• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lỗ Trường Phong men theo tường, như con thằn lằn, quay trở lại bằng đường cũ. Quả nhiên, gã đã luyện tập thường xuyên như lời mình nói, mỗi bước đều vững vàng đạp lên mặt tường nhẵn nhụi, các ngón tay móc chính xác vào chỗ lồi lõm trên tường, phối hợp giữa hai tay, nhẹ nhàng đưa cơ thể từ bậc cửa sổ này sang bậc cửa sổ khác.

Khiến cho màn hình bình luận trực tiếp lại xuất hiện một loạt:

[Mẹ nó gã gọi cái này là leo núi?] 

[Mẹ nó anh trai gọi cái này là quán quân cấp quận?]

[Con cái nhà ai leo núi kiểu vậy chỉ coi?]

[Tôi biết rồi, thực ra giải thể thao quận mà gã nói nói là khu Đông Gotham*. Hoạt động huấn luyện hàng ngày là sử dụng kỹ năng leo núi để cố gắng trốn thoát khỏi sự truy đuổi của Batman.]

(Là một thành phố hư cấu ở miền Đông Hoa Kỳ , đóng vai trò là thành phố chính xuất hiện trong truyện tranh Mỹ do DC Comics xuất bản. Bạn nào chưa coi thì nói đơn giản tội phạm khu này ngang mật độ tội phạm cỡ Beika bên Conan)

[Móa nó, tui muốn hóa đá, đợi đến lúc có giải quán quân tỉnh, có phải là phải trốn thoát khỏi sự truy đuổi của Superman luôn không?]

[Superman thì phải được trao giải quán quân leo núi cấp quốc gia.]

Bạch Tẫn Thuật thò nửa người ra, nhìn Lỗ Trường Phong an toàn trở về trước cửa sổ phòng bệnh của mình, với tư thế linh hoạt hoàn toàn không phù hợp với thân hình hiện tại, lộn vào trong rồi giơ ngón tay cái ra hiệu OK, mới rụt đầu vào, đóng cửa sổ, trở lại tư thế nhắm mắt nghỉ ngơi rồi nằm lên giường.

Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, Bạch Tẫn Thuật nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu nhẹ nhàng xuống giường mở cửa phòng, ngoài phòng bệnh đứng một y tá lạ mặt mặc đồng phục, nhờ ánh đèn hành lang, loáng thoáng có thể nhận ra dòng họ trên bảng tên, không phải Lưu cũng không phải Lý, cô ấy không phải là một trong hai y tá buổi chiều đã khiêng Trần Phi đi.

Bạch Tẫn Thuật bước ra khỏi phòng bệnh, trao đổi ánh mắt với Lỗ Trường Phong đứng sau lưng y tá với hai quầng thâm mắt, tiện tay liếc nhìn thời gian.

Hai giờ rưỡi sáng.

Vài tiếng trước, y tá trực ban của tầng này mới nói với Lỗ Trường Phong: sau mười một giờ rưỡi, bệnh nhân không được đi lại trên hành lang. Mà bây giờ, y tá lạ mặt này lại dẫn hai người họ ra khỏi phòng bệnh.

Lỗ Trường Phong rõ ràng vì không quen biết y tá đó mà có chút lo lắng, thấy Bạch Tẫn Thuật đi ra, vẻ lo lắng trên mặt gã mới vơi đi một chút, chuyển sang vẻ nghi hoặc.

"Không phải nói sau mười một giờ rưỡi không được ra ngoài sao?" Gã nhẹ nhàng kéo tay áo Bạch Tẫn Thuật, thì thầm hỏi: "Bây giờ chúng ta ra ngoài, có sao không?"

"Cứ đi theo là được." Trong bệnh viện, y tá và bác sĩ đối với bệnh nhân mà nói, đại diện cho quyền uy tuyệt đối, cho dù y tá này có vấn đề, họ cũng không thể mạo hiểm trái lệnh mà không bước ra khỏi cửa phòng bệnh được.

Bạch Tẫn Thuật nghĩ nghĩ, vẫn giải thích một câu: "Quy tắc không hoàn chỉnh, sao cậu biết phần còn lại sẽ là những gì."

Cũng đúng.

Lỗ Trường Phong nhìn Scao vẻ mặt bình tình đứng cạnh bên, tự nhiên cảm thấy yên tâm hơn nhiều. 

Y tá lạ mặt dẫn đường phía trước, Bạch Tẫn Thuật và Lỗ Trường Phong theo sau, hành lang yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng bước chân của ba người họ vang vọng. 

Vị bác sĩ này thật biết chọn thời gian, đặc biệt chọn lúc người ta ngủ say nhất để y tá gõ cửa, Lỗ Trường Phong tối nay vẫn không dám ngủ, lúc này còn căng thẳng sợ hãi, ngược lại Bạch Tẫn Thuật ngáp liên tục, khiến người ta sợ cậu giây tiếp theo có thể trực tiếp vừa đi vừa ngã xuống đất. 

Hai bên đều là phòng bệnh tối đen, Lỗ Trường Phong vừa nhớ kỹ đường đi vừa nhìn quanh, đột nhiên, gã cảm thấy Scao đi sau mình đột nhiên dừng bước. 

"Anh Scao... có chuyện gì thế?" Gã ngơ ngác quay đầu. Phía sau, Scao vừa rồi còn làm mặt ngái ngủ, bây giờ đang đút một tay vào túi, nhìn về phía một phòng bệnh bên hành lang, ánh mắt sáng ngời, đâu còn dáng vẻ buồn ngủ mấy phút trước đó nữa.

 "Không có gì đâu." Lỗ Trường Phong nghe thấy giọng nói của cậu đáp lại từ tốn: "Vừa rồi hình như tôi nhìn thấy một khuôn mặt sau tấm kính phòng bệnh." 

"Mặt..." Giọng nói của Lỗ Trường Phong như bị ép khỏi cổ họng, "Ở đâu?" 

"Kia kìa," Bạch Tẫn Thuật dùng cằm chỉ vào phòng bệnh nơi tầm mắt cậu dừng lại: "Phía sau cửa sổ đằng kia." 

Lỗ Trường Phong nhìn theo, phía sau cửa sổ quan sát phòng bệnh tối đen như mực, làm gì có khuôn mặt nào? 

Ngay khi gã cố gắng tập trung lực chú ý, muốn nhìn rõ trong cửa sổ quan sát rốt cuộc có gì, gã đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt ở góc dưới bên phải cửa sổ ngang và hẹp hòi kia. Một đôi mắt mà con ngươi chiếm trọn hốc mắt, đồng tử hơi giãn ra, đang thèm thuồng nhìn trộm họ, không biết đã nhìn bao lâu rồi. 

Lỗ Trường Phong đột nhiên tỉnh táo lại. 

"Thứ quái quỷ gì vậy..." Gã cảm thấy giọng nói của mình càng lúc càng nhỏ, tương ứng với đó là tay phải của gã ta nắm chặt trong vô thức. 

"Bệnh nhân" Ngữ điệu của Bạch Tẫn Thuật vẫn bình tĩnh như không hề cảm thấy lo lắng: "Bệnh nhân trong phòng bệnh này." 

Cậu thật sự không cảm thấy sợ hãi. Giác quan thứ sáu thuộc về thanh niên tóc dài không hề báo hiệu điều gì, chỉ dựa vào bản thân cậu thôi thì không cảm nhận được sợ hãi. Cho dù góc phòng bệnh có xuất hiện một đôi mắt, một quả táo hay một đĩa gà rán đi chăng nữa, lúc này đối với cậu mà nói đều không có gì khác biệt. Ngoại trừ hai thứ sau sẽ khiến cậu hơi đói. 

"Hình như không chỉ có mỗi đôi mắt đâu." Cậu thậm chí còn rãnh rỗi để quan sát xung quanh, "Phía sau cửa sổ quan sát của các phòng bệnh khác cũng có." 

Lỗ Trường Phong từ từ di chuyển tầm mắt, nhìn về hướng hai người vừa đến, trong hành lang dài hun hút, trong màn đêm tĩnh mịch, từng đôi đồng tử đen kịt đang co lại ở mép cửa sổ quan sát, cùng nhau ném tới ánh mắt nhìn trộm.

Trong đêm tĩnh mịch, chủ nhân của những đôi mắt đó cứ thế nhìn hai người họ đi qua hành lang, không phát ra một tiếng động nào.

Mà Bạch Tẫn Thuật, người phát hiện ra những đôi mắt này, sờ cằm, giọng điệu cảm thán: "Nhiều người thật đấy."

Ban ngày hành lang khu nội trú khoa xương khớp cũng không có nhiều người như vậy đâu nhỉ?

"Thật vinh hạnh quá, cảm giác như được chào đón dọc đường đi ấy."

Những ánh nhìn nóng bỏng này khiến cậu nhớ đến mỗi lần tham dự sự kiện, hai bên đường là những người phóng viên và người hâm mộ cầm máy ảnh, micro, bảng chữ ký và đèn bảng nhìn cậu.

Thật thân thiết.

Thậm chí còn có một sự thôi thúc theo thói quen là lộ ra nụ cười rồi bước đến ký tên.

Lỗ Trường Phong ở bên cạnh đã muốn quỳ hai chân xuống đất luôn rồi.

Vãi cả vinh hạnh quá, chào đón dọc đường của anh với chào đón dọc đường của em hình như không giống nhau thì phải, những bệnh nhân này thật sự không phải là muốn trực tiếp nuốt sống họ, xé thành mảnh vụn hả?

Nếu như chào đón đến chết luôn thì cũng được coi là một loại đón chào mà ha, vậy gã sẽ tạm chấp nhận chủ nhân của những ánh mắt kia đúng là đang chào đón họ. Nếu không phải Scao còn bình tĩnh đứng bên cạnh, lúc này gã có thể cất cánh tại chỗ, ba bước thành một bước lao vào thang máy.

"Lề mề cái gì thế?" Hai người dừng bước quá lâu, y tá lạ mặt đi phía trước cuối cùng cũng phát hiện ra họ không theo kịp, không hài lòng quay người lại thúc giục, "Nhanh cái chân lên, chỉ còn hai người các cậu là chưa đến thôi."

"Đến ngay đây," Trong một mảnh tĩnh mịch nghẹt thở, Bạch Tẫn Thuật đối với vô số đôi mắt phía sau mình rất lịch sự, vô cùng có đạo đức nghề nghiệp mà gật đầu: "Tạm biệt."

Lỗ Trường Phong im lặng một chút, vẫn không nhịn được: "Anh Scao, làm ơn đừng chào tạm biệt nữa được không!"

Không phải cái gì cũng phải chào lại đâu!

Sau khi theo y tá ra khỏi khu nội trú, cậu không còn buồn ngủ nữa, cẩn thận quan sát suốt đường đi, không nhìn thấy đôi mắt nào sau những tấm kính khác nữa.

Những đôi mắt đang nhìn trộm họ trong bóng tối dường như chỉ có ở khu nội trú. 

Khi y tá lạ mặt đưa hai người đến trước phòng kiểm tra, Lỗ Trường Phong cảm thấy lưng mình chắc chắn đã ướt đẫm mồ hôi. Và khi gã còn chưa kịp thả lỏng, tiếng khóc mơ hồ của một cô gái đã vọng ra từ bên ngoài phòng kiểm tra. 

Trong đội của họ chỉ còn lại hai cô nàng khoa tâm thần, ai đã xảy ra chuyện? 

Bạch Tẫn Thuật hất cằm ra hiệu cho gã đi đến, Lỗ Trường Phong hiểu ý, đi về phía phát ra tiếng khóc. Rẽ qua khúc quanh hành lang là phòng kiểm tra, bốn người trong đội thuộc khoa tâm thần và khoa ung bướu đã có mặt ở đây, Lỗ Trường Phong vừa đến đã thấy người đang khóc là nữ sinh tóc ngắn ở khoa tâm thần, hình như tên là Lưu Mai Tâm. 

Sắc mặt cô ấy có vẻ đờ đẫn kỳ lạ, đang ngồi xổm dựa vào tường phát ra những âm thanh mơ hồ, vừa giống tiếng khóc lại vừa giống tiếng nói sảng, một cô gái cùng khoa đã khoác áo khoác cho cô ấy và ngồi xổm bên cạnh. Hai thành viên còn lại đứng kế bên, một trái một phải, quay lưng về phía họ. 

Lỗ Trường Phong tiến lên vài bước mới nhìn rõ, trước mặt hai thành viên kia là Dương Bồi, hai người đó hẳn là đang cảnh giác Dương Bồi. Sau vài tiếng đồng hồ gặp lại, Dương Bồi vẫn giữ vẻ mặt hung dữ, dựa vào tường như mọi việc chẳng hề liên quan đến mình, vẻ mặt cà lơ phất phơ, thấy Bạch Tẫn Thuật và Lỗ Trường Phong đến, hắn không hề để ý đến động tác cảnh giác của hai thành viên kia, tiến lên vài bước giơ tay ra, làm động tác cắt cổ rồi nhìn về phía họ, cười rất ngạo mạn. 

Bạch Tẫn Thuật đi phía sau lùi lại vài bước, phớt lờ ánh mắt khinh miệt của Dương Bồi, cúi đầu nhăn mày khó chịu. Trên người của tên này có mùi máu tanh nồng nặc đến buồn nôn. Cậu không nói đến mùi do nguyên tử sắt có trong máu phát ra. 

"Mùi máu tanh" này thực ra gần giống với một sự thay đổi khí chất, cái gọi là ngửi thấy mùi máu tươi của cậu, thực chất là một quá trình mà thân là đồng loại nhận thấy một đồng loại khác vừa giết người không lâu, nhạy bén phát hiện ra năng lượng xung quanh người đó có sự thay đổi. 

Bọn họ chỉ tách ra vài tiếng đồng hồ thôi, Dương Bồi lại giết người. Bốn người còn lại trong đội đều an toàn xuất hiện ở đây, vậy thì người chết hiện tại chỉ có thể là Trần Phi bị chặt ngang eo, hoặc là bệnh nhân và bác sĩ ở đây. 

Quy tắc của không gian chưa biết này dựa vào bệnh viện theo chế độ hiện đại, khi chưa kích hoạt quy tắc, những bác sĩ y tá đó có thể giao tiếp, có thể trò chuyện, có những đặc điểm tính cách rõ ràng, không khác gì người bình thường. Nhưng nếu phá vỡ sự cân bằng này, giống như khi cậu đã nói với Lỗ Trường Phong, trong trò chơi mà đánh NPC trung lập sẽ nhận được thù hận phe phái biến thành phản diện, vậy nếu kết thù với chúng thì chuyện gì sẽ diễn ra đây?

Dương Bồi hẳn là chưa đến mức ra tay với bác sĩ hay bệnh nhân để tăng độ khó sinh tồn của mình.

Xem ra người chết chỉ có thể là Trần Phi, cuối cùng gã vẫn không thoát khỏi kiếp nạn này.

"Bệnh nhân tiếp theo—bệnh nhân tiếp theo—đừng để tôi phải gọi nữa, nhanh lên!" Giọng nói lạnh lùng của y tá vang lên, "Một người, hai người….mấy người không biết tự giác là gì à."

Giọng nói này nghe hơi quen.

Bạch Tẫn Thuật ngẩng đầu nhìn, người gọi hóa ra là người quen thật.

Là y tá đứng sau quầy khi làm thủ tục ban ngày, vừa nhìn thấy cậu, trên màn hình bình luận không khỏi xuất hiện nhiều bình luận ám ảnh về quá khứ.

[Sao... lại là cô ấy...]

[Không gian chưa xác định này thiếu người bản địa lắm sao... tôi thật sự không muốn nhìn thấy cô y tá cổ dài này nữa.]

[Kinh quá đê...]

[Tôi vừa nhìn thấy cô ả là lại nhớ đến cái đầu thò ra từ dưới cửa sổ kính...]

[Có thể đừng khơi mào ký ức của tôi được không?]

Thực ra y tá này cũng coi như xinh xắn, chỉ là đã nhìn thấy dáng vẻ cổ bị kéo dài ra, muốn thò ra từ dưới quầy của cô ả vào ban ngày, thật sự khiến người ta khó mà giữ được vẻ mặt bình tĩnh khi đối diện với khuôn mặt này.

Tất nhiên, trong số những người khó giữ được vẻ mặt bình tĩnh không có Bạch Tẫn Thuật.

"Chị Hà?" Chỉ vài giây, anh chàng tóc dài lập tức thay đổi biểu cảm, mang theo nụ cười nhiệt tình tiến đến, như thể hai người đã là bạn bè lâu năm chứ không phải vừa gặp nhau vào chiều nay, "Sao tối nay chị trực ca vậy?"

"Cậu là..." Y tá bị cậu cắt ngang lời gọi, lại bị tiếng "chị Hà" này kêu đến có chút khó hiểu, nhất thời không kịp phản ứng.

"TBan ngày tôi đã làm thủ tục nhập viện ở quầy của chị, còn trò chuyện với chị vài câu đấy." Bạch Tẫn Thuật cười chân thành, "Chị cứ gọi tôi Scao là được rồi."

Y tá bị thái độ thân thiết của cậu làm cho không biết đường nào mà lần, theo bản năng bị Bạch Tẫn Thuật dẫn dắt, hồi tưởng lại những bệnh nhân đã gặp vào buổi chiều.

Thấy cậu thu hút sự chú ý của y tá, Lỗ Trường Phong vội vàng tiến đến bên cạnh bốn thành viên kia, bắt đầu thăm dò tin tức.

Còn ở bên kia, dưới sự nhắc nhở không ngừng của Bạch Tẫn Thuật, y tá Hà cuối cùng cũng nhớ ra buổi chiều cô ấy quả thực đã gặp cậu ta, ánh mắt cô ấy thay đổi: "Ồ, cậu là sinh viên y khoa đó."

"Đúng vậy, chính là tôi," Thấy cô ta nhận ra mình, thanh niên tóc dài gật đầu, giả vờ buồn ngủ ngáp một cái, lời nói trong ngoài đều là dò hỏi, "Chị Hà, thời gian kiểm tra của bệnh viện chúng ta luôn muộn như vậy sao, không phải nói sau mười một giờ không được ra khỏi khu nội trú à?"

Lời này nói rất khéo léo.

Lời gốc của y tá là "sau mười một giờ rưỡi, không được đi lại trên hành lang", còn cậu thì thêm mắm dặm muối thành "sau mười một giờ, không được ra khỏi khu nội trú", cố ý nói sai hai chi tiết.

Một khi y tá hiệu chỉnh lại lời cậu nói, Bạch Tẫn Thuật có thể lập tức có được quy tắc cần bổ sung này. Tiếc rằng y tá Hà không hề lưỡng lự. 

Cô ấy liếc nhìn Bạch Tẫn Thuật một cái nhẹ bẫng: "Tối nay tăng ca." 

Thanh niên tóc dài lập tức thuận nước đẩy thuyền, nói giọng trà xanh: "Đã hơn hai giờ rồi, chị còn phải tăng ca, bệnh viện công lập này cũng cực quá ha." 

"Không cực khổ gì đâu." y tá Hà thản nhiên, "Có tiền tăng ca." 

Nụ cười trên mặt thanh niên tóc dài khựng lại. 

"Hơn nữa, nếu không phải đám bệnh nhân tối nay cứ không chịu khám bệnh, tôi đã tan làm từ lâu rồi." Cô ả bổ sung. 

Nói đến đây, y tá Hà quay đầu, giọng nói càng lạnh nhạt hơn: "Nhanh lên, bệnh nhân tiếp theo, lề mề quá, có để người ta tan làm không vậy, đừng có mà điều trị tiêu cực nữa." 

Vừa nghe thấy từ "điều trị tiêu cực", mấy thành viên đang tụ tập lại lập tức tái mặt. Trong số những quy tắc đã được xác minh có một điều "tuân thủ chặt chẽ lời bác sĩ, điều trị tích cực", đây là quy tắc đã được thông báo cho toàn đội. Nói "điều trị tiêu cực" cực kỳ nghiêm trọng, điều này có nghĩa là nếu họ không ai chịu đi vào thì sẽ bị coi là vi phạm quy tắc. 

Mấy người nhìn nhau trì hoãn, rõ ràng không ai muốn vào ngay lúc này. Vẻ mặt của y tá dần trở nên nguy hiểm. 

"Chị Hà," ngay lúc bầu không khí ngày càng căng thẳng, thanh niên tóc dài đột nhiên lên tiếng, cười dịu dàng, "Vậy hay là tôi đi trước nhé." 

"Cậu?" Y tá Hà ngập ngừng, vẻ mặt nguy hiểm dịu đi một chút: 

"Cũng được."

 "Vậy thì cậu vào trước đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK