Thẩm Tân không hề cảm giác được bầu không khí có chút khác thường, cười cười vỗ vai Thẩm Thần, giới thiệu cho Đông Vân nghe.
"A Thần, mau chào dì đi."
Thẩm Tân dùng ánh mắt nói chuyện với anh, đang cân nhắc xem làm cách nào mới có thể ép anh đi vào khuôn khổ được. Thẩm Thần ý vị không rõ liếc Đông Lộ một cái, rất ngoan ngoãn chào một tiếng "Dì" với Đông Vân.
Bộ dáng văn nhã lại lễ độ.
Đông Vân nhẹ nhàng gật đầu, "Chào cháu."
Đồng thời kéo Đông Lộ qua đây, "Đây là con gái tôi, Đông Lộ."
Đông Lộ không biết nên bày ra cái biểu tình gì, trước kia cô có gặp Thẩm Tần một lần ở bệnh viện, rất rõ ràng là đối phương đã sớm quên cô rồi.
"Cháu chào chú."
Cô chậm rãi nói, đôi mắt lại nhìn về phía Thẩm Thần.
"Cô gái nhỏ này thật xinh đẹp, vừa nhìn liền biết là một tiểu mỹ nhân, quả nhiên là được thừa hưởng từ mẹ*." Thẩm Tân khen ngợi.
*Chỗ này là một tục ngữ, nhưng mình không tìm được tục ngữ nào cho phù hợp với hoàn cảnh. Đại ý thì ở đây nói mẹ đẹp thì con cũng đẹp.
"Cảm ơn lời khen." Đông Vân cười nhạt, "Đừng đứng nói, ngồi xuống trước đi."
"Đúng đúng, xem tôi này, phục vụ, dẫn đường."
Thẩm Tân vung tay lên với phục vụ đứng bên cạnh.
Đông Lộ trầm mặc đi theo bên cạnh Đông Vân, phát hiện Thẩm Thần đang nhìn mình chằm chằm, bộ dáng muốn nói lại thôi, tựa hồ rất muốn đi lên hỏi một câu.
Đông Lộ không phản ứng anh, cố ý nhích về phía Đông Vân, làm như không quen biết người kia.
Cô đột nhiên nghĩ tới, nếu Đông Vân mang cô tới đây để xem mắt thì Thẩm Thần khẳng định cũng có mục đích giống như vậy, anh thế mà lại đồng ý đi xem mắt?
A.
Sợ là chán sống rồi.
Đông Vân bên cạnh bỗng nhiên chậm rãi nói: "Con xác định lần xem mắt này để cho mẹ giải quyết? Cho dù mẹ nguyện ý, con chắc cũng không chịu đi."
Trong giọng nói của bà lộ ra vài phần ý tứ chế nhạo.
Đông Lộ phản ứng lại, "Mẹ đã sớm biết đối tượng xem mắt là Thẩm Thần, cho nên mới cố ý sắp xếp?"
Đông Vân lạnh nhạt nói, "Trùng hợp mà thôi, mẹ cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền."
...
"Ta nói, A Thần, con có thể có chút tiền đồ được hay không?"
Thẩm Tân thấy Thẩm Thần giống như chưa từng nhìn thấy phụ nữ bao giờ, cứ nhìn chằm chằm cô gái nhỏ nhà người ta, cảm thấy rất mất mặt, "Cho dù con có coi trọng người ta, nhưng cũng đừng có trắng trợn táo bạo như vậy chứ, sẽ để lại cho họ ấn tượng không tốt."
Thẩm Thần liếc ông ta, cười nhạo, "Rốt cuộc ông cũng thừa nhận dẫn tôi tới đây để xem mắt?"
Thẩm Tân ngượng ngùng, "Ta thấy con đối với con bé đó cũng rất có hảo cảm đi, đừng nắm cái này không buông mãi có được không?"
Ngữ khí Thẩm Thần nhàn nhạt, "Nếu đối tượng không phải là cô ấy thì tôi đã sớm đi rồi."
Thẩm Tân ngây ra: "Là sao?"
Thẩm Thần không nói, nhíu mày nhìn Đông Lộ, đồng dạng cũng không thể lý giải được tại sao cô lại xuất hiện ở đây.
Thật sự là tới để xem mắt?
***
Phục vụ dẫn bọn họ tới chỗ ngồi, đôi tiểu tình nhân thì ngồi bên trong, còn hai người lớn thì ngồi bên ngoài, Thẩm Tân rất thân sĩ mời hai mẹ con Đông Vân gọi cơm trước.
Đông Lộ không muốn ăn, lấy cớ đi WC.
Thẩm Thần thấy thế, cũng đứng dậy đi theo.
Thẩm Tân vừa nhìn liền cảm thấy cao hứng, nói với Đông Vân: "Cô xem, A Thần khẳng định là rất thích lệch thiên kim, bọn họ vô cùng hợp nhau."
Biểu tình Đông Vân có chút khác thường, "Thẩm đổng, anh thật sự không biết hay là giả vờ không biết?"
Thẩm Tân vừa nghe liền tò mò: "Biết cái gì?"
Đông Vân: "Bọn chúng vốn dĩ là quan hệ yêu đương."
"Hả?"
***
Đông Lộ vừa rửa tay xong đi ra, liền nhìn thấy Thẩm Thần đứng chờ ở cửa.
Hai người đối diện, đồng thời mở miệng:
"Sao em lại ở đây?"
"Sao anh lại ở đây?"
Đông Lộ nhướng mày, khoanh tay cười lạnh, "Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi em, anh thi xong thì điện thoại liền tắt máy, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, thì ra là chạy tới đây để xem mắt, nhìn thấy đối tượng là em có phải rất thất vọng hay không?"
"Sao có thể?" Thẩm Thần dở khóc dở cười, "Điện thoại anh hỏng rồi, pin có vấn đề nên không mở được máy, nhưng sau đó anh có mượn điện thoại của Lê Tinh Lãng gọi cho em mà, có điều em không nghe."
Đông Lộ nghi ngờ: "Anh gọi cho em lúc nào?"
Thẩm Thần: "Tầm 10 rưỡi sáng."
Đông Lộ suy nghĩ một chút, "Cái số sim rác kia là của anh?"
"... Sim rác?"
"Đuôi số là 58."
"..." Thẩm Thần lập tức hiểu ra: "Đó là số của Lê Tinh Lãng, không có quan hệ gì với anh."
Đông Lộ gật đầu, "Vậy sao anh lại tới đây xem mắt?"
Thẩm Thần bất đắc dĩ: "Anh cũng có biết là xem mắt đâu, lúc anh vừa mới về đây thì Thẩm Tân tìm tới, nói ông ta bị ung thư máu sắp chết, muốn ăn một bữa cơm cuối cùng với anh."
Đông Lộ: "..."
Đúng thật là kiểu vì hố con trai mà không tiếc chính mình.
Thẩm Thần nhìn cô: "Em thì sao, sao lại tới đây?"
Đông Lộ xoa xoa huyệt thái dương: "Không khác lắm so với anh, bị lừa."
Thẩm Thần câu môi cười, "Chúng ta chạy trốn đi, vừa lúc anh muốn đi tìm em, như vậy cũng tốt, bớt việc."
Đông Lộ lắc đầu, "Em muốn đi ra nghe xem bọn họ nói gì."
Thẩm Thần hừ một tiếng, "Còn có thể nói cái gì, trừ việc liên hôn thương nghiệp ra thì còn có cái gì nữa đâu."
Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được.
Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn cùng nhau trở về chỗ ngồi.
Ánh mắt Thẩm Tân vẫn luôn dừng ở trên người bọn họ, biểu tình vừa mừng vừa sợ, "Ta nghe Đông tổng nói, hai đứa đã sớm quen biết, hơn nữa còn đang hẹn hò?"
Thẩm Thần không có hứng thú nghịch cái ly, nhàn nhạt đáp: "Ờ."
"Vậy thật quá trùng hợp rồi, hai đứa chính là trời sinh một đôi!" Thẩm Tân vừa mừng vừa sướng cười to, "Ta còn đang nghĩ xem nên tác hợp hai đứa thế nào đây, hiện tại xem ra hoàn toàn không cần thiết nữa, có đúng không, Đông tổng?"
Đông Vân cười nhạt, "Chứng tỏ đây là duyên phận."
Trước đó, bà vẫn luôn xem thường thân thế của Thẩm Thần, cho rằng anh chỉ là một học sinh có xuất thân nghèo khó, không nghĩ tới anh lại có quan hệ với chủ tịch tập đoàn LD, Thẩm Thần từ gà rừng biến thành phượng hoàng, không thể không cảm thán thế giới này thật kỳ diệu.
Có tầng quan hệ thông gia này, một số việc liền dễ nói hơn nhiều, thời gian tiếp đó, Đông Lộ với Thẩm Thần hoàn toàn trở thành phông nền cho cuộc thảo luận thương nghiệp của Thẩm Tân và Đông Vân.
Đông Lộ ăn không cảm thấy mùi vị gì, cực kỳ chán ghét việc bọn họ lấy quan hệ của cô với Thẩm Thần ra làm lợi thế đàm phán, nhiều lần muốn trực tiếp đứng dậy chạy lấy người, nhưng tố chất tu dưỡng từ bé làm cho cô không có cách nào thực hiện hành vi này.
Thẩm Thần lại như không cảm giác được gì, không ngừng gắp đồ ăn cho cô.
"Ăn nhiều một chút."
"Có ngon không?"
"Em gầy như vậy, ăn nhiều cho có thịt."
...
Thật giống như anh chỉ tới đây để ăn uống.
"Không cần, em no rồi."
Thẩm Thần còn muốn gắp đồ ăn qua, Đông Lộ liền lắc đầu từ chối.
"Chắc chắn?" Thẩm Thần gác đũa xuống, lười biếng đứng dậy, "Vậy chúng ta về thôi."
!?
Mọi người sửng sốt.
Thanh âm Thẩm Tân dừng lại một chút, nhíu mày nhìn về phía anh, "Con lại phát điên cái gì, mau ngồi xuống!"
Thẩm Thần không để ý ông ta, mỉm cười vươn tay với Đông Lộ, "Có về không?"
Đông Lộ nhìn anh không chớp mắt, một lúc sau liền nắm lấy tay anh.
"Ừ."
--------------
Tác giả có lời muốn nói: Có khả năng một chương nữa sẽ kết thúc cuộc sống đại học, tiếp đó chính là câu chuyện về bọn họ của sau này + có khả năng sẽ có bảo bảo hoặc là không ^^.
Còn CP phụ thì sao, các bạn có muốn coi không?
Shmily: CP phụ chính là Chu Tiêu Hàm và Lục Vọng đó, cùng xem xem câu chuyện của hai người họ sẽ diễn ra như thế nào nhé~