Hô hấp ngưng trệ, Linh Lung nhịn xuống sự chua xót nơi chóp mũi. Trình Tư Hạo vỗ vỗ cô, đứng dậy rời đi, để cô có đủ không gian, việc này anh biết Linh Lung muốn tự mình đối mặt.
Không đợi Linh Lung đáp lại, ông nói tiếp, “Thôi, không gọi thì không gọi vậy.” Chỉ sợ lời nói kế tiếp của ông sẽ khiến Linh Lung càng không nhận người ba này nữa.
“Linh Lung, hôm nay người của Cục cảnh sát đến đây, đưa Linh Tư đi rồi.”
Linh Lung chua xót nhắm mắt, chầm chậm dựa vào sô pha phía sau, không hề muốn lên tiếng. Cô đoán được ông gọi cuộc này là muốn nói gì, nhưng cũng không ngờ sẽ nói trắng ra như vậy,
“Dù ba không biết hai đứa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem tin tức thì ít nhiều gì cũng biết một chút. Hai chị em con đến nước này, đúng là ba không thể trốn tránh trách nhiệm, là ba không làm tốt bổn phận của một người ba.”
Câu nói cuối cùng của Linh Tư lúc rời đi thiếu điều trực tiếp chỉ vào đầu ông, nói: “Ông đúng là một người ba thất bại.”
“Đúng là ông không làm đúng trách nhiệm của một người ba.”
Những lời này đã đến bên miệng Linh Lung, nhưng giờ này phút này cô một chữ cũng không nói nên lời.
Cô không phải thánh mẫu, cũng không có tính cách lương thiện gì đó. Những lần động chạm trước đây cô đều có thể không so đo, không nhớ, nhưng lúc cố ý gây ra sự cố ở phim trường, ngay cả lần cuối cùng muốn trực tiếp phá hủy cô, Linh Tư chưa bao giờ để lại chút tình thân nào….
Không phải Linh Lung không nghĩ rằng không cần phải quyết tuyệt như vậy, nhưng việc không công khai đoạn ghi âm không qua xử lý kia, tất cả những chuyện này đều do chính Linh Tư lựa chọn. Một người em gái có thể không chút hối hận xuống tay với người chị cùng cha khác mẹ của mình như vậy, không tiếc nguy hiểm phạm pháp, muốn làm cô sụp đổ, cô có thể không để mọi người biết toàn bộ chân tướng sự việc, nhưng hình phạt nên có dành cho Linh Tư cũng không thể thiếu.
Linh Quốc Cường than, “Ba biết đây chắc chắn cũng không phải ý định ban đầu của con, nhưng con bé cũng bị ép đến đường cùng, thật sự thể ở trong giới giải trí nổi nữa, nếu không con bé cũng sẽ không đưa ra hạ sách đến mức này.
“Ba biết mà, chắc đây cũng không phải ý của con. Tư Hạo thương con, che chở con, chắc chắn không chấp nhận được chuyện con chịu ủy khuất, có thằng bé giúp con ba cũng yên tâm. Con xem, con có thể nói chuyện với Tư Hạo không, nói nó xem xét mặt mũi của người một nhà, nể phần tình cảm. Bây giờ Linh Tư chỉ có một mình thôi, kiểu gì ba cũng muốn gả con bé ra ngoài như con mới yên tâm được.”
“Phải không?”
Linh Lung nói rất bình tĩnh. Cô phát hiện, bây giờ cô đã có thể đối phó với Linh Quốc Cường rất thong dong.
Không phải là ông không làm được trách nhiệm của một người ba, mà từ trước đến nay, ông không phải là ba của Linh Lung.
Mấy năm nay cứ thiên vị mà không kiêng nể gì, hoàn toàn coi cô như công cụ để lợi dụng, sau khi cô bị thương còn hỏi thăm thua xa một người qua đường xa lạ, lúc xảy ra chuyện mãi mãi chỉ bảo vệ cho Linh Tư. Tất cả mọi thứ đè lên ngực Linh Lung, ép cô đến không thở nổi, có vài lời, cần phải nói ra.
“Ba.”
Cô đột nhiên mở miệng xưng hô khiến Linh Quốc Cường sửng sốt, còn tưởng sự việc có chuyển biến, vội vàng đáp: “Ơi, ơi, con nói đi.”
“Con có thể không trách ba lơ là khi con còn nhỏ, dù là vô tình hay cố ý cũng thế, con đều có thể tha thứ. Ít nhất ra, ba đã từng nuôi con lớn thành người, dù đứng ở góc độ nào, ba là ba của con, con là con gái của ba, điều này mãi mãi sẽ không cắt đứt được. Cũng như vậy, Linh Tư cũng là con gái ruột của ba.”
“Con không hy vọng xa vời rằng ba có thể quan tâm con đến mức nào, yêu thương con ra sao, nhưng cán cân trong tay ba có thể nào cân bằng lại chút được không, ba đã nghiêng nó đến mức con sắp ngã xuống rồi.”
“Con bị thương ở phim trường, đầu tiên không nói đến việc là người khác cố ý hay tai nạn, con là đứa con gái mang trong người dòng máu của ba, ba không lo lắng chút nào sao? Từ lúc con bị thương đến nay, ba chỉ gọi cho con hai cuộc điện thoại, không cuộc nào là không nhắc đến Linh Tư, sao ba không quan tâm con như một người ba, hỏi một câu ‘Vết thương sao rồi?’ ‘Có khỏe hơn chút nào chưa?’. Đến hôm nay, rõ ràng ba đã biết vết thương đó của con là do Linh Tư gây ra, ba gọi đến không có thái độ gì là Linh Tư đã làm sai cả, không hỏi con bất cứ điều gì về khoảng thời gian xảy ra sự việc, tâm trạng ra sao. Thứ ba yêu cầu, đơn giản cũng chỉ là mong con có thể thả Linh Tư ra mà thôi.”
“Nhưng ba à,” Chữ cuối cùng được cô gọi lớn, như thể bùng nổ khi kề bên vực tuyệt vọng, “Ba có biết Linh Tư đã làm chuyện gì không? Trong lòng ba, rốt cuộc con cũng không được tính là một người xa lạ nữa. Chỉ sợ là, nếu ba phải chọn hy sinh một trong hai đứa con gái, giữ lại một đứa, chắc ba cũng sẽ không chút do dự chọn hy sinh con nhỉ.”
Linh Lung chậm rãi mở mắt ra, những giọt nước mắt muốn rơi xuống bị cô cắn răng nuốt vào, “Vậy nên ba à, ba nói những lời này con cũng sẽ đau lòng. Bây giờ con không giúp được Linh Tư nữa rồi, trang phục của T S xảy ra sự cố đều là do một tay nó gây ra, nó không còn nhỏ nữa rồi, cũng nên rời khỏi khu vực an toàn của mình, bên ngoài là ánh mặt mặt trời hay cầu vồng cũng tốt, mà mưa hay gió cũng thế, cũng phải để nó tự mình trải qua.”
“Đã làm sai chuyện gì đó, phải trả giá lớn thì mới nhớ đời được.”
Linh Quốc Cường như bị người khác bóp lấy yết hầu, câu nói này là câu ông đã từng nói với Linh Lung. Lúc còn nhỏ, vì Linh Tư mách chị trộm đồ chơi của mình, sau đó quả nhiên tìm ra trong phòng của Linh Lung, vậy mà đứa nhỏ này kiên trì không chịu thừa nhận, cứ nói mình không lấy. Trước khi dùng cách xử phạt về thể xác với cô đã nói câu đó, không ngờ rằng, thế mà Linh Lung vẫn nhớ rõ.
Không biết điện thoại đã cúp máy khi nào, Linh Quốc Cường ngồi bệt xuống đất như người không hồn. Tiếng chửi bậy của Quách Hưng Mai ở ngoài cửa chưa hề dừng lại, tiếng bước chân ngày càng gần. Trợ lý lại gọi thêm vài cuộc nữa, nhưng đều bị Linh Quốc Cường từ chối, bây giờ ông không còn tâm tư để xử lý chuyện gì của công ty cả, cho đến khi từng trang tin tức một đăng lên tin mới nhất, “Tập đoàn Linh thị ở Tương Hải đến ngày hôm nay đã bị L.E thu mua. Linh thị sắp đổi chủ.”
Mí mắt của ông run rẩy, động tác chuẩn bị đứng lên đột nhiên dừng lại, không phản ứng gì nữa. “Thôi”, ông thu bước chân lại, tự lẩm bẩm. Một gia đình cũng không quản lý được, ông còn quản lý công ty kiểu gì nữa.
…………
Đã một tuần trôi qua từ khi “chuyện nhà giàu” được bàn tán trên mạng, chuyện này đã sớm trở thành thứ mọi người tán gẫu sau khi ăn xong và lúc rảnh rỗi. Dù độ hot đã giảm xuống chút, nhưng khi ảnh chụp Linh Tư bước vào Cục cảnh sát được đăng lên, ngọn lửa này lại bùng lên.
Cư dân mạng chỉ cho rằng đây là do Linh Tư cố ý đả thương người khác ở phim trường, chuyện về Two Secret thật ra đã phai nhạt dần. Ai nấy đề sôi nổi vỗ tay, trầm trồ khen ngợi, tỏ vẻ Linh Tư nên bị trừng phạt như vậy, quyết không thể nương tay.
Mà đối với chuyện Linh thị đổi chủ thì mọi người lại không hẹn mà cùng đoán già đoán non rằng, không nói đến việc Linh Quốc Cường là chủ của Linh thị đi, thì những người trong cuộc tuồn ra một tin nóng, mọi người ai cũng nghe được từa tựa nhau*.
(*) Nguyên văn là 七七八八 (qī qī bā bā), có nghĩa là gần giống nhau.
Cái gì mà bán con gái, lợi dụng như công cụ, được voi đòi hai bà Trưng, công ty cũng toàn dựa vào sự chống đỡ của L.E, tùy tiện tiêu tiền đầu tư cho con gái, tạo tài khoản giả,... Các cư dân mạng sôi nổi bình luận, Linh Lung xu cà na thật, có một người ba tốt quá luôn.
Khó trách ban đầu Linh Tư mang vốn vào đoàn phim, đây là tình cảm của cha ruột người ta vung tiền như rác, đúng là uy quyền quá mà, tấm lòng này cũng giấu kín quá đó.
Dù bộ phận xã hội của Trình Tư Hạo đã thanh minh không ít, nhưng chuyện kỳ lạ như vậy đương nhiên không ngăn được tính tò mò của cư dân mạng.
Linh Lung cứ thế không ra cửa lớn, không mở cửa nhỏ, ở nhà tĩnh dưỡng một tuần.
Vết thương sâu nhất ở trên đầu đã kết vảy, bác sĩ Khương đã gỡ băng gạc xuống cho cô, dùng tóc che lại, nhìn cũng không rõ lắm.
Nhưng bây giờ kết hợp với thuốc trị sẹo bôi trước khi đi ngủ, cũng có dấu hiệu đỡ hơn.
Thời tiết hai ngày nay có xu hướng chuyển lạnh, mở điều hòa trong nhà cả ngày. Linh Lung ăn cơm trưa xong liền nằm trong phòng đắp chăn đi ngủ, đồng hồ báo thức lúc 5 giờ chiều vang lên được nửa ngày, cô duỗi ra khỏi chăn tắt luôn, rất có khả năng ngủ tiếp.
Hôm nay Trình Tư Hạo dời lại lịch trình buổi tối hôm nay, khi về thấy phòng khách quá mức yên tĩnh thì cau mày, xem ra hôm nay cô không xuống tầng.
Dì Hà nghe thấy động tĩnh, lau tay rồi bước ra: “Tiên sinh đã về rồi. Hôm nay lúc ăn cơm trưa phu nhân nói hơi buồn ngủ, chắc lên ngủ rồi, bây giờ vẫn chưa xuống nữa. Chút nữa cơm tối xong thì được rồi, lên gọi phu nhân cũng kịp.”
Bước chân lên lầu của Trình tiên sinh dừng lại, quay đầu nói một tiếng: “Dì Hà, hôm nay không cần chuẩn bị cơm cho con và phu nhân đâu ạ, mọi người ăn trước đi.”
Ở nhà cả một tuần, đúng lúc bạn bè hú anh, nghĩ rằng vừa vặn có thể đưa cô ra ngoài một chút.
Trong phòng tản ra một mùi hương nhẹ nhàng, Linh Lung không thích nước hoa, nhưng rất mê mẩn hương thơm vừa thanh nhã vừa tươi mát này.
Bức màn bị kéo vào nhau, che đậy ánh mặt trời màu cam lúc trời hoàng hôn chiếu vào. Trên chiếc cửa sổ gần ghế dựa còn ly trà chưa uống xong, trong không khí tản ra mùi hương ngọt ngào. Nhìn cuốn sách được mở một nửa bị cô tiện tay để ở đầu giường, còn chưa kịp gấp lại, xem ra buồn ngủ lắm rồi.
Phần nhô lên dưới chăn vẫn không nhúc nhích. Linh Lung rúc cả đầu vào trong, còn cái trán trắng nõn lộ một ít ở bên ngoài.
Trình Tư Hạo bước nhẹ, ngồi ở mép giường, kéo chăn xuống dưới. Thấy cô cau mày thì nhẹ nhàng vuốt phẳng cho cô, lấy hộp thuốc mỡ ở đầu giường thoa lên miệng vết thương của cô.
Cảm giác mát lạnh khiến Linh Lung muốn duỗi tay cào, bị Trình Tư Hạo chặn xuống nhưng chẳng hề xi nhê, vẫn muốn cào tiếp. Đến lần thứ hai như vậy thì đột nhiên mở mắt ra, ngu ngơ hai giây. Khi nhận ra đang xảy ra chuyện gì, người trước mặt là ai, Linh Lung bất mãn trừng mắt, cô liếc một cái, cuốn chăn quanh người: “Em chưa tỉnh ngủ đâu.”
Ý tứ sâu xa: “Mắc gì đánh thức người ta.”
“Chưa tỉnh nữa à?”
Trình Tư Hạo nhìn giờ, giơ tay vén tóc mái của cô sang hai bên: “Anh nghe dì Hà nói em tận ngủ năm tiếng rồi, bây giờ không dậy thì tối đừng ngủ nữa luôn đi.”
Linh Lung lại lẩm bẩm vài câu, giãy giụa xoa mắt, vừa vươn tay ra đã lập tức rụt về: “Lạnh quá.”
Lạnh?
Nhiệt độ điều hòa là 28 độ rồi, mà còn lạnh?
Nhưng vẫn lo cho thể chất sợ lạnh của cô, hai ngày này lại mới đổi mùa, Trình Tư Hạo cũng không dám bất cẩn, lấy áo khoác, đỡ eo cô: “Ngoan, dọn dẹp một chút rồi anh đưa em ra ngoài.”