Dù Triệu Đình Nhiên cảm thấy da mặt con gái mình hơi dày, nhưng vẫn rất hài lòng với thái độ chủ động này.
Có lẽ bây giờ người đã chứng kiến nhiều quá hóa quen chính là Trình Cảnh Triết.
Anh bình tĩnh để ly xuống, cười nhẹ: “Vậy em muốn lúc nào?”
Mộc Tĩnh Hàm sau khi nghe xong rất nghiêm túc nhíu mày, nghĩ ngợi, “Lúc nào ta, em xem TV phần lớn đều là vào ngày sinh nhật nữ chính, hay anh cũng làm vào sinh nhật ha?”
“Mộc Tĩnh Hàm!”
Mộc Mạch híp mắt, mím môi, vẻ mặt âm u, sắc thái đôi mắt khó nhìn rõ.
Triệu Đình Nhiên lập tức cho anh ăn một cước ở dưới bàn, ý bảo “Anh nói một câu nữa thì em không để anh yên đâu.”
Mộc Tĩnh Hàm dẫu có phản ứng chậm đến cỡ nào cũng biết ba mình không được vui, rất ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Bữa cơm này, có lẽ người ăn no chỉ có mỗi Mộc Tĩnh Hàm.
Hai người Linh Lung và Triệu Đình Nhiên vẫn mãi nói chuyện với nhau, Mộc Tĩnh Linh thỉnh thoảng nhận điện thoại xử lý việc công ty, Mộc Mạch tức đến đen mặt, không muốn cầm đũa lên nữa, còn Trình Tư Hạo không ăn uống gì. Trình Cảnh Triết thì khỏi phải nói, chỉ lo gắp thức ăn cho Mộc Tĩnh Hàm, bản thân lại không ăn mấy.
Buổi tối đi rời đi, hai người đang đi về phía trước thì Mộc Mạch ở phía sau trầm giọng: “Người đại diện của con đâu, nói cô ấy đưa con về.”
Trình Cảnh Triết đang muốn mở miệng nói lại thu về. Thôi, bây giờ ba vợ tương lai không vui, anh đừng nên đổ dầu vào lửa thì hơn.
Mộc Tĩnh Hàm dù ngốc cũng biết hiện tại Mộc Mạch vẫn chưa hoàn toàn công nhận Trình Cảnh Triết. Làm sao đây, nhưng mà giờ cô không thể chọc giận ba được, dù sao cô vẫn còn nhỏ, vậy cứ để Trình Cảnh Triết từ từ đi.
Thế là Trình Cảnh Triết - người lên hot search vì cướp nụ hôn đầu của người ta không biết rằng con đường cầu hôn của mình đã trở nên dài lâu hơn.
Ngày hôm sau cảnh diễn của cô tương đối ít, lập tức quay đến cảnh kết. Cảnh cuối cùng yêu cầu cô phải giữ hình tượng suy dinh dưỡng, vì thế Mộc Tĩnh Hàm được đạo diễn báo rằng hai ngày nay phải chú ý đến vấn đề ăn uống, làm thế nào cũng phải gầy xuống một hai cân.
Cô đang được nghỉ, nhưng công ty có hoạt động cắt băng rôn khánh thành nên gọi điện mời cô đến.
Đó là công ty sản phẩm trước đây Mộc Tĩnh Hàm làm người phát ngôn, đều là người quen có giao tình, đương nhiên người đại diện cũng không tiện từ chối, nói cô sửa soạn một chút rồi qua đó.
Lúc Mộc Tĩnh Hàm đến nơi là 9 giờ rưỡi, nghi thức bắt đầu vào lúc 10 giờ, người chủ trì nói cô vào phòng nghỉ để nghỉ ngơi một lát.
Cô nhàm chán không có việc gì làm, khi lấy điện thoại ra đúng lúc nhìn thấy tin nhắn Trình Cảnh Triết gửi đến:
“Nghe người đại diện của em nói, ngày mai đoàn phim của em đóng máy.”
Mộc Tĩnh Hàm đưa ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Thường Kiến đang giao lưu với ban tổ chức ở bên ngoài, sau đó không nhanh không chậm đáp: “Anh trả trợ lý Lưu bao nhiêu tiền một tháng vậy?”
Trình Cảnh Triết nhận được tin nhắn, kín đáo nhìn Lưu Hoài ngồi ở ghế phụ đằng trước. Lưu Hoài thấy ánh mắt đó, thắc mắc quay đầu lại: “Trình tổng, có chuyện gì ạ?”
“Lần sau đừng mặc bộ đồ này nữa.”
Lưu Hoài: “Gì thế?”
“Quá xấu.”
Anh trả lời cực kỳ lạnh nhạt, ngó lơ biểu cảm tổn thương của Lư Hoài, sau đó mới gõ một hàng chữ gửi đi:
“Sao nào, em muốn cướp?”
Mộc Tĩnh Hàm bĩu môi:
“Không cướp, muốn tặng anh miễn phí.”
“Em thấy, bây giờ người đại diện của em nhận anh làm sếp luôn rồi, anh cũng phải bồi thường cho em chứ.”
Hóa ra là chuyện này.
Trợ lý Lưu ở phía trước lại nhận được ánh mắt của sếp ở hàng ghế sau, quay đầu lại: “Trình tổng, sao thế ạ?”
Thấy giày xấu nữa hay gì?
“Bộ đồ ngày hôm nay cũng không tệ lắm.”
Lưu Hoài cúi đầu nhìn bộ tây trang màu đen cực kỳ bình thường của mình. Rốt cuộc là có được mặc không đây?
Mộc Tĩnh Hàm nhận được tin nhắn của anh rất nhanh, đọc xong cực kỳ thắc mắc “Trình Cảnh Triết, anh học được lời này từ đâu thế”.
“Đơn giản thôi, anh cầu hôn em, em đồng ý, sếp của anh chính là em.”
Lòng bàn tay Mộc Tĩnh Hàm không khỏi nóng lên, còn chưa biết đáp lại kiểu gì thì đúng lúc bên ngoài yêu cầu cô chuẩn bị, chương trình sắp bắt đầu rồi.
Hoạt động cắt băng rôn khánh thành này vốn kéo dài nửa tiếng nhưng đã rút ngắn lại còn 20 phút, ban tổ chức cũng vừa mới nhận được thông báo, nói là tổng giám đốc của quý công ty khác đột nhiên muốn đến đây. Hiện tại hai công ty đang muốn thúc đẩy hợp tác, đối phương bất ngờ đến khảo sát cũng là chuyện thường tình.
Mộc Tĩnh Hàm lại rất cao hứng, dù sao giữa trưa cô cũng không ở lại ăn cơm, cắt xong sớm rồi về sớm.
Vì toàn là những nhân vật quan trọng nên ngay cả phóng viên cũng phải trải qua từng đợt tuyển chọn, cuối cùng còn lại 10 người được vào.
Thấy Mộc Tĩnh Hàm cũng xuất hiện ở đây, thực sự rất bất ngờ. Dù sao cũng nhận lời mời trong phút chốc nên người đại diện vẫn chưa kịp công khai chuyện này lên Weibo.
Đèn flash, tiếng chụp hình luân phiên vang lên ở đại sảnh, lúc cổ đông đang phát biểu, Mộc Tĩnh Hàm bước ra thì đại sảng phát ra âm thanh không hề nhỏ.
“Tiểu thư Mộc Tĩnh Hàm từng là nghệ sĩ phát ngôn cho sản phẩm công ty tôi, hôm nay rất may mắn mời được cô ấy đến tham gia hoạt động của chúng ta, rất cảm ơn, đồng thời cũng mong rằng chúng ta có thể hợp tác lần nữa.”
Mộc Tĩnh Hàm cười cười, bắt tay với một hàng người, gương mặt nở nụ cười xinh đẹp khéo léo. Cô cong eo, tinh tế uyển chuyển: “Cảm ơn, cũng mong rằng sau này có duyên hợp tác lần nữa.”
Nghi thức ở phía sau chưa đến 5 phút đã kết thúc. Về phương hướng phát triển trong tương lai của công ty thì trước đó giám đốc đã nói xong, đương nhiên bây giờ phóng viên nhìn cô chằm chằm.
“Tiểu thư Mộc Tĩnh Hàm, cô có thể tiết lộ một chút về hot search Weibo hai ngày trước được không?”
“Nghe đồn rằng tiểu công tử nhà họ Trình của L.E và Mộc tiểu thư là thanh mai trúc mãi, hai nhà thân quen với nhau, không biết cô có thể giải thích về chuyện này một chút không?”
“Hai người có phải như Mộc tiểu thư đăng Weibo vào mấy ngày trước: Gần có chuyện tốt hay không? Tin tốt này cụ thể là gì vậy?
“Đúng vậy, Mộc tiểu thư nói thêm chút đi, Mộc tiểu thư.”
Nói thêm hả, mắc gì tôi phải nói thêm?
Trong lòng Mộc Tĩnh Hàm điên cuồng mắng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười phóng khoáng khéo léo: “Về phương diện này, mong mọi người chú ý đến bài đăng Weibo của tôi, rất xin lỗi.”
Đây là câu trả lời của phía chính chủ, phóng viên nào thỏa mãn, càng thêm sôi nổi mong cô tiết lộ nhiều hơn.
Ban tổ chức thấy tình cảnh này, định gọi bảo vệ đến xử lý. Cứ như vậy, đừng nói là làm hoạt động của công ty này trở nên khó coi, nếu ngày mai đăng tin lên thật cũng sẽ bị người “có lòng” nói cô ỷ thế hiếp người, không tôn trọng phóng viên.
Vì thế cô đưa mắt ra hiệu cho người đại diện, sau đó lập tức đối diện với camera, rất hào phóng đưa ra một tin: “Yên tâm, tin tốt sẽ không đến trễ đâu. Tôi phải giải thích với mọi người, đương nhiên anh ấy cũng phải giải thích với tôi.”
Trong lời này, anh ấy là ai thì đương nhiên không cần nói nhiều nữa, cả hàng phóng viên rất nể tình đồng thời lên tiếng “Ồ”, sôi nổi chúc mừng trước.
Mộc Tĩnh Hàm cảm thấy chắc là đã ổn rồi, không ngờ một nữ phóng viên ở phía trước hỏi một câu rất quen: “Vậy thiếu gia Trình đã cầu hôn cô chưa?”
“Nếu rồi thì có thể nói cụ thể chút không?”
Mộc Tĩnh Hàm trả lời câu này không chút do dự: “Cái này thì vẫn chưa, thế nên không trả lời các vị được.”
Phóng viên: “Thế thiếu gia Trình định cầu hôn lúc nào vậy?”
“……”
Chưa chịu dừng đúng không hả, đến miệng cô cũng cứng đờ, đừng hỏi nữa mà.
Người đại diện biết cô đã hết kiên nhẫn, tiến lên: “Được rồi, cuộc phỏng vấn hôm nay kết thúc ở đây, tiếp theo chúng ta vẫn còn hoạt động, mong các vị cho chúng tôi một chút thời gian.”
Vừa nói xong, dường như nhân vật lớn mà ban tổ chức nhắc đã đến, cánh cửa tự động cách đó vài mét mở ra. Lúc Mộc Tĩnh Hàm ngẩng đầu lên, lập tức dừng mắt ở dáng người ở trung tâm kia.
Sau đó, môi anh đào chậm rãi nói: “Thời gian cầu hôn cụ thể hẳn là mọi người phải hỏi người kia mới đúng, tôi đâu phải người cầu hôn.”
Nói cách khác, tôi là người được cầu hôn mà, tôi là người không biết nhất mới đúng.
Các phóng viên nương theo ánh mắt nhìn về phía sau của cô, mắt lập tức sáng ngời: “Trình tổng, ngài đặc biệt đến đây đón bạn gái sao?”
Mộc Tĩnh Hàm: Xem như anh còn có lương tâm.
Ban tổ chức: “Các vị tạm thời đừng vội, Trình tổng là nhân vật chủ chốt chúng tôi mời đến sau cùng, hai vị Mộc tiểu thư và Trình tổng cũng không biết.”
Mộc Tĩnh Hàm: “……”