
Đọc được một nửa, Đông Lộ bỗng nhiên nghe thấy ở cửa có tiếng ồn, ngẩng đầu, nhìn thấy một nam sinh cao lớn mặc đồng phục đứng ở cửa.
Có chút quen mắt.
Đông Lộ suy nghĩ một lúc mới nhớ tới hắn ta là Lục Càng lần trước đánh nhau ở trên sân thể dục.
Lớp học xôn xao một trận, đều đang nghị luận sôi nổi về hắn ta.
Xem ra là rất có tiếng tăm
Chu Tiêu Hàm càng hứng thú bừng bừng: "Lục Càng này tới lớp chúng ta làm gì, tìm người đánh nhau sao?"
Đông Lộ nhíu mày, suy xét xem có nên gọi giáo viên tới hay không.
Bên kia, Lục Càng bỗng nhiên nhìn về bên này.
Bốn mắt chạm nhau.
Đông Lộ hơi sửng sốt.
Lục Càng thấy người trong lòng nhìn mình với vẻ xa lạ, bộ dáng không quen không biết, sắc mặt rất âm trầm, nói với nam sinh ngồi cạnh cửa: "Gọi tên họ Thẩm kia ra đây cho tôi!"
Nam sinh run rẩy nói: "Lớp em có nhiều người học Thẩm lắm, anh muốn tìm ai?"
Lục Càng mất kiên nhẫn: "Đương nhiên là người không biết xấu hổ nhất!"
Đông Lộ vừa nghe liền biết hắn ta nói ai.
Quả nhiên, Thẩm Thần duỗi người đứng lên, đôi tay cắm vào túi, lảo đảo lắc lư đi theo Lục Càng ra ngoài.
***
"Ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm, tôi nhận sai người."
Vừa đến nơi không người, Lục Càng lập tức giải thích, biểu tình giống như ăn phải ruồi bọ.
Thẩm Thần dựa vào tường, chậm rãi thở dài: "Thật quá đáng, ngày hôm qua còn nói thích tôi, hôm nay liền di tình biệt luyến*, nam nhân bây giờ a, chậc chậc."
*Di tình biệt luyến: Hiểu nôm na là hôm nay thích người này, ngày mai lại thích người khác.
Lục Càng tỏa ra khí lạnh: "Cậu không biết xấu hổ à?"
Thẩm Thần cười cười, môi hồng răng trắng trông rất đẹp trai: "Tôi là người được tỏ tình đó, lại không phải người đi tỏ tình, sao phải xấu hổ chứ?"
"Nếu không phải do cậu gửi nhầm thông tin thì sao tôi có thể nhận sai người?" Lục Càng chậm rãi bình tĩnh lại, việc đã đi đến nước này, truy cứu cũng không có ý nghĩa.
Hắn nhìn Thẩm Thần: "Cậu cũng đoán được là tôi thích ai đúng không?"
Thẩm Thần không đáp, không chút để ý mà châm một điếu thuốc, sương khói lượn lờ.
Đây là lần đầu tiên hắn hút thuốc trong trường.
"Không sai, người tôi thích là Đông Lộ."
Lục Càng biết hắn cam chịu, cho nên nói thẳng không hề cố kỵ: "Nếu cậu giúp tôi theo đuổi được cô ấy, cậu muốn bao nhiêu tiền cũng được."
"Một vạn, hai vạn, hay mười vạn..." Lục Càng rất hào phóng nói, "Tùy cậu ra giá."
Thẩm Thần hút điếu thuốc, rũ mắt nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, không có hứng thú."
Lục Càng híp mắt: "Vì sao? Không phải cậu nói chỉ cần đưa tiền thì chuyện gì cũng làm sao?"
"Sửa lại một chút," Thẩm Thần cười khẽ, đứng thẳng người, hướng về phía mặt hắn phun ra một ngụm khói, "Là hầu hết mọi chuyện, không phải tất cả."
"Mà việc anh nói này, vừa vặn là trường họp ít ỏi kia." Hắn dập tắt tàn thuốc, nói.
***
Sau khi đọc xong, Đông Lộ nhìn thấy bên người Tưởng Học Phái rốt cuộc cũng không còn ai, liền cầm bài thi đi tìm cậu ta.
"Cho hỏi, ngày hôm qua, bài giải ở trên bảng là do cậu viết sao?"
Thanh âm dễ nghe vang trên đỉnh đầu, trong vắt như nước chảy.
Tưởng Học Phái sửng sốt, ngẩng đầu lên khỏi sách, Đông Lộ xinh xắn đang đứng trước mặt cậu ta, tóc đen mềm mại xõa ở trên vai, da thịt trắng như sứ, cô đang lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt mang theo ý dò hỏi.
"Hả?" Tưởng Học Phái hơi bất ngờ, Đông Lộ chưa từng chủ động đi tìm cậu ta.
"Cậu mới nói gì?"
Đông Lộ nhịn lại tình tình của mình, chỉ vào đề bài cuối cùng trong bài thi, hỏi: "Đề này là cậu giải sao?"
Tưởng Học Phái cảm giác được cô đang tới gần mình, sợi tóc nhu thuận đảo qua vai cánh tay hắn, mùi hương thanh đạm ngọt ngào thổi qua phía cậu ta.
Nhìn gần mới thấy, cô thật sự rất xinh đẹp, không hề thua kém Từ Nhu chút nào, thậm chí cô còn xinh đẹp hơn, chỉ là khí tràng của cô quá lớn, làm cho người ta có cảm giác cực kì áp bách, rất dễ bỏ qua tưởng mạo của cô.
Tưởng Học Phái đỏ mặt, còn chưa nghe hiểu ý tứ của Đông Lộ đã nhìn thấy đề bài trước mặt, phát hiện là mình có thể làm được liền lập tức gật đầu, "Ừ, tớ giải."
Thẩm Thần đi từ bên ngoài vào nhìn thấy cảnh này, Đông Lộ với Tưởng Học Phái đang kề sát vào nhau.
Sắc mặt hắn trầm xuống, đi vài bước qua, vừa vặn nghe được cái bài Đông Lộ hỏi ở trên bảng, hắn dừng chân, liền nghe được Tưởng Học Phái sảng khoái đáp ~ "Ừ, tớ giải."
"..."
Thẩm Thần tức đến bật cười.
Cậu ta giải?
Giải con mẹ cậu ta!
Đông Lộ không nghĩ tới thật sự là do cậu ta giải, đang muốn cảm ơn thì đột nhiên có một lực đạo túm chặt lấy tay cô kéo về sau.
Đông lộ không kịp tránh, quay đầu, nhìn thấy người ở đằng sau thì nhíu mày: "Thẩm Thần, cậu lại làm gì thế?"
Thẩm Thần mắt điếc tai ngơ, tiến lên một bước, che ở trước người cô, rũ mắt nhìn Tưởng Học Phái, con ngươi sâu không thấy đáy, "Cậu nói đề kia là cậu giải?"
"Phải, đúng vậy..." Tưởng Học Phái đã nghe qua lời đồn về Thẩm Thần, có hơi sợ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Tôi vốn dĩ biết làm mà!"
Thẩm Thần gật đầu, đốt ngón tay trắng nõn gõ gõ mặt bàn, "Vậy cậu giải tôi xem."
Tưởng Học Phái bị thái độ khinh miệt của hắn kích thích, trực tiếp lấy nháp ra làm bài, vì để chứng minh là mình biết làm, cậu ta còn cất bài thi đi.
Đông Lộ có chút tức giận: "Cậu lại muốn làm gì?"
Tâm tình Thẩm Thần cũng khó chịu: "Tôi cũng muốn hỏi cậu đang làm gì. Ban ngày ban mặt kề sát nam sinh như vậy, đồi phong bại tục."
Thanh âm Đông Lộ lạnh xuống: "Cậu nói bậy cái gì đấy, tôi chỉ hỏi bài mà thôi."
Thẩm Thần nhướng mày: "Vậy sao cậu không hỏi tôi?"
Đông Lộ cười lạnh: "Sao tôi phải hỏi người đội sổ điểm số chỉ bằng số lẻ của tôi?"
Thẩm Thần: "..."
Nghẹn chết hắn rồi.
"Tôi làm xong rồi!" Tưởng Học Phái dừng bút, ngẩng đầu căm giận đập bản nháp vào ngực Thẩm Thần, "Cậu xem có đúng hay không?"
Thẩm Thần nhìn qua, đúng là không sai, tâm tình càng thêm phiền.
Đông Lộ nhìn nhìn, mày nhăn lại, tuy đáp án đúng, nhưng phương pháp giải đề khác hẳn với cách giải ở trên bảng ngày hôm qua, cho nên cô lại hỏi: "Bài giải trên bảng hôm qua là cậu làm sao?"
Tưởng Học Phái không rõ hỏi lại: "Bảng gì cơ?"
Vậy là ai?
Đông Lộ nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Thần: "Không phải là cậu chứ?"
"Đương nhiên không phải," Thẩm Thần ngoài cười nhưng trong không cười, "Với điểm số chỉ bằng số lẻ của cậu như tôi làm sao giải được cái đề khó như vậy?"
Đông Lộ: "..."
Cho cậu chút ánh mặt trời cậu còn muốn lật trời đúng không?
Chuông học vang lên, mọi người trở về chỗ ngồi.
Tiết đầu là tiết Toán, La Nhạc Phúc vẫn giảng bài như cũ.
Thẩm Thần có chút bực bội, lòng vẫn luôn không yên tĩnh được, muốn ngủ cũng không ngủ nổi, đành cầm điện thoại lên chơi.
Trong lòng Đông Lộ như có điều suy nghĩ, ngây ngốc nhìn bài thi.
La Nhạc Phúc giống như thật sự bị điểm thi của học sinh lớp mình làm cho tổn thương tâm hồn, sau khi tan học liền tức giận cho bọn họ bài tập về nhà gấp hai lần, sách bài tập phải dài tới bốn trang giấy, trong đó có không ít bài khó.
"Thầy, thầy quá độc ác rồi!"
"Làm không xong thì phải làm sao ạ?"
Lập tức có người gào lên.
La Nhạc Phúc hừ một tiếng: "Phải cho các cô các cậu phát triển trí nhớ một chút, lớp trọng điểm gì mà điểm còn chẳng bằng lớp thường! Ngày mai tôi kiểm tra bài tập, làm không xong thì làm lại mười lần cho tôi!"
"Đừng mà..."
Phía dưới có rất nhiều người oán giận ông vô nhân đạo.
Buổi chiều là tiết tự học.
Bầu không khí trong lớp khó có được lúc âm u như vậy, tất cả đều đang liều mạng làm bài tập Toán, vẻ mặt Chu Tiêu Hàm như sống không còn gì luyến tiếc: "A a a phiền quá đi, không biết làm thì phải làm sao đây? Lộ Lộ, làm xong cho tớ chép với."
Lần này Đông Lộ thật ra lại đọc hiểu hết, nhìn những đề bài phía sau, phát hiện mình đều có thể làm được, nhưng cô không lập tức động bút, hơi nghiêng đầu, bất động thanh sắc nói: "Tớ cũng không biết làm."
Chu Tiêu Hàm kinh ngạc: "Cậu cũng không biết làm? Bài nào?"
Đông Lộ: "Bài thứ hai từ dưới lên."
Đằng sau, Thẩm Thần đang cúi đầu chơi điện thoại giật giật lỗ tai, xùy một tiếng, lấy mũ trong ngăn kéo ra đội lên, lấp kín lỗ tai, đổi một tư thế khác tiếp tục chơi game.
Chu Tiêu Hàm: "Cậu có muốn đi hỏi thầy không?"
Đông Lộ lắc đầu: "Không, tớ về nhà sẽ thử làm một chút."
Cô dừng một chút, lại nói: "Nếu thật sự không làm được thì mai tới hỏi Tưởng Học Phái cũng được, cậu ấy chắc chắn biết làm."
Thẩm Thần: "..."
Cái mũ này chất lượng quá kém, chẳng chắn được thanh âm gì cả.
Tan học, lớp dần dần thưa đi, Từ Nhu đeo cặp lên, thấy Thẩm Thần lười biếng ăn vạ bám lấy bàn học bất động, không khỏi hỏi: "Thẩm Thần, cậu không đi sao?"
Thiếu niên nhìn điện thoại, mí mắt cũng không nâng, "Ừ, cậu về trước đi."
Từ Nhu nhìn thấy chỗ ngồi đằng trước không còn ai, thoáng an tâm, cười với hắn: "Mai gặp lại."
Sau đó liền rời đi.
Thẩm Thần thấy bọn họ đi hết mới không nhanh không chậm lấy sách bài tập Toán ra, nhìn đến đề bài mà Đông Lộ nói, chỉ nhìn vài lần rồi đóng lại.
Hắn cầm phấn đi tới trước bảng đen, đang muốn giở trò cũ thì một thanh âm thanh đạm vang lên bên cạnh hắn: "Cậu làm gì thế?"
Tay Thẩm Thần cương ở giữa không trung, hắn chậm rãi quay đầu, Đông Lộ không biết từ khi nào đã đứng ở trước cửa phòng học, khoanh tay đứng dựa vào cửa, biểu tình bình tĩnh mà nhìn hắn.+
Không khí lâm vào lặng im.