Tối hôm qua trời mưa, cô ở lại bệnh viện ngủ một đêm.
Đầu tiên cô nhìn về phía bên cạnh, trên giường chỉ có một mình cô.
Là mơ sao?
Cô giống như cảm giác được Thẩm Thần lên giường, còn ôm cô ngủ cả đêm, xúc cảm đặc biệt chân thật.
Hẳn là không phải sự thật chứ nhỉ...
Đông Lộ buồn ngủ ngáp một cái, chậm rãi xốc chăn ngồi dậy, nhìn về phía sofa, không thấy Thẩm Thần đâu.
Đang nghi hoặc thì bên cạnh truyền tới một thanh âm lười biếng: "Rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi."
Động tác Đông Lộ hơi dừng lại, quay đầu nhìn qua, Thẩm Thần thế mà đã rời giường, hắn mặc quần áo chỉnh tề, bưng một chén chéo ngồi trước giường bệnh của mẹ Thẩm.
Hắn đang bón cháo cho mẹ Thẩm ăn sáng.
Mẹ Thẩm giống như một con rối gỗ dựa vào đầu giường, ngay cả miệng cũng không thể hé ra, Thẩm Thần phải đưa cơm vào tận miệng của bà, để cho bà nuốt vào, chỉ bón có một muỗng thôi mà cũng mất tới vài phút.
Thẩm Thần giống như tập mãi thành quen, thần sắc đạm nhiên, cẩn thận lấy thìa sứ múc một muỗng nữa đưa vào trong miệng bà, rất kiên nhẫn.
Đông Lộ lẳng lặng nhìn, từ lâu cô đã biết Thẩm Thần kỳ thực là một người rất ôn nhu, bằng không cũng sẽ không làm ra được món bánh ngọt ngon như vậy.
"Đi đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng."
Thẩm Thần bớt thời gian nhìn cô một cái, chỉ chỉ bát cháo thịt nhạc trứng vịt Bắc Thảo ở trên bàn, hắn cũng mua cho cô một phần.
"Trong tủ có đồ dùng mới, ăn xong cậu tự mình trở về đi, bây giờ tôi rất bận, không rảnh đưa cậu về."
Hắn nhìn ánh sáng chói lọi ngoài cửa sổ, tản mạn nói.
"..."
Đông Lộ tự động lý giải ý tứ của hắn: Cậu mau ăn nhanh lên, ăn xong thì biến nhanh, tôi rất bận.
Cô rút về lời chào buổi sáng định nói ra, người này quả nhiên vẫn chán ghét như xưa.
"Không cần, tôi về nhà ăn là được."
Đông Lộ quay đầu không muốn để ý tới hắn, nhanh chóng buộc tóc xong, sau đó nhấc cặp sách lên vai, lúc muốn ra khỏi phòng bệnh thì lại dừng chân, quay đầu đi tới trước giường mẹ Thẩm, gật gật đầu với bà, "Dì ơi, con về trước đây, lần sau sẽ lại tới thăm dì."
Tròng mắt mẹ Thẩm không ngừng chuyển động, nhìn Thẩm Thần lại nhìn Đông Lộ, dùng sức chớp chớp mắt, một bộ dáng vô cùng gấp gáp.
Thẩm Thần thờ ơ, lại đút cho mẹ Thẩm một thìa cháo nữa, nhàn nhạt nói: "Ý của mẹ là cậu đừng có tới nữa, đường xa mà chạy tới chạy lui như vậy cũng mệt."
Biểu tình Đông Lộ lạnh xuống, cũng chẳng thèm liếc hắn một cái, xoay người rời đi.
Mẹ Thẩm trừng mắt nhìn con trai mình, tức giận tới mức ngay cả thìa cháo hắn đút vào miệng cũng không thèm nuốt xuống.
"Mẹ, mẹ nhìn con như vậy cũng vô dụng." Thẩm Thần lại đem cháo đút trở về miệng bà, hờ hững nói: "Những người không có tương lai như chúng ta, vẫn là đừng lên đi gieo tai họa cho người ta."
***
Ra khỏi phòng bệnh, Đông Lộ còn chưa đi xa, ở phía trước bỗng nhiên nhìn thấy bà ngoại của Thẩm Thần, một mình bà ấy ngồi ở trên ghế nhựa màu xanh ở hành lang, còng lưng, bả vai run đến lợi hại, đôi tay khô gầy liên tục lau mắt, tựa như là đang khóc.
Đông Lộ thấy thế thì vội vàng đi qua, "Bà ơi, bà làm sao thế?"
Cô lấy ra một túi khăn giấy.
Bà ngoại ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ, trên mặt toàn là nước mắt, bà nhìn thấy Đông Lộ, nước mắt rơi càng nhiều hơn, "Đứa trẻ tốt như con, là Tiểu Thần của chúng ta không có cái phúc khí đó."
Đông Lộ không chịu được nước mắt của người già, liền ngồi ở bên cạnh, lấy khăn giấy lau nước mắt cho bà, nhíu mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì ạ?"
Thanh âm của bà ngoại nghẹn ngào, "Bà vừa mới nhận được điện thoại của con trai, nói Huệ Đình, chính là con gái của nó bị chẩn bệnh ra giống với căn bệnh của Cầm Cầm, hiện tại đang nằm ở bệnh viện nghĩ cách xoay sở tiền chữa..."
Bà nói xong lại khóc lên.
"Nó nói mấy ngày trước có gọi điện cho bà, nhưng Tiểu Thần nghe máy, thằng nhóc đó thế mà lại luôn giấu bà, con nói xem rốt cuộc tổ tông nhà chúng ta đã tạo ra cái nghiệt gì thế này, lại phải từng phạt đời con đời cháu!"
Đông Lộ rất thông minh, nghe vậy cũng hiểu được ý của bà, biểu tình đột nhiên biến sắc, "Ý bà là, bệnh này là di truyền?"
Bà ngoại: "Đúng vậy, trước kia lúc Cầm Cầm bị bệnh chúng ta cũng không nghĩ nhiều, bởi vì chưa có ai bị bệnh này, cho rằng đó chỉ là tình huống đặc biệt, không nghĩ tới... Tiểu Thần còn trẻ như vậy, vạn nhất về sau thật sự phát bệnh, con bảo nó phải làm sao bây giờ?"
Bà lão vô cùng đau đớn, khuôn mặt già nua tràn ngập bi thương, khóc đến mức thở không nổi.
Sắc mặt Đông Lộ tái nhợt như tuyết.
***
Phòng bệnh.
Thẩm Thần bón cơm gặp phiền toái, sau khi Đông Lộ đi, hắn nói thế nào mẹ Thẩm cũng không chịu ăn cơm, mắt đẹp trừng hắn, giống như là trẻ con đang giận dỗi.
Thẩm Thần bất đắc dĩ thở dài, "Mẹ, mẹ đừng náo nữa, với cái tính tình kia của cô ấy thì không có khả năng quay lại đâu...?"
Dư quang khóe mắt hắn nhìn thấy cái gì đó, ngữ khí bỗng nhiên dừng lại, không thể tin được mà nhìn Đông Lộ quay về, cô đứng trước cửa phòng bệnh, mặt không biểu cảm nhìn mình.
"Sao cậu lại trở lại?"
Hắn nghiêm túc hoài nghi bản thân mình xuất hiện ảo giác.
Đông Lộ hừ nhẹ, "Dù sao cũng không phải vì cậu."
Cô đi qua cầm lấy cái bát trong tay hắn, nhẹ nhàng nói: "Để tôi bón cho dì đi."
"Cậu..."
Thẩm Thần còn chưa có phản ứng lại thì bát đã bị cô lấy đi.
Mẹ Thẩm nhìn qua rất vui vẻ, cong cong mắt, Đông Lộ cho cái gì bà liền ăn cái đó, giống như cô mới là con ruột của bà.
Thẩm Thần nhìn sườn mặt nhu hòa của thiếu nữ, môi khẽ động, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ an tĩnh mà nhìn.
Ánh mắt vẫn luôn đặt ở trên người cô.
Cơm nước xong xuôi, mẹ Thẩm liền đi nghỉ ngơi, bà ngoại đi tới, đôi mắt còn có chút hồng, bà miễn cưỡng cười vui đuổi hai người xuống lầu.
"Được rồi, Cầm Cầm cần nghỉ ngơi, hai đứa các con vẫn là mau về nhà đi, nơi này có bà là được rồi."
Thái độ vô cùng cường ngạnh.
Thẩm Thần cùng Đông Lộ đành phải về nhà.
Bọn họ cùng nhau đi trên đường.
Điện thoại Đông Lộ không ngừng vang lên, cô vội vàng ấn nghe, ngày hôm qua tuy rằng đã nói với Hoàng Kiến Hoa là sẽ ở lại qua đêm ở chỗ của Chu Tiêu Hàm, nhưng ông tựa như cũng không tin và không yên tâm cho lắm, mới sáng sớm, điện thoại cô đã bị ông gọi tới điên rồi, hỏi xem bao giờ cô mới về.
Đông Lộ ném cho ông một câu: "Đang trên đường rồi ạ."
Sau đó liền cúp điện thoại, nhìn về phía thiếu niên bên cạnh từ sau khi ra khỏi bệnh viện liền trầm mặc không nói lời nào kia, cô thanh thanh giọng nói, "Cậu có phải có gì muốn nói với tôi đúng không?"
"Hửm?" Thẩm Thần nghiêng đầu, tròng mắt chăm chú nhìn cô.
"Ví dụ như: tôi sai rồi, tôi không nên đối xử với cậu như vậy, kỳ thật tôi có nỗi khổ riêng... Linh tinh gì đó." Đông Lộ nêu ví dụ, hiếm khi thấy cô nói chuyện như vậy.
Khóe miệng Thẩm Thần khẽ buông lỏng, nhàn nhạt cười, "Quả nhiên cậu đã biết."
Đông Lộ ừ một tiếng, "Tôi nhìn thấy bà khóc ở bên ngoài phòng bệnh."
"Tôi thật sự không muốn nói cho cậu biết cái này." Thẩm Thần khẽ thở dài, "Không có gì đáng nói cả, cậu cũng thấy rồi, gia đình tôi, kể cả tôi chính là như vậy, tồn tại chỉ tổ lãng phí không khí, lãng phí tài nguyên mà thôi."
Đông Lộ ghét hắn nói chuyện với mình như vậy, phản bác: "Mới không phải, cậu rất lợi hại, so với những người mà tôi đã gặp, đều lợi hại hơn."
Lúc nói những lời này biểu tình cô rất bình đạm, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Bởi vì những lời cô nói đều là sự thật.
La Nhạc Phúc nói, sau khi mẹ Thẩm Thần bị bệnh, Thẩm Thần liền tìm kiếm việc làm thêm ở khắp nơi, cơ hồ việc gì hắn cũng đã từng làm qua, cũng may là hắn thông minh, kiếm được tiền cũng đủ chạy chữa viện phí cho mẹ, người một nhà bọn họ đều là đang dựa vào hắn từng bước từng bước chống đỡ cho tới hiện tại.
Khó có thể tưởng tượng hắn chịu đựng việc này như thế nào.
"Cậu là đang an ủi tôi?" Thẩm Thần cong mắt, trêu chọc nói, "Không nghĩ tới cậu còn có một mặt tri kỷ như vậy."
"Tôi không nói đùa với cậu." Đông Lộ hơi bực, nghiêm túc nói: "Cho nên cậu không phải sợ, cậu sẽ không bị bệnh, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì."
"Ngốc." Thẩm Thần cười mắng, xoa xoa đầu cô, "Vậy mong cho những điều cậu nói là thật, bạn học nhỏ."
Tim Đông Lộ đập lỡ một nhịp, rũ mi che đi cảm xúc nơi đáy mắt, "Cho dù, cậu thật sự bị loại bệnh đó..."
Cô mím môi, thanh âm rất nhẹ, "Tôi cũng sẽ không vứt bỏ cậu."
Cái từ này quá mức ái muội rồi.
Nhưng mà lúc này, cô thật sự không biết nên an ủi hắn thế nào.
"Sẽ không có ngày nào như thế đâu." Thẩm Thần nói, cong cong môi, "Nếu tôi bị chẩn đoán ra loại bệnh đó thật, tôi chắc chắn sẽ tìm một nơi không ai quen biết mình rồi tự kết thúc."
Đông Lộ bỗng nhiên trợn to mắt, dừng chân lại.
Thẩm Thần tựa như không phát giác ra, lại nghĩ nói: "Ừm... trước kia chuyện đó xảy ra tôi muốn đi du lịch một chuyến, cũng không uổng công sống một lần trên đời đi."
"Đến lúc đó cậu có thể đi với tôi không?" Hắn nhìn cô, mỉm cười mời.
Trong nháy mắt khi đối diện với hắn, Đông Lộ liền biết hắn không hề nói đùa.
Hắn thực sự sẽ đi tìm chết.
Chắc chắn.
Không hề thương lượng tới con đường sống.
Đông Lộ siết chặt tay cầm quai cặp, hồi lâu sau, gật gật đầu, thanh âm không gợn sóng, "Nếu cậu muốn."
***
Từ ngày hôm đó, Đông Lộ cứ có thời gian thì sẽ đi đưa bài tập cho Thẩm Thần, tuy rằng hắn nói muốn thôi học nhưng lúc cô đưa bài tập thì hắn vẫn sẽ làm xong.
Có đôi khi cô sẽ cùng hắn đi tới bệnh viện, bồi mẹ Thẩm nói chuyện giải sầu.
Đông Lộ có thể nhìn ra mẹ Thẩm càng ngày càng yếu.
Bệnh tình liên tục chuyển biến xấu.
Nghe nói, người bị bệnh ALS sẽ chỉ sống được khoảng ba đến năm năm.
Mẹ Thẩm rõ ràng là sắp không chịu được nữa rồi.
Mỗi lần Đông Lộ nhìn thấy bộ dáng gầy trơ xương không có sinh khí của bà thì lại cảm thấy chua xót, đồng thời cũng không nhịn được nghĩ, vạn nhất Đông Lộ mắc loại bệnh này thì cô phải làm sao?
Không có cách nào tiếp thu, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cái loại giả thiết này hình thành trong đầu làm cho bây giờ khi cô nhìn thấy Đông Vân thiên vị Đông Kỳ thì trong lòng cũng không còn nhiều cảm giác cho lắm.
Giống như cũng chẳng sao cả.
Vô luận thế nào, chỉ cần người một nhà thân thể khỏe mạnh, bình bình an an đã là tốt lắm rồi.
Có loại ý nghĩ này, vừa lúc sinh nhật Đông Vân sắp tới, Đông Lộ khó có khi mua được quà sinh nhật tặng bà.
Là một đôi găng tay giữ ấm.
Đông Vận nhận được món quà này còn ngẩn cả người, "Cho mẹ?"
Đông Lộ: "Ừm."
Đông Vân hỏi: "Đầu bị hỏng rồi à?"
Đông Lộ mặt vô biểu tình, "Không muốn thì trả lại con."
Làm áo bông nhỏ tri kỷ thật khó mà.
"Mẹ đâu có nói là không muốn." Đông Vân nhìn găng tay da màu hồng, vẫn là nhịn không được nói, "Mắt nhìn của con thật kém."
"..."
Đông Lộ thề, nếu cô còn đưa quà cho bà nữa thì cô sẽ theo họ của Hoàng Kiến Hoa.
***
Cuối tuần, Đông Lộ vẫn như thường lệ đi tới bệnh viện, nghe được tiếng cãi nhau truyền ra từ bên trong.
Cô đứng ở cửa nhìn vào, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang quát lớn với Thẩm Thần.
Thấy có chút quen mắt, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới ông ta là người đàn ông Lamborghini lần trước.
Ông ta ngẩng cao cổ quát Thẩm Thần: "Cha nói cho con biết, không có cha, các người sớm muộn cũng xong đời!"
Mẹ Thẩm nằm ở trên giường, đồng tử không ngừng co rút, giống như là chịu phải kích thích cực lớn.
Bà ngoại ngồi ở mép giường, tức đến cả người phát run, nhưng dường như có do dự gì đó cho nên cực lực kiềm chế, trước sau không nói một lời.
Thẩm Thần không nói hai lời, túm cổ áo ông ta đẩy ông ta ra ngoài cửa, ánh mắt lạnh như băng, "Sự thật là không có ông chúng tôi còn sống tốt hơn, ông con mẹ nó cút mau!"
Đông Lộ sớm đã tự động rời xa chiến trường ngay khi bọn họ đi ra ngoài, nhìn thấy người đàn ông bị đẩy cho lảo đảo, quần áo không chỉnh tề, rất chật vật.
Ông ta tức muốn hộc máu mà chỉ vào Thẩm Thần: "Con chờ đấy!"
"Ông ta là cha cậu?
Đông Lộ chờ ông ta đi rồi mới lại gần hắn nói.
"Ừ." Thẩm Thần giật giật khóe môi, tựa như cảm thấy rất mất mặt.
"Ông ta tìm cậu làm gì?"
Đông Lộ đã nghe qua một ít chuyện của nhà hắn, nghe nói không lâu sau khi mẹ Thẩm bị bệnh thì ông ta liền vứt bỏ mẹ con họ đi kết hôn với một người phụ nữ khác, còn sinh cả con.
Thực máu lạnh, nhưng đó cũng là hiện thực.
Nhân chi thường tình.
"Tìm tôi để tôi kế thừa gia nghiệp của ông ta." Thẩm Thần dựa vào tường, lười biếng nói.
"Hả?"
Thẩm Thần thấy cô có vẻ không tin, nhướng mày cười nói: "Là thật, tôi lừa cậu làm gì, rốt cuộc thì ông ta vẫn luôn trọng nam khinh nữ, cảm thấy chỉ có con trai mới có thể kế thừa ông ta."
Hắn châm chọc cong cong môi, "Mà người vợ hiện tại của ông ta, lại cùng một lúc sinh cho ông ta hai đứa con gái, thật đáng mừng."
------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Thật sự sẽ không ngược!