"Bíp bíp ~"
Thẩm Thần quay đầu, một chiếc Lamborghini màu đỏ đang dừng ở bên người hắn, cửa xe mở ra, tựa như mời hắn ngồi vào.
Thẩm Thần nhận ra ngay người trong xe là ai, biểu tình lạnh xuống, có chút chán ghét, cất điện thoại vào túi, xoay người rời đi.
"Khoan đã, A Thần, đừng đi vội!"
Thẩm Tân vội vàng chui ra khỏi xe, ngăn Thẩm Thần lại: "Tốt xấu gì ta cũng là cha con, con không thể cho cha chút mặt mũi sao?"
Người đàn ông diện mạo anh tuấn, áo mũ chỉnh tề, tuy rằng đã tới tuổi trung niên nhưng làn da vẫn được bảo dưỡng rất khá, nhìn qua còn rất trẻ tuổi.
Ông lấy lòng nhìn Thẩm Thần: "A Thần, cha biết con muốn tới bệnh viện, cha đưa con qua đó, vừa lúc tiện đường."
"Cút xa một chút, đừng có tới làm phiền tôi." Ánh mắt Thẩm Thần lạnh nhạt, trực tiếp vòng qua ông ta.
Thẩm Tân đứng ở phía sau nói: "Cha nghe bác sĩ nói, bệnh của Hoa Cầm lại nghiêm trọng thêm, thật sự nếu còn không phẫu thuật thì chỉ sợ sẽ không sống được bao lâu."
Bước chân Thẩm Thần dừng lại.
Thẩm Tân nói tiếp: "Chi phí phẫu thuật phải lên tới mấy chục vạn, hơn nữa trong nước lại không thể có điều kiệu trị liệu tốt nhất, chỉ sợ là sẽ phải ra nước ngoài, tiền cần dùng ít nhất cũng phải mấy trăm vạn, con cảm thấy lấy năng lực hiện tại của mình có thể gánh vác nổi sao?"
Thẩm Thần xoay người, lạnh lùng liếc ông ta, "Ông muốn nói cái gì?"
Thẩm Tân chỉ cửa xe, "Lên xe, chúng ta nói chuyện một chút."
Thẩm Thần híp mắt nhìn ông ta trong chốc lát, không nói một lời mà đi qua con xe Lamborghini kia, mở ghế sau ra, ngồi xuống.
Thẩm Tân thấy hắn tránh xa mình giống như tránh ôn dịch, thở dài, cũng không nói thêm cái gì, ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe, sau đó nhấn ga khởi động.
Thẩm Thần căng da đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Ông tìm tôi có chuyện gì?"
Thẩm Tân cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Cha có thể cho Hoa Cầm tiếp thu trị liệu tốt nhất, chi phí cha đều sẽ gánh vác, bất quá con phải đáp ứng cha một chuyện."
Thẩm Thần trào phúng, "Tiêu tiền chữa bệnh cho vợ cũ, vị kia nhà ông đồng ý?"
Thẩm Tân tức giận, "Cái đó con không cần xen vào, con chỉ cần nói cho ta biết con có đồng ý hay không!"
Thẩm Thần không nói chuyện, nhìn cảnh vật lướt qua nhanh ngoài cửa sổ, trong mắt đen nhánh ánh lên quang ảnh phập phồng không ngừng.
Thẩm Tân cũng không ép hỏi, cho hắn thời gian suy nghĩ.
Xe dừng lại trước cửa bệnh viện, Thẩm Thần xuống xe, cũng chưa từng liếc mắt nhìn ông ta.
Thẩm Tân vội vàng hỏi: "Con nghĩ thế nào rồi?"
"Trước khi trả lời, tôi cho ông một ý kiến."
Thẩm Thần đóng sầm cửa, vỗ vỗ đỉnh xe, khóe miệng nhếch lên ba phần châm chọc: "Nếu ông có nhiều tiền như vậy, không bằng nhân lúc còn chưa muộn đổi màu xe đi, quá rẻ rúng rồi, không phù hợp với hình tượng quang huy vĩ ngạn của ông đâu, nếu bị người khác hiểu lầm thành ăn cơm mềm thì không tốt lắm."
Thẩm Tân giống như bị chọc trúng chỗ đau, thẹn quá hóa giận, "Con nói cái gì?"
Thẩm Thần lười để ý tới ông ta, nâng chân dài lên tiêu sái bỏ đi.
Không hề lưu luyến.
***
Từ ngày đó về sau, Đông Lộ cũng không gặp được Thẩm Thần nữa, hắn vẫn như cũ không về trường, các bạn học mới đầu còn đàm luận về chuyện của hắn, đoán tới đoán lui, mọi giả thuyết đều được đưa ra, nhưng theo thời gian dần trôi, chậm rãi đã không còn ai nhắc tới chuyện của hắn nữa.
Giống như hắn căn bản chưa từng tồn tại.
Chỉ có Đông Lộ nhìn chỗ trống bên người, ngẫu nhiên mới nhớ tới hắn.
Ừm, là ngẫu nhiên.
Thứ năm, sau khi tan học.
Chu Tiêu Hàm tìm Đông Lộ cùng về nhà, còn chưa ra tới cổng trường đã nhìn thấy Lục Vọng đi một mình ở phía trước, bên người khó có khi không thấy ai.
Chu Tiêu Hàm vui vẻ ra mặt, không chút do dự buông lỏng tay Đông Lộ ra, sau đó chạy chậm tới cạnh Lục Vong, cười hì hì vỗ vai cậu ta, "Ê, người anh em, sao hôm nay lại đi có một mình thế?"
Lục Vọng sửng sốt một chút, quay đầu thấy là cô thì liền cười cười, "Bọn Tống Sương đều đi chơi bóng cả rồi, tớ không hứng thú với cái này cho nên về trước."
Chu Tiêu Hàm nhân cơ hội nói: "Vừa lúc tớ cũng không có ai về cùng, cùng nhau về được không?"
"Nhưng cậu là con gái, đi cùng tớ sẽ bị người ta nói ra nói vào." Lục Vọng khó xử.
"Ai nha, tớ cũng không sợ, cậu sợ cái gì? Đi thôi!"
Chu Tiêu Hàm đẩy cậu ta về phía trước, cười đến xinh đẹp xán lạn, không quên đưa mắt ra hiệu cho Đông Lộ ở phía sau, ý tứ: Xin lỗi, tớ đi trước. Sau đó cúi người một cái.
Trọng sắc khinh bạn quá lộ liễu.
Đông Lộ có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không sao cả, nắm chặt quai cặp, một mình đi về nhà. Giờ đã sang tháng 11, sắc trời tối tương đối sớm, đèn đường hai bên đã bật sáng.
Cô lẳng lặng đi trong chốc lát, bỗng nhìn thấy cái gì đó, không khỏi dừng chân.
Bên cạnh là con hẻm nhỏ, hẹp hòi lại tối tăm, không có đèn, chỗ sâu nhất bên kia đầu hẻm là một mảnh đen nhánh.
Bất tri bất giác lại tới nơi này.
Muốn tới [Lời thề cổ xưa] là phải đi qua con đường này.
Đông Lộ nhớ tới trước kia Thẩm Thần mời cô ăn pancake, mỗi lần hắn làm xong đều không ăn, chỉ thích nghiêng đầu nhìn cô ăn, đuôi mắt cong cong, cười đến thập phần mỹ mãn.
Giọng nói, dáng điệu và nụ cười của cậu ấy vẫn như còn đang trước mắt.
Đông Lộ trầm mặc trong chốc lát, xoay người tiến vào đầu hẻm.
[Lời thề cổ xưa] tọa lạc ở trong góc ít người thấy, trên vách tường là dây thường xuân màu xanh lục, trên tấm bảng là chữ viết đã sờn đi không thấy rõ, trên cửa kính treo một cái chuông gió màu tím.
Đông Lộ đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một nam sinh áo đen quần đen đang đưa lưng về phía cô, thân hình thon dài, tóc đen xõa ra, người đó đang đeo tạp dề, khom lưng tẩy rửa cái gì đó ở trong bồn.
Giống như cảnh tượng đã từng quen.
Đông Lộ sửng sốt, môi hơi hé, cái tên quen thuộc kia tựa như sắp thốt ra khỏi miệng.
"Hoan nghênh đã tới." Nam sinh nghe được tiếng chuông gió thanh thúy, liền quay đầu lại, xoa xoa tay lên tạp dề, mỉm cười nhìn cô, "Mỹ nữ, muốn ăn gì đây?"
Nam sinh đeo mắt kính, khuôn mặt xa lạ.
Không phải là hắn...
Đông Lộ bình tĩnh lại, đánh giá nam sinh, vóc dáng hắn rất cao, nhìn qua hơi trưởng thành, giống như sinh viên mới tốt nghiệp.
"Anh là người mới tới sao?" Cô hỏi.
Nam sinh kinh ngạc, sau đó liền cười, "Đúng thế, anh mới tới được hai ngày, sao em biết, em là khách quen sao?"
"Cứ cho là vậy đi." Đông Lộ gật đầu, nhìn xung quanh tiệm một vòng, "Thẩm Thần đâu, hắn không ở đây sao?"
"Thẩm Thần?" Biểu tình nam sinh có chút hoang mang, "Em nói là người tới trước anh sao? Hắn sớm đã không làm ở đây nữa rồi, lúc anh tới thì hắn đã không có ở đây, đi rất đột ngột, nghe ông chủ nói tiền lương tháng này hắn còn chưa có cầm đi đâu."
Hắn thế là xin thôi việc...
Đầu Đông Lộ trống rỗng một mảnh, rất nhanh đã phản ứng lại, gật đầu lung tung với anh ta, "Cảm ơn."
Cô xoay người rời đi.
"Ai! Mỹ nữ, đừng đi vội, nếu đã tới thì gọi thứ gì đó đi, pancake của cửa hàng anh ăn rất ngon đó, gần đây anh mới vừa học được." Nam sinh nhiệt tình đề cử.
Thân hình Đông Lộ cứng lại, sau đó không chút do dự đi ra khỏi cửa hàng, thanh âm lễ phép nhưng xa cách, "Không cần, cảm ơn anh."
Rời khỏi quán, Đông Lộ thất thần đi ở trên đường về nhà, điện thoại bỗng nhiên vang lên, là Hoàng Kiến Hoa.
"... Alo?"
Hoàng Kiến Hoa: "Lộ Lộ, tan học lâu vậy rồi, sao con còn chưa về?"
"Đi chơi với bạn một lát ạ." Đông Lộ qua loa có lệ, trong lòng động một cái, đột nhiên hỏi, "Cha, cha có muốn uống rượu không?"
"Muốn chứ." Hoàng Kiến Hoa buột miệng thốt ra, nhưng lại ý thức được cái gì đó, vội vàng sửa miệng: "Đương nhiên không muốn! Cha đã đồng ý với các con là sẽ kiêng rượu, cha nói được thì làm được!"
Nhưng thái độ của Đông Lộ lại khác thường, "Muốn thì uống, không có gì phải chối cả, hôm nay phá lệ cho cha uống một lần, bây giờ con đi mua."
"Hả?" Hoàng Kiến Hoa bị dọa, run rẩy nói: "Sao đột nhiên con lại làm vậy? Đã trễ thế này rồi, con đi đâu mua?"
Đông Lộ nghiêm túc nói: "Quán bar."1
Hoàng Kiến Hoa hóa đá.
Đông Lộ cúp điện thoại, lười phản ứng với ông, có lý do chính đáng, cô yên tâm thoải mái bắt xe, đi tới quán bar Di Độ.
Bây giờ là hơn 7 giờ, theo lý thuyết thì Di Độ hẳn là phải rất náo nhiệt mới đúng, nhưng lúc Đông Lộ tới lại phát hiện nó quạnh quẽ hơn so với trong tưởng tượng, chỉ có ít ỏi mấy người khách đang ngồi uống rượu nói chuyện phiếm, ngay cả nhạc còn không mở.
Cô nhìn khắp nơi, ở quầy bar thấy được bóng dáng quen thuộc, là Du Minh Dương lần trước tới đón cha cô cùng với Thẩm Thần, anh ta lười nhác ngồi ở trên ghế cao, câu được câu không nói chuyện phiếm với người pha rượu, nhìn qua uể oải ỉu xìu.
Đông Lộ nghĩ một lát, đi qua.
***
Du Minh Dương buồn bã uống rượu, oán giận nói với bartender: "Aizz, sau khi Thẩm Thần rời đi, làm ăn càng ngày càng không tốt."
Anh trai bartender pha cho anh ta một ly Cocktail, cười nhạt, "Không nghĩ tới chuyện tuyển thêm một người hát mới sao?"
"Nói thì dễ, nhưng ai có lực ảnh hưởng lớn như cậu ta chứ?" Du Minh Dương trợn trắng mắt, lại uống một ngụm rượu, bên người đột nhiên truyền tới một thanh âm trong trẻo.
"Chào anh, cho hỏi một chút."
Du Minh Dương quay đầu, nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp nhỏ nhắn, cột tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục, bộ dáng thanh thuần.
Nhìn quen quen.
"A, em là bạn gái nhỏ của Thẩm Thần!" Du Minh Dương nhớ ra.
"Không phải." Đông Lộ mặt không biểu tình nói, "Anh vừa mới nói Thẩm Thần thôi việc, là thật sao?"
"Đúng thế, tên tiểu tử vô nhân tính kia nhắn cho anh một tin WeChat nói không làm nữa, ngay cả nguyên nhân cũng chẳng có, tức chết anh rồi."
Du Minh Dương nói xong lại ái muội mà nhìn Đông Lộ, "Em gái nhỏ, em cố ý tới nơi này tìm hắn?"
Xem ra cũng không phải là Thẩm Thần đơn phương tương tư.
Đông Lộ quả quyết phủ nhận: "Không phải."
Du Minh Dương: "Đừng giả vờ, phải thì cứ nói, anh cũng không cười em."
"Đã nói là không phải." Biểu tình Đông Lộ rất bình tĩnh, "Tôi tới mua rượu."
Cô tùy tiện chỉ một chai rượu trên quầy bar, bình tĩnh hỏi bartender: "Bao nhiêu tiền?"
Du Minh Dương: "..."
Tới bar mua rượu, được rồi, người ta có tiền.
***
Bất luận Đông Lộ tìm thế nào, Thẩm Thần cứ như đã bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn biến mất trong sinh hoạt của cô, ngay lúc cô đã hết hy vọng thì ngày hôm sau, La Nhạc Phúc đột nhiên gọi cô tới văn phòng.
"Đông Lộ, quan hệ của em với Thẩm Thần rất tốt đúng không?"
Ông cười cười rót cho cô một cốc nước.
"Thầy giáo, có gì cứ nói thẳng đi ạ." Đông Lộ nghe được là chuyện của Thẩm Thần, ngẩng đầu, đôi mắt không chớp nhìn ông.
"Rốt cuộc hắn xảy ra chuyện gì?"
La Nhạc Phúc thở dài, cũng không che giấu nữa, "Kỳ thật, hai ngày trước, hắn gọi điện nói cho thầy rằng về sau sẽ không tới trường nữa."
Tuy Đông Lộ sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sắc mặt vẫn không khỏi biến đổi, "Tại sao?"
La Nhạc Phúc nhấp một ngụm trà, "Cái này thì phải nói từ chuyện nhà em ấy, em ấy thôi học ở Nhất Trung, nguyên nhân lớn nhất cũng là vì chuyện này, hai năm trước, mẹ Thẩm Thận được chẩn đoán ra một loại bệnh..."
Kể hết mười lăm phút, La Nhạc Phúc đã đem tình huống nhà Thẩm Thần nói qua cho cô một lần, Đông Lộ an tĩnh nghe, ngón tay chậm rãi thu lại, móng tay cắm sâu vào trong da thịt cũng không để ý.
"Tình huống đại khái chính là như vậy, gần đây bệnh tình của mẹ hắn chuyển biến xấu, cho nên hắn mới xin nghỉ với thầy, nhưng bây giờ lại trực tiếp thôi học."
La Nhạc Phúc dừng một chút, "Em nói xem đứa nhỏ này, làm việc gì cũng luôn cực đoan như vậy, động một chút là thôi học, nào có trường nào muốn nhận hắn nữa. Đương nhiên, thầy sẽ không đồng ý, bây giờ tình hình như vậy, hắn không thể tới trường, về tình cảm thì có thể tha thứ, thầy sẽ phê chuẩn cho hắn nghỉ dài hạn, nhưng sắp tới kì thi rồi, còn bài tập về nhà nữa, dù sao để che mắt người ngoài thì hắn cũng phải làm bộ hoàn thành cho xong hết, cho nên thầy muốn nhờ em đi thăm hắn, truyền đạt suy nghĩ của thầy cho hắn, em cũng biết, hắn là một thiên tài hiếm có, không học tiếp thì thực là lãng phí."
Đông Lộ trầm mặc thật lâu, sau đó chậm rãi gật đầu, đứng lên nói: "Em biết rồi, em sẽ nói với hắn, thầy cho em địa chỉ nhà hắn đi."
***
Sau khi tan học, Đông Lộ dựa theo địa chỉ La Nhạc Phúc đưa cho, bắt xe đi tới một khu phố xa xôi, căn cứ vào địa chỉ trong giấy, nhà của Thẩm Thần là ở bên đường.
Nhà bên này phần lớn đều là nhà cũ, vách tường vàng đã đen xì, cửa sổ rỉ sét loang lổ.
Nhà hắn ở tầng bốn.
Đông Lộ lên lầu, cầu thang rất tối, không có đèn cảm ứng, cô lấy điện thoại ra mở đèn pin, sờ tường đi chậm về phía trước.
Sau khi tới lầu bốn, cô đi dọc theo hành lang được một đoạn, liền dừng trước cửa một căn hộ.
Trước mặt là cửa gỗ đơn sơ, yếu ớt lại cũ nát, cảm giác như dùng một chân cũng có thể đá văng.
Cho dù là vào lúc nhà mình nghèo nhất, Đông Lộ cũng chưa từng ở qua phòng nào như vậy.
Thẩm Thần ở đây sao?
Nghĩ tới những chuyện La Nhạc Phúc nói cho cô biết, ngực Đông Lộ nhói lên, có chút khó chịu.
Cô giơ tay gõ gõ cửa.
Không ai đáp.
Không có nhà sao?
Đông Lộ không tin, bám riết không tha tiếp tục gõ.
Rầm rầm rầm rầm rầm!
Đông Lộ gõ tới đỏ cả tay, đang muốn từ bỏ thì cửa đột nhiên mở ra.
"Mày mẹ nó có bệnh à?"
Thanh âm không kiên nhẫn truyền tới từ đỉnh đầu, giống như đang kìm nén lửa giận.
Thẩm Thần nắm tay cầm, biểu tình tràn đầy bực bội, thẳng tới khi nhìn rõ người ngoài cửa là ai...
Cô gái nhỏ ngửa khuôn mặt trái xoan trắng nõn lên nhìn hắn, dưới tóc mái là đôi mắt trong suốt phẳng lặng đang nhìn mình chằm chằm, dung nhan thanh lệ không tì vết.
"..."
Thẩm Thần ngẩn người, biểu tình khó có khi dại ra.
Lui ra phía sau một bước, nhìn cô, dừng vài giây, lại nhìn chính mình.
Áo ba lỗ trắng, quần xà lỏn*, dép lê hình cậu bé bọt biển, còn có quả đầu bù rù như ổ gà.
*Quần xà lỏn: Quần xoóc, quần ngắn.
Hắn yên lặng nhìn cô.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày.
"Cái đó..." Đông Lộ vừa mới mở miệng.
Liền nghe "Rầm" một tiếng, Thẩm Thần không chút do dự đóng sầm cửa lại.
Đông Lộ: "..."
- ----------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đông Lộ: "Tôi cho cậu ba phút đem cửa mở ra ngay, bằng không cậu chết chắc rồi."
Thẩm Thần: "F*ck, tôi không cần mặt mũi nữa, sao vợ tôi tới lại không nói cho tôi một tiếng!"