• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Min

Vừa nghe Trình tổng, lại thấy người được ôm trong lòng, những người uống rượu lập tức tỉnh hơn phân nửa, cả người lạnh toát, lập tức dập điếu thuốc trong miệng, ực ực nuốt vài ngụm nước miếng, lạnh đến run rẩy. Trình tổng hả, cả Tương Hải này còn có thể là Trình tổng nào nữa chứ?

Mẹ nó, làm vợ người ta uống say, bây giờ người ta tự tới đưa người đi, sao bọn họ gan vậy được?

Người đàn ông mặc áo khoác gió màu đen, mái tóc đen nhánh được ánh đèn chiếu rọi đặc biệt lóa mắt, khuôn mặt xuất hiện trên tạp chí kinh tế tài chính bây giờ đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, dù chưa đến gần nhưng áp suất trong phòng đột nhiên tăng lên khiến bọn họ quên mất phản ứng.

Trình Tư Hạo nghe Thi Di chột dạ, không có tự tin nói “Chào Trình tổng”, cũng “không phụ sự kỳ vọng” cho cô một ánh mắt u ám không nặng không nhẹ. Được lắm, chăm sóc người khác nhưng mình lại đi pay lắc, sếp mình uống say cũng không biết.

Dù Thi Di đã chìm vào cơn mê hơn nửa, nhưng lúc này vẫn rất tỉnh táo đọc ra được từ ánh mắt cảnh cáo của Trình Tư Hạo: tin mới, “Tiền thưởng cuối năm nay của cô còn cái nịt.”

Đầu óc cô quay cuồng, hối hận đến mức hai giọt nước mắt muốn trào ra để đáng thương hơn. Chị Linh ơi chị Linh, chị đang chuẩn bị có thai mà, động đến rượu làm gì thế chị ơi.

Dù sao cũng là đồng nghiệp của Linh Lung, Trình Tư Hạo dù lạnh nhạt nhưng cũng khách khí gật đầu chào hỏi, cũng nói: “Xin lỗi, tôi đưa Linh Lung về trước, hóa đơn cứ tính cho tôi, mọi người chơi vui đi.”

Cả đoàn người đến khi Trình Tư Hạo đã nhấc chân rời đi, vẫn không phản ứng được: “Ủa là đang nói với họ đó hả?”

“Còn nữa, lúc nãy cậu ấy mới nói chơi vui, rốt cuộc là khịa hay nói thật thế?”

Sai Mẫn trợn mắt vỗ đầu, sao cô có thể ở chung hai tháng trời mấy người đầu gỗ đó được vậy?

Lưu Hoài làm trợ lý kiêm tài xế, cực kỳ tập trung lái xe. Sắc mặt của Trình Tư Hạo không tính là kém, nhưng cũng không tốt chút nào, có thể thấy rõ từ kính chiếu hậu. Lưu Hoài mắt nhìn thẳng, chỉ dám nhìn chằm chằm về phía trước.

Có lẽ vì mới uống rượu xong, sắc mặt cô hơi ửng hồng, mày đẹp nhíu chặt, dựa vào vai Trình Tư Hạo ưm ưm hai câu, nhìn rất khó chịu.

Trình Tư Hạo nắm tay cô, dù mắt nhìn Linh Lung nhưng lại nói với Lưu Hoài: “Lái chậm chút.”

Dù Linh Lung say, nhưng ít nhiều gì vẫn còn chút ý thức, nghe thấy hơi thở quen thuộc từ người bên cạnh mình, vừa tựa người vào, vừa làm nũng: “Em khát, muốn uống nước.”

Đương nhiên có nước khoáng, nhưng trời lạnh như vậy, Trình Tư Hạo không dám sơ suất, thấp giọng nói: “Chờ chút nhé, về nhà rồi uống.”

Đã gọi điện về nhà trước, điều gì nên chuẩn bị thì đã chuẩn bị rồi.

Cô vô thức nắm chặt vạt áo của Trình Tư Hạo, trong lòng nóng bức khó chịu. Nhiệt độ mát mẻ phát ra từ cơ thể của người đàn ông khiến cô lại gần anh hơn, thường rầm rì hai tiếng.

Khóe mắt Trình Tư Hạo giật hai cái, hầu kết hơi lăn. Mùi rượu hòa lẫn với hương thơm thanh mát trên người Linh Lung quấn quanh người Trình Tư Hạo, anh không khỏi tăng lực trên tay, giọng nói trầm xuống: “Linh Lung.”

Đôi mắt Linh Lung quyến rũ, đôi tay yếu ớt như không có xương được não điều khiển, vuốt ve khuôn mặt của người đàn ông, giọng điệu vừa đắc ý vừa khoe khoang: “Chồng à, em không uống rượu.”

Lỗ tai của Lưu Hoài vừa nghe xong, phu nhân à, cô như này rồi mà không uống nữa hả?

Lúc này người nào đó nhìn rõ sắc mặt đen xì của người đàn ông, như muốn bày tỏ lòng trung thành, cố ý sát mặt lại gần mặt anh: “Thật mà, anh ngửi thử xem.”

“Bọn họ hỏi sao em không uống, em nói do em đang chuẩn bị mang thai.”

Nói xong lời này, Linh Lung như thể ngại ngùng, cúi đầu cọ vào ngực Trình Tư Hạo. “Chúng ta về sớm để sinh con đi.”

“Adu….”

“Xin lỗi, Trình tổng, tôi xin lỗi.”

Cả người Lưu Hoài ứa ra mồ hôi lạnh. Dù kỹ thuật lái xe của anh rất tốt, nhưng bây giờ thì…

Quay đầu lại, thấy sắc mặt của Trình Tư Hạo có thể bốc lửa bất cứ lúc này, nhưng đầu sỏ gây tội đã ngủ mất.

Dì Hà vẫn luôn chờ ở biệt thự, thấy Trình Tư Hạo ôm phu nhân về, còn tưởng có chuyện gì, vội vàng tiến lên, sốt ruột dò hỏi.

“Chuẩn bị nước xong chưa ạ?”

Trình Tư Hạo hỏi, đôi môi mím chặt.

Dì Hà thấy Lưu Hoài ra hiệu bằng ánh mắt cho bà, lại ngửi được mùi rượu, trong lòng đoán ra được gì đó, vội vàng lên tiếng: “Ôi chao, chuẩn bị xong rồi, mau lên đi.”

Bà theo sát ở phía sau muốn đi lên, đương nhiên là chuẩn bị tắm gội cho Linh Lung, nhưng: 

“Dì Hà, dì cứ ở dưới, cần gì thì con sẽ kêu dì.”

Nhìn người trong lòng ngủ quên trời quên đất, Trình Tư Hạo vẫn chưa dừng bước chân lại, bước đi vững vàng.

“Ơ, nhưng phu nhân….”

“Không cần đâu ạ.”

Cũng không quay đầu lại, nhắm thẳng đến phòng ngủ của hai người, ánh mắt thấy được đôi chân được đắp áo khoác lên đang ở trên cánh tay của người đàn ông.

Đầu tiên là đổi giày cho cô, cầm áo khoác đi, sau đó Trình Tư Hạo cúi người nhìn chăm chú.

Có cảm giác vừa bất lực, lại vừa bất đắc dĩ.

“Biết mình chuẩn bị mang thai mà còn uống rượu.”

Gương mặt xinh đẹp, Trình Tư Hạo không nhịn được nhéo nhéo, Linh Lung khó chịu xoay đầu. Người đàn ông thấy đỡ tức hơn rồi, lúc này mới vén tay áo lên, chinh phục cô gái của mình.

Đến lúc Trình Tư Hạo đen mặt, sấy tóc cho người nọ xong rồi ôm ra khỏi phòng tắm đã là hai giờ.

Anh không ngờ, hiện tại ngay cả lúc say Linh Lung cũng nghịch ngợm như vậy. Nhìn phòng tắm “gà bay chó sủa”, Trình Tư Hạo đau đầu nhéo giữa mày, sau đó khóe miệng cong lên, đúng là không phối hợp chút nào.

Ngủ đến nửa đêm thì cô làm ồn nói khát nước. Dù trước khi ngủ đã uống không ít, nhưng Trình Tư Hạo vẫn để một ly nước ấm trên đầu giường cho cô theo thói quen.

Uống nước xong, Linh Lung lại ồn ào muốn đi WC. Đừng nói đến việc cử động xuống giường, tới mắt cũng lười mở ra, rầm rì bảo Trình Tư Hạo ôm qua.

Đúng là được nuôi thành kiêu căng.

Trình Tư Hạo một tay đặt lên đôi mắt đang nhắm chặt của Linh Lung, tay kia cầm lấy điều khiển từ xa, chuẩn bị bật đèn. Người nọ như cảm nhận được, vội vàng cọ vào ngực anh, oán giận: “Chói mắt.”

“……”

Đó, đèn cũng mở không được.

Nương theo ánh trăng, Trình Tư Hạo ôm chặt người nọ, đi đến phòng tắm.

Không biết cảm giác say đã đỡ hơn chưa, nhưng Trình Tư Hạo cũng không dám bất cẩn, sợ cô cảm lạnh phát sốt. Một lát sau nữa, người nọ lại cố tình không thành thật, cuối cùng Trình Tư Hạo ngủ không được bao lâu, còn Linh Lung thì ngủ thẳng cẳng.

Ánh nắng sáng sớm không chiếu qua bức màn kéo kín lại trong phòng ngủ. Ánh mặt trời chiếu sáng ngoài cửa sổ, trong cửa sổ cũng không kém, nhiệt độ điều hòa trong phòng như đang vào mùa xuân vậy, bên ngoài đã đến mùa đông nhưng không cảm nhận được chút nào.

Linh Lung dần dần tỉnh dậy với sắc mặt hồng hào, đấu mắt với trần nhà một hồi, đến khi mỏi mắt phải chớp mắt, sau đó chậm rãi quay đầu, ngờ người “Hả” một tiếng.

“Sao anh chưa đi làm?”

Cô sờ điện thoại, 8 giờ rồi, không nên vậy chớ.

Giọng nói của Trình Tư Hạo lộ ra sự mệt mỏi, tay ôm eo cô thật chặt: “Đừng nhúc nhích.”

Anh nói một câu như vậy, mắt cũng chưa mở. Linh Lung bĩu môi, lúc định nói gì đó thì trong đầu chợt lóe qua. Đôi mắt ngập nước của cô xoay chuyển, nhìn Trình Tư Hạo ở bên cạnh nhíu chặt mày, rồi quay đầu lại nhìn đèn, chần chờ nâng cánh tay lên ngửi. Hôm qua cô uống rượu thì phải…..

Thu suy nghĩ lại, Linh Lung nào còn dũng khí ngủ tiếp nữa, nhưng Trình Tư Hạo ôm cô quá chặt, cô giãy giụa một lúc, thử thăm dò: “Trình Tư Hạo.”

Trình Tư Hạo ngủ rất nông, vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của cô. Dù không nói gì, nhưng động tác xoay người cho thấy anh đang nghe.

Linh Lung tự biết mình đuối lý, chột dạ nhỏ giọng nói: “Em đói bụng.”

Trầm mặc khoảng mười giây, người đàn ông trợn mắt. Linh Lung tưởng anh đồng ý xuống giường, chuẩn bị xốc chăn lên đứng dậy thì Trình Tư Hạo trực tiếp vớt người xuống. Sau một đợt trời đất quay cuồng, Linh Lung bị đè xuống dưới.

Cô nuốt nước miếng, mơ màng nhìn người đàn ông không vui thấy rõ: “Sao, sao thế?”

Trình Tư Hạo vén những sợi tóc trên má cô qua, nhớ đến dáng vẻ lăn lộn của người này vào tối qua, ghé vào cổ cô rồi hít hít, thấy không còn mùi rượu như hôm qua nữa, nói: “Còn nhớ tối qua em nói gì không?”

Nói gì zậy?

Con ngươi đảo qua đảo lại, trong đầu cố nhớ ra. Linh Lung thấy chắc mình không phải dạng người uống rượu vào xong điên đâu, còn cái vụ uống say thì sẽ nói thật, cô có nói dối Trình Tư Hạo hồi nào đâu.

Suy đoán một hồi, cô đẩy đẩy: “Em nói gì á?”

Từ cổ truyền đến một tiếng cười rầu rĩ, đương nhiên Trình Tư Hạo định tính sổ sau. Anh ngẩng đầu cười như không cười, thong thả cởi từng chiếc cúc áo của cô ra, không nhanh không chậm phun ra sáu chữ: “Phải về sớm để sinh con.”

…………

Cuối cùng khi bước ra từ phòng ngủ, Linh Lung đói bụng thật, chân cũng mềm nhũn, đi xuống từng bậc thang phải nhẹ nhàng. Trình Tư Hạo thì ăn no, còn cô thì đói bụng cả sáng.

Còn về việc vượt qua buổi sáng này như thế nào thì cô thật sự không muốn nhớ, thấy xí hổ gì đâu á.

Đến khi ăn cơm trưa, hai người mỗi người một một bên, Trình Tư Hạo gắp đồ ăn cho cô, lơ đãng hỏi: “Hôm qua sao lại uống rượu?”

Tâm trạng hậm hực của Linh Lung vẫn chưa hết, nhưng nhắc đến việc này, tốt xấu gì thì cô cũng đuối lý, nghiêm túc suy nghĩ.

Sao lại uống rượu ta…

Muốn nói là, thật ra cũng không trách cô được. Lúc đó cậu bé trong đoàn phim thấy bọn họ uống rượu nên thích thú, ôm một ly nước uống, lo lắng nhìn cô.

Nhìn đôi mắt long lanh kia, khỏi nói Linh Lung cũng biết cậu có ý gì, xoa đầu cậu: “Chị chơi với em nhé.”

Hai người không chơi đoán số, chỉ chơi trò kéo búa bao đơn giản, cũng không sợ thắng thua, dù sao cũng chỉ uống một ly thôi mà.

Nhưng Linh Lung xem nhẹ nhân tính rồi…

Đồ uống đã bị bọn họ để thành rượu, đều là chất lỏng màu trắng, căn bản không để ý. Đến khi uống vào, vị cay xộc vào miệng mới biết rượu đó nặng cỡ nào.

Lát sau, say luôn…..

Năm nay mùa đông phá lệ đến sớm, gió lạnh bên ngoài ngày càng lạnh hơn, có thể thấy rằng gần đây có khả năng Tương Hải sẽ có một trận tuyết.

Đến gần cửa ải cuối năm, lúc này tuyết bay tán loạn thì cũng bình thường. 《 Chưa từng 》 chiếu mỗi ngày ba tập vì quá hot, cũng đã chiếu hết từ lâu.

Như suy đoán của hầu hết người xem, tôn trọng nguyên tác, không sửa lại kết cục. Dù không mỹ mãn, nhưng tiếc nuối như vậy mới khắc sâu vào trí nhớ người khác nhất.

Bộ phim điện ảnh của Linh Lung chọn chiếu vào lúc này, vốn là một bộ hot vào đợt Tết Âm Lịch, cộng thêm những nỗ lực tuyên truyền trước đó, hơn nữa còn có danh hiệu “Trình phu nhân” và “Two Secret” của cô, bẻ lái từ ngành công nghiệp thời trang qua. Dù ủng hộ cô hay muốn nhìn trò cũng vậy, đúng là đã đem lại cho cô một khoảng doanh thu không nhỏ từ phòng bán vé. Dù nghĩ rằng bộ phim này sẽ rất hot, nhưng Linh Lung nhìn số liệu theo thời gian thực, lại hoàn toàn bất ngờ, ngỡ ngàng và bật ngửa….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK