Thiếu niên mặc một thân áo sơ mi trắng, thân ảnh mảnh khảnh cao gầy, hắn đưa lưng về phía hoàng hôn, toàn thân phảng phất như được mạ thêm một tầng kim phấn, rạng rỡ phát sáng.
Hắn thấy cô đi ra, tròng mắt đen nhánh nhanh chóng hiện lên ý cười, chạy tới ôm lấy cô, không màng tới ánh mắt của thế tục, đứng tại chỗ xoay hai vòng.
"Cuối cùng cũng kết thúc, em là bạn gái của anh!"
Đông Lộ cũng cười, bị mọi người vây xem cũng không có ngượng ngùng gì, cục đá trong lòng theo sự kết thúc của kỳ thi đại học này chậm rãi rơi xuống đất, cô ngẩng đầu hôn một cái lên má phải của hắn, ánh mắt ôn nhu, "Không phải đã sớm là của anh rồi sao?"
Khó có khi cô chủ động khiến Thẩm Thần vui vẻ vô cùng, khắc chế không được sự kích động, càng thêm dùng sức mà ôm chặt lấy cô, cúi đầu trêu đùa bên tai cô: "Anh nói bạn gái cũng không phải là cái loại đóng vai gia đình như lúc trước, em nên chuẩn bị sẵn sàng đi."
Ngữ khí của hắn ý vị thâm trường, nhiệt khí phả vào vành tai trắng nõn của cô gái, ý tứ ám chỉ vô cùng ái muội.
Trong nháy mắt, Đông Lộ đã hiểu ý tứ của hắn, nhưng cô tình nguyện không hiểu, xấu hổ lại buồn bực trừng hắn, ngón tay mảnh khảnh bóp mặt hắn, "Anh đứng đắn một chút!"
Thật là hết thuốc chữa.
Hoàng Kiến Hoa lái xe tới đón bọn họ, ông mới được nhận lương gần đây, liền nhanh chóng đi mua một cái xe điện, làm phương tiện khi đi làm.
Vì để chúc mừng bọn họ thi xong đại học, Hoàng Kiến Hoa đưa Thẩm Thần với Đông Lộ đi ăn cơm, hào phóng bảo hai người muốn ăn cái gì thì gọi cái đó, không cần để ý tới tiền, sau đó mới bắt đầu hỏi về tình hình thi cử của hai người.
Biểu hiện của Đông Lộ rất nhẹ nhàng, "Cũng được, cơ bản là đều trả lời hết."
Thẩm Thần cũng gật đầu, "Đề năm nay dễ hơn nhiều so với năm trước."
Hắn làm có nửa tiếng là xong rồi, thời gian còn lại đều nhìn ra ngoài cửa sổ nhớ tới Đông Lộ.
Quá là tịch mịch.
"Vậy là tốt rồi." Hoàng Kiến Hoa cười ha hả, vô cùng cao hứng, như nhớ tới cái gì đó, ông hỏi Đông Lộ: "Mẹ con có liên lạc với con không?"
Động tác Đông Lộ dừng lại, thần sắc như thường nói: "Không có."
Thẩm Thần nhìn cô, nhạy cảm cảm giác được cảm xúc của cô bỗng nhiên trầm xuống.
"Người phụ nữ này quả nhiên là động vật máu lạnh, chuyện quan trọng như con gái thi đại học này mà cũng không gọi điện quan tâm một chút." Hoàng Kiến Hoa tức giận, mắng một câu.
"Lộ Lộ, cha thấy con vẫn nên đổi sang họ của cha đi, cha với mẹ con cũng đã ly hôn rồi, theo họ cha vẫn tốt hơn nhiều." Hoàng Kiến Hoa chờ mong nhìn cô, đây mới là mục đích chân chính của ông!
Đông Lộ không hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt: "Không cần."
"Tại sao chứ?" Hoàng Kiến Hoa bi thương nói.
"Hoàng Lộ quá tầm thường." Đông Lộ ăn ngay nói thật.
"Lộ" là cái tên rất thường gặp, chỉ có khi đứng sau chữ "Đông" thì mới trở nên không giống người bình thường.
Hơn nữa cô đã gọi là Đông Lộ nhiều năm như vậy, đột nhiên cũng không quen sửa lại.
Không có quan hệ với Đông Vân.
"Rõ ràng là Hoàng Lộ nghe hay hơn!" Hoàng Kiến Hoa không phục, nhìn về phía Thẩm Thần: "Cậu thấy sao?"
Thẩm Thần cười cười, gắp một miếng xương sườn cho Đông Lộ, "Đều được."
Tên chỉ là danh hiệu, chỉ cần là cô, gọi cái gì cũng đều dễ nghe.
***
Sau khi thi xong, Thẩm Thần muốn đưa Đông Lộ đi ra ngoài chơi ba ngày ba đêm, nhưng thời tiết quá nóng bức, mặt trời treo cao ở trên bầu trời, hơi nóng chiếu thẳng xuống mặt đất như muốn nướng chín nó, ngay cả trong không khí cũng cảm nhận được là da thịt đang bị nóng cháy.
Vì thế cả hai người cả ngày chỉ chui trong nhà chơi trò chơi, nằm điều hòa, cứ như vậy trôi qua hai ngày, điểm thi cũng sắp được công bố.
Ngày hôm đó, Chu Tiêu Hàm hẹn gặp Đông Lộ, nói là muốn cùng nhau tra điểm, một mình cô ấy rất hồi hộp.
Đông Lộ tỏ vẻ không sao cả, gật đầu đáp ứng.
Hai người hẹn nhau ở thư viện trung tâm thành phố.
Thẩm Thần vừa nghe Đông Lộ muốn vứt bỏ hắn ở nhà, liền làm nũng chơi xấu muốn đi theo, Đông Lộ hỏi ý kiến của Chu Tiêu Hàm, Chu Tiêu Hàm liền tỏ vẻ không thành vấn đề.
Vừa lúc Tiền Hạo cũng muốn gọi Thẩm Thần đi chơi, Thẩm Thần lại nghĩ hắn đi cùng với hai cô gái thì sẽ rất kỳ, vì thế liền sảng khoái kéo theo cả Tiền Hạo.
Cùng ngày, lúc bọn họ vừa tới thư viện thì phát hiện Chu Tiêu Hàm lại mang theo một người nữa ~ Lục Vọng.
Kết quả là, vốn là cuộc hẹn riêng của Đông Lộ với Chu Tiêu Hàm, cuối cùng lại biến thành du lịch tập thể.
"Đã lâu không gặp nha." Tiền Hạo tùy tiện chào hỏi với Lục Vọng, "Từ sau khi phân ban liền ít gặp cậu hẳn, cậu thi thế nào rồi?"
Lục Vọng lễ phép gật đầu, "Cũng ổn."
Thẩm Thần kéo ghế dựa ra cho Đông Lộ ngồi, sau đó lại ngồi xuống ở bên cạnh cô, thuận miệng hỏi cậu: "Anh trai cậu thi cái gì?"
Lục Vọng: "Anh ấy đi bộ đội."
Chu Tiêu Hàm "oa" một tiếng, "Lục Càng thế mà muốn làm cảnh sát, thật sự nhìn không ra."
Đông Lộ cũng có chút ngoài ý muốn, gật đầu nói: "Khá tốt."
Vừa nghe liền có cảm giác an toàn.
Thẩm Thần khó chịu, "Sao em không khen anh?"
Bác sĩ không giỏi sao?
Chuyển tử thành sinh không vĩ đại sao?
Hắn rất không phục.
Đông Lộ đả kích hắn: "Điểm còn chưa có, còn chưa biết là sẽ thi được vào cái gì, anh gấp cái gì."
Chu Tiêu Hàm khẩn trương lấy ipad ra, "Chúng ta tới tra điểm đi, ai tra trước đây?"
"Để tớ trước." Tiền Hạo thấy chết không sờn nói, "Chết sớm siêu sinh sớm."
Chu Tiêu Hàm giúp cậu ta tra, không nhiều không ít, 520*.
*520: Có nghĩa là "Anh yêu em" hoặc "Em yêu anh" (Bạn nào đọc ngôn tình Trung Quốc nhiều chắc là đều biết hết rồi).
"Phụt~"
Thẩm Thần cười, vỗ vỗ vai Tiền Hạo, "Người anh em, rốt cuộc là cậu đói khát tới mức nào rồi?"
Thi cử mà cứ như là đang tỏ tình.
Những người khác cũng cười.
Mặt Tiền Hạo đỏ lên, "Cũng không phải điều tớ có thể khống chế được."
Trong lòng lại âm thầm thở nhẹ ra, điểm số này đã đủ thi vào khoa chính quy rồi, còn cao hơn thì cậu ta cũng không dám nghĩ tới.
Kế đến là Lục Vọng, 630.
Mọi người chúc mừng: "Lợi hại lợi hại, chúc mừng cậu nha."
Lục Vọng xấu hổ cười, "Cảm ơn."
Sau đó là Đông Lộ, 679.
Mọi người hít vào một hơi, giơ ngón cái lên, "Trâu bò trâu bò, không hổ là cậu."
Điểm cô ước tính cũng không có sai biệt nhiều lắm với số điểm này, nhẹ nhàng gật đầu, "Cảm ơn."
Sau đó nữa là Thẩm Thần, 740.
Chỉ còn có 10 điểm nữa là max điểm.
Mọi người... Ừm, mọi người không có phản ứng gì, Tiền Hạo thúc giục nói: "Người tiếp theo."
Thẩm Thần nghiến răng: "Mấy người nhớ đấy."
Cho dù có nhiều người ở đây như vậy, nhưng Chu Tiêu Hàm vẫn không dám tra cho mình, vẻ mặt đưa đám bảo Đông Lộ tra giúp, "Lộ Lộ, nếu có thấp quá thì cậu đừng nói cho tớ nhé, tớ sợ."
Đông Lộ không nói nhiều, trực tiếp ấn tra giúp cô nàng, a lên một tiếng.
"Bao nhiêu thế?"
Trừ Chu Tiêu Hàm, những người khác đều tò mò thò đầu qua xem, đều lắp bắp kinh hãi.
Thẩm Thần nhướng mày, "Ai da, không tệ."
Lục Vọng gật đầu khen ngợi: "Cậu nhất định là đã rất nỗ lực."
Tiền Hạo không thể tưởng tượng nói, "Tại sao lại như vậy, không phải cậu cũng đội sổ như tớ sao?"
"Rốt cuộc là được bao nhiêu?" Chu Tiêu Hàm bị bọn họ làm cho hoảng, nhịn không được nhìn sang.
"5...65?"
Chu Tiêu Hàm ngơ ngác đọc ra, không thể tin được mà tự véo má mình, "Trời ơi, không phải tớ đang nằm mơ đó chứ, Lộ Lộ, cậu xác định đây là điểm của tớ sao?"
"Tự cậu xem đi." Đông Lộ đưa Ipad cho cô nàng.
Chu Tiêu Hàm xác nhận vài lần, phát hiện nó là thật liền mừng rỡ như điên ôm lấy Lục Vọng ngồi bên cạnh, "Tớ làm được rồi, tớ thực sự làm được rồi!"
Trên mặt Lục Vọng xẹt qua tia mất tự nhiên, nghiêm túc kéo cô ấy ra khỏi người, "Nam nữ thụ thụ bất thân, cậu đừng nên như thế."
Nụ cười bên môi của Chu Tiêu Hàm bị biểu tình nghiêm túc của cậu làm cho cứng đờ.
Thời gian kế tiếp, mọi người đều mượn sách ở thư viện để đọc, nhưng mà không có ai hoàn toàn đặt tâm tư lên sách cả, Tiền Hạo nhìn nhìn liền phát hiện Đông Lộ với Thẩm Thần đã biến mất, có quỷ mới biết bọn họ lại tới nơi nào ôm ấp nhau rồi, mà không khí bên chỗ Lục Vọng với Chu Tiêu Hàm cũng không đúng lắm, rõ ràng là tiết tấu muốn phát triển.
Tiền Hạo cảm thấy bản thân mình quá không có mắt, bị kẹp ở bên trong không biết phải làm gì, bây giờ cẩu độc thân đã không còn quyền lợi được sinh tồn nữa sao?
Tiền Hạo bi phẫn, bỏ ra khỏi thư viện, đi tìm đối tượng để cậu ta có thể nói 520.
Chu Tiêu Hàm thấy cái bóng đèn rốt cuộc cũng rời đi, vui mừng lộ rõ ở trên mặt, lén lút chuẩn bị tỏ tình, bất luận thế nào, hôm nay cô nhất định phải bắt được Lục Vọng tới tay.
Lục Vọng đang xem sách, như là có tâm sự, nửa ngày cũng không lật sang tờ khác.
Chu Tiêu Hàm nắm lấy cơ hội, ôn nhu hỏi cậu: "Sao thế, cậu có tâm sự gì sao?"
"... Ừ, có một chuyện." Lục Vọng thở dài.
Chu Tiêu Hàm: "Chuyện gì?"
Lục Vọng đột nhiên hỏi: "Cậu có thích ai chưa?"
Chu Tiêu Hàm sửng sốt, ngay sau đó trái tim nảy lên kịch liệt, chẳng... chẳng lẽ đây là đang ám chỉ?
Kỳ thật cậu ấy cũng thích cô?
"Có... có nha." Chu Tiêu Hàm lắp bắp, "Sao lại hỏi thế?"
Lục Vọng xấu hổ cười cười, "Không gạt cậu, gần đây tớ có thích một cô gái."
Thích một cô gái?
Chu Tiêu Hàm mở to mắt, ngực đau xót, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng, làm bộ hiếu kỳ hỏi: "Là ai thế?"
Lục Vọng nghiêng đầu: "Cô ấy tên là Tưởng Quỳnh Tích, không biết cậu có quen không."
Tưởng Quỳnh Tích...
Chu Tiêu Hàm từng nghe nói qua, là lớp trưởng của lớp Lục Vọng, đa tài đa nghệ, thanh thuần xinh đẹp, rất nổi tiếng ở Cửu Trung, lần trước còn đạt giải thưởng ở cuộc thi biểu diễn đàn dương cầm.
Một người thật có tồn tại.
Sắc mặt Chu Tiêu Hàm trắng bệch, miễn cưỡng cười vui, "Thích thì theo đuổi nha, làm gì mà phải mặt ủ mày ê?"
Lục Vọng: "Đây là lần đầu tiên tớ thích một người, không có kinh nghiệm gì, không biết nên theo đuổi thế nào."
Cậu sờ sờ đầu, có chút ngại ngùng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hai mắt tỏa sáng nhìn Chu Tiêu Hàm, "Cậu là con gái, chắc là sẽ càng hiểu tâm tính của con gái đúng không, có thể giúp tớ..."
Chu Tiêu Hàm đánh gãy: "Cậu muốn tớ giúp cậu theo đuổi cô ấy?"
Lục Vọng gật đầu, "Là ý này."
Biểu tình cô rất khó coi, Lục Vọng nhịn không được nói: "Không được sao? Không muốn thì tớ sẽ không ép..."
Tâm Chu Tiêu Hàm như bị dao cứa, kéo kéo khóe miệng, "Đương nhiên là được, có cái gì mà không được."
Bên kia, thư viện dưới lầu, ở một góc tường không có ai đi qua, Thẩm Thần đè Đông Lộ ở trên tường hôn một lúc lâu, nhìn gương mặt ửng đỏ của cô gái, chóp mũi nhịn không được liền cọ qua, mùi sữa dừa nhàn nhạt bay vào trong mũi hắn, ngọt đến tận tâm khảm.
Hắn thân mật nói: "Em thi tốt như vậy, đại học B khẳng định không chạy thoát được, anh còn chưa hỏi em, em muốn chọn ngành gì?"
Hơi nước trong mắt Đông Lộ dần tan đi, dựa vào trong ngực hắn bình ổn hô hấp, "Không biết, còn chưa nghĩ xong."
Thẩm Thần nảy ra một ý tưởng: "Hay là em học y với anh đi."
Cứ như vậy thì ngày nào bọn họ cũng có thể gặp mặt rồi.
Hắn tự tưởng tượng về một tương lai tốt đẹp.
Đông Lộ mới không cần, cô không chịu nổi khi nhìn thấy máu, vì thế liền lắc đầu, "Để em suy nghĩ lại đã."
Đây là lúc nên nhìn thẳng vào tương lai của chính mình.
***
Sau khi điểm thi đại học được công bố ở trên mạng đã nổi lên một trận sóng to gió lớn, Thẩm Thần lấy số điểm 740 thành công đạt được danh hiệu Trạng Nguyên năm nay của tỉnh.
So với người cao nhất Nhất Trung thì hắn hơn tới 20 điểm.
Đây là lần đầu tiên Cửu Trung chiến thắng Nhất Trung từ khi thành lập cho tới bây giờ, từ hiệu trưởng cho tới giáo viên cũng cười đến không khép được miệng.
Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Lúc Đông Lộ còn đang ở nhà tự hỏi về ý định của mình thì đột nhiên nhận được điện thoại của Đông Kỳ, "Chị, mẹ bị viêm dạ dày phải vào viện, chị tới thăm mẹ đi."
Biểu tình Đông Lộ ngưng lại, sau khi hỏi địa chỉ thì liền đi tới bệnh viện thăm bà.
Nghe Đông Kỳ nói, Đông Vân đã nằm viện một tuần rồi, bởi vì cô sắp thi đại học cho nên Đông Vân vẫn gạt không nói với cô, hiện tại cô thi xong rồi, Đông Kỳ mới dám trộm gọi điện tới.
Trước kia Đông Vân đã có bệnh đau bao tử, bà là kiểu người tham công tiếc việc, lần này làm việc quá độ cho nên mới không thể chịu nổi nữa.
Đông Lộ chạy tới bệnh viện.
Phòng bệnh rất lớn, là phòng đơn, cô nhìn thấy Đông Vân đang nửa dựa vào đầu giường, một người đàn ông anh tuấn đang ngồi ở bên cạnh gọt táo cho bà.
Sự xuất hiện của cô làm hai người bên trong sửng sốt.
Đông Lộ cũng không nghĩ tới là sẽ có người khác ở đây, cho dù chưa từng gặp mặt nhưng cô cũng có thể đoán ra được người đàn ông này là ai.
Cha ruột của Đông Kỳ, chồng hiện tại của Đông Vân, cũng không biết là bọn họ đã lãnh chứng chưa nữa.
Đông Lộ có chút xấu hổ, tiến thoái lưỡng nan.
Đông Vân thấy cô, xua xua tay ngăn lại động tác đút táo của người đàn ông, "Anh ra ngoài trước đi."
"Được." Người đàn ông nhìn hai mẹ con bà, dứt khoát rời đi từ cửa sau.
"Sao con lại tới đây?" Lúc này Đông Vân mới hỏi Đông Lộ.
Đông Lộ chậm rãi đi qua, "Thăm bệnh."
"Đông Kỳ nói cho con?" Đông Vân xoa xoa mi tâm, "Rõ ràng là mẹ đã bảo nó đừng nói."
Đông Lộ nhìn khuôn mặt tái nhợt của bà, nhẹ giọng hỏi: "Mẹ thấy thế nào rồi?"
"Mới phẫu thuật xong, qua mấy ngày nữa là tốt thôi." Đông Vân ra vẻ nhẹ nhàng, "Con thi thế nào?"
Đông Lộ: "679."
Đông Vân tựa như có chút giật mình, ngay sau đó liền cười, vui mừng nhàn nhạt.
"Ghê gớm thật."
Đây là lần đầu tiên Đông Lộ nghe thấy bà khen mình, có chút kinh ngạc, "Con còn tưởng là mẹ không để bụng tới thành tích của con."
Đông Vân nhíu mày: "Sao lại nói như thế?"
Đông Lộ: "Từ trước tới nay mẹ đều không quan tâm tới con."
Dù sao cha mẹ cũng đã ly hôn, cô nói chuyện cũng không cố kỵ nữa, "Mẹ vẫn luôn thiên vị Đông Kỳ."
Đông Vân ngẩn ra hồi lâu, thở dài, chậm rãi nói: "Con rất giống mẹ."
Đông Lộ không hiểu.
Đông Vân: "Tính cách quật cười, rất có chủ kiến, mẹ rất ít khi quản việc học của con là vì mẹ tin tưởng con có tính tự giác, tự mình sẽ biết sắp xếp. Đương nhiên, mẹ thừa nhận là mẹ không đủ quan tâm tới con, lúc con còn nhỏ mẹ đã bận việc, cho nên mới đưa cho cha con chăm sóc, đến khi mẹ nhìn kỹ lại thì con đã trưởng thành rồi, có thể một mình lo liệu hết thảy, khi đó mẹ liền cho rằng con không cần mẹ nữa."
Kỳ thật lúc trước bà muốn giảm bớt quan hệ với Đông Lộ, nhưng hiển nhiên là Đông Lộ càng thân thiết với Hoàng Kiến Hoa hơn, đối với bà rất lãnh đạm, mà bà lại không biết nên nói gì, cứ như vậy chậm rãi dần dần xa cách hơn.
Sau khi sinh Đông Kỳ ra, Đông Vân không muốn lặp lại sai lầm trong quá khứ cho nên mới dụng tâm chăm sóc hắn nhiều hơn.
Đông Lộ nghe xong, nội tâm vô cùng phức tạp.
Thì ra là vậy...
Cô không biết nên nói gì mới tốt, có lẽ là từ trước tới nay cô đều quá chủ quan, luôn cho rằng Đông Vân bất công, nhưng kỳ thật thì bản thân mình cũng đã biểu hiện ra sự kháng cự đối với bà, tựa như Đông Vân nói, hai người rất giống nhau, ai cũng không muốn cúi đầu, cho nên mới tạo thành kết quả như hiện tại.
Hai người lại hàn huyên trong chốc lát.
Đông Lộ thấy Đông Vân thực sự không có vấn đề gì nghiêm trọng, cho nên định rời đi, "Vậy con về đây, mẹ nghỉ ngơi cho tốt."
Đông Vân đột nhiên hỏi: "Con vẫn ở bên cậu nam sinh kia?"
Đông Lộ ngẩn ra, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Đông Vân lại hỏi: "Nghĩ kỹ chọn ngành gì chưa?"
"Vẫn chưa."
"Mẹ kiến nghị cho con nghề luật sư."
"Tại sao?"
"Về sau ly hôn sẽ dễ dàng hơn một chút."
"..." Đông Lộ: "Cảm ơn đã quan tâm."
Cô ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy người đàn ông đang đứng dựa ở trên tường.
Ông mặc một thân tây trang, dáng vẻ rất tuấn tú, vừa nhìn thì biết là kiểu người tinh anh trong xã hội, vô luận nhìn từ phương diện nào thì cũng tốt hơn rất nhiều so với Hoàng Kiến Hoa.
Người đàn ông thấy cô, mỉm cười muốn chào hỏi.
Đông Lộ lại đột nhiên cúi đầu, nhanh chóng bước qua người ông, một chút mặt mũi cũng không cho ông.
Người đàn ông chớp chớp mắt, không để bụng cười cười, xoay người vào phòng bệnh.
Đóng cửa lại.
Lúc Đông Lộ đi xuống cầu thang, bỗng nhiên có một loại xúc động phi thường mãnh liệt, một loại xúc động muốn làm cái gì đó.
Một khắc đó, cô đã quyết định được tương lai của chính mình.
Cô gọi điện cho Thẩm Thần, sau khi hắn bắt máy, câu đầu tiên nói chính là: "Anh đang ở đâu?"
Thiếu niên hơi sửng sốt, "Ở nhà, sao thế?"
"Chờ chút, em tới tìm anh."
Đông Lộ cúp điện thoại, trực tiếp gọi xe đi tới nhà Thẩm Thần.
Tới tiểu khu nhà hắn, cô nhìn thấy Thẩm Thần đã đứng chờ ở dưới lầu, hắn đứng bên cạnh một cái cây hợp hoan, giữa ngày hè nắng nóng, đóa hoa như những sợi lông chim màu hồng phấn vừa đúng lúc nở bung ra, theo làn gió thổi bay bay trong không trung.
Hắn một mình đứng đó, da trắng môi hồng, thanh tuyển tuấn dật, thế mà còn diễm lệ hơn đóa hoa kia ba phần.
Thẩm Thần thấy cô, lúc nhìn về phía này thì hơi hơi mỉm cười, đôi mắt đào hoa hẹp dài cong lên, ẩn ẩn có loại cảm giác năm tháng tĩnh hảo.
Đông Lộ chạy qua ôm lấy hắn.
Cô dùng lực rất lớn, Thẩm Thần bị lui ra phía sau vài bước mới ôm ổn cô, lo lắng nói: "Sao thế? Đột nhiên lại như vậy."
Đông Lộ ngẩng đầu, "Em đã nghĩ kỹ muốn chọn ngành gì rồi."
"Ngành gì?"
"Quản lý doanh nghiệp." Đông Lộ gằn từng chữ một, "Em muốn giống như mẹ em, muốn làm chủ của một công ty tự mình sáng lập."
Tuy Thẩm Thần cảm thấy con gái không cần thiết phải mệt như vậy, kiếm tiền nuôi gia đình là việc của hắn, nhưng hắn vẫn tôn trọng quyết định của cô, "Tại sao lại muốn mở công ty?"
Đông Lộ nghiêm túc nói: "Em muốn kiếm thật nhiều tiền, sau đó..."
Cô dừng một chút, đối với câu kế tiếp có chút khó mở miệng.
"Sau đó?" Thẩm Thần nhướng mày.
"... Bao nuôi anh." Thanh âm Đông Lộ gần như không thể nghe thấy.
Đúng vậy, cô muốn chứng minh cho Đông Vân thấy, cho dù cô có công thành danh toại, cho dù cô có gia tài bạc triệu đi nữa, cô cũng sẽ không quên sơ tâm của mình, quên đi người lúc đầu cô đã thích.
Cô muốn chứng minh là Đông Vân đã sai.
Thẩm Thần bị lời nói hùng hồn của cô làm chấn động, nội tâm có cảm giác khó miêu tả nổi, trên mặt lại là ý cười ôn nhu, "Anh sẽ rửa mắt mong chờ."
Đông Lộ bất mãn với thái độ của hắn, "Này, em đang nghiêm túc."
"Anh biết." Thẩm Thần không chút để ý vén sợi tóc của cô ra sau tai, nói: "Có cánh hoa ở trên đầu em."
"Chỗ nào?" Đông Lộ nghiêng đầu qua xem.
Trong nháy mắt khi cô quay đầu, thiếu niên đã ôn nhu hôn xuống môi cô, thấp giọng cười khẽ, "Anh cũng rất nghiêm túc."
Kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, mua một căn nhà thật là lớn.
Cùng em sống ở đó, không bao giờ tách ra.
Cả đời sẽ không chia xa.
---------- HOÀN CHÍNH VĂN ----------
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn đã kết thúc, tung hoa ~, kế hoạch ban đầu của ta chỉ là định viết tới chỗ cấp ba là dừng, moah moah, sẽ có vài chương phiên ngoại kể về cuộc sống đại học và sinh hoạt sau này của bọn họ, đương nhiên là ngọt ngọt ngọt rồi!!+
Còn có, mọi người muốn xem kết cục của Chu Tiêu Hàm với Lục Vọng không? Ừm, có chút rối rắm ~