Linh Lung gọi điện cho Giả Đình Đình, người đại diện của cô ấy là Cảnh Ngưng nghe máy, nói là đã ngủ, hạ sốt rồi, cô không cần lo lắng nữa.
Về đoàn phim lấy hành lý, buôn chuyện với Thư Nhiễm và Trần Chí vài câu, lúc về đến nhà đã gần 8 giờ, hôm nay đoàn phim hết việc sớm.
Sau khi tắm bằng nước nóng, rót một ly nước trái cây, bây giờ Linh Lung mới rảnh rang nằm trên giường cầm điện thoại.
Một loạt tin nhắn chưa đọc, Linh Lung bấm vào cửa sổ chat nhiều thông báo nhất của Triệu Đình Nhiên, mười mấy cái tin nhắn phía dưới đều là icon “mau rep lại đi”, cô quen rồi, nhanh chóng kéo lên trên cùng.
“Chị gái ui, được lắm nha, hôm nay lại lên hot search nữa rồi, không tệ không tệ, cuối cùng cũng lộ mặt!”
“Thấy trên Weibo ai cũng khen mày, sao sao, chồng mày có nghĩ cưới được một người như mày là phúc tu ngàn kiếp không hả?”
“Còn mày nữa, bây giờ có hối hận vì không vào giới giải trí không cưng, có phải thấy mình đang bị vùi dập hong?”
Linh Lung kiên nhẫn đọc từng cái, chắc bây giờ nó vẫn chưa ngủ, trực tiếp gửi tin nhắn thoại qua:
“Thế mày có nghĩ là có một người bạn như tao, đúng là phúc mày tu được từ kiếp trước hong?”
Năm phút sau Triệu Đình Nhiên mới trả lời cô:
Mắc ẻ.
Linh Lung đỡ trán, quyết định không trả lời nữa.
Trình Tư Hạo ở bên kia vừa lo xong, cầm áo khoác chuẩn bị chạy lấy người, cuối cùng trong ba người chỉ có mỗi mình Kỷ Thanh uống quá nhiều, trái với hai người ‘cáo già xảo quyệt’ này, trong mắt cả hai thiếu điều viết hai chữ “tỉnh táo” lên.
Kỷ Thành nằm sải lai trên sô pha bỗng nhiên ôm bình rượu đứng lên: “Đi cái chi mà đi, mấy người, hai người tính tiền đi, tôi không thanh toán hóa đơn giùm đâu!”
“Ông đây đỗ nghèo khỉ rồi, dạo này còn bị trong nhà hạn chế quẹt thẻ nữa, tôi, tôi không có tiền à nha!”
Anh nghiêng qua trái rồi nghiêng qua phải, nói chuyện cũng ngắt quãng, mặt đầy men rượu, mắt muốn mở ra cũng không nổi.
Trình Tư Hạo cũng không muốn so đo với anh ta, thanh toán hóa đơn?
Đôi môi mỏng dưới ánh sáng mờ ảo cười gian tà, Trình Tư Hạo nhìn Tiêu Sầm cũng đang chuẩn bị chạy lấy người: “Vị hôn thê của cậu làm vợ tôi lộ mặt, đơn này cậu thanh toán đi.”
Tiêu Sầm không hề yếu thế, phản kích lại: “Người phụ nữ của tôi đưa vợ cậu lên hot search, đơn này cậu thanh toán đi.”
Cuối cùng, Kỷ Thanh chỉ mơ mơ hồ hồ nghe người phục vụ nói một câu khi đỡ anh dậy, “Kỷ thiếu gia, đã gọi xe cho ngài rồi ạ.”
Anh vẫn chưa lấy lại được lý trí, há mồm hỏi: “Hóa đơn thì sao?”
Người phục vụ sửng sốt, sau đó trả lời: “Trình tiên sinh đã dặn phải đưa ngài về ạ.”
Chỗ này là do Trình tiên sinh mở mà? Ai dám nói Trình tiên sinh đi thanh toán hóa đơn chứ?
…………
Tối hôm qua Linh Lung ngủ muộn, may mà buổi sáng có đặt báo thức, rửa mặt chải tóc đơn giản chút rồi đến đoàn phim.
Cô nhìn quanh một vòng, không thấy Giả Đình Đình, đoán chừng một là chưa ngủ dậy, hai là về Tương Hải rồi.
Vì phải quay những cảnh bổ sung của nữ phụ, Linh Tư nói 9 giờ sáng máy bay sẽ đến nơi. Bây giờ mấy người đạo diễn, nhà sản xuất và Thư Nhiễm đang ngồi nghiên cứu kịch bản tiếp theo.
Khi Thư Nhiễm nhìn thấy cô, vẫy vẫy tay, ý bảo cô qua đây.
Lúc thấy vị trợ lý nhỏ kia của Giả Đình Đình, Linh Lung liền hỏi vài câu về tình trạng hiện tại của Giả Đình Đình.
Nhưng sốc vãi mèo là,
“Bây giờ chị Đình Đình không có ở phim trường ạ.”
Linh Lung: “Về Tương Hải rồi à?”
“Không ạ.”
Mày đẹp của Linh Lung nhíu lại: “Vậy đi đâu thế em?”
Trợ lý nhỏ ấp a ấp úng, hơi do dự, Linh Lung mơ hồ đoán được chuyện gì, cũng không làm khó cô ấy nữa, vẫy vẫy tay, “Được rồi, em dọn hành lý của cậu ấy đi.”
Nhìn kiểu này, chắc Tiêu đại thiếu gia tự đến đây bắt người rồi.
Trước mắt thì kịch bản chỉ còn một đoạn ngắn ở đô thị nữa, chủ yếu là nam chính Phương Nhất Chu tìm kiếm, sau đó tình cờ gặp nhau. Nhưng lúc đó bên cạnh Chu Tuệ đã có một người khác, mà nữ phụ Triệu Oánh Oánh vẫn luôn ở cạnh Phương Nhất Chu, nhưng cũng chả thay đổi được gì cả. Kết quả của câu chuyện xưa là ba người rẽ hướng đi trên ba con đường khác nhau, Chu Tuệ kết hôn với tâm thế thoải mái, Phương Nhất Chu tiếc nuối rời đi, Triệu Oánh Oánh dự lễ kết hôn với ý muốn chúc phúc.
Người đóng vai chồng của Chu Tuệ là một cậu thanh niên tên Lý Gia Ngọc, dù không hot lắm, nhưng vì trước đó đóng phim điện ảnh được Trần Chí liếc mắt nhìn trúng, sau đó phim truyền hình hay điện ảnh nào của Trần Chí cậu ta cũng làm khách mời.
Như lần này, cảnh ở đô thị là cảnh cậu ta chiếm spotlight, dù không phải xuất hiện quá nhiều, nhưng vì là nửa kia tương lai của nữ chính Chu Tuệ nên sẽ để lại ấn tượng sâu sắc với người xem.
Chưa kể trong lễ cưới còn có cảnh hôn của hai người.
9 giờ mười lăm phút, Linh Tư đến nơi, lúc gặp Linh Lung dù không còn kiêu căng ngạo mạn như trước, nhưng rõ ràng ánh mắt vẫn lạnh lùng. Ban đầu hai người cũng không hợp nhau nên cũng chẳng có mấy người để ý, nhưng lần này đã biết được thân phận của Linh Lung, phần lớn đều một cung hai kính với cô.
Linh Tư, chẳng qua là ngoài mặt đối phó cho có thôi.
Lúc Linh Tư diễn không có gì bất ngờ xảy ra, lại NG vài lần, người ở phim trường không che giấu gì nữa, trực tiếp thì thầm sân si, bây giờ lại là mùa hè, một cảnh mà lại tốn quá nhiều thời gian, nhân viên công tác ít nhiều gì cũng bực bội, thiếu chút nữa muốn đến trước mặt vả Linh Tư sml.
Linh Lung đang nhắn tin với Triệu Đình Nhiên, Triệu Đình Nhiên gửi cho cô một video trên Weibo, tức giận nói cô nhất định phải giữ một cái đầu lạnh xem hết. Mạng trong phim trường không tốt lắm, điện thoại Linh Lung tải cả nửa ngày vẫn chưa xong.
Thư Nhiễm ngồi sau camera, đột nhiên đứng dậy gọi cô qua, cô tiện tay tắt điện thoại rồi để lên bàn, không ai quan tâm đến video phỏng vấn đệm một giây trước cả.
“Sao thế?”
Linh Lung đến đứng phía sau mọi người, ở dưới đất trong phim trường toàn là dây điện, cô tìm một chỗ trống, đúng lúc Thư Nhiễm đưa cho cô một chiếc ghế nhỏ.
“Xem thử đi.”
Trên màn hình, Triệu Oánh Oánh đứng đối diện nam chính hét to, hỏi đi hỏi lại “Vì sao” “Vì sao”?
“Tại sao cậu không thể thích tớ?”
“Tại sao cậu không bao giờ quên được cô ấy?”
“Tại sao sau khi cậu nói muốn tớ ở cạnh cậu rồi mới nhận ra người cậu thích là Chu Tuệ?”
Phương Nhất Chu để mặc cô trút giận, thờ ơ để mặc cô ném đồ đạc vào người mình. Trình Oánh Oánh thích anh bốn năm, anh từ chối bốn năm, cũng đã đợi Chu Tuệ bốn năm.
“Cắt!”
Giọng nói của Trần Chí mang theo sự thỏa hiệp, sau đó nói tiếp: “Nghỉ mười phút trước đã.”
Lúc nói xong mới nhìn về đây: “Sao rồi?”
Phó đạo diễn cũng cho là tạm được, nhìn kiểu này chắc đã phát huy hết trình độ rồi, dù sao trước khi diễn cũng đã nhỏ thuốc nhỏ mắt, lúc quay cảnh Linh Tư khóc giả cũng không pha ke (fake) lắm.
Thư Nhiễm không phát biểu ý kiến ngay, nhấp nhẹ môi hỏi Linh Lung: “Cậu thấy sao?”
Trần Chí và vài phó đạo diễn cũng nhìn sang Linh Lung, ý nói: “Trình Tư Hạo là người đầu tư lớn nhất của bọn tôi, dù là nhà thiết kế hay bà chủ, cô đều có quyền nêu ý kiến.”
Linh Tư đang uống nước ở một nơi xa để ý đến đây, những ngón tay cầm bình nước khoáng hơi siết chặt, đồng tử co rút hoảng loạn.
Dù sao bây giờ, cô ta thật sự không hiểu gì về Linh Lung cả.
Linh Lung xem cảnh quay lúc nãy, cũng không do dự, trực tiếp nói ra điểm chính: “Cũng là vấn đề đó, tình cảm cá nhân của Linh Tư quá lớn, không nhập tâm vào vai diễn, cô ấy hiểu nhân vật này với tư cách là suy nghĩ trong cuộc sống của mình, không phải là suy nghĩ của vai diễn Triệu Oánh Oánh mệt mỏi như muốn sụp đổ.”
Linh Lung không biết bọn họ thật lòng hay chỉ phụ họa, sôi nổi gật đầu: “Chính xác, đúng là vấn đề này.”
Cô và Thư Nhiễm liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt như muốn nói: “Vậy sao lúc nãy không nói đi?”
Chỉ có mình Trần Chí sờ cằm suy nghĩ sâu xa, như đang quyết định chuyện gì trọng đại lắm.
Mười phút sau, các bộ phận khác chuẩn bị bắt đầu quay, Trần Chí vốn phải ra lệnh bỗng nhiên nói: “Như vầy đi, Linh Lung, cảnh lúc nãy cô diễn mẫu lại.”
Cả trường quay: “....”
Là sao trời?
Vài người phó đạo diễn anh nhìn em em nhìn anh, đều bất ngờ với tình huống phát sinh này.
Ngay cả Linh Lung cũng ngu ngơ: Để cô diễn?
Cô nhìn về phía Trần Chí, mặt đầy dấu chấm hỏi: Ông chắc chứ?
Linh Tư đã chuẩn bị tốt để lên sân khấu lại lần nữa sắp lên cơn tức giận, đôi tay rũ ở hai bên nhẹ nhàng run rẩy, khuôn mặt được trang điểm kiểu học sinh bây giờ trở nên lạnh lẽo, hai mắt nhìn chằm chằm vào một hướng, hàm răng cắn vào môi dưới, những đường nét đẹp đẽ trên gương mặt căng ra vì tức giận.
Thư Nhiễm là người duy nhất đoán trước được chuyện này trong những người ở đây, cô trả lời thay Trần Chí: “Thử đi, cậu không cần diễn thật, chỉ làm mẫu thôi.”
Từ những câu nói trước đó của Linh Lung, cô đã biết, Linh Lung đúng là thích hợp hơn.
Nhưng câu này phải để đạo diễn Trần Chí tự nói ra mới được, nếu không bọn họ sẽ nói cô xu nịnh.
Trần Chí nổi tiếng “công tư phân minh”, làm việc rất tỉ mỉ, tuyệt đối sẽ không để tình cảm cá nhân nào xen vào. Hơn ai hết, ông mong rằng những tác phẩm của ông sẽ để lại cho người xem ấn tượng “tuyệt vời và đáng nhớ”.
Linh Lung do dự vài giây, cuối cùng gật đầu trong ánh mắt mong chờ của Thư Nhiễm. Thậm chí không cần nhìn, cô cũng đã cảm giác được ánh mắt đầy oán hận của Linh Tư.
Linh Lung đọc kịch bản và vài lời thoại, chỉ diễn đơn giản vài phút với Phương Nhất Chu. Lúc Trần Chí hô “các bộ phận chuẩn bị” thì hít sâu một hơi, khẩu lệnh “action” vừa được nói ra, cô lập tức nhập vào nhân vật.
“Oánh Oánh,” Phương Nhất Chu đứng trước chiếc cửa sổ trong phòng ký túc xá của anh, trước mặt có một chồng sách, ở giữa là chiếc sách được in tựa đề bốn chữ “Toán học cấp ba” to đùng được giữ gìn nguyên vẹn.
Dưới chiếc thẻ kẹp sách màu đỏ, một bức thư màu hồng nhạt hơi lộ ra. Đó là bức thư tình đầu tiên mà năm đó Chu Tuệ trộm kẹp vào sách toán của Phương Nhất Chu.
“Cậu biết đấy, bốn năm rồi, chắc cậu cũng đã mệt.”
Giọng nói trầm thấp có chút mệt mỏi của anh vang lên bên tai Triệu Oánh Oánh, vừa dứt lời, nước mắt tích tụ ở khóe mắt của Linh Lung trào ra, dính vào lông mi đen nhánh của cô, từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Tớ không tin!”
Triệu Oánh Oánh như thể đã sụp đổ, đầu tiên là xoay người đóng sầm cửa lại, tiếng vang rất lớn khiến Phương Nhất Chu trầm mặt xoay người, giọng nói nghiêm túc: “Triệu Oánh Oánh, đừng làm loạn!”
Cô cầm chiếc gối trên mép giường, đôi tay nâng lên, động tác muốn ném vào Phương Nhất Chu vì cái cúi đầu chịu đựng của anh mà dừng lại.
Cô nhắm mắt, “A” một tiếng, ném chiếc gối xuống đất. Người đàn ông này, cô đã yêu bốn năm, cuối cùng đến bây giờ, vậy mà vẫn không từ bỏ được.
Cô suy sụp lui về phía sau, cắn chặt môi dưới, không nói lời nào, như thể nếu bây giờ cô chỉ cần mở miệng nói một chữ thì nghĩa là cô nhận thua. Vì bị đả kích đột ngột, cô dựa vào cây sắt ở mép giường, nước mắt không nhịn được chảy xuống từng giọt, giơ tay lên muốn che lại bộ dạng rối bời này, nửa người trên run rẩy vì cảm xúc trong lòng, nhìn có vẻ thản nhiên, thế nhưng cô đang dồn hết sức lực cơ thể lên cây sắt.
Trong đôi mắt của Triệu Oánh Oánh là sự trách móc, chỉ trích sâu sắc với Phương Nhất Chu, còn có sự đau khổ vì chờ đợi trong nhiều năm. Mà điều buồn cười nhất là, dù có như vật, đến bây giờ cô vẫn yêu người đàn ông chưa từng quan tâm đến cô này hết lòng.
Những cảm xúc phức tạp ấp ủ đan xen nhau, cuối cùng cũng khiến cô bùng nổ: “Tại sao?”
Cô có chút buồn cười chậm rãi đưa tay lên, so với sự điên cuồng ban nãy, bây giờ lại bình tĩnh đến đáng sợ:
“Tại sao cậu không thể thích tớ?”
“Tại sao cậu không bao giờ quên được cô ấy?”
“Tại sao sau khi cậu nói muốn tớ ở cạnh cậu rồi mới nhận ra người cậu thích là Chu Tuệ?”
Ba câu tại sao liên tiếp, hai câu đầu giọng điệu vẫn không lớn lắm, mãi đến câu cuối cùng, cô đột nhiên ôm đầu hét to, giọng nói sắc bén khiến tai Phương Nhất Chu chấn động. Dường như cục đá luôn đè lên tim khiến cô thở không nổi nhiều năm nay, bây giờ ra sức lấy nó ra, mạnh mẽ ném về nơi nó vốn thuộc về.
Những câu đó như đã tiêu hao hết sức lực của cô, đôi tay cô ôm lấy đầu gối, thấy bản thân thật buồn cười, có chút bi thương. Cô cứ lẳng lặng ngồi xổm trên đất như vậy, không nói câu nào, cũng không cười, chỉ khóc, trừ nước mắt ra cũng chỉ có sự khô khốc.
Cuối cùng, Triệu Oánh Oánh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về người đàn ông thờ ơ từ đầu đến cuối, trong đôi mắt đỏ bừng mang theo sự kiên định, “Phương Nhất Thuyền.”
Cô gọi nhỏ tên anh, ba chữ từng giúp cô vượt qua một năm khó khăn đó, bây giờ lại xé nát sự kiêu ngạo trong những năm tháng đáng tự hào nhất của cô.
Cậu bạn tên Phương Nhất Chu này, là người đầu tiên cô thích, thanh xuân ấy thật tươi đẹp và ngây thơ biết bao.
Phương Nhất Chu nhắm chặt mắt lại, miệng mấp máy, chỉ nói hai chữ: “Xin lỗi.”
Triệu Oánh Oánh buồn cười lau đi nước mắt đang chảy xuống mũi, chống cây sắt từ từ đứng lên. Cô chăm chú nhìn người đó, không phải muốn khắc sâu dáng hình của anh vào đầu, mà là muốn hoàn toàn bỏ đi những ấn tượng đầu tiên về người tên Phương Nhất Chu này.
Bên ngoài có người đang tra chìa khóa vào, Triệu Oánh Oánh cười nhẹ, nước mắt dường như đã chảy ngược vào trong, bạn cùng phòng vừa mở cửa ra chỉ nghe thấy câu nói nhẹ nhàng: “Thật ra trong ba người chúng ta, cậu mới là người đáng thương nhất.”
Cô ngẩng đầu, ngay cả khi không còn sức lực nào, cũng cố gắng chạy khỏi đó bằng mười bước cuối cùng.
Giờ đây, cô đã thật sự bỏ cuộc….