Một cánh tay thì giữ, cánh tay còn lại thì thay quần áo cho cô, giống như đang hầu hạ lão Phật gia vậy, khỏi nói đến việc để cô động đậy, nói to một câu thôi cũng thấy xót.
Quả nhiên, Linh Lung nghe thấy câu này mắt sáng lên, cũng bất chấp có lạnh hay không, con ngươi sáng ngời hỏi anh: “Đi đâu chơi thế?”
Đây không phải là Giang Tân, Giả Đình Đình còn ở đó, Triệu Đình Nhiên thì đi về với Mộc Mạch từ lâu rồi, vết sẹo trên trán cô vẫn chưa ổn lắm. Đừng nói Trình Tư Hạo, đến cả ông nội Trình cũng gọi điện riêng nói cô phải ở nhà nghỉ ngơi, hồi phục cho tốt.
Trình Tư Hạo thấy đuôi lông mày nhướng lên toàn là ý cười của cô, tâm trạng không khỏi sung sướng hơn vài phần, “Kỷ Thanh nói bọn mình ra ngoài tụ họp, Giả Đình Đình cũng mới về, chắc đêm nay sẽ đến với Tiêu Sầm.”
“Thật á?”
Trong ánh mắt chờ mong của Linh Lung, Trình Tư Hạo muốn ăn cô lắm rồi, không nhanh không chậm gật đầu. Linh Lung đã mặc xong quần áo, bây giờ đang nửa quỳ trên giường, đôi tay cô ôm lấy anh, lúc nên làm nũng thì không ngại ngùng chút nào, hôn “bẹp” lên mặt anh một cái, xong xuôi liền đầy vui vẻ bước xuống chuẩn bị lấy đồ, ai ngờ lại bị người nào đó ở phía sau túm quần áo lại, “Em đi đâu?”
Linh Lung ngây thơ chớp mắt, nhìn đuôi lông mày và ánh mắt đột nhiên tối lại của người đàn ông, chưa kịp nghĩ nhiều thì người nọ đã trực tiếp ôm cô vào lòng, cuộn chăn lại: “Gấp gì chứ, chúng ta về giường ngủ tiếp đi.”
“Về giường?”
Linh Lung đẩy anh, “Anh nói đưa em ra ngoài chơi mà, anh hẹn lúc mấy giờ thế.”
“Yên tâm, mấy giờ thì bọn họ cũng chờ chúng ta thôi.”
Trừ khi đám lâu la kia không muốn sống nữa.
Trình Tư Hạo vừa mới nói xong, chiếc áo khoác Linh Lung chỉ mới mặc vào đã bị cởi ra. Bây giờ cô mới phản ứng lại, tự dưng người đàn ông này bị chạm trúng dây thần kinh nào rồi, miệng ồn ào “Trình Tư Hạo, em đau,” tay vẫn không quên giãy giụa.
Sức mạnh giữa nam và nữ vốn cách xa, hơn nữa, hai người đã không thân mật một khoảng thời gian rồi. Trước đây Linh Lung bị thương, dù hai ngày nay đã dần dần hồi phục nhưng Trình Tư Hạo trước sau gì đều chăm sóc cơ thể của cô, lúc thật sự không nhịn được cũng chỉ giải quyết đơn giản bằng nước lạnh. Nếu hôm nay không phải do cô chủ động đưa tới cửa, đương nhiên Trình Tư Hạo cũng sẽ buông tha cho cô.
Hiện tại dưới sự trêu chọc của Trình Tư Hạo, cả người Linh Lung đã sớm thành một bãi nước, muốn chống lại cũng chống không nổi.
Đến khi hai người từ trên tầng bước xuống đã là 7 giờ. Trên khuôn mặt hồng nhuận của Linh Lung đầy vẻ không tình nguyện, đàn ông lâu rồi không khai trai, thể lực này thật….
Nếu không phải hiếm lắm mới được xổng chuồng, cô khóc thút thít, nước mắt chảy dài mới đổi được sự đau lòng của người nọ, nếu không hôm nay đến cửa cũng không ra được.
Dì Hà ở dưới hâm thức ăn lại rồi dọn lên, bây giờ thấy bộ dạng của hai người khi cùng nhau bước xuống, đặc biệt là mặt của phu nhân cũng không che được sự quyến rũ. Cũng là người từng trải, bà nhịn cười, cố ý giả vờ không biết: “Tiên sinh, phu nhân, ra ngoài hay chuẩn bị dùng cơm ạ.”
Trình Tư Hạo ăn uống no đủ, tỏ vẻ giao hết quyền quyết định cho Linh Lung. Linh Lung thấy anh cố ý, ở nơi dì Hà không thấy nhéo anh một phen, nói: “Dì Hà, bọn con ra ngoài ăn, buổi tối không cần chờ bọn con đâu ạ.”
Từ khi hai người ngồi trên xe, Linh Lung liền mệt rã rời, nhưng vì biểu hiện không tốt của người nào đó hôm nay, ngay cả chỗ ngồi cũng bị phân ra như ranh giới nước Sở và nước Hán. Trình Tư Hạo vui vẻ hiếm thấy, nhưng do anh ăn no, đã thỏa mãn nên cũng không trêu cô nữa.
Kéo tay cô qua, nâng vách ngăn lên, nhướng mày nói: “Ngài mai anh đưa em đi tham gia tiệc.”
Linh Lung bơ anh, nhưng vẫn nổi lên tính tò mò, khó xử nói: “Tiệc gì cơ.”
“Ông nội tổ chức cho em.”
Ngón tay xoa xoa vết thương, bây giờ ngay cả vết sẹo cũng đã mờ đi nhiều.
“Sao em không biết?”
Xe chạy vững vàng trên đường, lúc này Linh Lung cũng không bối rối như lúc nãy nữa, nghe Trình Tư Hạo kể thì líu lưỡi: “Sao ông không nói với em?”
Trình Mộ Sinh vì để chúc mừng lần hồi phục này của Linh Lung nên đã thương lượng với ba mẹ Trình, nhân dịp không khí vui mừng trong bữa tiệc mừng thọ lần trước của ông, tiếp tục tổ chức yến hội cho Linh Lung, cử hành ngay tại Trình gia. Thứ nhất là để những người có ý muốn gây rối thấy rõ Trình gia rất coi trọng Linh Lung, thứ hai là chính xác muốn chúc mừng sức khỏe của Linh Lung hồi phục.
Vì sự cố lần này của Linh Lung, Trình Mộ Sinh dù chưa nói gì nhưng vẫn có chút tức giận với gia đình của Linh Quốc Cường. Dù vậy, dù sao cũng là nhà giàu hào môn, vì chuyện mặt mũi nên vẫn không muốn có trở ngại gì, thế nên vẫn gửi thiệp mời qua, chỉ là ngoại trừ Linh Quốc Cường ra thì không cho mang theo người phụ nữ nào trong gia đình cả.
Hay nói các khái, Linh Tư và Quách Hưng Mai đều không được mời.
Buổi tối, quả nhiên mấy người Giả Đình Đình đều ở bên trong, lúc thấy Linh Lung thì nói câu đầu tiên không hề ngại ngùng: “Quả nhiên là cô gái được tình yêu sưởi ấm, mặt ngày càng hồng hào.”
Linh Lung còn tưởng bị cô ấy phát hiện gì rồi, nhớ đến cảnh thân mật của hai người trước khi ra ngoài, sắc mặt càng hồng hơn. Giả Đình Đình không khỏi cười càng lớn: “Tớ đùa chút thôi mà, xem ra cậu làm chuyện xấu hổ gì đó rồi.”
Đương nhiên Trình Tư Hạo phải bênh vực người của mình rồi, nghiêng mắt nhìn Tiêu Sầm cảnh cáo, sau đó đổi lại là vẻ thản nhiên của người đối diện, tỏ vẻ: “Đây là người phụ nữ của tôi, cậu quan tâm người của cậu đi.”
Kỷ Thanh gọi vài anh em khác đến đây, chơi hơi cao hứng. Có người đề nghị chơi trò uống rượu, ai thua thì phải bị che mắt, tìm người yêu đêm nay cho mình, phải ngủ chung qua một đêm, dù là nam hay nữ.
Đương nhiên, một đêm này phải xem bản thân hiểu như thế nào.
Vì ở hiện trường có hai người là đàn ông đã có vợ, Trình Tư Hạo và Tiêu Sầm đương nhiên bị loại. Linh Lung tám chuyện với Giả Đình Đình ở một bên, khi nghe thấy trò chơi này thì lòng ngứa ngáy, Giả Đình Đình thì khỏi phải nói, thì thầm một câu bên tai Linh Lung. Linh Lung bị gợi lên hứng thú trong nháy mắt, kéo Giả Đình Đình cùng tiến lên.
Khi Trình Tư Hạo thấy được, đôi mày bất động thanh sắc nhăn lại, kéo người lại, “Làm gì thế?”
Kỷ Thanh chú ý đến, cố ý cầm xúc xắc tới trước mặt cô, “Thế nào, chị dâu muốn chơi đúng không?”
Thấy Giả Đình Đình ngo ngoe rục rịch ở bên cạnh, khỏi cần trả lời, anh trực tiếp kêu lên: “Đến đây đến đây, hai đại mỹ nữ gia nhập nào.”
Trình Tư Hạo và Tiêu Sầm thiếu điều muốn kéo người ra đánh hội đồng, sắc mặt lạnh lẽo đến mức thành Elsa được luôn.
Có người ghé vào bên Kỷ Thanh: “Cậu không muốn sống nữa à, dám đắc tội với hai người này luôn?”
Kỷ Thanh cười hì hì, “Nhiều năm vậy rồi, có khi nào cậu thấy hai tên đàn ông đó chơi trò này chưa, bây giờ có thể kéo phụ nữ của hai đứa đó vào cũng không tồi. Cậu không muốn thấy bộ dạng ăn hành của hai người này hả.”
Bị nói như vậy, những người vây quanh lập tức nhiệt tình giải thích quy tắc trò chơi cho Linh Lung và Giả Đình Đình. Là trò ném xúc xắc đơn giản thôi, nhưng khác là, mỗi ván chỉ có một người được điểm tối đa, những người còn lại đều thua hết, phải phạt rượu. Trên bàn bày ra rượu Cocktail khác vị, nếu có người thua ba ván liên tiếp thì phải uống một hơi hết toàn bộ số rượu, sau đó sẽ có người lấy ra số ly rượu được chỉ định lúc ban đầu, lấy số xúc xắc ở ván một, số ở ván hai, rồi ván ba cho người thua cuối cùng.
Chọn ra ba người bị bịt mắt, tắt đèn đi, ở giữa sân chọn người bầu bạn với mình đêm nay.
Linh Lung và Giả Đình Đình càng nghe càng kích thích. Nói cách khác, người thua cả ba ván đương nhiên vì thua nên số ly cuối cùng người đó đều phải uống, dù có rút ra số nào cũng sẽ có người đó.
Trình Tư Hạo đẩy người ra, đứng trước mặt cô, vẫn còn kiên nhẫn nói: “Linh Lung, phải về thôi, không chơi nữa.”
Mọi người vừa nghe xong, sao có thể dễ dàng thả người được chứ, ngay lập tức kêu rên: “Đừng mà, bây giờ mới có mấy tiếng thôi mà, đại thiếu gia Trình ơi, chơi đi.”
Linh Lung cũng thích thú, hai tròng mắt sáng lấp lánh mong đợi nhìn anh, tay nhỏ túm lấy tay áo anh, đôi môi nhỏ lúc đóng lúc mở: “Em còn muốn chơi một lát nữa, không buồn ngủ tẹo nào hết.”
Nếu bình thường, thấy dáng vẻ này của cô thì đương nhiên Trình Tư Hạo sẽ đồng ý, nhưng suy nghĩ về trò chơi này, anh mặt sắt vô tâm từ chối: “Không được, muốn chơi thì lần sau anh lại đưa em đến chơi.”
Mày đẹp của Linh Lung nhíu lại ngay tức khắc, gương mặt tức giận ỉu xìu xuống, quay lại nhìn Giả Đình Đình vẫn chưa lên tiếng. Hai người vừa chạm mặt, nhớ đến câu nói lúc nãy, học theo Giả Đình Đình, tự tin nói: “Trình Tư Hạo, em tin rằng anh chắc chắn sẽ tìm được em.”
“……”
Trình Tư Hạo im lặng vài giây, có chút bất ngờ vì lời nói của cô, vỗ đầu cô: “Vậy nên muốn xem anh chơi?”
Thấy biểu cảm hào hoãn của anh, Linh Lung ôm đùi liền: “Vâng, muốn.”
Cô gật đầu thật mạnh, ánh mắt hưng phấn đầy mong chờ.
Trình Tư Hạo vô thức tuân theo, giọng nói mềm lại: “Được, anh chơi cho em xem.”
Chưa đến một phút, mọi người liền choáng váng, thấy hai người đàn ông cởi áo khoác, trực tiếp ngồi xuống ở phía đối diện, lạnh nhạt nói: “Chờ gì nữa, không phải muốn chơi à?”
Linh Lung và Giả Đình Đình mỗi người ngồi một bên, thật ra lúc nãy Linh Lung muốn chơi thật thì cuối cùng gì Trình Tư Hạo cũng sẽ thỏa hiệp, đương nhiên anh cũng nhìn ra được tâm tư ma quỷ của tên nhóc Kỷ Thanh này. Dù có thế nào, người thua cuối cùng đương nhiên cũng sẽ có Linh Lung, anh ta rất mong chờ biểu cảm đen mặt lại của đại thiếu gia Trình luôn.
Thật ra Trình Tư Hạo thật ra không so đo chuyện này, nguyên nhân duy nhất không đồng ý để Linh Lung chơi là người thua phải uống rượu, sức khỏe của Linh Lung chưa tốt hẳn, lại đang ở lúc đổi mùa, quả quyết không để cô uống rượu.
Nhưng thấy dáng vẻ làm nũng lưu luyến của cô, lòng lại mềm nhũn ra, vẫn phải đồng ý.
Xúc xắc ở vòng đầu được lộ ra, Tiêu Sầm và Trình Tư Hạo một người hai điểm, một người một điểm, thua khỏi bàn. Đều là tay già đời, sao hai người này lại không nhìn ra được là do tên nhóc Kỷ Thanh này múa xiếc chứ. Nhưng nhìn dáng vẻ say mê của cô gái ở phía sau, thôi, hôm nay bỏ qua vậy.
Lần thứ hai, hai người lại thua sấp mặt. Linh Lung thè lưỡi, thật ra cô cũng muốn biết lát nữa Trình Tư Hạo có nhận ra cô không.
Đến lần ba, lúc hai người Trình Tư Hạo và Tiêu Sầm đều được 6 điểm tối đa, Linh Lung và Giả Đình Đình không khỏi thất vọng, vậy xem ra lát nữa không chơi trò đó được rồi.
Nhưng Kỷ Thanh chơi thúi tỉ mỉ từng bước một rồi, lúc bày dãy rượu với số ván tương ứng ra, cực kỳ vô tư hô: “Ván thứ nhất số 1, ván thứ hai số 4, ván thứ ba số 6.”
Tiêu Sầm và Trình Tư Hạo vừa vặn thua ở ván thứ nhất số 1 và ván thứ hai số 4.