"Chị, bây giờ không phải lúc nhắc tới vấn đề này. Chị xem anh ta..." Đông Kỳ chỉ vào Thẩm Thần đang nằm ở trên giường, bộ dáng như nhìn thấy quỷ.
Thẩm Thần vô tội chớp mắt, lười biếng khoanh chân ngồi ở trên giường, quần áo rộng thùng thình mặc ở trên người hắn làm cho người hắn càng có vẻ gầy yếu hơn, cổ áo sụp xuống, dọc theo cổ một đường đi xuống chính là xương quai xanh tinh xảo rõ ràng.
"Làm sao?" Đông Lộ nhìn Thẩm Thần, cũng không phát hiện ra là có cái gì không đúng.
"Sao anh ta có thể ngủ ở trên giường của chị!" Đông Kỳ lặp lại lần nữa, phồng má giận dỗi.
Đông Lộ: "Hôm nay là tình huống đặc thù."
"Đặc thù chỗ nào? Dựa vào cái gì mà em ngủ ở chỗ chị là phải ngủ dưới đất, anh ta lại có thể ngủ ở trên giường, rốt cuộc ai mới là em trai chị!" Đông Kỳ vừa ủy khuất vừa không cam lòng.
Đông Lộ liếc nó, "Chỉ bằng việc hắn lặn lội mưa gió đón cha về, còn em lại nằm trong phòng chơi game, em nói xem có thể không?"
Đông Kỳ á khâu không trả lời được, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Em còn lâu mới nhận cái người kia là cha!"
Thẩm Thần nhìn bộ dáng thở phì phì của thằng bé, trong lòng không biết nên làm gì, lại xoa xoa tóc ướt hỏi Đông Lộ: "Bạn học nhỏ, có máy sấy không?"
"Có." Đông Lộ liếc hắn một cái, đem cái máy sấy ở trên giá sách đưa cho hắn.
Đông Kỳ nghe thấy Thẩm Thần gọi bạn học nhỏ, lúc đầu còn tưởng là hắn gọi mình, nhưng lúc ngẩng đầu lại nghe thấy Đông Lộ đáp lời, còn đáp đến rất tự nhiên, trong lòng liền hiện lên một tia quái dị.
Thẩm Thần nhận lấy máy sấy, tay phải nắm tóc bắt đầu sấy khô, thổi thổi một lúc, vẻ mặt của hắn trong lúc lơ đãng lại toát ra vài phần đau đớn, đồng thời tay trái cũng chậm rãi đưa lên xoa chỗ vết thương bị tím lại kia, giống như nơi đó rất đau vậy.
"Đau lắm sao?" Đông Lộ quả nhiên phát hiện ra, "Có muốn tôi sấy giúp không?"
Rốt cuộc thì vì cô mà hắn mới bị thường.
"Cảm ơn, vậy phiền cậu rồi." Thẩm Thần cố ý run run tay nâng lên, đưa máy sấy cho cô, ở góc độ mà Đông Lộ không nhìn thấy, hắn lặng lẽ cong môi cười.
Tất cả màn này đều bị Đông Kỳ thu vào trong đáy mắt, nó khiếp sợ nhìn thao tác vô liêm sỉ của Thẩm Thần, tức đến đỏ mặt, lớn tiếng nói: "Chị, anh ta lừa chị, anh ta cố ý giả vờ làm vậy để chị thương hại anh ta!"
"Em nói cái gì?" Đông Lộ cúi đầu nhìn Thẩm Thần, hắn ngoan ngoãn thu lại mặt mày, lông mi cong dài rũ xuống, từ góc độ của cô có thể thấy rõ cái mũi cao thẳng cùng đôi môi đầy đặn của hắn, đẹp như một bức họa, không thể không nói, thời điểm hắn an tĩnh đặc biệt ngoan, cũng đặc biệt có tính lừa gạt, làm người ta rất muốn sủng hắn.
Hiện tại Đông Lộ chính là có cảm giác này, cho nên cô chẳng hề tin Đông Kỳ một chút nào, xụ mặt giáo huấn thằng bé: "Em đừng nói linh tinh, hắn bị thương là do em mà ra còn gì, lần sau chị lại tìm em tính sổ."
Đông Kỳ tức đến tắc nghẽn cơ tim, "Chị là một quả trứng ngốc nghếch! Em sẽ không bao giờ xen vào chuyện của chị nữa!"
Sau đó thằng bé đạp cửa rời đi.
Đông Lộ tiếp tục sấy tóc cho Thẩm Thần.
Thẩm Thần có chút ngây người, hắn vốn chỉ muốn chơi đùa với Đông Kỳ, kết quả lại đem bản thân mình sa đọa vào.
Dưới âm thanh của máy sấy, trừ khí nóng ra thì còn có mùi hương như có như không tỏa ra từ người cô, là hỗn hợp mùi hoa nhàn nhạt với mùi sữa dừa, mát lạnh lại mềm mại.
Giống y như cô vậy.
Thẩm Thần hơi hoảng, nhưng chỉ một lát sau, thanh âm máy sấy đã ngừng lại, Đông Lộ rời khỏi bên cạnh hắn.
Thẩm Thần hoàn hồn, sờ sờ tóc, quả nhiên đã sấy xong, làm sao mà nhanh như vậy chứ?
"Cậu mệt thì ngủ trước đi." Đông Lộ đặt máy sấy lại chỗ cũ, sau đó tắt điện, mở đèn học trên bàn lên.
"Cậu làm gì đấy?" Thẩm Thần thấy cô ngồi vào bàn học.
"Ôn tập." Đông Lộ lấy sách Địa Lý ra, xe, từ trang thứ nhất, "Sáng ngày mai phải thi Địa Lý."
Cô cầm bút ở trên tay, biểu tình có chút gấp, một khắc cũng không thả lỏng.
Thẩm Thần ngẩn người, không nghĩ tới đêm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy mà cô còn có tâm tình đọc sách.
Thật là.
Hắn cười nhạt, thở dài một tiếng, lấy một cái ghế khác qua ngồi xuống bên cạnh cô, "Không hiểu chỗ nào, tôi dạy cậu."
Đông Lộ từ chối: "Không cần."
Thẩm Thần biết lòng tự trọng của cô rất cao, liền uyển chuyển nói, "Kỳ thật tôi cũng có rất nhiều chỗ không hiểu, hay cậu dạy tôi đi, cô giáo Đông."
Hắn kéo dài âm cuối, đùa giỡn nói.
Cái xưng hô này nghe còn kỳ hơn cả xưng hô "bạn học nhỏ" trước đó nữa.
Đông Lộ dời mắt, biểu tình có chút không được tự nhiên, "Cậu đứng đắn chút đi."
Sau đó liền cam chịu để hắn cùng ôn tập.
Thẩm Thần không tiếng động cong môi.
Đông Lộ học Địa Lý rất kém, cô thường xuyên không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc, ngay cả kinh độ vĩ độ cơ bản nhất cũng không biết xem.
Càng đừng nói tới đi phân biệt những con sông, ngọn núi, địa hình địa thế gì đó.
Cô giống như là trời sinh đã trì độn với mấy thứ này, vô luận có học như thế nào đi nữa thì điểm Địa Lý của cô cũng chỉ đạt trên mức tiêu chuẩn có một tý.
Không nới tới điểm số, từ góc độ của cô thì cô rất thích học khoa xã hội, nếu không phải có Địa Lý kéo chân sau thì học kỳ sau cô chắc chắn sẽ chọn khoa xã hội.
Thẩm Thần nhìn cô ôn tập, tự nhiên có thể phát hiện ra cô không giỏi Địa Lý, vì thế liền bất động thanh sắc giảng bài cho cô, nói từ cái cơ bản nhất.
Hắn cầm bút vẽ một cái kinh độ ở trên nháp, "... C với A không cùng một kinh tuyết, cũng không cùng một vĩ tuyến, căn cứ vào định lý ta có thể phán đoán chúng nó cùng phương hướng, có thể xác định C ở phía Đông Nam của A."
"Khoan đã, cậu giảng chậm một chút." Đông Lộ lấy bút vẽ ở trên giấy, mày cau lại, vẫn chẳng hiểu gì.
Bất tri bất giác, cô lại ỷ lại vào hắn, gặp được chỗ không hiểu sẽ đi hỏi hắn.
"Không vội, cứ từ từ."
Thẩm Thần muốn chính là hiệu quả như thế này, tay chống cằm lẳng lặng nhìn cô, đáy mắt lộ ra ý cười.
Lúc cô đang làm bài, Thẩm Thần vô tình nhìn thấy cây đàn violin nằm ở trong góc, chớp mắt, "Cậu biết kéo đàn violin?"
Đông Lộ chỉ tập trung vào bài, thuận miệng nói: "Lúc bé có học qua, bây giờ cũng gần như quên hết rồi."
Thẩm Thần: "Sao lại không học tiếp?"
"Phải chăm em trai, không có thời gian."
Cái này tựa hồ không phải chủ đề hay ho gì.
Thẩm Thần cũng không hỏi nữa.
Đông Lộ lại gặp một vấn đề nan giải, hỏi hắn: "Đề này làm thế nào?"
"Tôi nhìn xem." Thẩm Thần dựa lại đây, cách cô rất gần, hơi thở ấm áp phả ở trên sườn mặt cô.
Ngứa.
Lúc này Đông Lộ mới trì đột phát hiện ra khoảng cách giữa hai người rất không thích hợp, muốn nghiêng đầu tránh đi thì Thẩm Thần lại đè tay cô lại, không cho cô trốn tránh.
Hắn cứ như thế mà nắm lấy tay cô, ở trên bản nháp vẽ vẽ, nghiêm túc giảng bài: "Mấy cái này đều ở gần 30 độ vĩ tuyến Bắc, cho nên..."
Vẻ mặt của hắn cùng thanh âm đều rất bình thường, giống như không hề phát hiện tư thế này có bao nhiêu ái muội, phảng phất như thật sự chỉ đang một lòng học bài.
Nói xong còn nghiêm túc hỏi cô: "Nghe hiểu không?"
"... Ừm."
Đông Lộ run run mi, tay phải bị hắn nắm lấy có chút nóng lên, cô tỏ vẻ trấn định nói: "Hiểu rồi, cậu bỏ tay ra."
"Thật sự hiểu rồi?" Ngữ khí Thẩm Thần có chút chế nhạo, gặng nói: "Vậy làm cho tôi xem, làm sai sẽ không bỏ."
"Cậu có biết xấu hổ không hả?" Đông Lộ nhịn không được nữa, ánh mắt xinh đẹp trừng hắn.
"Tôi vốn dĩ chính là như vậy." Thẩm Thần lại kề sát vào mặt cô, thấp giọng cười: "Không phải cậu đều biết hay sao?"
"Tôi biết cái gì?"
"Lúc em trai cậu hỏi, cậu có biết tôi có ý xấu với cậu hay không," Thẩm Thần liếm liếm môi, ánh mắt tối lại, "Cậu nói, cậu biết."
"Cậu đã biết, vậy tại sao còn để tôi vào phòng?"
Vẻ mặt của hắn thuần khiết lại vô tội, giống như thật sự cảm thấy tò mò với vấn đề này.
"..."
Nội tâm Đông Lộ thẹn tới cực điểm, lúc ấy cô chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Cô mặt vô biểu tình nhìn hắn một cái, đột nhiên đứng lên xoay người rời đi.
Hả?
Thẩm Thần thong thả chớp mắt, nghĩ thầm, sẽ không tức giận đó chứ?
Hắn quay đầu, lại thấy Đông Lộ đang kéo Đông Kỳ vào.
"..."
Trong miệng Đông Kỳ còn ngậm bánh quy, vẻ mặt hoang mang, "Sao vậy ạ?"
"Đêm nay nó cũng ngủ ở đây." Đông Lộ nhàn nhạt tuyên bố, nhìn Thẩm Thần: "Tôi không cần cậu ôn tập nữa, lăn về giường ngủ đi."
Thẩm Thần: "..." Quả nhiên tức giận rồi.
Thời gian kế đó đều rất an tĩnh, Thẩm Thần ở trên giường chơi điện thoại, Đông Kỳ trên mặt đất chơi trò chơi của nó, nó vốn đang có ý tứ phê bình kín đáo với Thẩm Thần, nhưng bây giờ lại bận chơi game cho nên cũng không phí sức quản nhiều như vậy.
Hai người nước sông không phạm nước giếng.
Đông Lộ ngồi trên bàn lẳng lặng đọc sách, trong lúc đó cũng không ngừng ra lệnh cưỡng chế Đông Kỳ đi ngủ: "Trẻ con không được thức khuya, nhanh đi ngủ đi, nếu không tịch thu điện thoại."
Đông Kỳ bĩu môi, lấy chăn che đầu lại.
Kim đồng hồ chỉ đến 12 giờ.
Đông Lộ duỗi người, cuối cùng cũng ôn bài xong, cô xoay người, thấy Thẩm Thần nằm ở trên giường không nhúc nhích, tay che mắt lại, Đông Kỳ thì đưa lưng về phía cô, chăn đắp qua đầu chùm kín như cái bao, hẳn là cũng ngủ rồi.
Cô tắt đèn đi, thả nhẹ động tác, nằm xuống bên cạnh Đông Kỳ, cầm một góc chăn đắp lên.
Cô đọc sách đến mệt mỏi, chỉ chốc lát sau liền ngủ.
Mười lăm phút sau, Thẩm Thần trên giường mới chậm rãi mở mắt ra, trong mắt không có lấy một tia buồn ngủ.
Hắn không nhanh không chậm xuống giường, đi tới bên cạnh Đông Lộ, xác định cô thật sự đã ngủ thì mới ôm cô lên, tay chân nhẹ nhàng đem cô đặt lên trên giường.
Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, hắn nhìn ngũ quan tinh xảo của cô lúc ngủ, sợi tóc rối tung, che đi hơn phân nửa gương mặt, lông mi cong vút, cái mũi cao thẳng, cái cằm nhỏ trắng nõn.
Mỗi một chỗ đều khiến hắn không nhịn được muốn hôn.
Thẩm Thần hơi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt vuốt cái mũi của cô, lẩm bẩm cười mắng: "Ngốc, sao tôi có thể thật sự để cậu ngủ dưới đất chứ."
Ánh mắt Thẩm Thần từ đôi mắt đang nhắm chặt của cô, chậm rãi di chuyển xuống đôi môi anh đào.
Yết hầu hắn hơi động, cổ họng có chút ngứa.
"Hừ..."
Bên chân có một thanh âm rất nhỏ làm hắn giật mình.
Giống như tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
Thẩm Thần kinh nghi bất định cúi đầu, nhìn cái chăn đang nhô cao lên, duỗi tay xốc ra.
Đông Kỳ đang nằm ở trên thảm, tập trung tinh thần chơi game, lúc chăn bị xốc lên, gương mặt nhỏ của nó bị dọa cho biến sắc, vội vàng nhét điện thoại xuống dưới gối, nhắm mắt giả chết.
"Chị, em không dám nữa, bây giờ em sẽ ngủ, chị ngàn vạn lần đừng nói cho mẹ biết!"
Thẩm Thần: "..."
Đông Kỳ đợi nửa ngày cũng không có động tĩnh, trộm mở mắt ra, liền thấy Thẩm Thần đang cười như không cười nhìn mình.
"Là anh à, làm tôi giật cả mình!" Đông Kỳ ổn định lại trái tim nhỏ đập kịch liệt của mình lại, tiếp tục lấy điện thoại ra chơi, "Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám nói cho chị tôi biết thì tôi sẽ giết anh!"
Thẩm Thần cười, "Giọng em mà to hơn tý nữa thì không cần anh nói, cô ấy cũng sẽ biết."
Đông Kỳ lập tức ngậm miệng.
Thẩm Thần rất có hứng thú ngồi cạnh nó, "Chơi trò gì đấy?"
Đông Kỳ: "Liên quan gì tới anh."
Nhưng Thẩm Thần đã thấy được, là một trò bắn nhau đang thịnh hành gần đây.
"Vừa lúc anh cũng biết chơi, có muốn solo không?"
Đông Kỳ khinh thường đánh giá hắn, "Anh mà biết chơi?"
Thẩm Thần khiêm tốn: "Biết chút chút."
Đông Kỳ muốn trào phúng vài câu, nhưng nghĩ tới đây cũng là cơ hội tốt, "Được thôi, tôi chơi với anh một ván."
Nó còn đại phát từ bi nói, "Nếu tôi thắng thì anh phải cách chị tôi xa một chút."
Thẩm Thần: "Nếu anh thắng thì sao?"
Đông Kỳ cảm thấy chuyện này không có khả năng phát sinh, "Tùy anh."
Thẩm Thần cười cười, lấy điện thoại của mình tới, "Được, chúng ta bắt đầu đi."
"Anh không cần tải app sao?"
"Vừa vặn điện thoại anh cũng có trò này."
...
Nửa tiếng sau, trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt, Đông Kỳ khó có thể tin mà nhìn dòng chữ "gameover" ở trên màn hình điện thoại, "Tôi thua? Sao có thể?"
Thẩm Thần lười nhác dựa vào tường, biểu tình nhàn nhã, "Đã hứa rồi, để tùy anh quyết định hình phạt."
Đông Kỳ cảnh giác, "Anh muốn làm gì?"
Thẩm Thần: "Cũng không có gì, chỉ muốn mấy tấm ảnh chụp của chị em thôi."
Đông Kỳ hoảng sợ: "Anh, anh anh muốn nó làm gì?"
Không phải như nó nghĩ chứ!
Thẩm Thần cười ôn hòa, "Em đoán xem?"+
Đông Kỳ: "..."
Mặt người dạ thú! Chị, chị đừng ngủ nữa, mau dậy nghe đi! Anh ta chính là một tên cầm thú!