“Là thật, mấy ngày nay ba không chịu đựng được, ra đi với dì Quách rồi.”
Một câu không thể nhẹ nhàng hơn lại hoàn toàn lấy đi cọng rơm cuối cùng trên tay Linh Tư, nước mắt cố tích ở khóe mắt không nhịn được, tóc tóc một tiếng rơi xuống, cắn chặt đôi môi run rẩy nhưng lại bất lực. Cô ta như thể đang ở trong ánh sáng đột nhiên lại tiến vào bóng đêm, không nhìn được, không thấy gì, cũng không muốn nhìn thấy nữa.
Linh Lung không biết nên miêu tả giây phút đó như thế nào, nhưng đa phần không phải là bi thương, mà là sự hối hận vô tận.
Cuối cùng lúc Linh Tư rời đi, nhìn bóng dáng của cô, đột nhiên dùng hết sức lực gọi một tiếng: “Chị.”
Cả người Linh Lung đờ ra, dù lời muốn nói đã đến bên miệng, nhưng cũng không quay đầu lại, trên hành lang trống vắng quanh quẩn câu nói vô lực và tái nhợt của Linh Tư: “Thật xin lỗi.”
Lúc ra ngoài, Trình Tư Hạo đứng ở bên cạnh chiếc xe chờ cô, trợ lý Lưu Hoài biết điều đi ra xa.
“Nói chưa em?”
Nhìn đáy mắt màu đỏ của cô, Trình Tư Hạo xoa đầu cô.
“Rồi ạ,” Linh Lung gật đầu vươn tay ra, cười nhẹ nhàng: “Chắc đây là cảnh ba muốn nhìn thấy.”
Bên ngoài nghe đồn chuyện mất tích cũng thế, nói ông đã qua đời với Linh Tư cũng thế, nhưng thật ra, Linh Quốc Cường bây giờ rất mạnh khỏe, đã đi đến một đất nước khác.
Ngày đó, Linh Lung nhìn chằm chằm vào cửa kho hàng không chớp mắt, đã chuẩn bị sẵn sàng nếu hai người đó xảy ra chuyện gì, cô sẽ làm gì thì đã thấy Trình Tư Hạo cõng Linh Quốc Cường đang hôn mê ra.
Linh Quốc Cường vốn đã chuẩn bị sẵn để chết, Quách Hưng Mai là sai lầm mà ông phạm phải cả đời này, chỉ có mình ông mới có thể đền bù được. Sau khi đẩy Linh Lung ra, ông đã không còn tâm nguyện gì nữa, chỉ lẳng lặng đứng một chỗ nhìn hành động điên cuồng của Quách Hưng Mai.
Nhưng không chú ý đến một ván gỗ rơi xuống ở trên đầu, nện thẳng xuống đầu ông. Nhưng trong cái rủi có cái may, lúc nện xuống cũng đã đụng trúng thùng nước bên cạnh, thùng nước đổ ra, ngọn lửa chỉ bén lên ở xung quanh, vẫn chưa hoàn toàn bùng đến đây.
Vết thương được chăm sóc trong khoảng một tháng đã hoàn toàn hồi phục, quan hệ của hai cha con không còn cứng nhắc như trước kia nữa, Trình Tư Hạo cũng tỏ vẻ ông có thể trở về Linh thị bất cứ lúc nào.
Nhưng Linh Quốc Cường vừa trải qua chuyện như vậy, đã không còn để bụng thứ đó từ lâu, không thèm để ý xua xua tay: “Không sao, giao cho người trẻ tuổi các con đi.”
Linh Lung vốn dĩ cũng không muốn làm ông nhọc lòng nữa, cố ý ngỏ lời sống chung với ông, nhưng Linh Quốc Cường tự thấy mình không còn mặt mũi nào nữa, chỉ có một yêu cầu: “Ra ngoài đi, ba muốn đến thành phố đã đến cùng với mẹ con. Nhiều năm vậy rồi, cũng đã quên mất, dù sao cũng phải nhớ ra một ít, nếu không đến lúc đi gặp mẹ con thì không biết nên nói gì.”
Mũi Linh Lung đau xót, thấy nếp nhăn trên mặt và đầu tóc đã bạc trắng của Linh Quốc Cường, lần đầu tiên nhân ra không phải là ba không thân cận với cô, thật ra cô cũng đã không nhìn kỹ ba mình từ lâu lắm rồi.
“Về Linh Tư…”
Linh Quốc Cường chen vào nói trước: “Đừng nói chân tướng ra, nói với con bé rằng ba ra đi với mẹ nó rồi.”
Bây giờ ông cũng không biết nên đối mặt với Linh Tư như thế nào, không thể mang theo bí mật này cả đời, Linh Tư cũng không thể nào không biết đến sự thật này mãi. Đến lúc đó, vết sẹo này lại rách ra lần nữa, máu sẽ lại chảy đầm đìa.
Có đôi khi phải nhẫn tâm đau xót, qua nỗi đau đó, ta sẽ không còn sợ hãi mất đi thứ gì nữa, vì đã trải qua chuyện sâu sắc nhất rồi.
Có lẽ Linh Quốc Cường sẽ trở lại, cũng có lẽ không, nhưng Linh Lung nghĩ rằng, kết cục đơn giản như bây giờ là tốt nhất đối với Linh Tư.
Người một nhà bọn họ quanh đi quẩn lại, lại không ngờ rằng cuối cùng vì duyên cớ của Quách Hưng Mai, cô bắt tay làm hòa với Linh Tư.
…………
Một tuần sau buổi họp báo, 《 Chưa từng 》được khởi chiếu, bộ phim vàng được chiếu vào khung giờ vàng, phim này muốn không hot cũng không được.
Vừa chiếu hai tập, chỉ trong vòng hai giờ, trên mạng đăng tin lượt xem đã hơn trăm triệu, đồng thời rating còn đứng nhất bảng xếp hạng.
Giả Đình Đình, Hạ Nghiên và Tôn Tiệp Băng, ba người phối hợp với nhau, hơn nữa đây còn là kiệt tác của Thư Nhiễm, lực ảnh hưởng vốn đã cao rồi, giờ còn phát sóng nữa nên liền dấy lên đề tài hot trên mạng.
“Má ơi, u là trời, không làm người ta thất vọng chút nào, giống y chang nguyên tác luôn!”
“Mong chờ quá đi! Không biết cái kết có giống nguyên tác không nữa.”
“Càng xem càng khó chịu, sao bây giờ trời, vừa muốn giống với nguyên tác, vừa không muốn giống.”
“Nếu Phương Nhất Chu có một cái kết mỹ mãn là tìm ra Chu Tuệ thì lại đi ngược với tiểu thuyết rồi, a a a, rối rắm quá đi, chỉ có thể nói một câu, kỹ thuật diễn của ba diễn viên đỉnh cao quá điii!!”
“Đình Đình với Băng Băng của tui đóng mỹ nữ vườn trường hợp quá xá!”
“Có cảm giác Giả Đình Đình đóng nhân vật nào cũng được luôn á!”
Dưới một loạt bình luận về cốt truyện, cũng có người âm thầm lên tiếng:
“Chẳng lẽ có mình tui chú ý tới trang phục của diễn viên trong phim hả!!! Đẹp vcl, không giống với mấy bộ phim vườn trường trước đây nha nha nha!!!”
“Quả là Two Secret, nhìn cảnh đầu với cảnh cuối kìa, chời má, trang phục đô thị nhìn rất gì và này nọ luôn!!!”
“Yêu rùi, yêu rùi, yêu bộ phim này quá rùi, diễn viên hay trang phục cũng vậy, đủ để tui quỳ xuống liếm màn hình 7749 lần!!!”
“Tui liếm gấp đôi!!”
…………
Bình luận như vậy nhiều vô số kể, Linh Lung chỉ nhìn thoáng qua cũng đã biết rằng, 100% bộ phim này sẽ xuất hiện ở lễ trao giải điện ảnh năm nay. Đến lúc đó, ắt hẳn ba người diễn viên chính, ai cũng lấy được cúp mang về.
Nhớ đến chuyện gì đó, híp híp mắt, Linh Lung lấy điện thoại, thích ý nằm trên sô pha, gửi cho Trình Tư Hạo một tin nhắn: “Sao nào, phim anh đầu tư lại hot rồi, ngồi trong nhà cũng lấy được tiền, có cảm giác gì không ta?”
Trình Tư Hạo đang họp, ánh mắt thấy điện thoại trên bàn sáng lên, khóe môi cong lên, những người đang báo cáo bên dưới lập tức dừng lại sau khi Lưu Hoài ra hiệu. Sếp không cho nhân viên xem điện thoại lúc đang họp, vậy mà mình lại lấy điện thoại ra xem….
Đương nhiên, lời này anh chỉ dám nói trong lòng thôi, ai dám nghi ngờ sếp chớ!
Tin nhắn gửi đi, rất nhanh đã được trả lời. Dù chỉ có tám chữ nhưng Linh Lung vẫn thấy được biểu cảm không hề để ý gì của người nọ khi trả lời tin nhắn:
Trình phu nhân, chắc em thì không ha?
Sau khi rời khỏi đoàn phim lần trước, Linh Lung liền bắt đầu sự nghiệp làm người đầu tư, chọn ra mấy bộ phim có tiềm lực không tệ mà Giản Dung đưa cho cô lần trước. Linh Lung chọn hai bộ phim điện ảnh, khi Trình Tư Hạo nhìn thấy thì không có ý kiến gì, Linh Lung cố ý làm nũng hỏi anh: “Chồng à, anh đoán xem tiền em rót vào phim sẽ đi đâu về đâu nào?”
Người nọ vẫn chưa trả lời trực tiếp, nhướng mày nói: “Không sao cả, cứ rải tiền thẳng tay đi, lời thì tính cho em, lỗ thì tính cho anh.”
Linh Lung giận hờn không quan tâm đến anh nửa tiếng. Cô chọn lựa kỹ càng lắm chứ bộ, đâu dễ thua lỗ thế.
Nhưng nói thì nói vậy, Linh Lung cũng không dám bất cẩn, từ việc đầu tư, chọn người cho đến quay phim, cô đều dồn tâm huyết vào từng bước một, hai ngày trước Thi Di cũng đã báo cáo với cô rằng, một trong hai bộ phim đã quay xong.
Đây là một bộ phim về một chuyến bay trên không trung, nội dung là trong một lần phi hành, vì có sự việc phát sinh ngoài ý muốn nên cơ trưởng phải đưa ra lựa chọn. Vì một linh kiện bị hư hao, trọng lượng của máy bay không chứa được nhiều người như vậy, phải giảm bớt 250 kg.
Nói cách khác, trong lúc phi hành, phải ném xuống thứ gì đó 250 kg.
Hay nói cách khác nữa, chỉ cần người có cân nặng 250kg nhảy xuống là giải quyết được vấn đề.
Hành lý được gửi vận chuyển trực tiếp, nhân viên trên chuyến bay này vốn cũng không nhiều lắm, cộng lại cũng không đủ 250 kg.
Để sinh tồn lúc cận kề cái chết như vậy, bản tính của con người hoàn toàn bại lộ, chỉ trích nhau, đẩy nhau, gào lên với nhau.
Cơ trưởng của chuyến bay này chủ động đứng ra, chọn gì thì không cần nói cũng biết.
Nhưng cân nặng của anh, chỉ có 75 kg.
Dù tập hợp thêm những vật nho nhỏ lại thì cũng mới hơn 200 kg, huống hồ giây phút gấp gáp như vậy, làm sao có thể tìm thêm từng cái được.
Mọi người nín thở, căng thẳng, hận không thể cúi đầu xuống đất. Không ai dám chủ động mở miệng, dù sao đi nữa, ai cũng sợ tên của mình đột nhiên được gọi lên.
Nhưng lúc ngẩng đầu lên, phát hiện người đàn ông kéo một cậu bé khoảng chừng mười mấy tuổi qua. Cậu bé có lẽ cũng 35 hay 40 kg gì đó, hai người công thêm vài đồ vật khác cũng đủ 250 kg.
Dù bản thân không muốn xông phô, nhưng ít nhiều gì cũng có chút không đành lòng, có người ý kiến: “Cơ trưởng, nó cũng chỉ là một đứa con nít thôi, sao anh…”
Có người sợ cơ trưởng đổi ý, nhảy ra kêu to: “Nói dễ nghe quá, bây giờ cũng chuẩn bị hết rồi, thế mày nhảy ra ngoài đi?”
“Mắc mớ gì tao phải ra, sao mày không ra đi?”
Có người nói: “Cha mẹ của đứa trẻ này đâu, sao lại nhẫn tâm thế này. Cơ trưởng cũng chưa hỏi cha mẹ của người ta, có biết người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đau lòng đến mức nào không?”
Trong cabin đầy tiếng cãi nhau, người đàn ông như thể không nghe thấy gì, vỗ đầu cậu bé, ngồi xổm xuống không biết nói gì với cậu. Cậu bé lúc nãy mặt còn đầy thắc mắc, bây giờ nở một nụ cười trong sáng, kiên định gật đầu.
Sau đó, máy bay bình an hạ cánh, trên máy bay, trừ cơ trưởng và đứa trẻ biến mất, những nhân viên còn lại không hề xây xác dù chỉ một cọng tóc.
Không ai nhớ đến người cơ trưởng đã hy sinh mạng sống của mình vì bọn họ, lúc hạ cánh, mọi người chỉ biết căm giận oán trách:
“Sao có thể ném một đứa bé nhỏ như vậy xuống chứ, đáng thương thật.”
“Ôi, cha mẹ của đứa trẻ đó biết được chắc phải đau lòng lắm.”
“Khó chịu thật đấy, quá nhẫn tâm rồi.”
Bọn họ nói với cảm xúc sợ hãi trong lòng, thậm chí tên của cơ trưởng cũng chưa nhớ kỹ, cũng quên đi trong giây phút sống còn như vậy, bọn họ cũng chỉ là một đám rùa đen, rụt đầu trốn tránh đến cùng.”
Vài ngày sau, TV và báo chí đưa tin, đã tìm được thi thể của hai người, sẽ đón về nước bằng hình thức vinh dự nhất. Sân bay ngừng làm việc trong ba ngày, tất cả nhân viên chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón cơ trưởng và cậu bé.
Đây là người nhà cao thượng nhất của bọn họ.
Cuối phim có hai cảnh. Trên tin tức công bố về chuyến bay, cậu bé kia tên là Chu Văn Vĩ, là người con duy nhất của cơ trưởng Chu Thành trong chuyến bay này.
Một cảnh khác, khi đó người đàn ông nói một câu bên tai đứa con của mình: “Con trai à, ba muốn đưa con đi làm một chuyện vĩ đại, con có muốn đi cùng ba không?”
Bộ phim kết thúc.
Không hề thừa ra một phút một giây nào, đến cuối cùng cũng không có cảnh của những hành khách đó, nhưng như vậy lại càng gợi được nước mắt từ tận đáy lòng của người xem.
Lúc trước Linh Lung chỉ cần nhìn thoáng qua đã cực kỳ xác định muốn đầu tư quay bộ phim này. Dù chỉ là một bộ phim cảm động, nhưng điểm khác biệt là plot twist hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, giống như một mặt tốt màu đen vẫn luôn bị chôn sâu của loài người vậy. Đến thời khắc phát hiện ra chân tướng, áy náy đến mức không nói nên lời.
Thi Di nhắn tin cho cô, hỏi có nên khởi chiếu bộ phim điện ảnh trong hai ngày này không.
Cô là người đầu tư lớn nhất của bộ phim, tổ đạo diễn tỏ vẻ dựa vào ý kiến của cô để quyết định.
Để đuổi kịp khung giờ vàng của 《 Chưa từng 》, dù hai bộ thuộc hai thể loại hoàn toàn khác nhau, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ bị ảnh hưởng, cô sẽ không chọn chiếu vào lúc này.
Nhàn nhã ở nhà mấy ngày, dù sao cũng không có việc gì làm, dứt khoát hẹn đạo diễn phim chọn thời gian để sau này thảo luận.
Đối phương trả lời rất nhanh, hẹn nhau ở một tiệm bánh ngọt. Đạo diễn cũng là con gái, hai người rất ăn ý nhau.
Tuổi hai người xấp xỉ, ban đầu mới nhìn thấy, Linh Lung đã bị hơi thở tài giỏi kia hấp dẫn, tám chuyện cỡ một tiếng, hai người mới nhớ đến thời gian.
Nói tạm biệt xong, đóng gói một phần đồ ngọt lại, Linh Lung trực tiếp lái xe đến trụ sở chính của L.E