• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Lộ đi vào giường bệnh xem mẹ Thẩm, bà ấy dường như càng yếu hơn so với trước, khuôn mặt tái nhợt không có huyết sắc, cánh tay khô gầy vô lực rũ xuống bên người, bên trên cắm kim tiêm, mu bàn tay nhô lên mạch máu màu xanh lá chằng chịt.

Mẹ Thẩm đờ đẫn nhìn trần nhà, con ngươi xám xịt tĩnh mịch, ánh mắt tan rã không có tiêu cự.

Giống như đang ngẩn người.

Đông Lộ gọi bà bà cũng không có phản ứng.

Bà ngoại ngồi ở bên cạnh, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, bà yên lặng mát xa cơ bắp cánh tay cho mẹ Thẩm, miễn cưỡng cười một cái với Đông Lộ, "Đứa nhỏ này, cảm ơn con đã tới thăm Cầm Cầm, bất quá trạng thái tinh thần của con bé hôm nay không tốt lắm, con vẫn là khi khác tới đi."

"Được ạ." Đông Lộ gật đầu, biết Thẩm Tân vừa mang tới ảnh hưởng không nhỏ tới bà, nói chào tạm biệt với mẹ Thẩm rồi rời đi.

Thẩm Thần nhìn mẹ mình, mặt mày cũng thu liễm lại, hai tay đút trong túi, cũng theo Đông Lộ ra ngoài.

"Sao cậu lại ra đây?" Đông Lộ thấy hắn đi theo mình thì có chút kỳ quái, "Không ở lại với dì sao?"

"Có bà ngoại là đủ rồi."

Thẩm Thần không chút để ý nói, cầm điện thoại nhìn thời gian, "Đã tới giờ này rồi, tôi mời cậu ăn tối, muốn ăn gì?"

Đông Lộ không chút nghĩ ngợi nói: "Cơm chiên trứng ở nhà ăn số một trong bệnh viện."

"..."

Thẩm Thần nhớ không nhầm thì thức ăn ở bệnh viện đều là đồ ăn rẻ tiền, mà cơm chiên trứng là đồ ăn đơn giản lại rẻ nhất.

Chỉ có 6 tệ.

Hơn nữa còn rất khó ăn.

Ngay cả bà ngoại tiết kiệm như thế cũng rất ít khi ăn.

"Ở trong lòng cậu tôi rốt cuộc đã nghèo tới mức nào chứ?" Thẩm Thần có chút buồn cười.

Đông Lộ biết hắn sĩ diện, cũng không đả kích lòng tự trọng của hắn, "Không liên quan tới cậu, tôi chỉ đột nhiên muốn ăn."

"Vậy thì khẩu vị của cậu cũng thật đặc biệt." Thẩm Thần vừa tức vừa buồn cười, cũng không nói thêm gì nữa, mang cô ra khỏi bệnh viện, đi dạo ở xung quanh, nhìn thấy một nhà hàng bò bít tết có bề ngoài không tồi, vừa lừa vừa dỗ cô gái nhỏ không tình nguyện đi vào.

Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ tới chỗ ngồi.

Đông Lộ thấy phần ăn rẻ nhất trên thực đơn đã là 187 tệ rồi, chậm chạp không hạ miệng được, nửa ngày mới nói một câu: "Tôi mời cậu đi."

"Đưa thực đơn cho tôi." Thẩm Thần bị cô đánh bại, từ bỏ việc trưng cầu ý kiến của cô, dựa theo khẩu vị của cô gọi hai phần bò bít tết phi lê, không cay, chín kỹ, sau đó đưa thực đơn cho nhân viên, nói với cô ấy, "Tôi thanh toán luôn."

"Dạ được, mời theo tôi." Nhân viên phục vụ ghi nhớ xong liền gật đầu.

Thẩm Thần chậm rãi đi theo cô ấy.

Đông Lộ: "..."

Hắn thế mà gọi một phần ăn 250 tệ!

Hai! Trăm! Năm! Mươi!

Thẩm Thần trả tiền xong trở về, liền thấy Đông Lộ rầu rĩ không vui ngồi đó, trên mặt viết đầy chữ không vui vẻ.

"Bữa cơm này hết bao nhiêu tiền?" Cô hỏi.

"250 tệ." Thẩm Thần không để bụng mà cười cười, chân dài bước qua ngồi đối diện cô.

Đông Lộ nhìn hắn, "Cậu còn tự mình biết rõ cơ đấy."

"Ây, cậu thực sự tức giận?"

Thẩm Thần nhướng mày, cô gái nhỏ đang thở hổn hển trừng mắt nhìn hắn, tựa như một con mèo nhỏ xù lông.

Hắn cười khẽ, nhịn không được duỗi tay sờ sờ đầu cô, vuốt lông, "Bạn học nhỏ, không cần tiết kiệm tiền vì tôi, cậu ăn ngon là được rồi."

Đông Lộ hất tay hắn ra, "Cậu có bệnh à?"

Cô hạ giọng, "Bây giờ là lúc tiêu sài hoang phí sao? Dì còn đang nằm viện đấy!"

Vì cái gì mà hắn có thể bình tĩnh như vậy?

Cô thật sự không hiểu hắn đang nghĩ cái gì.

"Mẹ tôi không phải cứ có tiền là sẽ khỏi." Thẩm Thần cười đến vân đạm phong khinh, dựa nghiêng lên trên sofa, tư thái nhàn tản.

"Nhưng không có tiền thì sẽ không hết..."

Đông Lộ nhíu nhíu mày, "Nói như vậy, cậu muốn nhận tiền của cha cậu?"

Muốn cứu mẹ Thẩm tựa hồ cũng chỉ còn có cách này.

Thẩm Thần không trả lời, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, sắc trời đã đen, đèn neon bật lên chiếu sáng đường phố, làm cho phố phường sáng rực lên.

Hắn nhìn một chốc, bỗng nhiên nói chuyện không đâu hỏi: "Cậu cảm thấy tôn nghiêm quan trọng hay là sinh mệnh quan trọng hơn?"

"Sống mà không có tôn nghiêm hay là giữ tôn nghiêm mà chết đi, cái nào mới là lựa chọn tốt nhất?"

Đông Lộ sửng sốt, cân nhắc ý tứ trong lời hắn nói.

Là do dự xem nên nhận hay không nhận trợ giúp từ cha hắn sao?

"Tôi chọn tôn nghiêm."

Đông Lộ đáp đúng sự thật, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu cô là mẹ Thẩm, so với việc tiếp nhận trợ giúp của người đàn ông đã phản bội mình thì thà giết cô đi còn đỡ khó chịu hơn.

Thẩm Thần rũ mắt cười khẽ, "Quả nhiên là phong cách của cậu."

Đông Lộ không tỏ ý kiến, "Vậy còn cậu?"

Thẩm Thần không trả lời trực tiếp mà là nói về chuyện kia trước: "Cậu biết không, mấy năm nay, mẹ tôi đã tự sát vô số lần."

Đông Lộ sửng sốt, lẳng lặng nhìn hắn không nói chuyện.

"Chẳng qua mỗi lần đều bị tôi hoặc bà ngoại phát hiện, sau đó kịp thời ngăn lại."

Thẩm Thần nói rất bình tĩnh, nhàn nhạt xoay xoay ly nước trên bàn, như thể đang kể chuyện của người khác.

"Trước khi phát bệnh ALS, bà không khác gì người bình thường, có thể chạy có thể nhảy, có thể nói có thể cười, nhưng mà sau khi phát bệnh, thân thể liền không thuộc về chính mình nữa."

Thẩm Thần tới nay vẫn còn nhớ rõ ngày mà mẹ Thẩm phát bệnh, lúc đó hắn đang học năm nhất, 13 tuổi.

*13 tuổi học lớp 10!!!

Cha mẹ hắn đều giống người bình thường, yêu rồi mới kết hôn, sau khi kết hôn thì tình cảm vẫn luôn tốt, Thẩm Tân làm ăn buôn bán nhỏ, gia cảnh còn tính là thừa sống, mẹ Thẩm ở nhà giúp chồng dạy con, là bà chủ nhà điển hình của thời bấy giờ.

Sinh hoạt bình dị hạnh phúc mà qua đi, duy chỉ có một thứ không bình thường đó chính là hắn, mới một tuổi đã biết tính toán, lúc học tiểu học đã tham gia cuộc thi tính nhẩm, còn từng lên TV.

Hàng xóm thân thích vẫn luôn nói với cha mẹ hắn rằng bọn họ đã sinh ra một thiên tài, tiền đồ tương lai không thể đong đếm hết được, lúc ấy cha mẹ cực kỳ vui sướng, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười, vẫn luôn vì hắn mà kiêu ngạo.

Cuộc sống ấy diễn ra liên tục cho tới ngày mẹ Thẩm phát bệnh, mọi thứ đều kết thúc.

Kỳ thật sớm đã có dấu hiệu.

Ban đầu chỉ là ngón tay không được linh hoạt, nấu ăn không tiện nữa.

Nhưng dần dần, mẹ Thẩm phát hiện toàn bộ tay trái đều không thể động, phảng phất như không phải là tay của chính mình, sau đó lại tới tay phải, rồi tới hai chân.

Nhưng bà không dám đi bệnh viện, giấu giếm không nói cho bất cứ ai.

Thẳng tới một ngày, bà đi mua đồ ăn về, lúc lên tới cầu thang thì bỗng nhiên phát hiện hai chân không nghe theo mình nữa, cả người từ trên cầu thang lăn xuống.

Sau đó, bà được đưa tới bệnh viện, được chẩn ra căn bệnh ALS kia.

Là một trong năm loại bệnh nan y lớn nhất thế giới.

Cả nhà đều lâm vào tuyệt vọng.

Cơ bắp toàn thân của mẹ Thẩm càng ngày càng co lại.

Thẩm Thần tận mắt nhìn thấy mẹ mình từ một người khỏe mạnh chậm rãi biến thành một người ngay cả đi đường cũng cần người nâng, sau đó lại biến thành người cả ngày chỉ có thể ngồi xe lăn mà di chuyển.

Một ngày so với một ngày càng nghiêm trọng hơn.

Mà Thẩm Tân thì thật khôn khéo, ông ta thấy mẹ Thẩm không có khả năng khỏi bệnh thì ngay trước lúc bà không thể di chuyển được nữa, bảo bà ký tên đóng dấu vân tay lên tờ đơn ly hôn, sau đó ngay trong đêm mang hết tiền trong nhà chạy trốn, cái gì cũng không để lại cho hai mẹ con họ.

Đoạn thời gian đó chính là đoạn thời gian đen tối nhất của Thẩm Thần, hắn dựa vào tiền trợ cấp của chính phủ miễn cưỡng sống qua ngày.

Mà Thẩm Tân không biết gặp phải vận cứt chó gì, cưới được một người phụ nữ nhà giàu, bắt đầu phát triển sự nghiệp của mình.

Thẩm Thần còn chưa nói với Đông Lộ, kỳ thật Thẩm Tân với vợ mới của ông ta có sinh được một đứa con trai.

Nghe nói là do bọn họ dùng hết các loại phương pháp, nếm thử rất nhiều phương thuốc cổ truyền không có căn cứ khoa học mới trăm cay ngàn đắng hạ sinh được một đứa bé trai.

Thẩm Tân mới đầu còn tràn ngập chờ mong với thằng bé đó, cho là nó cũng sẽ trở thành một thiên tài, nhưng qua mấy năm liền bắt đầu thất vọng, bởi vì đứa con trai này một tuổi vẫn chưa biết tính toán, hai tuổi vẫn chưa biết chơi cờ, ngay cả khi lên ba rồi mà phép cộng trừ đơn giản nhất cũng không biết.

Hoàn toàn là một đứa trẻ bình thường, ngay cả một đầu ngón tay cũng kém hơn rất nhiều so với Thẩm Thần.1

Mà cái loại cảm giác này, theo quá trình trưởng thành của cậu bé đó, nhìn thấy thành tích học tập không có chút khởi sắc nào của cậu lại càng thêm mãnh liệt.

Không có so sánh sẽ không có đau thương.

Thẩm Tân vì vậy nên mới không nhịn được mà nhớ tới Thẩm Thần.

Cho nên mới không màng tất cả quay lại cầu xin Thẩm Thần trở về.

Thẩm Thần đương nhiên không đáp ứng.

Từ lúc Thẩm Tân rời đi, mẹ Thẩm vì chịu đả kích cho nên cả ngày chỉ lấy nước mắt rửa mặt, vào đoạn thời gian bà còn có thể nói chuyện, mỗi ngày bà đều khóc lóc cầu xin bọn họ giết bà đi, để bà đi tìm chết.

Bà từng hít khí gas, uống thuốc ngủ quá liều, còn muốn từ trên tầng lầu nhảy xuống, nhưng mỗi lần đều bị Thẩm Thần phát hiện kịp, cũng ngăn bà kịp thời.

Mẹ Thẩm không chỉ không cảm kích mà chỉ thêm chán ghét hắn, lạnh lùng nói một câu khiến cho Thẩm Thần cả đời này cũng sẽ chẳng thể quên được.

"Nếu con còn là con trai mẹ, nếu con thực sự yêu mẹ thì bây giờ mau đưa mẹ đi chết đi, coi như mẹ cầu xin con."

Khi đó Thẩm Thần không thể hiểu được bà, cảm thấy bà thật tàn nhẫn, khổ sở nói: "Mẹ, mẹ thật sự nhẫn tâm bỏ lại con sao? Con thề với mẹ có được không, con nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ, để mẹ có thể đứng lên một lần nữa."

Hắn không hề nói mẹ là nguồn động lực để hắn sống tới bây giờ.

Làm sao hắn có thể trơ mắt nhìn mẹ chết?

Mẹ Thẩm không nói chuyện, chỉ tuyệt vọng lắc đầu, ánh mắt bi ai, không có gì đáng buồn hơn là tâm đã chết.

Sau đó, ở lần cuối cùng tự sát thất bại kia, mẹ Thẩm liền hoàn toàn không thể cử động nữa.

Ngay cả tự sát cũng không làm được.

Thẩm Thần nhìn mẹ mình tiều tụy đi giống như một bộ xương khô, nhìn không ra hình người, mỗi ngày đều nằm ở trên giường, ngay cả việc đơn giản nhất là há mồm cũng không thể, chỉ có thể dựa vào người khác để kéo dài hơi tàn.

Bỗng nhiên lại hiểu rõ cảm thụ của bà.

Đặc biệt là khi biết được chính mình cũng có khả năng mắc loại bệnh này.

Suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là đi tìm chết.

Không có lựa chọn nào khác.

***

Cơm nước xong, Thẩm Thần bắt xe đưa Đông Lộ về nhà, sau đó mới về bệnh viện.

Bà ngoại không có ở đây.

Mẹ Thẩm vẫn như cũ nằm phát ngốc ở trên giường.

Thẩm Thần trầm mặc đi qua, nhẹ nhàng ngồi lên mép giường, "Mẹ, bây giờ mẹ còn muốn chết không?"

Mẹ Thẩm nghe vậy, đôi mắt âm trầm tràn đầy tử khí kia rốt cuộc cũng có một tia sắc thái, bà nhanh chóng chớp mắt một cái.

Thẩm Thần kéo kéo khóe miệng cười một tiếng, nắm chặt tay đút trong túi, "Thật đúng là không có một chút lưu luyến nào."

Bà ngoại đi tới, nhìn thấy Thẩm Thần đã về, ánh mắt hơi lóe, chậm rãi ngồi ở trên ghế, cầm lấy dao gọt quả táo, ra vẻ lơ đãng nói: "Trình độ y học bây giờ càng ngày càng phát triển, ngay cả gen người còn có thể kiểm tra được, Tiểu Thần à, con có nghe nói qua chưa?"

Tiếng nói của bà vừa dứt thì biểu tình của Thẩm Thần liền thay đổi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn bà, gằn từng chữ một hỏi: "Bà nghe ai nói?"

Sắc mặt bà ngoại có chút không được tự nhiên, hàm hàm hồ hồ nói: "Bác sĩ nói đó."

Cô giống như không muốn làm trò nói chuyện này trước mặt mẹ Thẩm, gọt táo xong liền buông dao xuống, "Tiểu Thần, bà muốn nói với con một chuyện, con đi ra đây với bà."

Thẩm Thần trầm mặt theo bà ra ngoài.

Cửa phòng bệnh, hắn nhìn bà ngoại, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Thẩm Tân vừa tới tìm bà?"

Giám định gen, ý cũng như tên, chính là kiểm tra đo lười gen, thông qua máu hoặc những thể dịch khác có thể kiểm tra được DNA.

Nói cách khác, có thể kiểm tra ra được hắn có gen khuyết tật hay không.

Mấy ngày hôm trước Thẩm Tân đã biết chị họ của hắn xảy ra chuyện, lo lắng gen hắn cũng có vấn đề, mấy ngày nay không ngừng gọi điện thoại muốn tìm hắn đi giám định gen.

Nghĩ cũng không cần nghĩ, bà ngoại nhất định là bị ông ta xui khiến.

Bà ngoại gật đầu thừa nhận, "Phải, cha con nói với bà, chỉ cần con đi làm giám định gen, sau đó khi tốt nghiệp xong tới công ty hắn giúp hắn làm việc thì hắn sẽ chu cấp tiền chữa bệnh cho Cầm Cầm."

Biểu tình bà vô cùng kích động, nắm lấy tay hắn, "Tiểu Thần, trước nay bà ngoại chưa từng cầu con chuyện gì, nhưng bây giờ con có thể đáp ứng cha con có được không?"

Thẩm Thần hất tay bà ra, thanh âm lạnh băng, "Bà ngoại, bà đã quên hắn đối xử với chúng ta như thế nào rồi?"

"Bà không quên!" Bà ngoại cuồng loạn kêu to, lệ rơi không ngừng, "Nhưng bà cũng không còn cách nào, Cầm Cầm là con gái bà, bà không thể trơ mắt nhìn nó đi tìm chết! Tiểu Thần, nó là mẹ con, con cũng không thể thấy chết mà không cứu!"

Thẩm Thần hít sâu một hơi, "Con không đồng ý, mẹ đã đủ mệt mỏi rồi, chúng ta nên thuận theo ý của mẹ, để mẹ có tôn nghiêm mà rời đi."

Sống như vậy thì còn có ý nghĩa gì?

Hắn không biết.

Bà ngoại khó có thể tin mà nhìn hắn, giống như đang nhìn một tên súc sinh máu lạnh vô tình, mắng to: "Con có còn là người hay không, con bé là mẹ con! Là mẹ đẻ ra con đấy! Con nỡ lòng nào làm thế!"

"Bà mặc kệ!" Biểu tình của bà gần như đã điên rồi, "Bà vừa mới đáp ứng cha con thay con rồi, lần này con nhất định phải nghe hắn, lập tức đi làm giám định!"

Khóe môi Thẩm Thần hiện lên một nụ cười châm chọc, "Vậy nếu con có gen khuyết tật thì sao?"

Bà ngoại cắn răng, "Chúng ta phải nghĩ tới hướng tốt nhất, cho dù có một tia khả năng thì cũng không thể từ bỏ!"

----------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau mọi người đều được giải thoát rồi, bắt đầu tung đường ngọt ngọt ngọt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK