*Trung tuần: Khoảng thời gian mười ngày giữa tháng.
Tuy Đông Lộ họ Đông nhưng cô lại chẳng thích mùa đông chút nào, cô rất sợ lạnh, trời sinh đã mang thể hàn, bất luận có mặc nhiều hay ít thì mùa đông đến, chân tay vẫn cứ lạnh băng.
Gần cuối kỳ, danh sách học sinh đi trao đổi với Nhất Trung đã được xác nhận, là hai người Đông Lộ cùng Thẩm Thần, học kỳ sau sẽ đưa tin tới Nhất Trung.
La Nhạc Phúc y như người mẹ già, vẫn mãi không yên tâm mà dặn dò bọn họ.
"Nếu không quen hoàn cảnh bên đó thì có thể trở về bất cứ lúc nào, Cửu Trung vĩnh viễn chào đón em."
"Cố gắng học tập, có cái gì không hiểu thì hỏi giáo viên, thật sự không được thì gọi điện thoại hỏi thầy."
"Còn có còn có, nếu có ai bắt nạt em thì phải nói cho thầy trước, thầy tuyệt đối sẽ chống lưng cho em!"
Những lời này, La Nhạc Phúc đương nhiên là nói với Đông Lộ, tận tình khuyên bảo nửa tiếng, chỉ sợ cô sẽ không thích ứng được với hoàn cảnh của Nhất Trung.
"Dạ, em biết rồi." Đông Lộ nghiêm túc gật đầu.
Thẩm Thần đút tay vào túi, nhàm chán đứng ở bên cạnh ngáp.
"Em nghiêm túc lại cho tôi!" La Nhạc Phúc nhìn sang hắn liền tức giận, lập tức thay đổi vẻ mặt, trừng mắt nhìn hắn.
"A." Thẩm Thần lười biếng đáp, đứng thẳng người, ngữ điệu lười nhác, "Bọn em đi được rồi sao?"
"Tôi còn chưa nói xong đâu! So với Đông Lộ, người tôi không yên tâm nhất chính là em! Em ở Nhất Trung phải..."
La Nhạc Phúc kẹt lại, thật đúng là không biết nên nói hắn phải làm gì, luận về thành tích học tập, Thẩm Thần ở Nhất Trung không đứng số một thì cũng là số hai, mà hoàn cảnh bên đó, chỉ e là hắn còn quen thuộc hơn so với ông.
"Phải?" Thẩm Thần nâng mi, chờ đợi câu tiếp theo.
"Phải... em mà dám gây chuyện, tôi sẽ đánh gãy chân em!"
La Nhạc Phúc chậm rãi nói tiếp lời còn thiếu, còn suy một ra ba: "Còn có, nếu mà em dám ở bên đó luôn không về nữa thì chân cũng không giữ nổi đâu."
Thẩm Thần: "..."
Sao cứ một người hai người đều nhớ thương cái chân của hắn thế, tật xấu gì vậy?
*Người còn lại là Đông Kỳ ó.
Đông Lộ bên cạnh khó có khi thấy hắn ăn thiệt thòi, tâm tình rất tốt, khóe miệng cũng cong lên.
***
Sau khi thi cuối kỳ là chính thức bước vào kỳ nghỉ đông.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Đông Lộ trốn ở trong nhà không muốn đi ra ngoài, Chu Tiêu Hàm đề cử cho cô một bộ phim truyền hình, khá hay, Đông Lộ xem xong thì cả thể xác lẫn tinh thần đều được thả lỏng, ở nhà xem TV rồi lại làm bài tập, mỗi ngày trôi qua cũng không tệ.
Vì nghỉ nên cô với Thẩm Thần cũng không thường xuyên gặp mặt, nhưng mỗi ngày đều nói không ít chuyện qua điện thoại.
Mỗi ngày Thẩm Thần đều dụ dỗ cô: [Ra ngoài ăn cơm không?]
[Lạnh.]
[Ngày mai.]
[Lạnh.]
[... Ngày kia?]
[Em nhìn dự báo thời tiết rồi, còn lạnh hơn so với hai ngày trước.] Đông Lộ ăn ngay nói thật.
"..."
Thẩm Thần rất lâu cũng chưa đáp lại.
Đông Lộ ngược lại lại có chút không quen, cũng không còn tâm tư xem TV nữa.
Cuối cùng nhịn không được, cô mở WeChat ra hỏi: [Anh tức giận sao?]
Quá hèn mọn.
Đông Lộ xóa đi: [Sao anh không trả lời nữa?]
Nói như kiểu cô muốn hắn trả lời lắm vậy...
Đông Lộ lại yên lặng xóa đi, cuối cùng đổi thành một câu thăm hỏi bình thường: [Anh đang làm gì?]
Một lát sau Thẩm Thần mới đáp lại: [Gọi điện thoại.]
Không phải cố ý không để ý tới cô a...
Đông Lộ an tâm, [Vậy anh gọi tiếp đi.]
Vì thế cô tắt WeChat đi, tâm không tạp niệm tiếp tục xem TV.
Bên kia, Thẩm Thần đang gọi điện với bà ngoại, từ chối lời mời ăn tết của ông cậu dưới quê, cúp điện thoại, mở taobao* ra, tìm đồ giữ ấm dành cho con gái.
*Taobao: Một trang web mua sắm của người Trung Quốc (Tương tự như Shopee ở bên mình).
Khẩu trang, cái chụp tai, khăn quàng cổ, găng tay, tất chân, hắn nhìn thấy cái nào có thể giữ ấm thì liền cho hết vào giỏ hàng.
Hửm? Còn có nội y giữ ấm?
Hắn nhìn vào nội y bằng lông màu trắng, ngón tay dừng một chút, quyết đoán cho vào giỏ hàng.
***
Kỳ thật trừ lạnh ra, Đông Lộ còn nguyên nhân khác không thể ra khỏi nhà.
Cô vừa mới nghĩ như vậy thì bên ngoài cửa đã truyền tới động tĩnh, Đông Vân đã về.
Đông Lộ nghe thấy Đông Kỳ cao hứng gào lên: "Mẹ, hôm nay mẹ về sớm thế?"
"Công ty không có việc gì, mẹ tan tầm sớm." Đông Vân mỉm cười.
Hoàng Kiến Hoa ngồi ở trên sofa, âm dương quái khí nói: "Mặt trời mọc hướng Tây à, cô tan tầm mà còn biết về nhà sao, thật hiếm thấy."
...
Đông Vân không đáp, phỏng chừng là chán phải đấu khẩu với ông rồi.
Đông Lộ nhạt nhẽo nghĩ.
Sau khi bắt đầu kì nghỉ, cơ hồ là ngày nào Đông Vân cũng về nhà, cho nên cô cũng không dám đi ra ngoài gặp Thẩm Thần.
Đông Vân bình thường không quá quản cô, chỉ có một điểm là vô cùng khắc nghiệt, đó là không cho yêu sớm, không thể có tiếp xúc quá nhiều với nam sinh khác.
Lúc học cấp hai, có một nam sinh thích cô, mỗi ngày sau khi tan học đều sẽ yên lặng đi theo sau đưa cô về nhà, sau đó bị Đông Vân phát hiện, trực tiếp đem chuyện này nói cho giáo viên biết.
Sau đó giáo viên phải đi tìm nam sinh kia, cũng không biết nói gì, sau này nam sinh đó cũng không nói chuyện với Đông Lộ nữa, mỗi lần đổi chỗ là vị trí giữa hai người cũng cách nhau rất xa, bảo đảm lúc đi học sẽ không thể đối mặt với nhau.
Đông Lộ khó có thể tiếp thu, tuy rằng cô không có cảm giác gì với nam sinh đó, nhưng cậu ta cũng không làm gì sai đã phải chịu tai bay vạ gió rồi, đều là do Đông Vân ban tặng, từ đó về sau, cũng không có nam sinh nào dám tiếp cận cô nữa.
Cho nên từ đó cho tới nay, trừ người bên nhà ngoại ra thì Đông Lộ cũng không lui tới với người khác phái nào, thẳng tới khi Thẩm Thần chuyển trường tới.
Đông Vân khôn khéo hơn Hoàng Kiến Hoa nhiều, nếu để bà phát hiện cô với Thẩm Thần có quan hệ thân mật thì nhất định sẽ lặp lại cảnh tượng như hồi cấp hai.
Đông Lộ căng da đầu nhìn phim trong điện thoại, có chút thất thần.
Tiếng chuông đột nhiên vang lên.
Trên màn hình lập lòe hình ảnh, nháy mắt đã biến thành giao diện cuộc gọi tới, hai chữ "Thẩm Thần" không ngừng lóe sáng.
Hắn thế mà gọi điện thoại tới đây.
Đông Lộ nhất thời có chút hoảng, sợ Đông Vân nghe được, vội bò lên giường, trốn ở trong chăn nghe điện thoại, thanh âm ép tới cực thấp, "Alo?"
"Thật sự không ra?"
Thanh âm hắn như có dòng điện lưu, từ tính lại dễ nghe, lộ ra ý cười nhàn nhạt, "Nhưng mà anh nhớ em quá, làm sao bây giờ, em xem anh đáng thương như vậy, hay là ra ngoài gặp mặt anh một lần đi, nhé?
Âm cuối hắn khẽ nhếch lên, mang theo ý tứ trêu chọc.
"Em không ra được."
Lỗ tai Đông Lộ nóng lên, xoa xoa tai, có chút ảo não, cho dù biết là hắn giả vờ, nhưng vẫn không nhịn được mềm lòng, muốn đáp ứng hết thảy yêu cầu của hắn, nhưng đó là không có khả năng.
"Mẹ em ở nhà."
Cô đem chuyện trước kia Đông Vân từng làm nói cho hắn nghe, cuối cùng không hề khách khí nói: "Nếu bị bà ấy phát hiện ra sự tồn tại của anh, anh liền xong rồi."
Thẩm Thần lại nói: "Khủng bố như vậy? Nhưng mà anh còn phải cảm ơn bà ấy."
"?"
"Cảm ơn bà ấy đã giúp anh bóp chết tình địch từ trong trừng nước ở thời điểm hai chúng ta còn chưa gặp mặt."
Ngữ khí hắn nặng nề, cười khẽ một tiếng, gợi cảm đến muốn mạng, "Em ngốc như vậy, còn dễ bị lừa, nhỡ đâu bị nam nhân nào bắt cóc thì làm sao bây giờ?"
Đông Lộ: "..."
Cô muốn cúp điện thoại.
Nhất định là cô tiếp xúc với người khác phái quá ít cho nên khi đại boss như Thẩm Thần xuất hiện, cô mới luôn vì thiếu kinh nghiệm mà luống cuống tay chân.
Đông Lộ: "Em hỏi anh một chuyện nhé."
Có vấn đề này cô đã nghẹn trong lòng lâu rồi.
Thẩm Thần: "Chuyện gì?"
Đông Lộ bất chợt hỏi: "Trước kia anh từng yêu đương rồi à?"
Thẩm Thần trầm mặc một cách quỷ dị.
Thật sự đã từng?
Đông Lộ hơi hơi nheo mắt, đang muốn tiếp tục hỏi, ngoài cửa phòng đột nhiên truyền tới tiếng bước chân.
Cô đột nhiên ngẩng đầu.
Là Đông Vân.
***
"Kẽo kẹt ——"
Đông Vân mở cửa ra, nhìn thấy Đông Lộ đang lẳng lặng ngồi ở trên bàn làm bài tập, bộ dáng chuyên chú lại nghiêm túc.
Bà nói: "Ăn cơm."
"Dạ." Đông Lộ bình tĩnh buông bút.
"Sao tóc lại rối như vậy?"
Đông Vân nhìn quần áo cô không chỉnh tề, tóc tai hỗn độn, lại nhìn thấy giường cô lung tung rối loạn, chăn vứt ngang vứt dọc cuộn thành một cục, lập tức nhíu mày, "Lúc nào cũng phải nhớ mình là con gái biết chưa, lôi thôi như vậy, tương lai làm sao gả được ra ngoài?"
Đông Lộ cúi đầu nghe, gật cho có lệ.
Trong lòng yên lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tay trái nắm điện thoại thật chặt.
May quá, chưa bị phát hiện.
***
Chu Tiêu Hàm muốn tổ chức sinh nhật, vừa đúng lúc là trừ tịch*, trước ngày ba mươi, Chu Tiêu Hàm đã sớm đặt phòng ở KTV, mời Đông Lộ tới dự.
*Trừ tịch: Đêm ba mươi tết.
"Lộ Lộ, cậu có tới không?"
"Đương nhiên." Đông Lộ nói, sinh nhật bạn tốt nhất của mình, sao cô có thể vắng mặt, quà đã sớm chuẩn bị từ tuần trước rồi.
"Yêu cậu muốn chết!" Chu Tiêu Hàm mặt mày hớn hở, lại cười hề hề nói: "Tớ còn gọi cả Thẩm Thần nữa, cậu cần phải cảm ơn tớ đã cho hai người cơ hội gặp mặt đê."
Cô ấy nói xong liền cúp điện thoại.
Đông Lộ nhẹ giật mình.
Thẩm Thần?
Hắn sẽ đi sao?
Cô không xác định lắm, nhắn tin WeChat hỏi hắn: [Sinh nhật Chu Tiêu Hàm, anh có đi không?]
Thẩm Thần rất nhanh đáp lại: [Không gặp không về.]
***
Hôm sinh nhật Chu Tiêu Hàm, Đông Vân đã được nghỉ tết, bây giờ mỗi ngày đều ở nhà.
Đông Lộ khoác áo bông, choàng khăn quàng cổ, chuẩn bị quà, lúc gần đi thì nói với Đông vân: "Mẹ, hôm nay con đi ăn sinh nhật bạn học, buổi tối sẽ không về ăn cơm."
"Sinh nhật ai?" Đông Vân nhìn về phía cô.
"Chu Tiêu Hàm."
"Lát nữa mẹ sẽ gọi điện thoại cho con." Đông Vân lại nhìn về phía TV, "Hy vọng có thể nghe thấy tiếng của con bé."
Đông Lộ có chút không thoải mái, nhưng cũng không nói gì, cầm quà đi ra ngoài.
Trên đường đi, Chu Tiêu Hàm không ngừng nhắn tin giục cô.
[Lộ Lộ, cậu nhanh tới, chỉ thiếu có mỗi cậu thôi.]
[Tớ tới ngay đây.]
Rời khỏi máy sưởi, bên ngoài trời lạnh đến đáng sợ, đeo găng tay cũng như không, Đông Lộ không ngừng xoa xoa tay hà hơi, khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh tới đỏ ửng.
Chu Tiêu Hàm chọn một KTV ở trung tâm thương mại, cách nơi này không xa, Đông Lộ ngồi xe mười phút là tới, vừa mới xuống xe, liền thấy bóng dáng quen thuộc của người nào đó đang đứng dưới lầu.
Người đến người đi trên mảnh đất rộng ở quảng trường, người kia đứng một mình ở đó, đeo khăn quàng cổ hình ô vuông, mặc áo lông vũ màu xám, dài tới đầu gối, dáng người cao gầy, khí chất xuất chúng, dưới gió lạnh, da hắn trắng như tuyết, tóc đen bị thổi có chút loạn,.
Đông Lộ nhìn thấy hắn, tuy chỉ mới không gặp có một tuần mà lại như là đã rất lâu rồi không gặp, nỗi nhớ lên men ở trong ngực, trong lòng vui sướng tới mức cơ hồ là muốn hòa thành một vũng nước.
Vui ghê.
Cô áp chế loại cảm xúc này lại, chậm rãi đi qua, tiến vào trong tầm mắt hắn.
Thẩm Thần thấy cô, tròng mắt sáng ngời.
Cô gái nhỏ mặc áo bông trắng, quần jean, tóc dài nhu thuận xõa ở trên vai, tươi mát động lòng người, cô choàng một cái khăn rất dày, chỉ lộ ra một nửa gương mặt xinh đẹp, làm cho đôi mắt đen nhánh của cô càng thêm sáng.
Thẩm Thần: "Áo mới?"
Hắn còn chưa thấy cô mặc qua bao giờ.
"Ừ." Đông Lộ bị hắn nhìn tới ngại, "Kỳ lắm sao?"
"Rất xinh." Thẩm Thần cười, giơ tay chạm vào gương mặt cô để lộ ra bên ngoài, lạnh như băng.
Hắn nhíu mày, nắm lấy tay cô, "Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào rồi nói sau."
Công khai thân mật trước bàn dân thiên hạ thế này, Đông Lộ có chút không được tự nhiên, nhưng cũng không đẩy hắn ra, mắt nhìn thẳng về phía trước, dường như tay cũng không phải của mình nữa.
"Anh tới lâu rồi à?"
"Ừ."
"Sao lại đứng dưới này?"
"Đón em."
"Bên trong có những ai thế?"
"Em vào sẽ biết." Thẩm Thần bĩu môi.
Đông Lộ phát hiện hắn dường như không vui vẻ lắm, rất nhanh cô đã biết nguyên nhân.
Thẩm Thần đưa cô tới phòng bao ở trên tầng hai, đi vào, bên trong đều là những gương mặt quen thuộc.
Lục Càng với Dương Tử Phàm đang ngồi trên sofa đánh bài uống rượu, Lục Vọng với Chu Tiêu Hàm đang đứng trước màn hình lớn ca hát nói chuyện phiếm, không khí còn rất hòa hợp.
Đông Lộ ngẩn người.
Lục Vọng ở đây cô có thể hiểu, nhưng Lục Càng với Dương Tử Phàm sao cũng ở đây? Chu Tiêu Hàm có quan hệ với hai người họ từ lúc nào?
Lục Càng thấy Đông Lộ với Thẩm Thần cùng nhau đi vào, mắt sắc đứng lên, lạnh lùng nhìn Thẩm Thần: "Không phải cậu nói đi WC à?"
Thẩm Thần nhún vai, "Đúng thế."
"Vậy sao hai người lại đi cùng nhau?"
"Gặp ở ngoài WC." Ngữ khí Thẩm Thần không thể có lệ hơn.
Lục Càng nổi trận lôi đình, biết bản thân lại bị hắn chơi rồi.
"Được rồi được rồi, lão đại, đừng nóng giận." Dương Tử Phàm vội vàng trấn an nói, "Đây là sinh nhật của bạn thân chị dâu đấy, cho người ta chút mặt mũi."
"Anh hai, đừng náo loạn nữa."
Lục Vọng cũng đứng lên, nhíu mày nhìn anh: "Đây không phải ở nhà, anh không thể thu liễm tính tình một chút sao?"
"Anh hai?"
Đông Lộ sửng sốt, nhìn Lục Càng, lại nhìn Lục Vọng, "Hai người là anh em?"
Diện mạo lẫn tính cách đều không giống nhau chút nào.
"Đúng thế, bọn họ là anh em ruột đấy." Chu Tiêu Hàm chen vào, "Lời đồn quả nhiên là thật."
Có trời mới biết, cô ấy rõ ràng chỉ mời có Lục Vọng, không nghĩ tới Lục Càng cũng sẽ đi theo.
Lục Vọng có chút xấu hổ, "Là như vậy, anh hai vừa nghe tớ muốn tới tham gia sinh nhật của Tiêu Hàm thì cũng muốn đi, ai ngăn cũng không được, xin lỗi, gây thêm phiền phức cho các cậu rồi."
"Không sao, càng đông càng vui." Đông Lộ lắc đầu, nhìn về phía Lục Càng: "Chuyện lần trước cảm ơn anh."
Lục Càng biết cô đang nói tới chuyện Thẩm Thần mất tích, tâm tình càng buồn khổ, nhíu mày, không nói một lời bắt đầu uống rượu.
Anh cũng không ngốc, chuyện tới nước này rồi, sao có thể không nhìn ra Đông Lộ có ý với Thẩm Thần.
"Đều đã tới đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu ăn bánh kem đi!"
Dương Tử Phàm đã sớm chờ không kịp nữa, thèm nhỏ dãi nhìn bánh kem bơ ở trên bàn, bên trên cắm mười bảy cây nến.
Đại biểu cho sinh nhật tuổi thứ 17 của Chu Tiêu Hàm.
Không khí lại sinh đột lên.
Chu Tiêu Hàm bị đẩy đến trung tâm, đội mũ sinh nhật màu hồng nhạt, châm nến, ước nguyện, xung quanh là một tràng tiếng cười.
Quà của Đông Lộ là bộ sách năm ba.
"Không phải cậu quên mua sao? Lúc đi ngang qua hiệu sách tớ đã mua cho cậu một bộ, cố gắng thi đậu đại học nhé."
Khóe miệng Chu Tiêu Hàm giật giật, "Cảm ơn, tớ sẽ cố gắng."
Cô ấy một chút cũng không muốn.
Thẩm Thần tặng một hộp bút máy, phụ xướng phu tùy, "Cố gắng đậu đại học."
"Cảm ơn cậu." Chu Tiêu Hàm cười không nổi nữa.
Dương Tử Phàm cũng tùy tiện chọn quà, tặng cô ấy cuốn sổ ghi chép, "Đám học sinh tốt các em hẳn là thích mấy loại đồ dùng học tập này đúng không, cố gắng đậu đại học nha."
"... Các cậu cố ý đúng không?" Chu Tiêu Hàm khóc không ra nước mắt, cô mới năm hai, cách đại học còn xa lắm, cố gắng em gái mấy người!
Vẫn là tiểu thiên sứ Lục Vọng tốt nhất, đưa ra một cái lắc tay bằng thủy tinh, "Tớ không rõ con gái các cậu thích cái gì, đứng ở cửa hàng chọn lâu mới được cái này, hy vọng cậu sẽ thích."
Chu Tiêu Hàm cảm động đến rớt nước mắt, "Vẫn là quà của cậu bình thường nhất."
Không hổ là người cô nàng thích, EQ rất cao.
Trong lúc chơi, Đông Vân thật sự gọi điện thoại tới, Đông Lộ đưa điện thoại cho Chu Tiêu Hàm, Chu Tiêu Hàm ứng đối rất tự nhiên, sau đó còn cười ngọt ngào với Đông Vân nói bọn họ có thể về muộn.
Mọi người ăn uống no say xong, bắt đầu hát.
"Lộ Lộ, cậu tới hát một bài đi." Chu Tiêu Hàm đưa micro cho Đông Lộ.
"Tớ không biết hát." Đông Lộ lắc đầu từ chối, quay đầu hỏi Thẩm Thần: "Anh không hát sao?"
Tốt xấu gì thì cũng từng là ca sĩ quán bar.
"Không hát." Thẩm Thần ăn bánh kem, thong thả ung dung nói.
"Sao thế?"
"Anh xấu hổ."
Đông Lộ: "..." Có quỷ mới tin anh.
"Ai nha, các cậu thật không thú vị!" Chu Tiêu Hàm còn muốn khuyên, micro đột nhiên bị người đoạt đi.
"Tôi hát!"
Lục Càng lung lay đứng lên, đoạt lấy micro, mặt đỏ bừng, mắt sau lờ đờ mông lung, anh nấc một tiếng, hướng Lục Vọng hô to: "Chọn giúp anh bài Thẩm Thần là Vương Bát Đản*!"
*Vương Bát Đản (Đồ con rùa rụt cổ): Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn.
"..."
"..."
"Khụ!" Thẩm Thần bị sặc bánh kem.
Lục Vọng bất đắc dĩ nói: "Làm gì có bài nào như thế."
"Vậy chọn bài Vương Bát Đản!"
Còn thật sự có bài này.
Lục Vọng ấn mở cho anh.
Vì thế, khoảng thời gian sau đó, cả căn phòng đều tràn ngập âm thanh gào thét đinh tai nhức óc.
Hơn nữa anh ta còn sống chết mà hát, bất luận ai tới đoạt micro cũng không cho.
Lục Vọng xin lỗi Chu Tiêu Hàm: "Xin lỗi cậu, làm buổi sinh nhật của cậu thành ra như vậy."
"Không sao hết, cậu tới là tớ vui rồi." Chu Tiêu Hàm cong mắt cười, nhìn cậu trong chốc lát, đột nhiên nói: "Lục Vọng."
"Ừ?"
"Chúng ta ra ngoài chơi đi."
"Nhưng bộ dáng anh trai tớ thế này thì đi chơi kiểu gì?"
"Không đưa họ theo, chỉ hai chúng ta thôi!" Chu Tiêu Hàm vội vàng nói, thấy cậu ngây người, cúi đầu thấp thỏm nắm lấy vạt áo cậu, "Không... không được sao?"
Quả nhiên là quá đường đột đi?
"Được." Lục Vọng nói.
Chu Tiêu Hàm đột nhiên ngẩng đầu, "Thật sao?"
"Ừ." Lục Vọng nhìn bộ dáng đáng yêu của cô nàng, có chút buồn cười, "Hôm nay cậu là thọ tinh*, cậu lớn nhất."
*Thọ tinh: Còn được gọi là Nam Cực Tiên Ông (Cái ông trên sữa ông thọ ý ^^), ở đây ý chỉ hôm nay là sinh nhật CTH nên cô là ông lớn, là người cần được chiều, nghe theo nhất.
Lúc này Chu Tiêu Hàm mới cười.
Vì thế bọn họ liền chào hỏi với mấy người Đông Lộ rồi rời đi.
Thọ tinh đã đi, bọn họ ở lại còn có ý nghĩa gì.
"Chúng ta cũng đi thôi." Thẩm Thần nghiêng đầu nói với Đông Lộ.
"Ừ."
Vì thế lại có một đôi trộm rời đi.
Lúc Dương Tử Phàm phản ứng lại thì hiện trường đã chỉ còn mình cậu ta ở lại thu thập cục diện rối rắm, nhìn Lục Càng đang hát hăng say ở phía trước, đầu đều to ra một vòng, "Lão đại, anh đừng hát nữa được không, thật sự rất khó nghe đó."
***
Thẩm Thần với Đông Lộ đi ra khỏi KTV, dạo quanh khu vực gần đó, hôm nay là đêm 30 rồi, hôm nay có rất nhiều người đi ở trên đường, rộn ràng nhốn nháo, rất nhiều đứa bé đang đứng trên quảng trường nổ pháo trúc, trên gương mặt non nớt tràn đầy niềm vui, khắp nơi đều là tiếng cười rộn rã.
"Đói không?" Thẩm Thần nhìn thấy phía trước có một quán bán thịt dê nướng.
"Không đói." Đông Lộ lắc đầu, ăn bánh kem đã no muốn chết rồi.
Cô nghĩ tới chuyện xảy ra ở KTV, "Anh nói anh xấu hổ khi hát, sao lúc ở quán bar không thấy anh xấu hổ? Người nhìn anh phải hơn trăm người đi."
"Nhưng hơn trăm người đó lại không có người anh thích."
Thẩm Thần nắm bàn tay lạnh lẽo của cô, bên môi chứa ý cười, "Anh chỉ xấu hổ với người anh thích."
Đông Lộ nhịn không được nhìn về phía hắn, mặt mũi thiếu niên như quan ngọc, biểu tình tự nhiên, thật sự không nhìn ra dáng vẻ xấu hổ nào.
"Lừa ai thế."
Rõ ràng là thành thạo như vậy.
Quả nhiên trước kia đã từng yêu.
Cô rũ mắt, nhàn nhạt tưởng tượng.
"Thật đấy." Thẩm Thần nghiền ngẫm cười, "Có muốn xem bộ dáng anh đỏ mặt không?"
Hắn đột nhiên cúi xuống, mắt đào hoa nhìn cô chăm chú, cười như không cười.
"Anh làm gì thế?"
Đông Lộ lui về sau, trợn to mắt thấy môi hắn đang tới gần.
Hơi thở nóng rực phả vào trước mặt.
Hắn thật sự tới!
Đông Lộ theo bản năng che miệng lại.
Thẩm Thần hôn vào mu bàn tay cô.
Xúc cảm ướt át lại tê dại, ngứa.
Thân thể Đông Lộ cứng lại, không dám lộn xộn, trên mặt đỏ ửng, chỗ bị hắn hôn vẫn còn đang nóng rực.
Thẩm Thần nhìn cô gái nhỏ khẩn trương như vậy, ý cười trong mắt hiện lên, môi dán ở trên mu bàn tay cô, không có lập tức rời đi mà lại vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm.
Đầu Đông Lộ bùng nổ, không chút nghĩ ngợi đẩy hắn ra, đỏ ửng từ trên mặt đã đốt tới bên tai, cảm thấy thẹn đến muốn mạng.
Yết hầu Thẩm Thần phát ra tiếng cười sung sướng, "Bạn học nhỏ, tật xấu dễ thẹn thùng này của em nên sửa sớm đi, cứ như thế này thì về sau biết làm sao bây giờ?"
"Cút!" Đông Lộ xấu hổ buồn bực trừng hắn.
Nhưng vào lúc này, chỉ nghe phịch một tiếng, không trung bỗng nhiên truyền tới tiếng vang thật lớn, pháo hoa lớn nở rộ giữa không trung, tỏa ra chùm sáng, nở rộ giữa bầu trời đêm, chiếu sáng tựa như ban ngày.
Người xung quanh đều đang chúc nhau năm mới vui vẻ,
Đêm nay là đêm giao thừa.
Đông Lộ nhìn không chớp mắt, đôi mắt bị pháo hoa ngũ sắc chiếu sáng rọi, "Đẹp quá."
Thẩm Thần vẫn nhìn cô không nhúc nhích, mỉm cười gật đầu, "Đúng là rất đẹp."
Hắn nói: "Bạn học nhỏ, chúc em năm mới vui vẻ."
***
Sau khi cô về nhà, vẫn luôn nhớ lại biểu tình của Thẩm Thần khi nói câu đó, cứ cảm giác nụ cười của hắn có chút tịch mịch.
Mẹ hắn mất rồi, năm nay hắn sẽ ăn tết một mình sao?
Đông Lộ tắm rửa xong liền nằm ở trên giường, nhịn không được nhắn tin WeChat hỏi hắn: "Anh ăn tết một mình sao?"
Thẩm Thần đáp: "Ăn cùng nhà bà ngoại."
"..."
Cũng đúng.
Cũng không phải hắn không có người nhà.
Nhưng hình như quan hệ của hắn với bà ngoại đã có chút không thoải mái, hắn thật sự nguyện ý về đó ăn tết sao?
Đông Lộ rơi vào trầm tư, ngủ đi lúc nào cũng không biết.
Sau đêm 20, nhà Đông Lộ có rất nhiều thân thích tới chơi, bình thường không hay gặp nhau, hôm nay đều hẹn nhau tới cùng lúc.
Đông Lộ không thích cảm giác bị người ta đánh giá, không được bao lâu đã về phòng.
Cô thất thần nhìn điện thoại, Thẩm Thần không nhắn tin nào, không giống với tính cách của hắn.
Trong đầu cô có một cái ý niệm điên cuồng không thể bỏ qua.
Đông Lộ hít sâu, ra khỏi phòng.
Đông Vân đang cùng cậu với dì xem xuân vãn*, thanh âm nói chuyện phiếm vang lên không ngừng, nhân lúc bọn họ không chú ý, Đông lộ cầm một cái hộp cơm, lấy một ít cơm bọn họ làm hôm tất niên, lại không chút do dự gắp cả đùi gà Đông Kỳ để lại đến mai ăn vào hộp, đóng nắp, gói cẩn thận, sau đó chuồn ra khỏi nhà.
*Xuân vãn: Tiết mục mừng xuân của đài truyền hình bên Trung Quốc.
Cô tới nhà của Thẩm Thần.
Thẩm Thần đã chuyển nhà, ở gần trường học.
Cách đây không xa, đi mười mấy phút là tới.
Nếu hắn không ở đây thì uổng chuyến đi này rồi.
Nhưng Đông Lộ cũng không thấy mất mát, hắn không ở thì cũng tốt, chứng tỏ hắn không có một mình.
Đông Lộ tìm được nhà hắn, gõ gõ cửa.
Không bao lâu cửa liền mở.
Thẩm Thần xuất hiện ở cửa, mặc áo bông màu vàng, thoải mái sạch sẽ, nhìn thấy cô thì lập tức sửng sốt.
"Em..." sao lại tới đây?
Khó có khí hắn ngốc ra như vậy, không thể tin nhìn cô.
"Biết ngay là anh ở nhà." Đông Lộ tức giận, đưa cơm cho hắn, "Cơm tất niên."
Thẩm Thần hoảng hốt hồi lâu, cười khẽ, "Cùng ăn không?"
Đông Lộ: "Mẹ em ở nhà, em phải về."
"Em chuồn ra ngoài?"
"Ừ."
"Vì anh?"
"..." Đông Lộ không muốn trả lời vấn đề này quá chi tiết, cô xoay người, "Được rồi, em phải..." về đây.
Cô còn chưa dứt lời, trước mắt tối sầm lại, hắn bỗng nhiên cúi người hôn xuống, mút lấy môi cô, không nặng không nhẹ cắn một cái, thanh âm khàn khàn: "Anh đã nói rồi, em đối xử với anh càng tốt thì anh càng muốn bắt nạt em."
Cho nên không thể trách anh.
Anh nhịn không được.
Rời môi, Thẩm Thần nhìn cô gái nhỏ vừa xấu hổ vừa giận dữ trước mặt, nụ cười có chút lưu manh, "Đây là khen thưởng, anh không keo kiệt như em, chỉ hôn mỗi má."
Sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ?
Đông Lộ, "Em về đây."
"Khoan đã." Thẩm Thần về phòng cầm một túi đồ đưa cô, "Vốn dĩ muốn hôm nào đó sẽ đưa cho em, vừa lúc, em cầm về đi."
Cái gì đây?
Đông Lộ nhận lấy nhìn, phát hiện đều là găng tay, khăn quàng cổ, tất chân, với những đồ linh tinh để giữ ấm.
"Anh đưa em cái này làm gì?"
"Không phải em sợ lạnh sao?" Thẩm Thần nói, "Mặc nhiều một chút, đừng để bị đông lạnh."
Thì ra hắn đều ghi nhớ trong lòng, trong lòng Đông Lộ ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu, "Cảm ơn... anh có muốn quà gì không?"
Cô dường như muốn có qua có lại.
"Không cần." Thẩm Thần tựa ở khung cửa, mắt đen nhìn cô chăm chú, ôn nhu vô hạn tràn ra, cười cười để lộ ra hàm răng trắng tinh.
"Em chính là món quà tốt nhất rồi."
---------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Chương hôm nay là hai chương gộp làm một đó ~