Cửa đã đóng lại, Trần Chí vẫn chưa hô “cắt”, cuối cùng được Thư Nhiễm nhắc nhở, ông mới hồi phục tinh thần, cầm bộ đàm hô một tiếng.
Không phải chỉ có mình ông chìm đắm, cả trường quay đến khi Linh Lung diễn xong vẫn chưa kịp phản ứng lại, kỹ thuật diễn này…
Đây là một nhà thiết kế thật sao?
Hạ Nghiên lập tức trở lại hình tượng chàng trai năng động ngoài đời, khẽ khom lưng, lễ phép cúi đầu bắt tay với Linh Lung: “Tiền bối, em rất vinh hạnh khi có cơ hội diễn thử với chị.”
Linh Lung nói chân thành: “Do cậu khiêm tốn thôi.”
Là một diễn viên, kỹ thuật diễn xuất và trình độ phản ứng ngay tại chỗ của Hạ Nghiên mới khiến Linh Lung thật sự bội phục.
Trong lúc diễn, Linh Lung sửa lại hai chỗ, cũng không được gọi là sửa, cô chỉ ngẫu hứng phát huy thôi.
Vốn dĩ phải lấy gối ném thẳng vào người nam chính Phương Nhất Chu, bây giờ Linh Lung lại biến nó thành cảnh muốn ném nhưng không ném được, cuối cùng vẫn không thể nên chỉ ném xuống đất, thể hiện chi tiết ngay cả tình cảm cuối cùng còn sót lại cũng đã chết.
Chỗ còn lại là Triệu Oánh Oánh bản gốc phải rất điên cuồng, cô lại đổi thành thất vọng đến bình tĩnh, sự kiên định trong đôi mắt khiến người xem chợt lạnh lòng, so với lúc la hét, thứ cảm xúc bình tĩnh rơi lệ này càng để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác hơn.
Nhưng trước khi diễn chưa hề bàn bạc về chuyện này, Hạ Nghiên có thể nhanh chóng ứng biến, thậm chí còn phát huy tốt hơn dựa trên cơ sở bản gốc, đây mới là chuyên nghiệp thật sự.
Đến khi tiếng vỗ tay của Thư Nhiễm vang lên, những nhân viên công tác mới bừng tỉnh, cả trường quay vỗ tay như sấm dậy.
Ngay cả Trần Chí cũng hoàn toàn không ngờ Linh Lung sẽ đem lại kết quả ngoài dự đoán như vậy.
“Chị Linh, chị luyện kĩ năng này lúc nào vậy, chị muốn làm diễn viên đúng không?”
Chưa đi được vài bước chân, Thi Di kinh ngạc lập tức chạy theo, chẳng trách hôm qua nghe nhà sản xuất nói cái gì mà liên tục chiến đấu ở chiến trường đoàn phim, đúng là không ngờ được!
Linh Lung gõ đầu cô, “Nghĩ gì vậy cô nương?”
Gật đầu với những người vẫn đang kinh ngạc trong phim trường rồi mới đến chỗ của đạo diễn.
Người đại diện Vương Hoành đứng bên cạnh Linh Tư hoàn toàn ngó lơ ánh mắt nhìn gắt gao của Linh Tư, đôi mắt trừng lớn lên, đôi môi chưa kịp khép lại vì ngỡ ngàng, không tin nổi hỏi: “Linh Lung học đại học khoa diễn xuất chuyên nghiệp à?”
Nhà sản xuất Giản Dung đứng cạnh Trần Chí, nghe thấy Trần Chí lắc đầu cảm thán: “Tôi cứ nghĩ rằng ở ngành thời trang cô đã đỉnh lắm rồi, không ngờ còn có bản lĩnh này nữa.”
Giản Dung cười gật đầu với Linh Lung, vẫn chưa nói lời nào.
Phó đạo diễn la ó hôm qua bây giờ cũng đắm chìm vào kỹ thuật diễn xuất thuyết phục của Linh Lung: “Nhà thiết kế Linh có định gia nhập vào giới giải trí không?”
Kỹ thuật diễn này, chỉ cần quảng bá một chút, lo gì không hot nữa?
Mọi người lần lượt lại gần hỏi thăm rồi cảm thán, Linh Lung được khen nhưng cũng không vui gì, cô không hứng thú với nghề này cho lắm, huống hồ cô chỉ đứng trên góc độ của nhân vật trong phim mà diễn lại thôi.
So với mấy người phó đạo diễn và nhà sản xuất bất ngờ cảm thán kia, Thư Nhiễm có vẻ đã đoán trước được, khoanh tay trước ngực, hơi nghiêng đầu, đùa: “Xem ra cuốn tiểu thuyết tiếp theo của tớ phải để cậu diễn rồi, sao nè, có tính toán gì không?”
Cả vòng người im lặng trong giây lát, như thể ai cũng đang đợi câu trả lời của Linh Lung.
Cô cũng học theo giọng điệu vừa nói vừa nghiêng đầu của Thư Nhiễm, nhưng vẻ nghiêm túc trong mắt lại khác với nụ cười: “Đừng đùa tớ, chuyện trang phục tớ còn nhiều việc lo không xuể đây.”
Thi Di nghĩ lại thấy cũng hợp lý, nhỏ giọng nói thầm: “Cũng đúng, tiên sinh sẽ không đồng ý để chị làm diễn viên đâu.”
Mọi người đột nhiên hiểu ra, không hẹn mà cùng “À” một tiếng, boss lớn Trình sao có thể để vợ ra ngoài đóng phim kiếm tiền được chứ?
Vì quá ngạc nhiên, nên nhất thời quên đi lý do Linh Lung phải diễn mẫu, lúc người của tổ đạo cụ nhắc nhở một chút mới nhớ ra.
Trần Chí xoa eo, ngẩng đầu, nhìn quanh phim trường, đôi mắt không kiên nhẫn lắm, khi nhìn đến nơi nào đó thì giơ tay lên: “Linh Tư, cô đến đây.”
So với sự nhiệt tình khi xem Linh Lung diễn, dọc đường đi có không ít ánh mắt nhìn Linh Tư. Hạ Nhiên đang ngồi trong ký túc xá lúc nãy để đọc kịch bản, chuyên viên trang điểm nhẹ nhàng chỉnh lại lớp trang điểm của anh.
Linh Lung không tình nguyện nhìn qua, dù không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ trong lòng cô lại rất bất ngờ nhận ra: Linh Lung vậy mà biết diễn?
Lúc nãy Thi Di đến đây tìm Linh Lung có việc, bây giờ thấy Linh Tư lại gần, cô trưng ra biểu cảm không chào đón đứng trước mặt nói với Linh Lung: “Chị Linh, vừa nãy điện thoại chị đổ chuông, hình như Triệu tiểu thư tìm chị.”
Linh Lung không nặng không nhẹ nhìn phía sau Thi Di một cái, đôi mắt không gợn sóng, lên tiếng, lấy điện thoại từ tay Thi Di.
“Linh Tư, lát nữa diễn theo phiên bản này của Linh Lung, không cần cô la to như lúc nãy, chủ yếu là sự thay đổi của ánh mắt và tâm trạng thôi, hiểu chưa?”
“Nếu chưa thì xem lại video này hai lần nữa, tôi cho cô thêm năm phút.”
Linh Tư tức giận cự tuyệt: “Đạo diễn Trần, có khác cảnh tôi diễn lúc nãy lắm đâu, sao đột nhiên muốn sửa lại vậy. Hơn nữa nếu vậy thì tôi phải diễn tập với Hạ Nghiên thêm lần nữa, thời gian sẽ càng bị chậm trễ.”
“Còn nữa, dù sao cũng chỉ là diễn viên nghiệp dư thôi mà, không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, có chắc người xem thích vậy không?”
Phó đạo diễn nghe vậy cũng nổi điên, không nhịn được chen vào nói: “Thời gian bị chậm trễ? Sao không nhìn lại xem ai làm thời gian bị chậm trễ đi?”
Câu nói này của anh, cộng thêm biểu cảm và giọng điệu cũng không được tốt cho lắm, có vẻ nếu Linh Tư nói thêm câu nữa sẽ nổi điên thật luôn.
Hai bên thái dương trên trán của Trần Chí nhói lên, quai hàm nghiến lại, cố nặn ra chút kiên nhẫn cuối cùng: “Đúng là diễn viên nghiệp dư, nhưng mà kỹ thuật diễn có nghiệp dư hay không thì mọi người đã biết rồi. Không cần lo cho Hạ Nghiên, dù lúc diễn thử hay bình thường cậu ấy cũng không mắc lỗi gì cả, lần nào diễn tập cũng chỉ vì lịch sự nên mới phối hợp với cô, người cần lo chỉ có mình cô mà thôi.”
Linh Tư nghẹn họng, còn muốn nói gì nữa. Thư Nhiễm vẫn luôn ngồi một bên, hiếm khi mở miệng lại đột nhiên ngẩng đầu: “Linh tiểu thư.”
Linh Tư chưa bao giờ nói chuyện với vị tác giả kiêm biên kịch lợi hại trong truyền thuyết này, bây giờ cô ta bị cô gọi như vậy, có chút thụ sủng nhược kinh trả lời.
Thư Nhiễm cười, không nhanh không chậm đứng lên, ra vẻ lạnh nhạt và xa cách, khác hẳn với lúc nói chuyện với Linh Lung: “Tôi muốn cô hiểu rõ một chút, dù là nam chính Hạ Nghiên hay là mọi người, bây giờ tất cả đều ở đây chỉ vì một nguyên nhân, là vì cô.”
Đôi mắt bình tĩnh nhìn điện thoại của Linh Lung cong lên.
“Vì cô, Hạ Nghiên phải lãng phí hơn nửa thời gian của mình, so với thời gian diễn của nữ chính, mọi người nhìn Linh tiểu thư cô diễn còn nhiều hơn. Tôi nghĩ, tôi thân là tác giả của nguyên tác, nếu thuê Linh tiểu thư được, chắc hẳn là cũng đuổi việc Linh tiểu thư được.”
Vài vị lãnh đạo bị lời này của cô làm cho sửng sốt, đồng thời nhìn về phía hai người. Trần Chí đã định làm vậy từ lâu, bây giờ nghe vậy thì hứng thú đổi tư thế ngồi.
“Kỹ thuật diễn không thể nào tiến bộ chỉ trong một ngày được, nhưng không phải đã nửa tháng mười ngày rồi vẫn không thay đổi. Nếu sau này Linh tiểu thư vẫn không để tôi thấy được trách nhiệm và tâm ý của một người nghệ sĩ, tôi nghĩ rằng, chuyện hợp tác của chúng ta cũng chỉ có thể dừng lại ở đây thôi.
Thư Nhiễm ưu nhã cong môi, gương mặt thanh tú chưa trang điểm nở nụ cười dịu dàng, nhưng lời nói lại rất nghiêm túc, khí chất lạnh lẽo quanh người khiến người khác lo lắng.
Đôi tay rũ ở hai bên của Linh Tư hơi siết lại, không cứng cỏi nữa, môi đỏ mấp máy, rén hỏi: “Cô, cô không sợ bị tổn thất à?”
Thư Nhiễm cười chậm rãi, lời nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Tôi cho rằng đây không phải chuyện Linh tiểu thư phải lo đâu.”
Linh Lung ngước mắt lên rồi lại rũ mắt xuống, thấy có chút buồn cười, những người đứng cạnh nghe câu này xong đều cười khẽ rồi lại làm tiếp chuyện của mình, như thể câu nói uy hiếp của Linh Tư không hề ảnh hưởng đến ai cả.
Xem ra đúng là Linh Tư không tìm hiểu kỹ rồi. Không nói đến việc Thư Nhiễm là một tác giả nổi tiếng, tiền bản quyền mỗi năm bao nhiêu, chỉ cần kể đến người đàn ông bất phàm đứng sau cô ấy là biết, mua cả đoàn phim cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Sau đó, Thi Di thấy Linh Tư “mặt đỏ rồi lại trắng”, cảm giác khỏi cần nói, đã quá pepsi ơi!!
Lúc trả lời tin nhắn của Trình Tư Hạo, Linh Lung hiếm khi hóng hớt drama:
“Em nghe nói đại thiếu gia Tiêu đến Giang Tân à?”
Khi Trình Tư Hạo đọc tin nhắn này thì mày nhíu lại, đầu tiên là trong lịch sử trò chuyện của anh và phu nhân của mình vậy mà lại xuất hiện “giai” khác, lại còn là tin nhắn thoại, anh không hề khách khí đánh giá:
“Không ổn rồi.”
Lưu Hoài đứng trước bàn làm việc chờ Trình tổng phê duyệt tài liệu, nghe những lời này xong, hoang mang nhưng vẫn cố giữ nguyên biểu cảm vô cảm trên mặt, chưa nói chữ nào.
Sau đó thấy sếp tiếp tục bình tĩnh gõ chữ trả lời: “Ừm.”
Lúc Linh Lung nhận được tin nhắn này thì hơi bất mãn nhíu mày, không phải người này thông minh lắm à, chẳng lẽ lại không không cô nhắn vậy có ý gì, nói nhiều hơn một hai câu cũng không được hả, bật mí nội tình xíu cũng được mà.
Bĩu môi, còn muốn trả lời gì đó, điện thoại liên tục rung lên khiến cô nhìn vào thông báo ở góc trái màn hình, một số “10” chói lọi….
Nhắn nhiều như vậy, Linh Lung đúng là phục Triệu Đình Nhiên rồi.
Cô phản hồi, click mở giao diện của Triệu Đình Nhiên lên, tất cả tin nhắn đều hỏi cô đã xem video đó chưa.
Video?
Linh Lung lướt lên trên, bây giờ mới nhớ đến video phỏng vấn mãi mà tải không nổi Triệu Đình nhất định phải để cô xem.
Đoàn phim hơi ồn ào, các bộ phận chuẩn bị quay lại lần nữa, mấy người đứng phía sau camera đang bàn bạc về chuyện liên quan đến quay phim, dù sao cô cũng không giúp được gì, nói Thi Di trông coi chuyện trang phục chút rồi đứng dậy đi đến phòng nghỉ.
Trình Tư Hạo ở bên kia thấy màn hình hiển thị “Đối phương đang nhập tin nhắn” lại biến thành ba chữ “Trình phu nhân”, giao diện tin nhắn dừng lại ở tin nhắn “ừm” không có chút cảm xúc nào của anh. Bỏ cây bút xuống, cô đang kháng nghị với anh trong im lặng đấy à?
Lưu Hoài xác định sếp đã nói chuyện phiếm xong, bây giờ mới báo cáo: “Tổng tài, 7 giờ tối có một chương trình kinh tế tài chiếm phát sóng vào buổi tối muốn phỏng vấn ngài, hỏi ngài có thể bỏ ra nửa giờ không.”
Chuyện này cũng khỏi cần suy nghĩ, trực tiếp từ chối, khỏi cần nói đến việc đến đây báo cáo với anh, nhưng hôm nay....
Trình Tư Hạo nhíu mày, nhìn trợ lý khác thường của mình, đôi môi mỏng dưới mũi cao khẽ nhếch: “Có lý do gì không thể từ chối à?”
Lưu Hoài chịu đựng ánh mắt dọa người kia, gật đầu, nhắm mắt, lấy điện thoại đang cầm trên tay ra: “Tổng tài, ngài xem video này trước đi ạ.”
Linh Lung vừa bật video đó lên, màn hình đen trong hai giây, sau đó cô gái mặc bộ đồ vest màu trắng trên màn hình xuất hiện khiến ánh mắt cô cứng đờ: Tô Nhã Hành?
Sao Triệu Đình Nhiên lại bảo cô xem cái này?
Lúc này trong phòng nghỉ không có ai, âm thanh vì không mang tai nghe nên phát ra khá rõ ràng trong phòng nghỉ.
Vài phút mở màn, người dẫn chương trình nói về phương hướng phát triển của D.Y những kinh nghiệm tâm đắc ở nước ngoài.
“Trước mắt D.Y có dự định phát triển thêm, đã chuẩn bị thỏa đáng về tài chính và những chuyện dự trù.”
Mái tóc sẫm màu gợn sóng của Tô Nhã Hành rũ xuống cổ, hai lọn tóc xoăn được cắt tỉa tỉ mỉ buông xuống hai bên tai, mascara màu nâu, phấn highlight trên mí mắt lấp lánh, làm hiện lên vẻ đẹp đầy đặn và sáng bóng.
Eyeliner màu đen phối hợp với lông mi rất đẹp, lông mi được chuốt lên cong vút, ở dưới mí mắt đẹp mê người, đôi môi đỏ anh đào nở nụ cười tiêu chuẩn, gương mặt càng thêm thần thái.
Cô mang đôi giày cao gót màu đen, rất hợp với bộ đồ vest màu trắng, vừa không mất đi vẻ sang chảnh của nữ doanh nhân, lại làm nổi bật vẻ bề ngoài gợi cảm mê người của cô.
Ngồi trên chiếc ghế sô pha màu đỏ đối diện với người dẫn chương trình, hai chân gác chéo lên nhau nghiêng về một bên, đôi tay để lên đầu gối, nhìn vừa ưu nhã vừa cao quý.
Người dẫn chương trình thấy thú vị, tiếp tục đặt câu hỏi: “Không biết cụ thể là phát triển ở phương diện nào vậy? Tô tổng có tiện tiết lộ một chút không?”
Tô Nhã Hành nhẹ nhàng nhấp môi: “Phương hướng cụ thể tạm thời không tiện tiết lộ, chỉ có thể nói rằng chúng tôi đã tìm được bên hợp tác rất tốt, đã đàm phán về bước tiếp theo của kế hoạch rồi.”
Bên hợp tác?
Linh Lung nhớ đến câu nói cô nghe thấy ở công ty lần trước: “Trình tổng, Tô tổng của D.Y ngày mai sẽ về nước, hẹn ngài ăn tối đêm nay, muốn bàn bạc với ngài về vấn đề của miếng đất Quốc An kia.”
Có vẻ như bên hợp tác đó là L.E rồi.
Nếu đúng như cô đoán, vậy thì tiếp theo…
“Hửm? Bên hợp tác rất tốt, chắc là không có nhiều công ty ở Tương Hải có thể sóng vai với D.Y đâu nhỉ.”
Quả nhiên, Linh Lung cười châm chọc, nghe người chủ trì liệt kê ra tên của vài công ty với Tô Nhã Hành trong video.
“Vậy thì xem ra, bên hợp tác với D.Y là L.E đứng đầu Tương Hải của chúng ta rồi?”