Cô ấy lộ ra biểu tình khổ sở, khó có thể tin.
"Sao cậu lại biến thành thế này?"
Thiếu niên trước mắt có dáng vẻ chây lười, biểu tình hờ hững, ánh mắt nhìn cô ấy cũng rất nhạt, không mang theo bất cứ cảm xúc nào, làm cho Giản Mỹ Hân có cảm giác cực kỳ xa lạ, trong lòng có cảm giác tương phản rất lớn.
Trước kia tuy rằng tính tình Thẩm Thần rất xấu, cao ngạo đến không ai bì nổi nhưng đối với cô vẫn sẽ rất ôn nhu, mọi chuyện đều nhường cô, lúc cô không vui sẽ dỗ dành cô, sẽ khiến cô cảm thấy vui vẻ.
Mà Thẩm Thần của hiện tại lại làm cô không thể nắm bắt được, bên môi là độ cung nhợt nhạt, ý cười không đạt tới đáy mắt, nhìn qua thì ôn nhu ấm áp nhưng kỳ thật lại lạnh nhạt hơn so với bất cứ ai.
Phải biết rằng, trước kia hắn ghét nhất là người dối trá, hỉ nộ đều biểu hiện hết ở trên mặt, hắn có thể giải qua một đề toán phức tạp nhất, nhưng tâm tư của hắn lại rất đơn giản, liếc mắt một cái liền biết rõ hắn đang vui hay buồn.
So với hiện tại thì như hai người khác nhau.
Trong mắt Giản Mỹ Hân tràn đầy thất vọng: "Cậu có biết cậu đã biến thành người mà trước đây cậu ghét nhất không?"
Dối trá, lương bạc, bạc tình.1
"A." Ngữ khí Thẩm Thần không sao cả, lại cúi đầu nghịch điện thoại, "Sau đó thì sao, có quan hệ gì với cậu?"
"..." Giản Mỹ Hân không đáp được, đúng vậy, có quan hệ gì với cô? Bọn họ sớm đã chia tay, cô còn quản hắn làm gì?
Nhưng chính là không cam lòng.
"Tớ thừa nhận chuyện trước kia là tớ không đúng." Thanh âm Giản Mỹ Hân thấp xuống, biểu tình có chút cô đơn, "Mấy năm nay tớ vẫn luôn tìm cậu, muốn trực tiếp đứng trước mặt cậu nói lời xin lỗi."
Năm đó Dương Tu loan tin đồn mẹ Thẩm Thần bị HIV ở khắp nơi, làm cho mọi người đều hoảng sợ, ai cũng không dám tới gần hắn, sợ sẽ bị lây bệnh, trong đó còn bao gồm cả Giản Mỹ Hân.
Tuy rằng biết là tiếp xúc bình thường sẽ không lây bệnh, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, xã hội bây giờ chính là như vậy, nói tới bệnh này mọi người đều biến sắc, cho nên Thẩm Thần cứ thế mà bị cô lập.
Ai thấy hắn đều sẽ đi đường vòng.
Lúc ấy Giản Mỹ Hân quả thực sợ muốn chết, bởi vì cô là người tiếp xúc gần nhất với Thẩm Thần, nhưng may mắn chính là cô chưa cùng hắn hôn môi, bằng không thì sẽ điên mất!
Để ngừa vạn nhất, cô còn tới bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, mỗi ngày lúc tắm đều tắm rất lâu, tuy bây giờ nhớ lại lúc ấy mình có bao nhiêu hành vi ấu trĩ, thế nhưng cô vẫn làm.
Thẩm Thần đi tìm cô, ở thời điểm hắn tứ cố vô thân thống khổ nhất, hắn đi tìm cô, thế nhưng cô lại trốn tránh hắn, hắn ở trường học không tìm được, chỉ có thể gọi điện thoại tới, nhưng cô sợ nếu nghe được thanh âm hắn thì mình sẽ mềm lòng, cho nên cũng không dám nghe, cũng không dám cắt đứt.
Giản Mỹ Hân vừa khóc vừa che lại lỗ tai mặc cho điện thoại không ngừng vang.
Thậm chí Thẩm Thần còn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
Không ngừng gọi điện thoại cho cô, nhắn tin WeChat hỏi cô làm sao vậy.
Nhưng cô không đáp.
Điện thoại liên tục vang lên mười lần rốt cuộc cũng tắt.
Sau đó hắn cũng không tìm cô nữa.
Tiếp đến chính là việc hắn đánh nhau với Dương Tu, sau đó bị nhà trường cho thôi học.
Từ đó về sau, hắn dường như hoàn toàn biến mất trong thế giới của cô.
Không có tin tức.
Sau chuyện đánh nhau ấy, bệnh tình của mẹ Thẩm Thần mới chân chính bị lôi ra ngoài ánh sáng.
ALS, bệnh xơ chứng teo cơ.
Không phải HIV, không phải ung thu, là bệnh nan y vô cùng hiếm thấy giống Hawking, có xác suất di truyền là 20%.
Trời cao đố kỵ người tài.
Từ ngày đó về sau, Giản Mỹ Hân liền sống trong hối hận, trong đầu đều là nghĩ về chuyện của Thẩm Thần, vô số lần hối hận vì cái gì mà bản thân mình lại không ở bên hắn lúc hắn khó khăn nhất, trách cứ bản thân mình sao lại tin mấy cái lời đồn đó, sao lại tham sống sợ chết như vậy.
Có khi còn nghĩ tới lúc Thẩm Thần gọi cho mình sẽ có tâm tình gì, một cuộc lại một cuộc, lặp lại mười lần nhưng vẫn không ai nghe.
Sau đó cô liền gọi điện thoại cho hắn.
Cũng mười lần, cũng không ai nghe.
Rốt cuộc cô cũng có cảm giác tương tự như hắn, cũng nếm trải được cảm giác tuyệt vọng.
Trong lớp học, Giản Mỹ Hân nhỏ giọng nói với Thẩm Thần: "Xin lỗi cậu, trước kia đều là tớ không đúng, cậu có thể tha thứ cho tớ không?"
Lúc này Thẩm Thần cũng lười đáp lại cô, vẫn nhìn điện thoại chăm chú, lúc này đột nhiên hiện ra tin nhắn WeChat.
Đông Lộ rốt cuộc cũng trả lời hắn: [Anh thật phiền.]
Thấy thế nào cũng chẳng giống lời hay ý đẹp gì.
Thẩm Thần lại như kiểu có khuynh hướng tự ngược, cong môi cười vui vẻ.
Ngồi cùng bàn với Giản Mỹ Hân, hắn chẳng có cảm giác gì, sợ nhất chính là Đông Lộ sẽ tức giận, sau đó không để ý tới hắn.
Hiện tại xem ra bạn học nhỏ tuy có tức giận, nhưng vẫn rất thông tình đạt lý.
Giản Mỹ Hân thấy Thẩm Thần cười, ngẩn người, nụ cười lần này của hắn khác với nụ cười lúc bình thường, má lúm đồng tiền hiện lên, mang theo sự ôn nhu vô hạn, cả người phảng phất như cũng sinh động hơn không ít.
Cô cầm lòng không đậu tới gần hắn, nhìn điện thoại hắn, thấy hắn đang nhắn tin với người khác, hắn đặt tên của đối phương là [Nữ vương đại nhân].
Giản Mỹ Hân đoán ngay ra được đối phương là ai, trong lòng lập tức lạnh lẽo.
"Cậu thật sự thích cô ấy?"
Cô lắc đầu không thể tin được, "Không thể nào, cô ấy nhất định chỉ là vật thay thế của tớ."
Thẩm Thần cảm thấy thực buồn cười, nói với cô: "Tự mình ảo tưởng cũng là một loại bệnh, bây giờ đi gặp bác sĩ tâm lý còn kịp đấy."
"A, cậu đối với cô ấy tốt như vậy còn không phải bởi vì cô ấy chẳng biết cái gì sao. Một khi cô ấy biết chuyện của nhà cậu, cậu xem xem cô ấy có rời đi hay không!" Giản Mỹ Hân phẫn nộ đến đỏ mặt, bắt đầu nói lời không suy nghĩ, "Xơ chứng teo cơ một bên có 20% xác suất di truyền, chuyện này cô ấy không biết đi?"
Thẩm Thần cười nhạo một tiếng, giống như là đang nghe chuyện cười, hoàn toàn không phản ứng lại cô.
Hắn nhàn nhạt nhìn điện thoại, nhớ tới ngày đó ở bệnh viện, cô gái ôn nhu lại vụng về ôm lấy hắn.
Cô nói: "Đừng sợ, đã không có việc gì rồi."
Cô nói: "Cậu nhất định sẽ không mắc loại bệnh này."
Cô còn nói: "Cho dù thật sự mắc phải, tôi cũng sẽ tuân thủ lời hứa đưa cậu tới đoạn đường cuối cùng."
Chậc, tuy rằng một câu cuối cùng không tốt đẹp cho lắm.
Đông Lộ không biết là hắn đã từng buông tay rất nhiều lần, có vết xe đổ của Giản Mỹ Hân, kỳ thật hắn cũng không tin tưởng vào tình yêu lắm, nhưng cho dù là thế, hắn vẫn không tự chủ được mà bị cô hấp dẫn, hãm vào thật sâu, vì cô, cũng vì giữ lại phần cảm tình tốt đẹp của cô đối với hắn, hắn lựa chọn buông tay.
Chỉ có cô, hắn mới không muốn để cô thất vọng vì mình.
Nhưng cô lại chủ động tìm tới đây, thái độ cường ngạnh, bá đạo tùy hứng, không nói nửa câu vô nghĩa, bạo lực đá văng cánh cửa đã khép lại trong lòng hắn, trực tiếp lôi hắn ra khỏi đó.
Ánh mặt trời đột ngột chiếu vào.
Hắn lại có thể nhìn thấy mặt trời.
***
Bọn họ bắt đầu kỳ sinh hoạt mới ở Nhất Trung.
Đông Lộ rốt cuộc cũng nếm trải được cường độ chương trình học của Nhất Trung, mỗi một ngày đều phải làm rất nhiều bài tập, buổi sáng bốn tiết, buổi chiều ba tiết, tiết tự học buổi tối cũng phải học.
Không lãng phí một phút một giây.
Đông Lộ cũng chẳng có thời gian làm bài tập, sau tiết tự học buổi tối về đến nhà thì đã hơn mười giờ, sau đó làm bài tập đến 12 giờ, có khi phải tới tận một, hai giờ sáng.
Rất mệt.
Lúc mới đầu Đông Lộ còn tưởng là ai cũng như vậy, nhưng dần dần phát hiện lại chỉ có mình cô.
Đáng nhắc tới chính là, Tưởng Tân Tuyền cũng học ở lớp một, ngồi ngay ở phía trước Đông Lộ, cậu ta thấy quầng thâm dưới mắt cô càng ngày càng nghiêm trọng, tò mò hỏi: "Buổi tối cậu làm gì thế? Mắt sắp thành gấu trúc rồi kìa."
"Làm bài tập." Đông Lộ mệt mỏi xoa xoa đôi mắt.
"Hả? Không tới mức đó chứ." Tưởng Tân Tuyền khoa trương nhướng mày, "Bài tập hôm qua rất đơn giản mà, tớ làm có nửa tiếng, có chỗ nào cần suy nghĩ lâu đến thế đâu?"
Động tác Đông Lộ dừng lại, quay đầu hỏi Trương Sử Cánh: "Cậu làm trong bao lâu?"
Trương Sử Cánh nghĩ nghĩ, "Tầm một tiếng."
Đông Lộ: "..."
Thận đau quá.1
"Không sao."
Có thể là biểu tình của cô quá chấn động, khác với hình tượng không nói không cười như ngày thường, có loại đặc biệt đáng yêu, Trương Sử Cánh nhịn không được cười cười, "Cậu mới tới, không thích ứng với tiết tấu học tập ở đây cũng là chuyện bình thường, qua vài ngày là ổn thôi."
Đông Lộ không đáp, biểu tình uể oải, cảm thấy bản thân có khả năng vĩnh viễn không thích ứng được.
Bởi vì lớp một đều là học sinh mũi nhọn của cả trường, cho nên tốc độ giảng bài của giáo viên rất nhanh.
Mỗi lần đi học, Đông Lộ như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lỗ tai ong ong cả lên, nghe một thôi một hồi cũng chẳng đọng lại cái gì.
Tưởng Tân Tuyền biết kiến thức căn bản của Đông Lộ không vững, có chút khó khăn khi phải đuổi kịp bọn họ, khó hiểu hỏi: "Sao cậu không đi hỏi Thẩm Thần?"
"Cái khác tớ không dám nói chứ thành tích của Thẩm Thần mà xếp thứ hai thì không ai dám đứng nhất."
Đông Lộ mím môi, ngữ khí có chút đạm, "Nói sau đi."
Bên cạnh Thẩm Thần chính là Giản Mỹ Hân.
Đi hỏi bài thì nhất định sẽ bị cô ấy thấy.
Trong tiềm thức, cô không muốn bị cô ấy xem thường.
***
Vốn dĩ Đông Lộ có thể để tới tối để hỏi bài Thẩm Thần, nhưng mà mấy ngày hôm nay Đông Vân đều có nhà, cô liền loại hắn ngay ra khỏi đầu, đột nhiên nghĩ tới người nào đó.
"Thầy, đề này làm thế nào ạ?"
Đông Lộ ngồi trên bàn học, dùng cái giá chống điện thoại lên, nói chuyện với La Nhạc Phúc qua video, camera chỉ ngay ở trên một đề bài trong sách.
Trên màn hình, La Nhạc Phúc nhăn nhó nói: "Đông Lộ à, hôm nay thầy hơi mệt, có chuyện gì để mai hỏi có được không?"
"Nhưng mà mai phải nộp rồi." Đông Lộ nói.
"..."
"Thầy đã nói là có gì không hiểu có thể tùy thời tới hỏi thầy." Đông Lộ chậm rãi buông điện thoại, "Xin lỗi ạ, là em sai rồi, thầy mệt thì cứ đi nghỉ đi."
"Không không, thầy không mệt, một chút cũng không mệt, để thầy đọc đề ha." La Nhạc Phúc vội vàng nói.
Mười lăm phút sau, rốt cuộc cũng làm xong bài tập toán.
La Nhạc Phúc vừa mới thả lỏng liền nhìn thấy Đông Lộ lôi sách Vật Lý ra, "Thầy ơi, thầy có biết gì về Lý không? Em có một đề không biết làm."
Nghe được chỉ có một đề, La Nhạc Phúc nhẹ nhàng thở ra, "Đương nhiên biết, không gạt em chứ trước kia điểm Vật Lý của thầy đều là max điểm đấy."
Vì thế, Đông Lộ liền chiếu đề cho ông xem ~
Sau khi nhìn đề Lý một lúc lâu, La Nhạc Phúc mới chậm rãi nói: "Để mai thầy hỏi thầy giáo Vật Lý hộ em."
Đông Lộ: "..."
***
Ngày hôm sau, Đông Lộ vẫn còn nhớ tới mình còn một bài Lý chưa làm được, nên đi tới lớp học rất sớm.
Đúng lúc Trương Sử Cánh ở đây.
Đông Lộ buông cặp sách, hỏi cậu: "Bài tập Vật Lý hôm qua, đề cuối cùng, cậu đã làm chưa?"
"Làm rồi." Trương Sử Cánh lấy sách bài tập ra.
"Có thể chỉ tôi không?"
"Đương nhiên không thành vấn đề."
"Cảm ơn."
Đông Lộ kéo ghế ra ngồi xuống, vừa mới lấy bút ra thì trên đầu bỗng nhiên bị một bóng đen bao phủ.
Cô sửng sốt ngẩng đầu lên.
Thẩm Thần đứng từ trên cao nhìn xuống cô, tròng mắt đen nhánh, biểu tình thoạt nhìn rất khó chịu.
"Anh tới sớm vậy?" Đông Lộ có chút ngoài ý muốn.
"Em có bài không hiểu sao không hỏi anh?" Thẩm Thần nhíu mày hỏi lại, không mặn không nhạt liếc Trương Sử Cánh.
Trương Sử Cánh run lên, không dám lên tiếng.
Khủng bố quá.
"Cách xa quá, ngại đi." Đông Lộ tùy tiện tìm cớ.
"Vậy sao không nhắn tin WeChat?" Thẩm Thần không hài lòng đáp án này, lấy sách bài tập của cô qua, "Đề nào không hiểu?"
"Đề cuối." Đông Lộ cũng không khách khí với hắn.
Thẩm Thần nhìn lướt qua, ngày hôm qua hắn vừa làm, cho nên liền giảng ngay cho cô nghe.
Đông Lộ chăm chú nghe, nhưng càng nghe mày nhíu càng chặt.
Bình tĩnh mà đánh giá thì Thẩm Thần giảng không tệ, ngôn từ rõ ràng, tư duy mạch lạc, nhưng mà hắn nói quá nhanh, cũng không phải là ngữ tốc của hắn nhanh mà là hắn lại sơ lược qua những kiến thức mà Đông Lộ không hiểu, có lẽ bởi vì cảm thấy quá đơn giản nên hắn nghĩ là cô đã biết.
Làm Đông Lộ cũng không biết hỏi thế nào.
"Em hiểu không?"
Nói xong, Thẩm Thần ngẩng đầu hỏi cô.
"Có..."
Hắn nói lâu như vậy rồi, Đông Lộ sẽ không có mặt mũi mà nói không với hắn, căng da đầu mà gật.
"Thẩm Thần, cậu xong chưa? Đi chơi bóng thôi."
Tưởng Tân Tuyền ôm bóng rổ gọi Thẩm Thần.
Thầm Thần đáp một tiếng, lại hỏi Đông Lộ lần nữa: "Em thực sự hiểu?"
Nhìn thế nào cũng thấy không giống.
"Ừ, anh mau đi đi." Đông Lộ gật đầu cho có lệ, thì ra hắn tới sớm như vậy là để chơi bóng rổ.
"Anh đi đây, có gì không hiểu thì cứ hỏi."
Thẩm Thần giơ tay xoa xoa đầu cô, sau đó rời đi.
Đông Lộ nhìn theo thân ảnh cao gầy của hắn.
Độ ấm ở lòng bàn tay hắn vẫn còn lưu ở trên đỉnh đầu cô không tan.
Có chút nóng.
Đông Lộ lắc lắc đầu, nói với Trương Sử Cánh: "Cậu giảng lại cho tôi đi."
"Không phải cậu hiểu rồi sao?" Trương Sử Cánh kinh ngạc.
Đông Lộ mặt không biểu tình mà nói tục một câu: "Hiểu cái rắm."
Toàn bộ hành trình đều bị thanh âm của hắn hấp dẫn + đối mặt với hắn có chút khẩn trương + hắn giảng quá nhanh.
Cô nghe hiểu mới là lạ.
Trương Sử Cánh không rõ nguyên do, nhưng vẫn nghiêm túc giảng bài cho cô.
Đối tượng không phải là Thẩm Thần cho nên Đông Lộ cũng không rối rắm nhiều như vậy, gặp chỗ nào không hiểu thì sẽ hỏi, Trương Sử Cánh cũng rất kiên nhẫn giải đáp cho cô.
"Đại loại chính là như vậy."
Trương Sử Cánh viết xuống bước giải ở trên nháp.
Đông Lộ ghé lại gần xem.
Không phát hiện mình bây giờ cách Trương Sử Cánh rất gần.
Một quả bóng rổ đột nhiên bay qua, nện ở trên bức tường phía sau họ.
Hai người hoảng sợ.
Đông Lộ quay đầu nhìn lại.
Thẩm Thần đứng ở cửa, mắt đen trầm xuống, môi mím chặt, không có bất cứ biểu tình gì.+
-------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Thần Thần ghen a ~ ha ha ha