Trong khu vực chờ đợi, tình cảnh của Bạch Tẫn Thuật lại không đáng sợ như mọi người bên ngoài nghĩ.
Thiết bị cần được khởi động, cậu còn phải đợi một lát bên ngoài.
"Chị Hà," cậu đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, tò mò hỏi, "Đây là bảng giới thiệu bác sĩ của trong khoa sao?"
Cậu đang chỉ vào một bảng thông báo acrylic nền trắng ở bên phải khu vực chờ, nhiều bệnh viện sẽ trưng bày lý lịch bác sĩ trong khoa trên tường như vậy, bên trái là ảnh bác sĩ, bên phải là học vấn, lý lịch, danh hiệu đã đạt được, v.v.
Bạch Tẫn Thuật liếc nhìn bảng giới thiệu, thành công tìm thấy bác sĩ Phương.
Phương Thiếu Ninh, tốt nghiệp tiến sĩ tại một trường đại học mà Bạch Tẫn Thuật không biết, có lẽ là do thông tin trong không gian chưa biết không khớp với thế giới bình thường mà cậu đang ở. Hắn đã xuất bản nhiều tạp chí quan trọng, còn đoạt giải, trong ảnh hắn ta đeo kính gọng vàng, trông thư sinh nho nhã, không hề có vẻ tiêu sái và phóng khoáng khi tay xé Trần Phi vào ban ngày, đúng là người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Bên cạnh bảng giới thiệu là bảng trực ban, thông thường trên những bảng trực ban này đều có một số khe cắm thẻ tên có thể tự do cắm vào rút ra, thuận tiện cho bác sĩ trực ban khi trực sẽ phải thay tên mình, tan làm thì rút thẻ tên của mình khỏi bảng.
Nhưng kỳ lạ là, trên bảng trực ban này có hơn chục khe cắm thẻ, nhưng chỉ có bốn năm khe có dấu vết sử dụng rõ ràng, những khe cắm càng ở dưới càng có nhiều bụi bám vào, có thể thấy đã lâu không được sử dụng.
Theo lý mà nói, khi bệnh viện đặt làm những bảng trực ban này đều nên đặt theo số lượng người, cho dù là mua hàng có sẵn, người mua cũng sẽ có xu hướng chọn hàng có số lượng khe cắm gần với số lượng bác sĩ hơn, sao lại để trống nhiều ô như vậy?
Bạch Tẫn Thuật trong lòng suy nghĩ một đợt, trên mặt lại không hề lộ ra: "Ồ? Bác sĩ Phương tối nay không cần trực ban sao? Sao không có tên trên này?"
"Bác sĩ Phương tạm thời có việc xin nghỉ," y tá Hà quay đầu liếc nhìn cậu, "Tối nay người phụ trách các cậu là chủ nhiệm Tôn đến làm thay."
Xin nghỉ?
Vậy nên tối nay gọi bọn họ đến khám bệnh không phải Tiểu Lưu Tiểu Lý, mà là y tá lạ mặt không quen biết kia và y tá Hà ở cửa sổ khu nội trú vào ban ngày à?
Kỳ lạ quá, bác sĩ Phương xin nghỉ chứ không phải hai y tá kia xin nghỉ, sao tối nay hắn không có mặt, y tá cũng đổi thành hai người khác.
"Nhưng bác sĩ trực ban trên này cũng không phải chủ nhiệm Tôn mà?" Bạch Tẫn Thuật cúi người gạt gạt tên trên bảng trực ban.
"Ờ? Chưa đổi hả?" Y tá Hà đi tới nhìn một cái, nhíu mày, "Chắc là quên rồi."
Cô ta lấy một chùm chìa khóa từ trong túi ra, đi về phía văn phòng: "Tôi đi tìm thẻ tên của chủ nhiệm Tôn, cậu đợi một lát, đừng đi lung tung."
"Vâng." Bạch Tẫn Thuật đứng tại chỗ, tỏ ra ngoan ngoãn, đợi đến khi y tá Hà mở cửa văn phòng bước vào, vẻ ngoan ngoãn trên mặt cậu biến mất, lập tức không chút do dự bắt đầu đi lung tung.
Cậu mà nghe lời y tá Hà mới là lạ.
Nếu cậu nhớ không nhầm, lần đầu tiên mình bị kéo vào không thời gian ngưng đọng, là vì cậu nhìn thấy một thứ giống như tượng thần được đặt trong khe cửa sau lưng y tá Hà đúng không?
Vậy ở đây, có lẽ cũng có?
Nói làm là làm, thanh niên tóc dài tìm một vòng, cũng không tìm thấy thứ gì tương tự.
Nếu bên ngoài không có... có lẽ ở trong văn phòng?
Y tá Hà lúc vào văn phòng đã khép hờ cửa, Bạch Tẫn Thuật nhẹ nhàng tiến lại gần, sau khi đến gần một tay xem đồng hồ một tay nhẹ nhàng đẩy hé một chút khe cửa, đợi đến khi khe cửa vừa đủ nửa đầu, cậu mới từ từ thu tay đẩy cửa về.
Kim giây trên đồng hồ tay trái vẫn nhảy bình thường, xem ra y tá Hà không phát hiện ra hành động nhỏ của cậu.
Trong văn phòng, y tá Hà đang quay lưng về phía cửa lớn, lục lọi thứ gì đó trong ngăn kéo, thanh niên tóc dài thò nửa đầu ra từ khe cửa, bắt đầu quan sát xung quanh.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, ống kính di chuyển theo tầm nhìn của cậu ta, cũng cho thấy cận cảnh hành động lén lút của cậu.
[Mèo con lén lút.jpg]
[Scao: Không cho tôi đi lung tung hả, tôi không chỉ đi lung tung mà còn phải lại đây luôn!]
[Hành động này, xem mà tôi cũng căng thẳng theo.]
[Quá dũng cảm, mẹ kiếp, ban ngày cậu vừa chọc giận y tá Hà một lần, tối nay còn dám đến gần đã đành, vậy mà còn dám thò đầu vào văn phòng trong tình huống rõ ràng là bị cấm, đừng nói là ỷ vào thuộc tính cố định là vận may tốt nên muốn tự hủy đấy nhé?]
[Scao của chúng ta chủ yếu là to gan thôi.]
[Cái này chắc có thể mở cược rồi nhỉ? Nửa đêm cũng không có mấy người xem trực tiếp, còn mở cược không?]
[Nơi nào có Thần Kinh Đao, bảng điểm thông thường là một khi kích hoạt quy tắc sẽ tự động mở, những việc khác thì Admin phải mở thủ công, giờ này admin chắc cũng ngủ rồi, có mở hay không thì xem có kích hoạt quy tắc hay không thôi.]
[Vậy thì cứ tạm thời đặt cược siêu thần đi, về độ liều của Scao thì tôi phục rồi.]
[Đã xem đến giờ này rồi, vậy siêu thần đi, cũng không có gì khác, chỉ để lấy điềm lành.]
[Siêu quỷ, thật chưa thấy ai tìm chết giỏi như vậy, biết rõ cấm mà vẫn lao lên.]
[Cái tên tầng trên là người mới đến từ đâu, không tìm chết thì sao đẩy nhanh quy tắc, bảng xếp hạng điểm của người tiên phong kéo xuống, top trăm top mười ai không phải liều mạng, ở yên tại chỗ chờ ăn trợ cấp xã hội thì cậu vui vẻ đặt cược à?]
[Đúng vậy, người có thể xem đến giờ này đều là ném tiền mù quáng, ai mà không muốn quy tắc đẩy nhanh, sớm kết toán đâu.]
Bạch Tẫn Thuật đứng bên ngoài, nhìn vào trong qua khe cửa.
Y tá Hà đang quay lưng về phía cửa lớn lục lọi thứ gì đó trong ngăn kéo, ánh mắt của cậu theo tường văn phòng di chuyển, quả nhiên, trên bức tường gần phía mình cũng có một ô vuông đột ngột.
Đây có lẽ là "tượng thần" mà cậu nhìn thấy vào ban ngày.
Đó là một đống đen kịt, không nhìn rõ là thứ gì, bức tượng kỳ lạ, không có hình người, không phân biệt được đầu và tứ chi.
Cậu không quen thuộc với những thứ như tín ngưỡng tôn giáo, không biết bức tượng này có phải là một vị thần đã biết hay không, nhưng rất rõ ràng, người trong bệnh viện này đang coi nó như "thần linh" để thờ cúng.
Trước bức tượng này, mỗi bên trái phải bày một đĩa trái cây, trên đó đặt những thứ như táo cam, ở giữa là một lư hương nhỏ.
Được giấu kỹ như vậy, thông tin quan trọng của bệnh viện này chắc chắn là bức tượng đó rốt cuộc là thứ gì.
Thanh niên tóc dài nheo mắt, cẩn thận nhìn kỹ bức tượng đó, nó trông có vẻ không giống tượng thần bình thường, phần lớn cơ thể bị che khuất trong bóng tối, mơ hồ chỉ có thể nhìn ra đường nét của một cái mỏ chim, chả trách sao mình nhìn thoáng qua không nhìn ra hình người từ vật này.
Ngay khi cậu muốn tiến thêm một bước để nhận ra đó rốt cuộc là con vật gì, giác quan thứ 6 của thanh niên tóc dài đột nhiên nhảy dựng.
Bạch Tẫn Thuật không chút do dự rụt người lại, lập tức rời khỏi khe cửa đó.
[Ôi trời phản ứng nhanh quá.]
[Mịa nóa suýt nữa thì bị phát hiện.]
Trên màn hình, ống kính phát sóng trực tiếp thay thế tầm nhìn của Bạch Tẫn Thuật, vẫn tận tâm phát sóng cảnh tượng trong văn phòng từ góc nhìn khe cửa.
Y tá Hà vừa rồi còn đang lục lọi thẻ tên trong ngăn kéo đột nhiên quay người, đang nhìn chằm chằm về hướng cửa với vẻ mặt khóa đoán.
Cánh cửa văn phòng khép hờ bị Bạch Tẫn Thuật đẩy hé ra một chút, cô ả chậm rãi bước đến trước khe cửa, cúi người xuống, nhẹ nhàng nhặt một sợi tóc dài từ trên ổ khóa.
[Ohh nooo bị phát hiện rồi!!!]
[Trời ơi tóc dài hại thân.]
[Má ơi đừng quay cận cảnh mà, nửa đêm cái nụ cười quỷ dị này muốn hù chết ai đấy hả?]
[Xong rồi, ván cược mở rồi.]
[Xong rồi, quay cận cảnh rồi.]
[Xong rồi, y tá Hà thắp ba nén hương cho tượng thần kia, đang đi về phía Scao.]
[Scao còn chưa biết mình bị phát hiện đâu nhỉ?]
[Không chắc, nếu tóc bị giật đứt thì sẽ có cảm giác.]
[Ủa sao cậu ta còn chưa lùi về vị trí trước đó!]
[Scao đang đứng trước bảng giới thiệu làm gì thế?!]
Bên ngoài văn phòng, thanh niên tóc dài đã lùi lại mấy bước đến dưới bảng giới thiệu, im lặng nhìn đồng hồ đeo tay bên trái.
Trên chiếc đồng hồ tác chiến do quỹ cấp phát, kim phút ngừng nhảy, kim giây ngừng nhảy, cậu ngửa mặt lên trời thở dài, cảm thấy cạn lời với ông trời luôn.
Không thời gian dừng lại lần này thật sự là do vận may của cậu không tốt.
Khoảnh khắc rút lui nhanh chóng khỏi khe cửa, cậu cảm thấy da đầu đột nhiên đau rát, còn đang mong y tá Hà đừng phát hiện ra, kim giây trên đồng hồ đã ngừng nhảy.
Trong một ngày mà chọc giận y tá Hà đến hai lần, e rằng cậu đừng mong moi móc được chút thân thiết nào từ miệng y tá này nữa.
"Kẽo kẹt—"
Cửa văn phòng bị đẩy ra nhẹ nhàng.
Y tá Hà một tay cầm thẻ tên, một tay cầm sợi tóc kia, trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày giờ đây xuất hiện một nụ cười kỳ lạ, cô ta đảo mắt nhìn quanh một vòng, dừng lại trên người Bạch Tẫn Thuật đang đứng dưới bảng giới thiệu: "Tôi vừa nói rồi mà? Đừng đi lung tung."
"Tôi không đi lung tung mà." Thanh niên tóc dài ngữ điệu vô tội.
"Không đi lung tung thì..." Đây là cái gì, y tá Hà đang định giơ tay phải ra trưng bày sợi tóc bị phát hiện kia, đợi cậu ta lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, liền thấy anh chàng tóc dài trước mặt chỉ vào bảng giới thiệu.
"Tôi đang xem bảng giới thiệu! Chị Hà nhìn này! Tôi vừa phát hiện chủ nhiệm Tôn trực ban tối nay hóa ra là thầy đại học của tôi," Cậu kinh ngạc nói, "Tôi tốt nghiệp mấy năm rồi, không ngờ bây giờ thầy Tôn đã rời khỏi bệnh viện trực thuộc y khoa lại nhảy việc đến bệnh viện của chúng ta đấy."
Đôi mắt hẹp dài của y tá Hà liếc nhìn thanh niên tóc dài, rơi xuống bảng giới thiệu của bệnh viện.
"Chủ nhiệm Tôn trước đây quả thực đã dạy học ở trường y của bệnh viện trực thuộc," ánh mắt cô ả trầm xuống, quét qua sườn mặt thanh niên tóc dài, "Cậu là học sinh của ông ấy?"
Trên màn hình bình luận:
[Hả? Chuyện gì đang diễn ra vậy?]
[Sao vừa nhắc đến chủ nhiệm Tôn, y tá này lại không định ra tay nữa?]
[Chắc là quy tắc, Scao không biết đã phát hiện ra quy tắc gì rồi.]
[Uầy, mới vào một ngày thôi mà, một mình anh ta phát hiện ra bao nhiêu quy tắc rồi.]
Trong không thời gian dngưng đọng, chàng trai tóc dài gãi đầu có chút ngại ngùng nói: "Thật ra cũng không thể gọi là học sinh, dù sao lúc đó chỉ học tiết đại cương của thầy Tôn, thầy có nhớ tôi hay không thì còn phải nói sau."
Vậy nên lát nữa nếu chủ nhiệm Tôn không nhớ cậu là ai, chẳng phải cũng là chuyện rất bình thường sao?
Dù sao thầy đại học nào lại nhớ một học sinh bình thường trong lớp đại cương chứ?
Cuộc kiểm tra tối nay phần lớn là từ sau khi bác sĩ Phương đột nhiên có việc, phải đổi thành chủ nhiệm Tôn này thì xảy ra vấn đề, cậu và Lỗ Trường Phong nhìn thấy mắt của những bệnh nhân đó trong hành lang, chứng tỏ quy tắc sau mười một giờ rưỡi không được ra khỏi phòng và việc điều trị của bác sĩ đã xảy ra xung đột, vì quy tắc đã được kiểm định là có thể thông qua, vậy thì vấn đề xảy ra phần lớn là cuộc kiểm tra này.
Cậu nhắc đến chủ nhiệm Tôn trong lúc thời gian dừng lại, là vì gợi ý từ việc trước đó không nhìn thấy Tiểu Lý Tiểu Lưu, khiến cậu nghi ngờ rằng, những y tá mà các bác sĩ khác nhau có thể điều động là khác nhau.
Tiểu Lý Tiểu Lưu là người của bác sĩ Phương, nên sau khi hắn giết người, sẽ đột nhiên xuất hiện khiêng Trần Phi đi. Còn y tá Hà và y tá lạ mặt kia thì thuộc về chủ nhiệm Tôn, nên sau khi cậu phá vỡ quy tắc cưỡng ép kiểm tra, họ thực hiện hai chức năng là đưa bệnh nhân đến và thúc giục bệnh nhân kiểm tra.
Cậu đang đánh cược cấp bậc của y tá Hà thấp hơn chủ nhiệm Tôn, nên cô ấy không thể cướp người từ tay bác sĩ Tôn.
Bây giờ xem ra, cậu đánh cược chính xác rồi.