Mọi người xung quanh cũng trở nên ồn ào.
Linh Lung cất điện thoại, vẫn giữ thái độ bình tĩnh thong dong: “Ý tôi là quần áo đã được may đúng cách, nhưng…”
Nghe vậy, cô giả vờ nhìn bộ trang phục từ trên xuống dưới để đánh giá trước mặt Linh Tư, tiếp tục nói: “Trước đây trang phục mà Linh tiểu thư thường mặc được thiết kế dựa trên dáng người của nhà thơ Tôn Tiệp Băng, sau này đã đưa ra đề xuất thay đổi, chúng tôi ở hậu trường chỉ điều chỉnh trang phục một chút, chuyện này đã bàn bạc với đạo diễn Trần.”
Linh Lung nói không e dè nói ra cái tên Tôn Diệp Băng như vậy khiến những người nghe được đều sửng sốt, Linh Tư càng hung hăng trừng mắt liếc cô một cái.
Linh Lung không quan tâm, mỉm cười đáp trả.
Đúng lúc đó, Trần Chí tiếp lời: “Không sai, lúc ấy thời gian quá gấp gáp nên không kịp làm mới toàn bộ.”
Linh Tư như đã tìm được điểm yếu, ngay lập tức lấy được tự tin: “Đạo diễn Trần, nhà thiết kế sao có thể như vậy được, trang phục vẫn rất khác, đúng là ảnh hưởng đến việc đóng phim của tôi mà.”
Dù đây là lời nói với Trần Chí, nhưng rõ ràng mục tiêu nhắm vào là Ling Lung.
“Linh tiểu thư, lúc đó kích cỡ mà nhà thơ Tôn Tiệp Băng cung cấp cho chúng tôi là 46.5 kg, mà cân nặng chuẩn của cô trên mạng là 46 kg, hai người cách nhau 0.5 kg. Trước đây, trang phục của học sinh không khác nhau lắm.”
“Cô có ý gì vậy, chẳng lẽ một nhà thiết kế như cô lại nghi ngờ lời nói của tôi sao?”
Linh Tư đã không còn giả vờ lễ phép như lúc nãy, giọng điệu lúc nói chuyện có sự chỉ trích rõ rệt.
“Đương nhiên là không.” Linh Lung cười, đứng lên, ôn hòa đáp lại: “Ý của tôi là, dù sao chúng tôi cũng đã cẩn thận kiểm tra thông tin của cô rồi, đáng lẽ trang phục không có vấn đề gì mới phải, chắc vấn đề là không nên quá tin vào những tin tức trên mạng đó.”
Nói xong Linh Lung cố ý lướt điện thoại vài cái, cảm thán: “Có vài câu chuyện phiếm đúng là không chân thật.”
Trên mạng, cân nặng, chiều cao, vòng 1, vòng 2 đều do chính nghệ sĩ tuyên bố. Nếu những thông tin đó sai lệch thì chỉ có thể là họ tự nói dối về thông tin cá nhân của mình.
Linh Lung đã nói đến mức như vậy, có ai nghe không hiểu nữa chứ.
Thư Nhiễm với biểu cảm không đổi vẫn luôn lắng nghe cười vài tiếng, tiếp tục nhìn vào kịch bản không nói gì, còn Trần Chí thì coi như mình không nghe, không thấy gì.
Linh Tư giật giật môi, nhìn Linh Lung, sau một lúc lâu vẫn không nói được gì.
Bây giờ giải thích đơn giản là giấu đầu lòi đuôi, ban đầu là dựa vào kích cỡ của 46.5 kg để may, mà cô ta nặng 46 kg, thông tin sai lệch chỉ có thể là con số 46 này.
Chắc là đã nhận ra được bản thân sắp mất mặt, cô ta cố ý tìm cớ: “Chắc là trước đây tôi quay phim cổ trang nhiều quá nên mới sinh ra ảo giác.”
Linh Lung rất muốn nói với cô ta một câu: Cô nên tìm một lý do có tâm hơn đi, nhiều người nhìn như vậy mà
Nhưng một giây sau đó, cô ta bắt đầu vỗ vỗ tay, giương môi đỏ lên: “Bận rộn lâu vậy chắc mọi người cũng mệt cả rồi, hay để tôi mời mọi người đi uống trà nhé.”
Trong đám người này cũng có vài người có thế lực, hơn nữa ít nhiều gì cũng biết Linh Tư có lai lịch mới được vào đây, vì vậy lúc này càng tỏ vẻ cảm ơn rồi đồng ý.
Linh Tư gọi người đại diện của cô - Vương Hoành đến để thống kê cho cô có tổng cộng bao nhiêu người, anh ta cười cười, sau đó lại quay đầu, như thể vô tình nhắc đến: “Chuyện này làm cũng không mệt gì, so với nhà thiết kế Linh nghe nói mấy ngày nay đều một mình ăn cơm hộp thì không mệt bằng.”
Linh Lung nhướng mày, liếc mắt nhìn đám người đang đợi drama một cái, hơi mỉm cười: “Không định ăn đâu, do người nhà dặn dò mấy trăm lần, sốt ruột muốn chăm sóc thôi.”
Vừa nói xong câu này, những người đó đều nhìn nhau, hóa ra là cơm tình yêu do người nhà làm.
Linh Lung và Thư Nhiễm im lặng đưa mắt nhìn nhau, đúng là cô nói không sai, cơm này còn không phải do Trình Tư Hạo nhờ người đưa tới đây mỗi ngày sao?
Người khác thì không biết, nhưng Linh Tư lại biết rõ hơn ai hết, người mà Linh Lung nhắc nếu không phải Trình Tư Hạo thì còn ai vào đây?
Nghĩ đến đó, ánh mắt cô ta sáng ngời lên: Trình Tư Hạo? Chẳng lẽ anh ấy đến đây sao?
Linh Lung cũng không để ý đến khuôn mặt lúc xanh lúc hồng của Linh Tư. Hai ngày nay thời tiết đang nóng dần lên, không khí bên trong phim trường khiến cô dần bực bội lên. Cô giơ tay gọi Thi Di, tranh thủ nói trong lúc xung quanh còn yên tình: “Gọi điện cho sếp Chu, hỏi anh ta xem bàn chúng ta đặt trước đã được giữ chỗ chưa, chờ đến lúc quay xong sẽ trực tiếp đến đó.”
Mọi người: Ủa là sao?
Trong nháy mắt Thi Di đã hiểu, lập tức cao giọng đồng ý: “Em gọi ngay đây, lúc giữa trưa, ông chủ Chu của Vọng Hương nói là đã để lại bàn cho chúng ta, lúc nào đến cũng được!”
Vọng Hương?
Đó là nhà ăn xa hoa nổi tiếng ở Giang Tân, bên ngoài chủ yếu là “non xanh nước biếc”, không gian ưu nhã, bên trong chủ yếu là cao cấp sang trọng, đồ vật trang trí trên bàn trong những căn phòng đều là hàng hoa lệ và xa xỉ, nghe nói ngay cả chén đũa cũng cực kỳ tinh xảo, chưa kể phải đặt trước nửa năm mới ăn được một bữa cơm ở đây.
Đến nỗi mức độ tiêu thụ ở đó cũng không cần phải nhiều lời nữa.
“Chị Linh, chị định làm gì vậy?”
Cuối cùng vì không thể tin được nữa, có người hoang mang hỏi.
“Hai ngày trước có gặp ông chủ Chu, đạo diễn Trần và nhà sản xuất giản thấy mọi người hai ngày nay quay phim vất vả, hôm nay sau khi kết thúc thì ngày mai lại phải đổi địa điểm, công ty chúng ta có một số việc cần giải quyết, vì vậy để xin lỗi, mời mọi người ăn khuya.”
Linh Lung nói câu này nhẹ tênh, đồng thời không quên nhắc đến Trần Chí và Giản Dung, cho hai người đủ mặt mũi.
Dù nói vậy, nhưng Vọng Hương dù gì cũng không phải nơi có thể dễ dàng bước vào, trong lòng mọi người cũng hiểu được lai lịch phía sau của Linh Lung, nhưng không nói ra.
Chẳng qua Thư Nhiễm và mấy người khác cũng đã biết, Vọng Hương còn không phải chi nhánh ngành khách sạn, thực phẩm của LE sao? Linh Lung quả thật xứng danh là bà chủ đường đường chính chính.
Thật ra đối với Linh Lung thì chuyện này cũng không ghê lắm. Đúng là ngày mai cô muốn trở về với Trình Tư Hạo, ban đầu tính là muốn mời mọi người đi ăn, Vọng Hương lại của nhà mình, gần phim trường nữa, vậy nên cô dứt khoát chọn nơi đó.
Linh Tư vào buổi chiều còn tấn công cô, cũng không ngờ rằng, một giây trước Linh Tư còn nói mời mọi người đi uống trà, một giây sau đã được mời đến Vương Hương ăn khuya với mọi người, đúng là không so sánh thì không tổn thương. Chiêu chính còn chưa ra, đã nhẹ nhàng có được át chủ bài.
Sắc mặt của Linh Tư khó coi khỏi phải bàn, lại không có cách nào nói được gì, không bắt được điểm yếu gì, cắn mạnh môi, liếc mắt một cái rồi mới dẫm lên giày cao gót bảy phân rời đi.
Thư Nhiễm ở đằng sau không nhịn được trêu chọc: “Triệu Đình Nhiên còn ủng hộ lực lượng của tôi, vậy xem ra cô mới là quân tử.”
Linh Lung ấn huyệt thái dương, đôi mắt hơi nhíu: “Nói như nào nhỉ?”
Thu Nhiễm nghiêng đầu: “Múa võ mồm chứ không múa tay chân.”
Thư Nhiễm nói xong, hai người không hẹn mà cùng cười, phải nói rằng, sự thay đổi của Linh Lung mấy năm nay đúng là không thể thiếu “tâm huyết” của hai mẹ con kia.