Lúc này hai bên giằng co, giả chết không được nữa, Lưu Hoài dứt khoát ngẩng đầu, ngó lơ ánh mắt khó lường của sếp nhà mình, cười một tiếng trả lời: “Chào phu nhân.”
Có tiếng trả lời đi đầu này của anh ta, những người khác đương nhiên cũng không phải kẻ ngốc, lập tức hô theo: “Chào phu nhân.”
Linh Lung nhếch nhếch khóe miệng, hơi mất tự nhiên vẫy tay chào, “Chào mọi người.”
Câu tiếp theo “Mọi người tiếp tục đi” của cô còn chưa kịp nói ra, Lưu Hoài ở đối diện lập tức nói tiếp: “Tiên sinh, có muốn nghỉ họp một lát không ạ?”
Thề với trời, nín nhịn như thế khiến anh thở không nổi.
Nghe anh ta nói vậy, Trình Tư Hạo lạnh lùng trả lời: “Ừ.”
Sau đó màn hình còn đầy người lập tức trở nên trống rỗng. Linh Lung chớp mắt nhìn người phía sau, nghiêng đầu: “Sao anh không nói đang họp video?”
Trình Tư Hạo ôm cô ngồi xuống ghế, không để ý lắm: “Quên mất.”
Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ này của anh đương nhiên Linh Lung không tin, ngồi trên đùi anh sát vào gần hơn: “Lỡ lần sau anh đang ở bên ngoài thì sao, cả quá trình anh đều bị phát sóng trực tiếp, ánh mắt nhân viên của anh giết anh cũng được đó!”
Thu bàn tay đang nhấn bàn phím lại, vuốt ve cổ cô. Linh Lung bất mãn nhìn anh: “Gì đó?”
“Cả ngày không có gì làm nên suy nghĩ vớ vẩn à?”
Trình Tư Hạo rất biết đúng mực, chỉ dùng một lực khiến cô tập trung chú ý, nhưng sẽ không làm cô đau.
Trong khoảng thời gian Linh Lung mang thai này, mấy lời làm kinh người này không phải chỉ nói một hai câu, Trình Tư Hạo đã quen từ lâu.
Ai cũng nói phụ nữ mang thai hay thay đổi, bây giờ xem ra, không chỉ có dáng người và khẩu vị thay đổi, suy nghĩ rối loạn lung tung cũng có một đống.
Linh Lung bĩu môi, hai tay ôm cổ anh, thấy người đàn ông này cho cô chơi game thì không so đo nữa.
“Đúng rồi, Giả Đình Đình!”
Chuẩn bị game xong, Linh Lung mới nhớ ra Giả Đình Đình bị quên lãng, vặn vẹo muốn xuống để tìm điện thoại.
Trình Tư Hạo đè eo nhỏ của cô lại, “Đừng lộn xộn!”
Linh Lung lập tức sửng sốt, nhìn Trình Tư Hạo, một cảm giác chua xót xộc lên mũi.
Giọng điệu lớn tiếng lúc nãy khiến Linh Lung đỏ hoe mắt, hốc mắt tràn đầy sự tủi thân, cắn môi lên án: “Anh hung dữ với em!”
Vừa mới nói câu này xong, nước mắt liền chảy ra theo giọng nói mềm mại, rơi xuống mu bàn tay của Trình Tư Hạo khiến anh đau lòng không thôi.
“Không hung dữ với em mà.” Anh nhẹ giọng dỗ dành, không tìm được khăn giấy nên trực tiếp dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Linh Lung. Đôi mày anh tuấn nhíu lại rồi thả lỏng ra, thả lỏng rồi lại nhăn tiếp: “Anh sai rồi.”
Linh Lung giãy giụa mấy cái khiến anh vốn phải nghẹn lửa lâu như thế càng thêm khó chịu, nhất thời sốt ruột nói ra một câu với mức đề-xi-ben (đơn vị đo âm lượng) cao hơn bình thường, nhưng tuyệt đối không có ý hung dữ với cô. Tuy nhiên Linh Lung đang mang thai, vừa mẫn cảm vừa nghĩ nhiều thì không nghĩ vậy.
Linh Lung mím chặt môi, như mèo con bị bắt nạt, muốn cào người khác để phản kháng.
Bây giờ sao Trình Tư Hạo thả cô xuống cho được, vừa phải khống chế để cô không bỏ xuống, vừa phải để ý đến đứa bé trong bụng cô. Linh Lung lại không phối hợp lắm, đúng là phải tốn công một phen.
“Em ngoan chút nào, cẩn thận con gái của bọn mình.”
Trình Tư Hạo bất đắc dĩ, cẩn thận bày cứu binh ra.
Linh Lung cắn chặt môi không buông. Nếu lúc nãy là khóc nức nở nhỏ nhẹ, yên lặng rơi lệ thì bây giờ là khóc to lên, khụt khịt nói: “Anh, anh chỉ biết đến con gái thôi. Ngày nào anh cũng ép em ăn cơm, cũng nói là làm vậy vì con, anh chỉ biết đến con thôi!”
Dù Trình Tư Hạo bình thường gặp chuyện vẫn bình tĩnh thì bây giờ cũng không bình tĩnh nổi. Cô gái này nói khó ở là liền khó ở, hiếm lắm mới thấy dáng vẻ nhỏ nhen này của cô. Anh nhịn cười, nắm tay cô, giọng nói chậm rãi: “Đâu phải chỉ quan tâm đến con đâu nào, em lại nói bừa rồi.”
“Xạo,” Linh Lung ngẩng đầu phản bác, bẹp miệng: “Anh nhìn lại anh dạo này đi, còn ông nội với ba mẹ nữa, ai cũng nói em phải để ý đến con. Anh còn nghe lời để em ăn mấy món đó nữa, biết em khó chịu không muốn ăn mà anh còn ép em. Em muốn anh ở cạnh em thì anh cũng không có ở nhà, ngày nào cũng ở công ty, để em ở trong phòng một mình. Anh không nghĩ đến cảm nhận của em chút nào hết.”
Không phải Linh Lung tùy hứng nói ra những lời này. Đúng là trong khoảng thời gian này, đứa bé làm cô rất khó chịu, trong nhà lại còn bị đè nén. Dù cô biết rằng Trình Tư Hạo phải đi làm, không thể ở cạnh cô mỗi ngày được, nhưng cũng phải để ý đến cảm nhận của cô chút chứ. Ngày nào chữ “con” cũng treo ở bên miệng, hoàn toàn ném cô sang một bên.
Sự tủi thân, nín nhịn trong khoảng thời gian này ùa hết ra. Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt chảy thẳng xuống dưới, còn cắn răng cúi đầu không cho Trình Tư Hạo nhìn, dáng vẻ như đang bị bắt nạt ghê lắm.
Trình Tư Hạo ngay lập tức thấy á khẩu không trả lời được, luống cuống tay chân, rút thêm vài tờ giấy nữa rồi dỗ dành. Chờ đến khi cảm xúc của Linh Lung ổn định một chút mới nói: “Sau này em đừng xem nhiều phim thần tượng quá. Anh là chồng em, người mà chồng em thích là em, vì là em nên mới có đứa con của chúng ta, thích con bé cũng là vì có em.”
Linh Lung rầm rì vài tiếng, bình tĩnh một chút rồi ngồi im, yên lặng nghe anh nói.
“Nếu sau này sinh con gái thật, anh lại càng vui hơn. Anh sẽ bảo vệ để con trưởng thành, nhưng không thể ở cạnh con cả đời được. Sau này con bé cũng sẽ gặp được người đàn ông yêu nó, xót nó, bảo vệ để nó không cần lo lắng gì cả, người bạn bên cạnh nó cũng không còn là chúng ta nữa. Nhưng với anh, em mới là người ở cạnh anh suốt quãng đời còn lại.”
Tiếng rầm rì của Linh Lung ngày càng nhỏ, tiếng lọt tiếng không. Đôi mắt lúc thì nhìn máy tính, lúc lại chuyển sang nhìn Trình Tư Hạo, động tác giận dỗi này nhìn giống một đứa bé ba tuổi thật.
“Hả giận chưa nào?”
Trình Tư Hạo vuốt mái tóc mượt mà của cô, trong khoảng thời gian này tóc Linh Lung dài ra không ít. Mỗi ngày vì có ít việc nên buổi sáng hầu như không chải, vuốt hai cái sơ sơ, dù sao cả ngày cô ngủ không biết bao nhiêu lần, cũng rối thôi.
“Vậy sao lúc nãy anh đột nhiên hung dữ với em?”
Linh Lung vẫn rối rắm với giọng điệu lúc nãy, đột nhiên tăng âm lượng lên, nghe kiểu gì cũng thấy khó chịu.
“Ôi”, Trình Tư Hạo không nề hà gì thở dài. Ngón cái và ngón trỏ đưa lên vuốt mũi, khóe môi nở một nụ cười như có như không, sau đó mới chậm rãi mở miệng trong sự bất mãn và nghi ngờ của Linh Lung: “Muốn biết thật sao?”
Thôi, nhìn dáng vẻ này, tối nay mà không dỗ thì sẽ tức lên mất.
Nhìn vào đôi mắt sâu đen của anh, Linh Lung hậu tri hậu giác ngồi yên không nhúc nhích, bỗng nhiên nhận ra mọi chuyện, lập tức sửa miệng: “Em biết rồi, anh thả ra đi.”
Nào có chuyện gì dễ dàng như thế?
“Lúc nãy ai tức giận một hai đòi giải thích?”
Vừa dứt lời, cảm nhận ra sao thì không cần nói cũng biết.
Mặt Linh Lung lập tức ửng hồng, cả người vì bị Trình Tư Hạo giữ lấy, như thể đã phản ứng lại được, Linh Lung sợ đến mức rụt người vào cổ của Trình Tư Hạo: “Em không muốn biết đâu mà, anh thả ra đi, Trình Tư Hạo.”
Cô đúng là tự đào hố cho mình mà, sao lại không nghĩ đến còn có chuyện như thế nữa….
Cô giãy giụa càng nhiều, “cảm nhận” đó càng sâu sắc.
Vừa dứt lời, trực tiếp cảm thụ đã không cần nói cũng biết. Bây giờ Linh Lung không khác gì lúc bị nhốt vào cửa kính hết, nhưng điều đó càng khiến….
Yết hầu của Trình Tư Hạo lăn lộn, sắc thái trong mắt càng nặng nề, nhẫn nhịn không ra tay với cô. Mắt nhìn về cánh cửa mà anh đã đóng lại, đến bên tai Linh Lung nói ra sáu chữ: “Em phải chịu trách nhiệm thôi.”
…………
Sau đó, Linh Lung không chơi game, cũng không gọi điện cho Giả Đình Đình, lúc bị Trình Tư Hạo ôm ra khỏi thư phòng, hai tay đều vô lực rũ ở hai bên. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy gương mặt đỏ bừng vì ngại ngùng, đầu ngón tay cũng hồng hào lên.
Hàm răng khẽ cắn, mái tóc không còn chỉnh tề như lúc nãy nữa, đôi môi đỏ hồng, gương mặt trừ sự tươi trẻ không giấu được còn lộ ra vẻ quyến rũ tự nhiên. Dáng vẻ này, không cần hỏi cũng biết vừa trải qua chuyện gì….
Cô chôn mình trong lòng Trình Tư Hạo, rầu rĩ nói: “Em muốn đến phòng ngủ.”
Giọng nói mềm mại kia giờ càng có một cảm giác quyến rũ không dễ phát hiện ra.
Đương nhiên Trình Tư Hạo đồng ý, ôm cô đến phòng tắm để xử lý một chút rồi thả cô lên giường, hôn lên trán cô: “Ngoan, anh đi tắm, lát nữa nói dì Hà bưng cơm lên đây.”
Linh Lung vùi đầu vào chăn, hoàn toàn không muốn để ý đến anh nữa, chỉ bủn xỉn cho một từ “Vâng”.
Người này đúng là cầm thú, bây giờ hai tay của cô mỏi hết rồi.
Ban đầu còn tưởng là đang trong lúc mang thai, dù cô có lớn mật đến đâu thì Trình Tư Hạo cũng bó tay, ai ngờ đến hai cái tay mà người này cũng không buông tha.
Cô ảo não lật người lại, khó khăn lắm mới có cơ hội chơi game, giờ thì hết rồi.
Nhớ đến việc Trình Tư Hạo nói với cô rằng Giả Đình Đình hẹn cô đi dạo phố, Linh Lung mới đi tìm điện thoại. Lúc nãy để ở thư phòng, qua một trận đó thì chưa lấy về, cô lập tức lấy điện thoại của Trình Tư Hạo ở đầu giường, gọi cho Giả Đình Đình.
“Cô kia, sao giờ mới nghe máy, nghỉ ở nhà nên ngủ như chết à?”
Hai người chơi với nhau, Linh Lung đã sớm học kiểu nói “không phân biệt lớn nhỏ” thành thục này.
Nhưng bên kia im lặng một lúc lâu khiến Linh Lung ngẩn người, nhìn vào tên danh bạ, đúng là Giả Đình Đình mà, Linh Lung lưu số này vào điện thoại của Trình Tư Hạo chứ ai.
“Cô kia, cô đi ăn gà đúng không?”
Linh Lung đã ngồi dậy, cô nàng Giả Đình Đình này vì một cái game mà quên cô luôn rồi.
Bên kia sau khi nghe câu này của cô xong, đột nhiên hơi thở dồn dập. Sau đó Linh Lung nghe thấy một đợt tạp âm, rồi giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Đưa tên đàn ông của cô nghe máy đi.”
Linh Lung hít hà một hơi: “Tiêu, Tiêu Sầm?”
Động tác ngồi dậy của cô dừng lại, cái trán đập vào mép giường, lập tức nổi lên một cục u.
Trình Tư Hạo vừa mới tắm xong, mở cửa ra thấy như vậy, tóc cũng không lau, lập tức bước qua, cau chặt mày kéo cô lại gần: “Để anh xem nào.”
“Sao lại sốt ruột thế,” Anh ngồi xuống, trên người là mùi hương sữa tắm dễ ngửi, mấy giọt nước trên ngọn tóc nhỏ xuống mép giường. Lúc này Linh Lung cũng không để ý đến chuyện đó nổi, nước mắt đau đớn tích tụ trong tròng mắt, vừa xoa đầu, vừa chỉ vào điện thoại, nói: “Tiêu Sầm.”
Lúc nãy Trình Tư Hạo đã nghe được giọng nói của Tiêu Sầm, đánh giá Linh Lung vì anh ta nên mới lỗ mãng làm mình bị thương như vậy. Lập tức nhẹ giọng nói không sao đâu, trực tiếp ngó lơ, nhìn vào trán cô, nhẹ nhàng đụng vào: “Nên gọi bác sĩ đến kiểm tra một chút.”
Đương nhiên Linh Lung muốn từ chối, làm gì mà ghê vậy. Dù là đang mang thai nên phải chú ý, nhưng trán cô cũng chỉ bị thương ngoài da thôi.
Trình Tư Hạo trầm mặc, tỏ vẻ không đồng ý: “Anh không yên tâm.”
Tiêu Sầm ở bên kia thật sự không nhịn được nữa, nhắm hai mắt thở ra một hơi, sau đó mới hạ hỏa: “Vợ chồng các người gọi điện vào buổi tối vì chuyện này?”
Linh Lung nhìn sắc mặt của Trình Tư Hạo, nhớ lại giọng nói lạnh lẽo của Tiêu Sầm trong điện thoại lúc nãy, yên lặng chui vào chăn.
Sắc mặt của Trình Tư Hạo sao mà tốt cho được, trực tiếp mở loa ngoài điện thoại lên: “Không thấy mình là người dư thừa à?”
Tiêu Sầm híp mắt, đầu ngón tay cầm điếu thuốc có đốm lửa đỏ đang phát sáng. Anh ta tùy tiện gạt tàn thuốc, đôi mắt lạnh nhạt khi nhìn vào phòng lại dịu dàng hơn, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo không chút hơi ấm: “Vợ cậu gọi.”
Nghĩa là, các người làm phiền tôi.
“Tôi tìm Giả….”
“A a a a, cổ của em. Tiêu Sầm chết tiệt, ngày mai em phải gặp Linh Lung nữa, anh làm vậy thì sao em ra ngoài gặp người khác được!”
Linh Lung còn chưa nói xong, điện thoại bỗng vang lên tiếng mắng giận dữ của Giả Đình Đình, phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người đàn ông.