*Sparta: là một thuật ngữ chỉ các chiến binh được huấn luyện theo kỷ luật thép và là đội quân tinh nhuệ nhất.
Trong đó bao gồm có Từ Nhu, cô ta nói với La Nhạc Phúc là mình muốn bỏ cuộc, không ngoài dự đoán, La Nhạc Phúc thực sự tức giận.
"Vì sao? Em cho thầy một lý do."
Từ Nhu cắn môi, "Em cảm thấy em không thắng được."
La Nhạc Phúc: "Năng lực của em nhỉnh hơn so với mọi người, em nói như vậy chẳng khác nào dứt khoát bảo tất cả chúng ta đi nhận thua!"
"Nhưng em sợ đến lúc đó em khẩn trương, trong đầu rỗng tuếch chẳng nhớ được cái gì."
Từ Nhu cúi đầu nhỏ giọng nói, "Em xin lỗi thầy, lòng em tự thừa nhận em không có năng lực, thầy vẫn nên chọn bạn khác đi ạ."
"Không được, thầy không đồng ý!" La Nhạc Phúc kiên quyết nói, "Em huấn luyện thật tốt cho thầy, đừng nghĩ tới chuyện bỏ cuộc, chỉ cần đem hết toàn lực đi thi, cho dù có thua thầy cũng không cảm thấy mất mặt."
Nhưng mà cho dù ông không đồng ý thì cũng vô dụng, học sinh không muốn thì dù có ép cũng chẳng có ích gì. Những buổi huấn luyện sau đó, Từ Nhu đều chẳng chuẩn bị một chút nào, lại còn liên tục trả lời sai những đề bài rất đơn giản.
La Nhạc Phúc không nề hà nữa, thả cô ta đi, mà một số người sớm đã muốn bỏ cuộc nay lại bắt chước cố ý biểu hiện thật kém, toàn bộ đều được La Nhạc Phúc thả đi, sau đó liền cao hứng phấn chấn phủi mông rời khỏi.
Cuối cùng, những người ở lại lại chẳng có mấy ai.
La Nhạc Phúc phảng phất như đã già thêm vài tuổi, nặng nề thở dài.
Ngày hôm sau, Đông Lộ tới lớp liền nhìn thấy những bạn họ bỏ cuộc giữa chừng vây xung quanh Từ Nhu, cười đùa nói chuyện phiếm, cả một đám đều có tâm thái vô cùng nhẹ nhàng.
"Cái loại thi đấu này thì có gì tốt, mệt người lại chẳng có tác dụng gì, thắng cũng chẳng được chỗ tốt nào, thi đại học cũng không được cộng thêm điểm."
"Thế mới nói, hơn nữa đối thủ còn là Nhất Trung, làm ơn đi, chúng ta làm sao có thể so với họ được? Thua một cái là trở thành tội nhân của cả trường, chỉ tốn công vô ích mà thôi!"
"Đúng đúng, còn phải học thuộc quyển sách dày như vậy nữa, đánh chết tớ còn hơn."
"Hì hì, Từ Nhu, vẫn là cậu có cách đem bọn mình giải thoát khỏi cái địa ngục đó."
Ở giữa những lời khen tặng của đám con gái, Từ Nhu mỉm cười ôn nhu, không nói gì.
...
Mỗi một chữ bọn họ nói đều lọt vào tai Đông Lộ, vẻ mặt cô bình tĩnh, không nói một lời khép sách Tiếng Anh lại, đem quyển sách dày như cục gạch kia ra học thuộc.
Những kiến thức hôm qua còn chưa xem xong thì hôm nay tiếp tục xem.
***
La Nhạc Phúc cho bọn họ huấn luyện thêm hai ngày, sau đó căn cứ vào năng lực của từng người, phân bọn họ tới những hạng mục thích hợp.
Ai có trí nhớ tốt thì sẽ tham gia đối đáp tri thức, Lục Vọng được xếp vào hạng mục này, La Nhạc Phúc phát hiện hắn có trí nhớ siêu quần, cơ hồ là những thứ đã đọc qua thì sẽ không quên, một tiếng có thể đọc hết hai mươi trang sách, làm ông vui vẻ như thể nhặt được bảo vật.
Sau đó thì Đông Lộ và Tưởng Học Phái được phân vào hạng mục tính nhẩm.
Đông Lộ cảm thấy mình có khả năng học thuộc cao hơn, nói với La Nhạc Phúc chuyện muốn ở bên hạng mục đối đáp tri thức.
La Nhạc Phúc mặt ủ mày ê, "Hết cách rồi, nhân số bên đội tính nhẩm không đủ, em cố gắng một chút được không."
"Nhưng em tính nhẩm không tốt." Đông Lộ ăn ngay nói thật, "Cho dù có thể tính ra thì cũng sẽ mất rất nhiều thời gian."
La Nhạc Phúc vỗ vỗ vai cô, "Không sao, so với những người tính không ra, em đã làm được không tệ rồi."
Đông Lộ: "..."
Đây là kiểu khích lệ gì thế?
***
Trải qua mấy ngày huấn luyện, Đông Lộ rốt cuộc cũng có thể trong thời gian ngắn tính nhẩm được phép cộng trừ, hiện tại liền chuyển sang phép nhân chia.
Mỗi khi tan học đều ở lại luyện.
Thẩm Thần có khi sẽ ở bên cạnh nhìn cô, không lên tiếng quấy rầy, cứ như vậy lẳng lặng nhìn, còn đại đa số thời gian hắn đều nằm bò ra bàn ngủ.
Theo lý thuyết thì Thẩm Thần đã từng đạt giải quán quân ở phương diện này, hắn đối với tính nhẩm phải là dạng rất lành nghề, cô hoàn toàn có thể nhờ hắn dạy một chút kỹ xảo, cái này so với việc cô buồn đầu khổ luyện thì hiệu quả tốt hơn nhiều.
Nhưng mà không biết vì sao, cô lại không muốn cúi đầu trước mặt hắn, cô có thể hỏi thầy, có thể hỏi Tưởng Học Phái, hỏi bất luận kẻ nào, nhưng lại không thể cúi đầu đi hỏi hắn.
Giống như đang cố ý phân cao thấp, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy không thể hiểu được.
"Bạn học nhỏ, trận đấu kia khi nào bắt đầu?"
Thẩm Thần bên cạnh đã tỉnh ngủ, chậm rãi ngẩng đầu, mí mắt gục xuống ngáp một cái, thanh âm lộ ra giọng mũi nồng đậm, khàn khàn lại từ tính.
Đông Lộ liếc hắn, "Cậu cũng không tham gia, hỏi làm gì?"
"Đi xem cậu nha." Thẩm Thần cười như lẽ đương nhiên, tay chống cằm, cong mắt nhìn cô, "Thời khắc tỏa sáng trong cuộc đời cậu, tôi đương nhiên muốn ngồi ở hàng đầu tiên quan sát cho rõ rồi."
Lại nữa.
Tim Đông Lộ nảy lên, mím môi, không để ý tới hắn, tiếp tục luyện tập tính nhất, mày nhíu lại, biểu tình hiếm thấy có chút lo âu.
Thẩm Thần lẳng lặng nhìn cô, con ngươi thâm thúy,
Cho dù Đông Lộ không nói thì La Nhạc Phúc cũng công bố thời gian ở trong tiết tự học của bọn họ, "Chiều thứ sáu sẽ thi đấu, đến lúc đó, tất cả các em đều phải đi."
"Dạ dạ dạ!"
Mọi người vỗ tay ồn ào, tỏ vẻ nhất định sẽ đi, dù sao thì đối với bọn họ mà nói, chỉ cần không phải học thì đi đâu cũng được.
"Đi, nhất định phải đi!"
"Cố lên, xả giận cho Cửu Trung của chúng ta!"
"Đông Lộ, đối phương có ba tên con trai, cậu mau dùng sắc đem làm bọn họ say đắm đi, có như vậy thì mới có thể bất chiến mà thắng (không cần đánh cũng thắng)." Một nam sinh cá biệt tùy tiện huýt sáo một cái, cười hì hì nói.
Đông lộ nhíu mày, trong lòng không quá thoải mái.
La Nhạc Phúc xụ mặt, vừa định giáo huấn cậu ta vài câu thì thấy Thẩm Thần đột nhiên đứng lên, vung sách giáo khoa về phía nam sinh kia, thanh âm vừa lạnh vừa đạm, "Ê, nói chuyện chú ý chút đi."
Cả lớp lập tức yên tĩnh.
La Nhạc Phúc lập tức thay đổi đối tượng giáo huấn, trừng mắt nhìn hắn, "Thẩm Thần, trong mắt em còn có người thầy này không hả? Không biết lớn nhỏ, phạt em tan học ra ngoài kia đứng cho thầy!"
Thẩm Thần xùy một tiếng, hai tay đút trong túi quần lười biếng dựa vào bàn, biểu tình không chút để ý.
Đông Lộ ngẩng đầu, biểu tình có chút bất đắc dĩ, "Về sau cậu đừng làm như vậy."
Vì cô thì thật sự là không đáng.
"Tôi làm gì?" Thẩm Thần rũ mi.
Đông Lộ học cách nói của La Nhạc Phúc, "Không biết lớn nhỏ."
Thẩm Thần nhịn không được cười, "Không hồi hộp sao?"
Hỏi một câu không đầu không đuôi.
Đông Lộ sửng sốt một chút mới phản ứng lại là hắn đang nói tới chuyện thi đấu, lập tức phủ nhận: "Còn lâu tôi mới hồi hộp."
Trong lòng lại tự hỏi, làm sao hắn nhìn ra được.
Những lo âu, bất an của cô tựa như không thể che giấu ở trước mắt hắn được.
***
Đảo mắt đã tới thứ sáu, ngày thi đấu rốt cuộc cũng tới.
Trên đường lớn tấp nập biển người, học sinh ngồi đầy khán đài, không chỉ có Cửu Trung mà cũng có rất nhiều học sinh bên Nhất Trung tới đây xem náo nhiệt.
Đồng phục trắng xanh đan xen cùng đồng phục sang xịn tinh anh phảng phất như đen sân đấu ở nơi này chia làm hai giai cấp bần dân và quý tộc, giới hạn đặc biệt rõ ràng.
Có một số nữ sinh bên Nhất Trung hưng phấn giơ bảng hiệu, bên trên viết: Sở Trú Sở Trú! Ánh sáng của Nhất Trung!
Cực kỳ giống đám fan mê muội tới tiếp ứng cho idol.
Học sinh Cửu Trung cũng không cam lòng yếu thế, phất cờ hò reo: "Cửu Trung, niềm kiêu ngạo của chúng ta! Cửu Trung, chúng tôi tự hào về cậu! Cậu là lợi hại nhất!"
Trừ học sinh ra thì còn có lãnh đạo hai trường ngồi ở hàng đầu tiên trò chuyện hết sức vui vẻ, nhìn thật ấm áp, kỳ thật sau đó lại chứa đầy dao găm.
Một người phụ nữ mặc tây trang nhìn ông lão trước mắt, che miệng cười nói: "Hiệu trưởng Lục, tôi thấy, hay là các ngài cứ trực tiếp bỏ quyền đi, trận thi đấu này chẳng có chút thú vị nào cả, hà tất phải tự rước lấy nhục, làm cho đám học sinh bảo bối của ngài mất mặt."
"Tôi rất có niềm tin đối với đám trẻ nhà tôi, không nhọc hiệu trưởng Vương quan tâm, nhưng ngược lại là cô đó, mạnh miệng như vậy, cẩn thận lật thuyền trong mương*." Hiệu trưởng Lục ngoài cười nhưng trong không cười nói.
*Lật thuyền trong mương: Ý chỉ chuyện không thể xảy ra lại xảy ra một cách bất ngờ.
Vương Thúy Mộng cười khẽ, "Thì ra ngài cũng biết nơi này của ngài là cái cống ngầm a."
Hai người miệng lưỡi không ai chịu thua ai, ngươi một câu ta một câu, lửa cháy hừng hực.
La Nhạc Phúc ngồi bên cạnh không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Hai vị hiệu trưởng của Nhất Trung và Cửu Trung quan hệ từ trước tới nay rất kém, kỳ thật cũng là chuyện bình thường, ngay từ ban đầu Nhất Trung đã chiếm lợi thế, đám con em thế gia đều học từ đó mà ra, từ trước tới nay đều không để Cửu Trung bọn họ vào trong mắt.
***
Đám người Đông Lộ đang chuẩn bị ở hậu đài, đều để mặt mộc, mặc đồng phục xanh trắng đan xen của Cửu Trung, không có ai trang điểm cả.
Năm tuyển thủ bên Nhất Trung đang ngồi đối diện bọn họ, tuy đều mặc đồng phục, nhưng trên mặt rõ ràng là có trang điểm qua, hai nữ sinh kia trang điểm kiểu nhẹ nhàng thoải mái, nhìn qua rất có tinh thần.
Đông Lộ từ danh sách dự thi biết được tên của hai người đó, là Phương Đồng và Đàm Vũ Hạ.
Đông Lộ cũng gặp được người mà mọi người đồn đại như một vị thần trong truyền thuyết, Sở Trú. Lần trước cô cũng nhìn thấy hắn ta ở ngoài cổng trường, nhưng cũng không quá chú ý.
Sở Trú an tĩnh ngồi trên sofa, rũ mắt nhìn sách trong tay, trên gương mặt tuấn mỹ không hề có bất cứ biểu tình gì, vô luận xung quanh ồn ào ra sao, hắn ta đều ngoảnh mặt làm ngơ, phảng phất như tất cả chẳng có quan hệ gì với hắn, khí chất rất đặc biệt.
Ngô Mạnh Chu cũng ở đây, cậu ta nhận ra Đông Lộ, tùy tiện phất tay chào hỏi với cô, tươi cười sang sảng: "A, mỹ nữ, chúng ta thật có duyên, lại gặp rồi!"
Đông Lộ gật đầu với cậu.
Phương Đồng đối với hai từ "mỹ nữ" này cực kỳ mẫn cảm, không khỏi liếc nhìn Đông Lộ một cái, xác thực rất xinh đẹp, da trắng, ngũ quan nhu hòa tinh xảo, mặc cái loại đồng phục rẻ tiền cũ kỹ như vậy cũng không tổn hại tới mỹ mạo của cô, biểu tình nhàn nhạt, giống như cây trúc mùa đông, làm cho người ta có cảm giác xa cách.
Khí chất có chút giống với Sở Trú, đối với chuyện gì cũng thờ ơ.
Hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
"Cô ta là ai?" Phương Đồng vô tình hỏi ra.
Đàm Vũ Hạ bên cạnh nhìn danh sách dự thi, nói: "Đông Lộ, người bên hạng mục tính nhẩm, có khả năng cậu sẽ đụng phải cô ta đó."
Phương Đồng nhếch môi, khinh thường nói, "Tớ chấp hết."
Hai người nói chuyện rất nhỏ, Đông Lộ cũng không để ý, hỏi Ngô Mạnh Chu: "Anh thi cái gì?"
"Đối đáp tri thức." Ngô Mạnh Chu ngượng ngùng sờ đầu, "Anh có khả năng ghi nhớ nhanh, còn tính toán thì khá kém."
Lục Vọng phía sau Đông Lộ nghe vậy liền lễ phép gật đầu với cậu ta, "Vậy có khả năng chúng ta là đối thủ, mong được chỉ giáo nhiều hơn."
***
Không lâu sau, thi đấu chính thức bắt đầu, trận đầu tiên là so tri thức, bên Cửu Trung có Lục Vọng là một trong ba người lên đấu, Nhất Trung cũng phái ra ba người, Đàm Vũ Hạ với Ngô Mạnh Chu đều có mặt.
Sau khi người chủ trì đọc câu hỏi, hai bên đều có quyền giơ tay giành cơ hội trả lời, đáp đúng thì được một điểm, đáp sai thì đối phương được một điểm.
Tổng cộng có hai mươi câu, ai cao hơn thì thắng.
Tình huống thật sự cực kì khốc liệt, Cửu Trung toàn bộ đều dựa vào Lục Vọng chống đỡ, hai người còn lại hoàn toàn không thể đấu, toàn bộ hành trình đều lâm vào trạng thái mặt đỏ vò đầu bứt tai.
"Cố lên, Lục Vọng cố lên!"
Trên khán đài, Chu Tiêu Hàm gắt gao nhìn chằm chằm Lục Vọng, hai tay nắm lấy nhau đặt ở trước ngực, trái tim cũng như đang treo lên giữa không trung, cô nàng không dám lớn tiếng nói cổ vũ, chỉ sợ ảnh hưởng tới cậu, nhỏ giọng nói cho chính mình nghe.
Thẩm Thần với Tiền Hạo ngồi bên cạnh cô nàng, biểu tình của Tiền Hạo cũng chẳng khác gì, khẩn trương lại sầu lo, thỉnh thoảng sẽ gào một câu cố lên, Thẩm Thần thì lại nghiêng đầu, nhàm chán ngáp một cái, tựa như sắp ngủ đến nơi rồi.
Ai nấy cũng đều thấy được, luận về năng lực cá nhân, Lục Vọng có vẻ nhỉnh hơn mỗi người Đàm Vũ Hạ và Ngô Mạnh Chu, thế nhưng lại do đồng đội quá chậm, không thể đuổi kịp tốc độc liên thủ của đối phương, cuối cùng lấy điểm số 7:13 kết thúc thảm hại trước Nhất Trung.
Hiệu trưởng ở bên dưới nhìn vẻ mặt khổ sở cùng không cam lòng của Lục Vọng, môi run run, nhịn xuống xúc động muốn đi lên ôm lấy cậu.
"Tôi nhớ đó là cháu trai của ngài đúng không?" Vương Thúy Mộng còn không quên châm ngòi thổi gió, cười đến xuân phong nở rộ, "Đã lớn như vậy rồi sao, cũng biết làm cho ông nội mát mặt rồi."
Hiệu trưởng nhẫn nhịn, cái gì cũng không nói, lạnh mặt tiếp tục xem thi đấu.
Giám khảo tuyên bố Nhất Trung giành chiến thắng, cũng bắt đầu trận thi đấu thứ hai, thi tính nhẩm.
Đây mới là vở kịch lớn.
Trước khi lên sân khấu, Đông Lộ còn cho là mình sẽ rất hồi hộp, nhưng khi chân chính lên tới nơi rồi thì mới phát hiện cũng chẳng có gì ghê gớm cả, trong mắt chỉ có địch nhân.
Cô cùng bốn người khác chậm rãi ngồi vào bàn, mà đối diện, chỉ có một mình Phương Đồng đi ra.
Toàn trường chấn động.
Người chủ trì kinh ngạc hỏi Phương Đồng: "Các em chỉ phái có một người lên đấu thôi sao?"
Phương Đồng tràn đầy tự tin nói, "Ừ, một mình tôi là đủ rồi."
Hội trường "ồ" lên.
Sở Trú thế mà không thi?
Có người mắt tinh nhìn thấy Sở Trú đang đạm mạc đi ra khỏi hậu đài, lẳng lặng ngồi xuống ghế khán giả, tựa như là trực tiếp bỏ thi.
"Ôi đệt, tình huống gì đây? Này cũng quá xem thường người khác rồi!" Tiền Hạo chửi thề một câu.
Thẩm Thần chậm rãi nheo mắt, đáy mắt hiện lên ánh sáng không rõ ý vị, thân thể hơi đổ về phía trước.
Người chủ trì: "Vậy trận đấu bắt đầu, tuyển thủ chuẩn bị!"
Theo tiếng hô của hắn, đám người Đông Lộ nhanh chóng tiến vào trạng thái.
"Câu đầu tiên: 563+359+853."
Sau đó đề bài được chiếu ở trên màn hình lớn.
Bọn người Đông Lộ còn đang đọc đề thì Phương Đồng đã giơ tay lên, thanh âm vang dội: "1775*."
*Chỗ này bản cv dịch là 922, mình lấy máy tính bấm thì đáp án này sai cho nên đã tự sửa lại, các bạn cứ coi như là sạn nha!
Phía dưới lập tức oanh động.
"Đệch mợ, tao còn chưa nhìn rõ đề, cô ta đã tính ra đáp án?"
"Cấu tạo não bộ của cô ta chắc chắn không giống chúng ta!"
"Trời ạ, thật đáng sợ!"
Lão hiệu trưởng ở phía dưới nhìn lên, mặt không biểu cảm, bàn tay khẽ siết chặt cây trượng trong tay.
"Ngài cứ bình tĩnh, Phương Đồng cũng từng đi thi cuộc thi tính nhẩm, tuy không bằng Sở Trú, nhưng ứng phó với bọn họ vẫn dư sức, bại dưới tay con bé thì cũng không có gì quá mất mặt đâu." Vương Thúy Mộng cười nói.
"Xong rồi, chúng ta nhất định thua rồi, cái này thì thi kiểu gì?" Sắc mặt Tưởng Học Phái trắng bệch, lẩm bẩm nói.
Đông Lộ rất nhanh đã trở về vẻ trấn định ban đầu, tĩnh tâm chờ câu tiếp theo.
Người chủ trì: "Câu số hai: 786+523+411."
"1720."
Phương Đồng lại lần nữa nâng tay, liên tục đáp đúng hai câu.
Sắc mặt người bên Cửu Trung đã ngày càng khó coi.
Thẳng đến câu số bốn...
"2453."
"2452."
Một thanh âm bình tĩnh đạm nhiên cơ hồ vang lên cùng một lúc với Phương Đồng.
Mọi người ngẩn người, là Đông Lộ.
Người chủ trì nhanh chóng đối chiếu đáp án, nói: "Cửu Trung chính xác!"
"Oa~" Người xem kinh hô.
Phương Đồng thế mà lại đáp sai, tặng Cửu Trung một điểm, Cửu Trung cùng một lúc dành được hai điểm.
Phương Đồng híp mắt nhìn Đông Lộ, hừ nhẹ nói: "Thế mà lại được hai điểm à."
Ngay sau đó liền trở nên nghiêm túc.
Biểu tình Đông Lộ không hề thả lỏng chút nào, chỉ có cô mới biết, cô chỉ có thể ứng phó được một số câu đơn giản, những câu quá khó thì tốc độ giải sẽ càng tăng.
Quả nhiên, mấy câu phía sau toàn bộ đều là mấy câu khó, càng ngày càng có nhiều số được thêm vào, trình độ được nâng lên không ngừng, ngay cả có đoạt được quyền trả lời thì bọn Đông Lộ cũng không giải được.
Mà sau khi Phương Đồng trở nên nghiêm túc thì cơ hồ chỉ mất có vài giây đã giơ tay.
Điểm số đã lên tới 3:7.
"Thầy ơi, nhanh đọc đề đi ạ, em mệt quá rồi." Phương Đồng ngày càng cảm thấy không thú vị, cao ngạo hất cằm.
Sắc mặt hiệu trưởng ngày càng khó coi.
"Xin lỗi nha, tôi quen bảo con bé thu liễm lại một chút, nhường mọi người vài câu mới phải, rốt cuộc thì mọi người cũng là chủ nhà cơ mà." Vương Thúy Mộng vui sướng khi người gặp họa.
Bỗng nhiên, có một cái bóng vụt qua bên cạnh.
Vương Thúy Mộng sửng sốt, nhìn thấy một thiếu niên tay đút túi quần, lười biếng đi lên sân khấu.
Mà khuôn mặt kia, cả đời này bà ta đều sẽ không thể quên được.
Biểu tình Vương Thúy Mộng lập tức thay đổi.
Lúc này, tình huống trận đấu hoàn toàn chính là trạng thái nghiêng về một phía.
Chỉ còn lại ba câu nữa là Cửu Trung sẽ thua.
Tuyển thủ bên Cửu Trung đều có vẻ mặt xám như tro tàn, ngay cả trong lòng Đông Lộ cũng sinh ra cảm giác vô lực, thực lực chênh lệch quá xa.
Người chủ trì lại một lần nữa đọc đề lên: "2543+7412-3697-7413+9635-7223."
"1257."
Toàn trường cả kinh.
Người chủ trì sửng sốt, thấy Thẩm Thần chậm rãi đi lên, "Bạn học, bây giờ đang là thời gian thi đấu, em mau đi xuống đi."
Thẩm Thần lại hỏi: "Thầy không xác nhận đáp án sao?"
Người chủ trì sửng sốt, lập tức nhìn đáp án.
"... Chính xác."
Toàn trường lập tức sôi trào, học sinh Cửu Trung vỗ tay nhiệt liệt, lần đầu tiên có chung kẻ địch.
"A a! Thần ca thật trâu bò!"
"Thần ca, ngược chết chúng nó đi!!!"
"Đánh chết... à không đúng, đả đảo đứa con gái kia!"
Đồng tử Vương Thúy Mộng co lại, đứng lên lạnh giọng nói: "Hắn không phải tuyển thủ dự thi, câu vừa rồi không tính!"
"Tại sao?" Thẩm Thần tựa như quen biết bà ta, khóe miệng lộ ra một tia châm biếm, chỉ chỉ huy hiệu Cửu Trung ở trên ngực, "Tôi là học sinh của Cửu Trung, đại diện cho Cửu Trung đi thi là chuyện bình thường."
"Quá bình thường!" Chân cẳng lão hiệu trưởng chưa bao giờ linh hoạt như vậy, như một cái lò xo bật dậy từ trên ghế, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Sở Trú nhà cô có thể xuống sân khấu được, tại sao Thẩm Thần nhà tôi không thể lên sân khấu chứ?"
Ông kích động nói với Thẩm Thần: "Con cứ thi đi, ngàn vạn lần đừng dừng lại, xảy ra chuyện gì thì thầy chịu trách nhiệm cho!"
Đầu Đông Lộ có chút loạn, ngơ ngác nhìn Thẩm Thần: "Sao cậu lại lên đây?"
Thẩm Thần cong môi, tay thân mật khoác ở bên vai cô, "Cứu cậu nha."
Sắc mặt Phương Đồng biến đổi, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, giống như là lâm đại địch.
Dưới sân khấu, Sở Trú vẫn luôn đọc sách ngẩng đầu lên.
Người chủ trì tiếp tục ra câu hỏi.
Thần kinh Phương Đồng căng chặt, cơ hồ vừa thấy đề đã nhấc tay, Thẩm Thần ngoài dự đoán thế mà lại không đoạt với cô ta.
Để cho cô ta trả lời đúng hai câu, điểm số là 4:9.
Chỉ một điểm nữa là kết thúc trận đấu.
Lão hiệu trưởng nhìn đến kinh hồn táng đảm, trái tim nhanh chóng vọt lên tới cổ họng, bóp cổ La Nhạc Phúc hỏi: "Có hẳn nó có bệnh hay không? Tại sao không giơ tay!"
"Thầy hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai, còn nữa, thầy bóp tôi làm gì?" La Nhạc Phúc nghẹn đến đỏ mặt.
"Vô nghĩa, nó là học sinh lớp thầy, không bóp thầy thì bóp ai!"
Đông Lộ có chút khẩn trương, kéo lấy ống tay áo hắn, bất an lên tiếng: "Thẩm Thần!"
Cậu đừng đùa.
"Tôi đây." Thẩm Thần thuận thế nắm lấy tay cô, trấn định tự nhiên, không hề có chút hoảng loạn.
Ngay lúc người chủ trì ra câu hỏi thứ mười bốn, Phương Đồng còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy âm thanh tản mạn của Thẩm Thần.
"8269."
Tiếp đó, phảng phất như là màn biểu diễn của riêng hắn, sau khi người chủ trì đọc đề thì toàn bộ hội trường đều chỉ quanh quẩn thanh âm của hắn, đáp án còn chưa qua thời gian suy nghĩ đã bật ra khỏi miệng...
"7441."
"4423."
"9658."
...
Điểm số rất nhanh đã là 9:9.
Sắc mặt Phương Đồng tái nhợt, không phát ra nổi thanh âm nào.
Thẩm Thần nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt xoay chuyển, liếc Vương Thúy Mộng đang tái mặt ở dưới sân khấu, "Chúng ta phải làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, hẳn là nên cho mọi người vài phần mặt mũi thì đúng hơn."
Yên tĩnh.
Yên tĩnh chưa từng có.
Dưới sân khấu.
Tim lão hiệu trưởng đã trở lại ngực, nằm liệt trên ghế thở hổn hển, "Hù chết... hù chết ông già này rồi, thằng bé này thật là, lúc này cũng không quên phải ngầu một trận!"