Truyền thông đào ra ảnh chụp cùng quá khứ của hắn, toàn bộ video phỏng vấn trước kia của Thẩm Thần đều bị đào lên, còn có những suy đoán mấy năm hắn mai danh ẩn tính, hoa hòe lòe loẹt, tuy rằng những suy đoán đó cách ra thực tế tới mấy vạn dặm, nhưng vẫn thành công đem thiếu niên đã từng là một thiên tài này đẩy tới trước mặt đại chúng.
Nhưng mà lúc bắt đầu cũng không có người nào quá chú ý tới, nhiều nắm chỉ có một, hai nghìn người bình luận vài câu "Thật lợi hại", "Trâu bò" linh tinh các thứ mà thôi, chân chính khiến cho nhiệt độ của Thẩm Thần tăng cao lại là ảnh chụp thời học sinh của hắn bị tuồn ra.
Chàng trai với màu da tuyết trắng lười biếng nhìn màn hình, đôi mắt đen nhánh, đuôi mắt hẹp dài, trời sinh đã là đôi mắt đa tình, nhưng giờ phút này hắn lại chẳng có biểu cảm gì, sơ lãnh tự phụ, cho người khác loại cảm giác xa cách khó gần.
Chỉ có Đông Lộ biết, Thẩm Thần cười và không cười cơ hồ là hai người khác nhau, lúc hắn cười thì ánh mắt xinh đẹp sẽ cong lên giống như vầng trăng non, giống như hoa đào nở rộ, đồng tử sáng ngời lộng lẫy.
Cô không biết những người khác nghĩ thế nào, dù sao thì mỗi lần cô thấy hắn cười thì sẽ nhịn không được đáp ứng mọi yêu cầu tùy hứng lẫn không tùy hứng của hắn, cho dù biết rõ là hắn đang cố ý làm nũng.
Mà lúc hắn không cười thì thường thường sẽ là khi hắn đang đi vào cõi thần tiên hoặc là tâm tình không tốt, người này nhìn qua thì vô tâm vô phế, ai cũng có thể chơi chung, nhưng kỳ thật thì rất khó có người nào được hắn chân chính đặt trong lòng.
Đông Lộ cũng không biết hắn thích mình ở điểm nào.
Ảnh chụp của Thẩm Thần vừa được đăng lên Weibo thì bình luận bên dưới đã nhanh chóng phá năm con số, ở trong cái thế giới này, bất luận là nghề nào thì soái ca đều là sinh vật nổi tiếng nhất.
Trên mạng là một loạt tiếng cảm thán đầy kinh ngạc~
[Tiểu ca ca này cũng quá đẹp trai rồi!]
[Cảm giác chỉ cần mài dũa thêm tý nữa là có thể xuất đạo được luôn.]
[Tôi tôi tôi hình như đã biết hắn từ trước, là cái người tham gia cuộc thi tính nhẩm kia, trước kia tôi vẫn luôn cảm thấy tiền đồ của hắn sẽ không thể đong đếm hết được, ha ha, quả nhiên không ngoài dự đoán, giỏi quá đi!]
Bài Weibo này còn bị một số tài khoản của người có tiếng khen ngợi, lên tiếng tự xưng: Tương lai của tổ quốc liền dựa vào các cậu rồi.
Đương nhiên, trừ những lời khen ra thì không thiếu đám anh hùng bàn phím ngó lên muốn tìm cảm giác tồn tại, mắng Thẩm Thần làm màu, ảnh chụp là photoshop, hot search là mua, tất cả đều là để marketing, bởi vì hắn chuẩn bị tiến quân vào giới giải trí.
Đông Lộ bình thường cũng rất ít khi lướt Weibo, lần này nghe nói Thẩm Thần lên hot search mới vào nhìn một cái, nhìn đến những lời mắng chửi kia thì tâm tình bỗng nhiên trùng xuống.
Lý trí nói cho cô biết là không cần đi so đo với mấy loại người đó, đám người đó chính là không bằng người ta cho nên mới lên mạng tìm cảm giác tồn tại.
Nhưng mà thấy Thẩm Thần bị mắng một cách vô cớ, cô vẫn rất là khó chịu.
Đông Lộ nhíu mày, rõ ràng trước kia cô sẽ không quản tới ánh mắt của người khác.
"Đừng nhìn, kệ bọn họ đi."
Thẩm Thần ở đằng sau ôm lấy cô, cằm đặt lên bả vai của cô, ánh mắt tạm dừng trên điện thoại cô hai giây, sau đó không thèm để ý dời tầm mắt đi, mặt chôn ở trong mái tóc đen nhu thuận của Đông Lộ, mê luyến hít một hơi, mùi bạc hà thanh đạm và mùi hoa bao quanh chóp mũi hắn, ngọt tới tận tim.
"Anh không tức giận sao?" Đông Lộ bị hắn làm ngứa, nghiêng nghiêng đầu, một sợi tóc đen nhánh đảo qua mặt hắn, không cẩn thận dính ở bên trên.
Thẩm Thần cười cười nâng sợi tóc lên đặt ở bên môi hôn một cái, "Có gì mà phải tức giận, bọn họ cũng không có bạn gái."
Đông Lộ: "???"
Hai cái này có quan hệ nhân quả sao?
Thẩm Thần lại nói: "Cho dù có thì chắc chắn cũng không đáng yêu bằng của anh."
Đông Lộ: "..." Tên này chắc không bị ngu đấy chứ?
***
Có một câu nói cửa miệng, phụ nữ yêu vào thì sẽ trở nên ngớ ngẩn.
Tuy Thẩm Thần không phải phụ nữ, nhưng lại đem điểm này phát huy tới vô cùng nhuần nhuyễn, điểm ra chưa được mấy ngày liền có phóng viên chen chân ở trước nhà hắn tranh nhau phỏng vấn, khi đó Đông Lộ cũng ở bên cạnh hắn, thấy hắn bị một đống micro vây quanh y như minh tinh.
Nhưng mà phong cách phỏng vấn lại là thế này:
Phóng viên: "Làm Trạng Nguyên có cảm giác gì?"
Thẩm Thần: "Cảm giác của làm Trạng Nguyên."
Phong viên: "... Có phương pháp học tập gì đặc biệt muốn chia sẻ với mọi người không?"
Thẩm Thần thuận miệng nói: "Học rồi làm bài tập thôi, không có gì đặc biệt."
Phóng viên: "..." Lừa ai thế.
Đông Lộ im lặng ngồi một bên, thật đúng là không phải hắn lừa ai cả, mỗi ngày đều cùng Thẩm Thần dính ở bên nhau cho nên cô cũng là người rõ ràng nhất, hắn thật sự chẳng làm gì cả, ăn nhậu chơi bời thứ gì cũng không thiếu hắn được, nhưng lúc thi thì lại thi rất tốt, đại khái là cấu tạo não của loại người này trời sinh đã không giống những người bình thường đi.
Phóng viên lại hỏi: "Cậu muốn ghi danh vào trường đại học nào?"
Thẩm Thần không chút nghĩ ngợi: "Bạn gái tôi đi đâu thì tôi theo đó."
Phóng viên ngây ra: "Cậu có bạn gái?"
"Ừ."
Vấn đề này rốt cuộc cũng khơi dậy chút hứng thú của Thẩm Thần, hắn hận không thể hướng về toàn thế giới công khai là hắn đã có bạn gái, nụ cười đắc ý lộ ra, so với việc làm Trạng Nguyên thì không biết là hạnh phúc hơn bao nhiêu lần, "Chúng tôi ở bên nhau từ hồi cấp ba, bởi vì có cô ấy nên tôi mới có thể..."
"Được rồi, đừng nói nữa!" Đông Lộ nhanh tay lẹ mắt bịt miệng hắn lại, trên mặt nóng lên.
Cô nhanh chóng hướng về các phóng viên nói một câu "Xin lỗi không thể tiếp được.", sau đó vội vàng kéo hắn rời đi, trên đường đi còn đen mặt mắng hắn: "Cái này có thể tùy tiện nói bậy sao? Anh cho rằng yêu sớm là vẻ vang lắm à?"
Thẩm Thần chỉ cười, bộ dáng cà lơ phất phơ, "Vẻ vang mà."
Đông Lộ nghẹn lại, bất đắc dĩ nói: "Phỏng vấn ban nãy sẽ được chiếu lên TV đấy, dạy hư trẻ con thì làm sao bây giờ?"
Ảnh hưởng không thể tốt được.
Thẩm Thần lại chẳng hề để ý, "Em còn nghĩ tới, bộ giáo dục sẽ không nghĩ tới sao?"
Đông Lộ ngẫm lại thấy cũng đúng, bây giờ đài truyền hình đều xét duyệt nghiêm như vậy, những hành vi ảnh hưởng nguy hại tới thể xác và tinh thần của trẻ em sao có thể mang ra truyền bá được.
Sau đó cô lại lên Weibo xem, nhiệt độ của Thẩm Thần chậm rãi giảm xuống, đoạn phỏng vấn kia quả nhiên từ đầu tới cuối cũng chưa từng xuất hiện qua.
Việc này chưa đừng dược bao lâu thì La Nhạc Phúc lại gọi tới đây, nói muốn Thẩm Thần tới diễn thuyết với tư cách là sinh viên ưu tú mới tốt nghiệp của Cửu Trung.
Thẩm Thần nói: "Em mới tốt nghiệp chưa được bao lâu đâu."
La Nhạc Phúc nói lời sắc bén: "Vô nghĩa, đây chính là muốn rèn sắt khi còn nóng đấy, chờ sau khi em tốt nghiệp lâu rồi thì rau kim châm cũng lạnh rồi, thời gian là ngày mai, đến lúc đó cả lớp mình cũng sẽ tới, sau khi diễn thuyết xong thì ra bên ngoài cùng ăn một bữa cơm, coi như là thầy tạm biệt mấy đứa lần cuối, mang cả Đông Lộ theo nữa, nhất định phải tới đấy!"
Ông nói xong liền cúp điện thoại.
"Anh đi sao?" Đông Lộ hỏi hắn.
"Đi."
Thẩm Thần nhún vai, vẻ mặt không sao cả, chỉ là diễn giảng mà thôi, cũng không có cái gì ghê gớm, hắn là hy vọng của cả thôn, giúp thôn của mình tăng độ nổi tiếng thì cũng coi như là cảm tạ người ta đã bồi dưỡng mình.
Đông Lộ vẫn có chút lo lắng, vừa trải qua một lần phỏng vấn kia, cô thật sự sợ hắn sẽ lại tuôn ra mấy lời lẽ kinh người gì nữa, diễn thuyết chính là phải đứng trước mặt toàn trường nói, còn có nhiều ống kính nhắm về phía hắn như vậy, vạn nhất nói sai một chữ thôi là sẽ không thể vãn hồi được nữa.
Nhưng sự thật lại chứng minh, quả nhiên sự lo lắng của cô không phải không có lý.
Ngày diễn thuyết, trong hội trường ngồi đầy tân học sinh, có học sinh của trường, cũng có học sinh đã ra trường, đều có, cả trường đều đang ngẩng đầu nhìn thân hình thon dài anh tuấn của thiếu niên ở trên sân khấu, trên mặt lộ ra vẻ kính nể.
La Nhạc Phúc với đám người hiệu trưởng ngồi bệnh cạnh cười ha ha mà nhìn, mừng rỡ đến không khép được miệng, trên mặt tràn đầy tự hào cùng kiêu ngạo.
La Nhạc Phúc luôn nhìn Thẩm Thần không vừa mắt, nhưng lúc này cũng không thể không cảm thán, tiểu tử này con mẹ nó lại thật sự làm ông nở mày nở mặt, nhìn một giáo viên già dùng ánh mắt ghen ghét mình mình, từ tận đáy lòng ông liền sinh ra cảm giác sảng khoái.
Nhưng mà Thẩm Thần lại rất nhàm chán, trước khi lên sân khấu, La Nhạc Phúc đã đưa cho hắn một phần bản thảo để diễn thuyết, bảo hắn cứ đọc theo là được, không hề có chút khó khăn nào.
Thẩm Thần dục mí mắt xuống, uể oải ỉu xìu mà đọc, phát hiện đã đọc tới phần đuôi mà thời gian diễn thuyết còn chưa xong.
Dưới sân khấu, Đông Lộ nhìn thấy Thẩm Thần phát huy bình thường như vậy, đang định thở phào một hơi thì lại thấy hắn đột nhiên buông bản thảo xuống, ngẩng đầu.
"Kỳ thật không lừa gạt các bạn, sở dĩ tôi có thể thi tốt như vậy là bởi vì tôi có cô gái mà mình thích."
Đông Lộ: "?"
La Nhạc Phúc: "?"
Bản thảo diễn thuyết có đoạn này sao?
Biểu tình của Thẩm Thần rất tự nhiên, "Tuy rằng tính tình cô ấy không tốt lắm, lại cứ hay để tâm tới mấy chuyện vụn vặt, nhưng chính là tôi lại rất thích cô ấy, cả đời này cũng chỉ thích một mình cô ấy."
Toàn trường yên tĩnh.
Đông Lộ xấu hổ cúi đầu, dựng thẳng cổ áo lên che mặt mình đi, nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ: Quả nhiên hắn lại phát bệnh rồi!
Thanh âm chàng trai lẳng lặng quanh quẩn ở trong thính phòng trống trải, ngữ khí bình đạm không có chút dao động nào.
"Tôi chỉ là dùng một cái cách thức khác mà thôi, làm người thì phải có mục tiêu, mà cô gái kia chính là mục tiêu của tôi, tình huống của mỗi người cũng không giống nhau, mọi người trước khi đọc sách thì hãy nghĩ kỹ xem bản thân mình muốn cái gì, vì cái đó có thể trả giá những gì, mục tiêu của bạn quyết định độ cao của bạn, phần diễn thuyết của tôi tới đây là hết, cảm ơn mọi người."
Thẩm Thần hơi hơi khom lưng, dứt khoát lại lưu loát xoay người đi xuống sân khấu, một chút cũng không luống cuống.
Thính phòng an tĩnh trong một cái chớp mắt, sau đó là một tràng vỗ tay.
Đông Lộ cũng nhẹ nhàng vỗ tay cho hắn, vừa tức vừa buồn cười, lắc đầu.
Phục hắn rồi.
***
Sau khi diễn thuyết xong, lớp bọn họ gồm 50 người và La Nhạc Phúc đi tới một nhà hàng đặt bốn bàn ăn cơm, cực kỳ đông vui.
Hôm nay có lẽ là lần cuối cùng bọn họ tụ tập với nhau, tuy rằng thoạt nhìn rất náo nhiệt, đám nam sinh vẫn như trước đây trêu chọc các cô gái, cãi nhau ầm ĩ, nhưng trong lòng ai cũng đều cất giấu một tia thương cảm khi sắp phải chia xa.
Ăn tới cuối buổi, có nữ sinh trộm lau nước mắt.
Mà Thẩm Thần là thằng nhóc có tiền đồ nhất cái lớp này, không thể không thay phiên kính rượu, hơn nữa còn là một người lại tiếp một người, hết bạn học rồi lại tới thầy giáo.
Thẩm Thần tự xưng là ngàn ly không sau, ai kính cũng đều uống cạn, biểu tình cũng không biến đổi dù chỉ một chút.
Nhưng sắc mặt lại đỏ lên trông thấy.
Đông Lộ liên tiếp nhìn về phía hắn, mày nhíu chặt, vài lần muốn tiến lên khuyên can nhưng đều bị nam sinh trong lớp cợt nhả chặn lại.
"Đừng mà, hôm nay khó có được dịp tụ tập với nhau, cậu cũng uống một ly đi."
"Cút!" Đông Lộ mất kiên nhẫn.
Đám con trai trong nháy mắt liền yên tĩnh lại.
Đông Lộ lại nhìn về phía Thẩm Thần, phát hiện hắn đang cụng ly với La Nhạc Phúc, chai rượu trên bàn đã ngã trái ngã phải, rượu bia gì cũng có.
"Tôi... tôi cảnh cáo cậu..." La Nhạc Phúc đã có chút sau, lung lay chỉ vào Thẩm Thần, mồm miệng không rõ nói: "Đông Lộ là đứa con gái tốt nhất của tôi... à không, là học sinh tốt nhất, nếu cậu dám đối xử không tốt với con bé, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu!"
Thẩm Thần nhướng mày, "Việc này không cần thầy nói."
"Được, vì để chứng minh cậu thành tâm, chúng ta tiếp tục, đem rượu trên bàn uống cạn đi!"
"Được nha." Thẩm Thần lười phải rót rượu, trực tiếp cầm lấy cái chai bên cạnh, hơi ngửa đầu rót vào trong miệng.
Đều điên hết rồi.
Đông Lộ đau đầu vỗ trán.
***
Ăn xong bữa cơm này thì cũng đã tới khuya, Thẩm Thần cuối cùng cũng say đến rối tinh rối mù, đường cũng không đi được, dựa vào trên sofa nghỉ ngơi, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên, mồ hôi thấm ướt cái trán, hắn nhíu mày nhắm mắt dưỡng thần, bộ dáng có vẻ rất khó chịu.
Đông Lộ gọi xe đưa hắn về nhà, bởi vì không yên tâm hắn ở nhà một mình trong cái trạng thái này, vì thế liền đưa hắn về nhà mình ngủ một đêm.
Thiếu niên khi uống say cực kỳ an tĩnh, không khóc không nháo, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô, đầu gối ở trên vai cô, nửa híp mắt.
Đông Lộ dùng rất nhiều sức mới đỡ hắn xuống xe được, sau đó liền dẫn hắn lên nhà.
Phòng Hoàng Kiến Hoa đóng chặt, chắc là ngủ rồi.
Đông Lộ thở dốc đỡ hắn tới phòng của Đông Kỳ, ném hắn lên giường, sau đó vào phòng tắm lấy khăn lông ra lau mặt cho hắn.
Toàn bộ quá trình, Thẩm Thần đều rất nghe lời, dáng ngồi như một học sinh tiểu học, bao hắn giơ tay thì hắn giơ tay, bảo hắn há miệng thì hắn sẽ há miệng, phi thường phối hợp.
Bộ dáng này của hắn cô rất ít khi thấy, đặc biệt đáng yêu.
Sau khi lau người xong, Đông Lộ khen thưởng hôn hắn một cái, lấy cái chăn ở trên giường qua đắp lên người hắn, đang lúc muốn rời đi, cổ tay bỗng nhiên bị túm chặt.
"Em muốn đi đâu?"
Tuy hắn đang say nhưng vẫn rất cảnh giác, mắt mở lớn nhìn cô, ngữ khí có chút khẩn trương.
"Đi ngủ."
Đông Lộ ngồi xổm xuống chỉnh lại chăn cho hắn, ôn nhu trấn an nói: "Anh cũng ngủ sớm đi, bằng không mai dậy sẽ đau đầu."
Thẩm Thần vô cùng đáng thương nhìn cô, "Nhưng anh sợ ngủ một mình."
Đông Lộ ngẩn người.
Thẩm Thần chớp đôi mắt, "Em có thể ngủ với anh không?"
"..."
------------------
Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại tới!