Cô lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó bất đắc dĩ hỏi: “Anh trai, các anh chưa nói chuyện xong ạ?”
Trình Cảnh Triết im lặng, trực tiếp đáp lời, giọng nói mang theo vẻ bênh vực người của mình rõ rệt: “Đi, trút giận cho em nào.”
Đoàn người mắt to trừng mắt nhỏ, rốt cuộc là tình huống gì đây, đây là em gái của cậu ấy à?
Chưa bao giờ nghe nói Trình thị có một nam một nữ lúc nào hết.
Không dám dừng lại dù chỉ một giây, nhóm người mặc tây trang và giày da này lập tức nhấc chân đuổi kịp theo chàng trai.
Mộc Tĩnh Hàm còn chưa kịp phản ứng lại thì đã ngu ngơ bị đưa đến trước mặt người phụ nữ kia, nghe Trình Cảnh Triết ở bên cạnh lạnh giọng lên tiếng: “Đến nhầm phòng?”
Lưu Hoài đứng phía sau lập tức cung kính trả lời: “Không ạ, chính là chỗ này.”
“Ha,” Anh cười lạnh, trong hơi thở mang theo sự khinh miệt và châm chọc. Hai lần gặp nhau Trình Cảnh Triết đều rất dịu dàng và lễ phép, đột nhiên thấy dáng vẻ xa cách, lạnh lùng này của anh, Mộc Tĩnh Hàm thấy rất mới mẻ và độc đáo. Ngón tay cô bị Trình Cảnh Triết nắm lấy, cô gãi gãi lòng bàn tay của anh. Trình Cảnh Triết nhàn nhạt liếc mắt với cô, ý bảo đừng quậy.
“Ai đưa người theo vậy?”
Người phụ nữ lúc nãy còn ồn ào, bây giờ đã hoàn toàn ngây người, như thể bị dọa đến quên cả nói chuyện. Nói gì thì cô ta cũng là người từng trải, đột nhiên bị một chàng trai trẻ tuổi hù dọa, thực sự không phản ứng lại được.
Vừa định vén tóc rồi cười nhẹ nhàng thì tầm mắt lại chạm đến cô em gái trong sáng ở bên người đàn ông này, lập tức thở không nổi. Chắc là không phải đâu ha?
Một người đàn ông dáng người hơi béo, đầu thì hơi hói đứng ở đằng sau, mặt đổ mồ hôi tiến lên, không dám ngẩng đầu, chỉ thấy rất mất thể diện, giọng run rẩy: “Trình thiếu gia, thành thật xin lỗi. Họ Chu tôi không làm việc tốt, đưa người không biết quy tắc đến, làm phiền thiếu gia và….tiểu thư, phạm phải sai lầm.”
Nói xong thì đột nhiên hung dữ với người phụ nữ kia: “Còn nhìn cái gì mà nhìn, mau xin lỗi đi. Có mắt mà không thấy Thái Sơn, sao lại không biết quy tắc thế chứ.”
Ông ta hùng hùng hổ hổ, làm ra vẻ. Trình Cảnh Triết bị làm ồn đến đau đầu, nghe người phụ nữ kia xin lỗi cô nhóc ở bên cạnh. Anh híp mắt nhìn cô, như thể đang hỏi: “Em muốn thế nào đây?”
Mộc Tĩnh Hàm vốn không quan tâm chuyện này lắm. Ban đầu còn tưởng cô đi nhầm thật, hóa ra lại ồn ào một chuyến như thế. Dù cô ta không xin lỗi thì cô cũng không hùng hổ dọa người như vậy đâu, hơn nữa điều cô chú ý chỉ có một: “Mau ăn cơm thôi, chiều còn phải đi học nữa.”
Cả buổi sáng, không ăn được thịt kỳ nhông nướng, một viên chocolate làm sao giải quyết được vấn đề ấm no của cô chứ.
Trình Cảnh Triết thấy thế cũng không so đo nhiều, mắt lạnh nhíu mày: “Ra ngoài.”
Ý nói không cần giải thích nữa. Người đàn ông đưa người phụ nửa kia theo đã nhanh chóng biến mất. Những người bên cạnh trải qua đợt vừa rồi hơi run rẩy, không dám bất cẩn dù chỉ một chút.
Mẹ nó, muốn kiếm chút tiền từ Trình gia đúng là lấy mạng ra chơi đùa mà.
Vị trí chủ trì kia không cần nhiều lời, đương nhiên là để lại cho Trình Cảnh Triết. Mộc Tĩnh Hàm vốn muốn ngồi ở vị trí cô ngồi lúc nãy, nhưng Trình Cảnh Triết không chờ động tác của cô, trực tiếp dẫn người đến ngồi xuống cạnh cô.
Cô chớp chớp mắt, đến gần bên tai Trình Cảnh Triết, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ các anh không có sếp phó hay dạng vậy hả?”
Trình Cảnh Triết không hiểu vì sao lại nói đến đề tài này, nghe thấy cô thì thầm: “Nếu không sao em lại ngồi ở vị trí dành cho sếp phó thế này?”
“……”
Anh không nhịn được mà bật cười, rót một ly nước ấm đưa đến tầm tay cô, “Uống nước trước rồi hẵng ăn cơm.”
Trên bàn cơm, trừ một cô gái là cô ra, những người khác đều là đàn ông nói chuyện kinh doanh. Mộc Tĩnh Hàm uống một ngụm nước, giả vờ nghiêm túc nghe vài câu, cuối cùng phát hiện cô giống ba mình, hoàn toàn không hiểu gì cả. Cô bỏ cuộc, tập trung ăn cơm của mình.
Trình Cảnh Triết ngoài mặt thì nghe, nhưng lực chú ý vẫn đặt trên người cô. Vụ thu mua này cơ bản đã chắc chắn, bữa cơm này không quan trọng lắm, chỉ để hoàn thiện trình tự thôi.
Di động rung rung, Trình Cảnh Triết vô tình liếc nhìn tên hiện trên màn hình, khóe mắt nheo lại, nhẹ nhấp ly rượu cầm trong tay, sắc mặt càng có vẻ không quan tâm lắm.
Chu Cần, tên này hình như là của con trai.
Mấy người Chu Cần ăn cơm ở ngoài, lúc về lớp thấy cô chưa về, lại nghe thấy trong trường học có không ít người bàn tán, vốn định gọi điện hỏi cô nhưng lại không biết nên hỏi gì, hỏi như thế nào. Nghẹn nửa ngày, cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Cậu ở đâu thế, sắp đến giờ học rồi đó, khi nào mới về?”
Mộc Tĩnh Hàm xoa xoa tay, cầm điện thoại, nhanh chóng gõ vài chữ: “Đang ở ngoài ăn cơm, lát nữa về.”
Chu Cần ở bên này nhận được tin nhắn, vừa mới gõ một hàng chữ: Hay tớ đi đón cậu
Rồi lại xóa đi, lỡ như người đàn ông kia có ở đó thì sao?
Trước mặt xuất hiện một đĩa tôm mê người, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của Trình Cảnh Triết truyền đến tai cô: “Không thích ăn tôm à?”
Lúc còn nhỏ khi cô ở nhà anh, trừ chocolate ra, tôm cũng là món cô thích.
Không cần Mộc Tĩnh Hàm tự hỏi nữa, đôi đồng tử đầy ẩn ý của người nọ như muốn nói: “Thấy anh có thành ý không, hỏi thăm rõ ràng em thích gì luôn đấy, anh rất thích em.”
Thế nhưng, Mộc Tĩnh Hàm cất điện thoại, rối rắm cắn ống hút nhìn đồ ăn cô thèm muốn chết, rồi lại nhìn vị hôn phu tri kỷ ngồi ở bên phải. Nếu cô không muốn ăn thì phải làm sao?
Trình Cảnh Triết không biết rằng, cô nhóc này vào năm 5 tuổi lên cơn sốt cao, bị bệnh nặng, sau này khi khỏi hẳn không chỉ thân hình gầy đi hơn nửa, những món hải sản này cũng không động vào được nữa, ăn thì sẽ bị dị ứng, cả cánh tay nổi mẫn đỏ.
Vì thế, Triệu Đình Nhiên thường cảm thán: “Không biết đây có phải phúc của con không nữa. Con ăn ít mấy loại đồ bổ dưỡng này lại, giữ được dáng người cân đối, khuôn mặt béo đầy thịt nhỏ lại rồi.”
Nhưng Mộc Tĩnh Hàm cảm thấy lâu lắm rồi cô chưa động vào, chắc phản ứng không nghiêm trọng thế đâu. Hơn nữa, khó khăn lắm mới có được cơ hội, không thể để phí được. Một người độc thân từ trong bụng mẹ như cô cũng phải cảm nhận người đàn ông hoàn mỹ như trong tiểu thuyết chứ: Việc lột tôm này không phải là biểu hiện cơ bản nhất của một người bạn trai sao?
Tôm, cô muốn ăn, cũng muốn “lột”.
Thế là, Mộc Tĩnh Hàm không hề khách khí ngẩng đầu lên, thương lượng: “Hay là, anh lột nha?”
Mọi người trên bàn cơm: “……”
Lưu Hoài khụ khụ, nhận rượu người khác mời, sau đó quay sang Trình Cảnh Triết: “Thiếu gia, để tôi lột đi.”
Trình Cảnh Triết đầu cũng không nâng lên, thong dong ưu nhã xắn tay áo lên, giọng nhàn nhạt: “Không cần đâu.”
Không lâu sau, Mộc Tĩnh Hàm nếm được vị tôm ú nần đã phải nhịn rất nhiều năm rồi, chấm chấm nước sốt rồi nhét vào miệng. Cái miệng nhỏ của Mộc Tĩnh Hàm lẩm bẩm, cả miệng bị nhét phồng lên, dù dị ứng cô cũng chấp nhận, thèm chết rồi.
Ăn thêm vài miếng nữa, Mộc Tĩnh Hàm thấy không có phản ứng gì, tự an ủi bản thân, làm gì ghê gớm như vậy đâu.
Rượu đủ cơm no, Trình Cảnh Triết không ở lại, để Lưu Hoải ở lại xử lý hậu quả, anh còn muốn đưa cô nhóc này về trường nữa.
“Anh trai, lần này anh ở đây được mấy ngày thế ạ?”
Mộc Tĩnh Hàm đi cạnh anh, khuôn mặt vì hơi nóng trong phòng nên ửng hồng lên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp có vài phần hồn nhiên và vô tội của cô, rất quyến rũ.
Một tiếng anh trai mềm mại ngọt ngào kia, được đút no nên thỏa mãn thế à?
“Em muốn anh đi khi nào?”
Trình Cảnh Triết dừng bước, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Không biết cô nhóc này thêm anh vào Wechat từ khi nào, nhưng hai người ở trong danh sách của nhau nhiều năm như thế, giao diện cuộc hội thoại sạch sẽ như không hề có người này vậy.
Chỉ có một lần anh bày tỏ cảm xúc cho bài đăng là lần liên hệ duy nhất giữa hai người.
Anh nhìn thấy ảnh chụp của cô nhóc này trong vòng bạn bè, bởi vậy dù gương mặt này khác xa lúc còn nhỏ nhưng anh vẫn không quên.
Lần đầu tiên gặp nhau ở KTV, anh đã nhận ra cô rồi, nhưng cô lại không nhận ra anh.
Mộc Tĩnh Hàm nghe thấy câu này của anh thì rối rắm một hồi, sau đó nhận được ánh mắt hơi không vui của anh thì rất kinh ngạc: “Anh trai, chắc anh không tận chức tận trách thế đâu hay, bây giờ anh xem em là người nhà (vợ) của anh luôn rồi à?”
“……”
Trình Cảnh Triết vẫn không nhịn được, không nhẹ không nặng gõ vào trán của cô, sắc mặt hơi bất đắc dĩ: “Em nghe câu này ở đâu thế?”
Đương nhiên Mộc Tĩnh Hàm sẽ không nói là ở trong tiểu thuyết ngôn tình tổng tài đâu. Mấy cô gái ở trong đó chỉ cần dùng một ánh mắt thôi, người đàn ông đó đã lập tức hiểu ý rồi, đúng là yêu thương đến tận trời cao.
Hai người còn chưa đi đến cửa xe, bỗng nhiên Mộc Tĩnh Hàm thấy người mình hơi khó chịu, cơn ngứa ngáy trên cánh tay khiến cô không chịu được, dùng sức gãi vài cái.
Trình Cảnh Triết chú ý đến sự khác thường của cô, dừng chân lại, đứng ở cổng lớn, cúi đầu nhìn cánh tay của cô, “Khó chịu ở đâu?”
Mộc Tĩnh Hàm vốn cho rằng mình không sao, nhưng không ngờ lại tái phát bệnh trạng này.
Nhưng cô không dám nói thật là do mình ăn tôm, cái miệng nhỏ chu lên, giọng nói tủi thân phát ra từ trong miệng: “Anh trai, ở trong phòng nóng quá, nóng đến mức em nổi sảy luôn rồi?”
Vừa nhấc cánh tay lên, những mẫn đỏ hiện ra.
“……”
Lưu Hoài vừa mới bước lại gần dừng chân lại, thiếu chút nữa đã va phải cánh cửa cảm ứng tự động của nhà hàng. Gió lạnh len lỏi vào cổ anh ta, cơ thể của anh ta có vấn đề à? Mới nóng một chút là đã nổi sảy luôn rồi?
Đương nhiên Trình Cảnh Triết không tin chuyện ma quỷ mà cô nói, đôi mắt lo lắng vừa nhìn thoáng qua tay cô đã biết xảy ra chuyện gì: “Em không ăn được hải sản à?”
Đây rõ ràng là triệu chứng dị ứng.
Bây giờ Mộc Tĩnh Hàm cũng không rảnh quan tâm anh nói gì, mẩn đỏ đã lan đến cần cổ trắng nõn của cô, rất tương phản với làn da trắng ngần, rất rõ ràng.
Trình Cảnh Triết nghiêm túc nói với Lưu Hoài đứng ở phía sau: “Đến bệnh viện.”
Nói xong anh kéo tay cô, khống chế: “Kiên nhẫn chút nào, không được gãi.”
Đôi mắt của cô nhóc gặp chuyện này đã ngập hơi nước, nước tràn lan mênh mông, cô ngứa đến không chịu nổi rồi.
Lúc này Trình Cảnh Triết sẽ không trách cứ cô, huống hồ việc này vốn là do anh không tìm hiểu kỹ, là anh sơ suất.
Mộc Tĩnh Hàm dù khó chịu nhưng vẫn nhớ chuyện phải đi học, giọng nói nghẹn ngào, “Em chưa xin nghỉ.”
Trình Cảnh Triết trực tiếp cho Lưu hoài xử lý.
Tốc độ lái xe rất nhanh, cũng đã thông báo trước cho bệnh viện. Bác sĩ đứng chờ từ sớm, thấy tình trạng của cô thì lập tức kê thuốc, kiến nghị tiêm một mũi.
Mộc Tĩnh Hàm vừa uống thuốc xong, lập tức giơ tay, “Bác sĩ ơi, bác truyền nước từ từ cho con đi ạ.”
Trình Cảnh Triết vỗ vỗ tay cô, cất thuốc của cô vào bao, thấp giọng: “Sao lại tình nguyện truyền nước biển thế.”
“Truyền từ từ thì hưởng thụ hơn, còn được nằm ở đây 2-3 tiếng nữa. Kim tiêm kia thô quá, lỡ trôi tuột vào trong luôn thì sao?”
“……”
Bác sĩ cũng cạn kiệt ngôn từ. Bộ não này hoạt động kiểu gì gì, y thuật của ông có vẻ không đáng tin đến thế à.
Thật ra còn một nguyên nhân nữa mà cô không nói. Kim tiêm này phải tiêm vào mông cô, mà Trình Cảnh Triết vẫn còn ở đây, sao cô cởi quần cho được.
Cuối cùng Mộc Tĩnh Hàm vì ngại nên không phối hợp, Trình Cảnh Triết chỉ có thể nói bác sĩ truyền nước từng tí một cho cô.
Vậy nên hình ảnh lập tức biến thành, Mộc Tĩnh Hàm với những vết đỏ trên tay và cổ ôm điện thoại, dựa vào gối ôm, thỏa mãn xem phim Hàn, còn Trình Cảnh Triết ăn mặc chỉnh tề, sắc mặt thả lỏng, trên đùi để một cái máy tính đang ngồi trên sô pha, nói lưu loát một câu tiếng Anh, tham gia cuộc họp qua video.
Lưu Hoài ôm một cái máy tính khác, cách xa hai người vạn dặm. Hình ảnh này, nhìn kiểu gì cũng thấy quái lạ.
Trong video, mười mấy người đàn ông đồng thời có một loại ảo giác. Vì sao sếp nói tiếng Anh mà bọn họ lại nghe thấy tiếng Hàn vậy?
Không ai dám to gan hỏi vấn đề này, nhưng ngay sau đó, câu “아! 씨발! (Á! Chết tiệt!)” truyền đến tai nghe của mọi người.
Sếp đang xem phim Hàn hả?
Mộc Tĩnh Hàm cũng không ngờ diễn viên chính đột nhiên kêu la sợ hãi như vậy, lập tức giảm âm lượng, sau đó rất nghiêm túc hỏi: “Anh trai, em làm phiền mọi người rồi đúng không?”
Excuse me