• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quản Hồng Nhạn nhìn theo hướng Xa Mạc Sở chỉ, trên sườn dốc bên dưới hang động quả nhiên mọc đầy một loại cỏ dại màu vàng nhạt.

Xa Mạc Sở đang vân vê một nhánh cỏ trong tay. Quản Hồng Nhạn cũng ngồi xuống, nhổ lên một nhánh, quan sát thật kỹ rồi khó tin nói:

"Cậu có nhận nhầm không vậy?"

Thứ này với loại rau dại mà Trương Lộc phát hiện hôm qua, đừng nói là giống nhau, đến cả chút liên quan cũng không có!

Không bàn đến màu sắc, rau dại hôm qua mà Trương Lộc phát hiện có hình dáng lá khá giống cải cúc, mép lá có răng cưa nhỏ, phiến lá không dài, mọc thành nhánh ở phần trên của thân cây. Nhìn sơ qua, có thể nhận ra chúng thuộc cùng một họ thực vật.

Còn thứ cỏ dại trong tay Xa Mạc Sở và cô lúc này lại là một loài cây rất lùn. Hình dáng tổng thể so với cỏ thì giống con tằm hơn, chẳng có chút nào giống với hình ảnh mà Trương Lộc đã gửi.

Bình luận trên phòng phát sóng cũng đầy hoang mang:

【Đây chắc chắn không phải cùng một loại đâu nhỉ?】

【Hay là phần rễ và thân ngầm của rau dại?】

【Rễ cũng đâu có hình dạng như thế này…】

【Xa Mạc Sở nhận nhầm rồi?】

"Không nhầm." Bạch Tẫn Thuật lắc đầu, dùng tay bẻ đôi nhánh cây có hình dạng giống con tằm, rồi quay sang nhìn Quản Hồng Nhạn. "Trong thế giới của cô có loài thực vật nào gọi là 'Đông trùng hạ thảo' không?"

"Đông trùng hạ thảo?" Quản Hồng Nhạn nhắc lại cái tên này, "Không có."

Nhưng cái tên này khá trực quan. Chỉ cần đọc lên một lần, cô đã có thể mơ hồ hiểu được ý nghĩa ẩn chứa trong đó.

Quản Hồng Nhạn cau mày: "Ý cậu là có một loài thực vật mà mùa đông là côn trùng, mùa hè là cỏ? Sao lại có thể như vậy? Giữa động vật và thực vật làm sao có thể thay đổi theo mùa? Đây lại là sinh vật thần thoại nào trong thế giới Cthulhu của các cậu à?"

"Không, đây là một loài thực vật bình thường." Bạch Tẫn Thuật phủ nhận ngay. "Không liên quan gì đến thế giới quan Cthulhu cả."

"Còn về loại rau dại này, tôi không biết cơ chế của nó là gì." Bạch Tẫn Thuật ngồi xổm xuống, nhổ lên một nhánh nữa. "Nhưng tôi biết đông trùng hạ thảo hoạt động ra sao."

Quản Hồng Nhạn chăm chú lắng nghe.

"Đông trùng hạ thảo là sự kết hợp giữa côn trùng và nấm ký sinh." Cậu vừa nói, vừa xoa xoa nhánh cỏ trong tay. "‘Trùng’ chính là ấu trùng của loài bướm dơi, còn ‘thảo’ là nấm trùng thảo."

(*ĐTHT là hiện tượng nấm Ophiocordyceps ký sinh trên ấu trùng bướm Thitarodes)

"Ở vùng cao nguyên có độ cao 3.800 mét, khi mùa đông qua đi, nhiệt độ tăng lên, băng tan thành nước, ấu trùng bướm dơi bắt đầu phát triển, hóa nhộng, lột xác rồi bay lên không trung để phát tán trứng. Những trứng này rơi xuống đất, gặp điều kiện thích hợp sẽ nở thành ấu trùng, chui vào lòng đất, chờ qua mùa đông cuối cùng để tiếp tục quá trình lột xác."

"Nhưng đây đâu có cao đến 3.800 mét?" Quản Hồng Nhạn vô thức phản bác.

Dù cô không có kỹ năng 【Tinh thông địa lý sơ cấp】 như Trương Lộc, nhưng vẫn đủ hiểu rằng vùng núi này tuyệt đối không thể có độ cao hơn 3.800 mét.

"Vậy nên, rõ ràng đây là hai loại thực vật khác nhau." Xa Mạc Sở liếc nhìn cô, thản nhiên nói. "Tôi chỉ đang giải thích đông trùng hạ thảo thôi."

"Được được, cậu tiếp tục đi." Quản Hồng Nhạn bị ánh mắt kia làm cho hoài nghi trí thông minh của mình, đành giơ tay đầu hàng. "Xin mời."

"Khi mùa hè đến trên cao nguyên, nhiệt độ tăng lên, tạo điều kiện cho nấm phát triển. Lúc này, bào tử của nấm trùng thảo trong đất bắt đầu sinh trưởng. Nếu gặp phải ấu trùng bướm dơi đang chờ lột xác trong lòng đất, nó sẽ xâm nhập vào cơ thể ấu trùng, hấp thụ dưỡng chất để phát triển."

Bạch Tẫn Thuật rũ mắt, tiếp tục kể:

"Theo thời gian, bào tử nấm trùng thảo sẽ dần hút sạch chất dinh dưỡng trong cơ thể ấu trùng, thay thế bằng hệ thống sợi nấm bên trong. Lúc này, xác ấu trùng trở thành vật chủ, còn bên trong đã bị nấm xâm chiếm hoàn toàn—và đó chính là đông trùng hạ thảo."

"Loại đông trùng hạ thảo này có phần vỏ ngoài vẫn là ấu trùng bướm dơi, nhưng bên trong đã là hệ sợi của nấm trùng thảo." Cậu tách đôi nhánh cỏ trong tay. "Giống như thế này."

Dưới lớp vỏ mỏng manh, phần thân bên trong đã ngả sang màu vàng nhạt.

Đồng tử của Quản Hồng Nhạn hơi co lại.

"Chả trách…" Cô bừng tỉnh đại ngộ. "Chả trách dân làng nói loại rau dại này chỉ mọc đầy trên núi vào mùa xuân!"

Nếu loài cây mà Bạch Tẫn Thuật nói thật sự tồn tại, thì trước khi xâm nhập vào cơ thể ấu trùng, nó có một hình dạng. Sau khi xâm nhập, lại biến thành một dạng cấu trúc khác.

Chính vì vậy, hai giai đoạn này trông như hai loại thực vật hoàn toàn khác nhau. Không ai liên tưởng được loại rau dại phủ kín sườn núi vào mùa xuân với những cây cỏ giống như con tằm, có màu sắc tương đồng với mặt đất khi mùa xuân trôi qua.

Cũng giống như các đội thám hiểm trước đây.

Họ dựa vào hình ảnh ba chiều mà Trương Lộc gửi để tìm kiếm rau dại, hoàn toàn phớt lờ những thực vật có hình dạng giống con tằm này.

Hình thái của hai loại quá khác biệt, một người bình thường sẽ không thể liên hệ chúng với nhau.

"Cậu phát hiện ra bằng cách nào?" Giờ thì Quản Hồng Nhạn thực sự cảm thấy khó tin.

Xa Mạc Sở đúng là có chút… lạ lùng.

Bạch Tẫn Thuật nhàn nhạt đáp: "Nhìn thấy."

Vài giây sau, cậu bổ sung một cách chu đáo: "Lần này thực sự là nhìn bằng mắt."

Quản Hồng Nhạn: "…"

"…Cậu thà không giải thích còn hơn." Cô nàng bất lực.

Thà rằng bị Xa Mạc Sở nhìn với ánh mắt châm chọc như Lỗ Trường Phong hôm qua còn hơn.

Chứ nghe câu "Nhìn thấy" rồi lại thêm một câu "Lần này thật sự là dùng mắt nhìn" như vậy thì đúng là… chịu thua luôn.

Lúc này, các thành viên trong hang cũng đã kiểm chứng xong ký hiệu tam giác. Họ lần lượt bước ra ngoài, thấy Quản Hồng Nhạn và Xa Mạc Sở ngồi xổm trên sườn dốc bàn luận điều gì đó, liền tò mò kéo lại gần.

"Sao thế? Sao thế, anh Sở?" Lỗ Trường Phong vừa cởi áo khoác vừa hỏi, "Có phát hiện gì à? Phát hiện gì thế?"

Gã lúc này mồ hôi đầm đìa. Thời tiết trên núi hôm nay khác hẳn hôm qua. Bây giờ mới chỉ là sáng sớm, mặt trời vừa lên không lâu, nhiệt độ không thể nói là thấp, nhưng ít nhất cũng bắt đầu tăng dần. Hoàn toàn khác với hôm qua khi bên ngoài mưa xối xả, cả đội ai cũng ướt sũng, cảm giác lạnh buốt.

Để tái hiện lại hoa văn hôm qua, họ lại nhóm một đống lửa trong hang, khiến nhiệt độ tăng vọt. Lỗ Trường Phong chỉ cảm thấy mình sắp bị nướng chín, vội vàng chạy ra khỏi hang đầu tiên, hít sâu làn không khí mát lạnh bên ngoài, mới cảm thấy mình sống lại.

"Xa Mạc Sở phát hiện ra rau dại rồi." Bạch Tẫn Thuật thì vẫn đang nghiên cứu về rau, còn Quản Hồng Nhạn đứng dậy chủ động trả lời.

"Phát hiện rồi á?" Lỗ Trường Phong hào hứng sáp lại gần, "Đâu? Để tôi xem…"

Nhưng khi nhìn thấy thứ trong tay Quản Hồng Nhạn, biểu cảm của gã bỗng trở nên giống hệt cô vừa nãy—vừa bối rối, vừa khó tin. "Cái này…"

Rau dại trông thế này á?

Mọi người phía sau cũng lần lượt tiến lại gần, ai nấy đều có biểu cảm y hệt.

Thấy đồng đội cũng lộ vẻ bối rối tương tự, Quản Hồng Nhạn bỗng cảm nhận được cảm giác "đè bẹp trí tuệ" của Xa Mạc Sở—cảm giác khi nhìn thấy người khác bối rối vì điều mình đã hiểu.

Phải công nhận một điều: cảm giác này thực sự rất sảng khoái! Không trách được Xa Mạc Sở suốt ngày thích chế giễu người khác.

Sự bối rối không biến mất, nó chỉ chuyển từ mặt cô sang mặt của những người còn lại.

Quản Hồng Nhạn cầm lấy cọng rau dại trong tay Lỗ Trường Phong, bắt chước động tác của Xa Mạc Sở, bóc lớp vỏ ngoài ra, rồi nhận trách nhiệm giải thích: "Thế giới của các cậu có loại thực vật nào gọi là 'Đông trùng hạ thảo' không?"

Sau khi Quản Hồng Nhạn giải thích xong, dù thế giới của mọi người có loại thực vật này hay không, ai cũng hiểu sơ qua về nó.

"Đông trùng hạ thảo… Đúng rồi! Đông trùng hạ thảo!" Trương Lộc cầm cọng rau dại hình con tằm trên tay, lẩm bẩm, "Sao mình lại không nghĩ đến nhỉ?"

Trong kỹ năng [Tinh thông thực vật sơ cấp] của cô có thông tin về loài này. Nhưng lúc nãy, khi tìm kiếm trong hang động, cô hoàn toàn bỏ qua thứ thực vật này, suýt chút nữa đã để lỡ một manh mối quan trọng.

Nếu rau dại này có cách sinh trưởng giống với đông trùng hạ thảo, thì dù mọi người có dựa theo sơ đồ ba chiều của cô mà tìm kiếm, lật tung cả ngọn núi lên cũng không thể nào thấy được loài rau kia.

Bạch Tẫn Thuật phủi lớp đất trên tay, đứng dậy: "Bởi vì trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh của loài rau hôm qua, nên đã vô thức bỏ qua tất cả những thực vật có hình dạng quá khác biệt với nó."

"Còn tôi thì biết rằng đông trùng hạ thảo thường sinh trưởng ở vùng cao nguyên có độ cao lớn," giọng điệu của cậu có vẻ thờ ơ, nhưng lời nói thì không ai dám xem nhẹ, "Nên ngay khi chú ý thấy một loài thực vật tương tự xuất hiện ở khu vực có độ cao thấp, tôi đã nhận ra có điều bất thường."

Có chuyện kỳ lạ, chắc chắn có ẩn tình. Sự hình thành của đông trùng hạ thảo là kết quả của sự chênh lệch nhiệt độ ở vùng cao nguyên và thói quen sinh trưởng của sinh vật. Vậy trong môi trường không có những điều kiện này, vì sao lại xuất hiện một loài thực vật tương tự?

Chắc chắn nó có vấn đề, thậm chí rất có thể có liên quan đến loài rau dại kia.

Lần này, cậu thực sự chỉ dùng mắt để quan sát mà thôi.

Trương Lộc cúi đầu, có chút hối lỗi: "Là do tôi sơ suất."

Vì cô có [Tinh thông thực vật sơ cấp], nên cô đã quá tin tưởng vào phán đoán của bản thân dựa trên kỳ tích. Nếu không có Xa Mạc Sở, họ có thể sẽ mãi mắc kẹt trong sự nhầm lẫn của chính mình.

"Không sao, ai cũng có thể mắc sai lầm." Xa Mạc Sở liếc cô một cái, rồi nói, "Nhưng đừng so với tôi."

Quản Hồng Nhạn chứng kiến toàn bộ quá trình, khóe miệng co giật. Cô chỉ cảm thấy rằng sớm muộn gì cả đội cũng sẽ bị Xa Mạc Sở "thao túng tâm lý" một lượt.

Đúng vậy, họ không thể so với Xa Mạc Sở.

Không chú ý là điều bình thường. Mà Xa Mạc Sở không phải người—đây không phải chính cậu ta tự nói sao?

Sau khi nắm được thông tin về đông trùng hạ thảo, manh mối về loài rau dại này đã tiến thêm một bước bất ngờ.

Rau dại là nguyên liệu để dân làng muối dưa, vậy thì cái xác côn trùng mà nó ký sinh là gì?

"Không biết." Bạch Tẫn Thuật thản nhiên nhún vai. "Nếu tôi mà biết tất tần tật, thì đâu cần phải khám phá nữa? Tôi có thể điền thẳng quy tắc vào hệ thống rồi đăng xuất luôn ấy chứ."

Dù sao thì cậu cũng không phải chưa từng làm chuyện đó.

Trương Lộc thử sử dụng một vài kỹ năng kỳ tích liên quan đến sinh vật: [Tinh thông sinh vật sơ cấp], [Tinh thông động vật sơ cấp], [Tinh thông côn trùng sơ cấp]… nhưng tất cả đều không thu được thông tin gì.

"Vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa," Vân Quảng lên tiếng ngắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người, "Ngoài manh mối về côn trùng, chuỗi manh mối của rau dại chưa đủ độc lập. Chỉ cần chúng ta tiếp tục tìm kiếm các hang mộ tổ tiên, nhất định sẽ điều tra ra được điều gì đó liên quan đến loại rau này."

Đúng như Xa Mạc Sở đã nói: "Cố nghĩ cũng chẳng ra, muốn đẩy nhanh tiến độ thì phải có thêm manh mối."

"Còn một tiếng nữa là đến giờ nghỉ trưa," Vân Quảng nhìn đồng hồ, rồi nói với cả đội: "Chúng ta tiếp tục tìm hang. Trương Lộc, trên đường đi cô phối hợp với Hồng Nhạn quan sát kỹ, tranh thủ vẽ sơ đồ phân bố trong giờ nghỉ trưa. Chiều nay chúng ta sẽ dựa vào quy luật này để xác định vị trí tìm kiếm."

Anh ta đi được vài bước, bỗng nhớ ra điều gì đó: "Không biết loại rau dại này sau khi biến đổi còn tác dụng không, nhưng tốt nhất mỗi người cứ hái thêm một ít mang theo cho chắc."

"Chuẩn đấy."

Mọi người đều cúi xuống, hái thật nhiều rau nhét vào túi áo khoác.

Lỗ Trường Phong thậm chí còn lấy một nắm lớn, chọn một cọng kẹp vào miệng, vui vẻ nói với Lý Nhân:
"Ở thế giới bọn tôi, đông trùng hạ thảo là một loại dược liệu cực kỳ đắt đỏ, tôi còn chưa ăn được mấy lần."

Giang Kim Minh nghe thấy từ "đắt đỏ" thì tò mò ghé lại gần:
"Thứ gì cơ? Đắt cỡ nào? Một kí bao nhiêu tiền?"

"Đông trùng hạ thảo đấy, lúc tôi mới vào Tổ Chức, thứ này đã hơn một trăm một gram rồi," Lỗ Trường Phong nhăn nhó đầy tiếc rẻ, "Một kí thì... chắc phải hai, ba chục nghìn." (Tầm 1 trăm củ tiền Việt)

Lần này, cái bánh vẽ mà Xa Mạc Sở vẽ đã thành sự thật rồi. Nếu sau này ngọn núi này thực sự được khai thác thành khu du lịch, thì có khi một gói rau dại cũng có thể bán được vài nghìn ấy chứ.

Gã thấy thật ghen tị.

"Hơn chục nghìn cơ á?" Giang Kim Minh kinh ngạc, "Đắt thế á? Bên cậu lạm phát ghê lắm hả?"

"Mấy năm trước thì ghê thật, giờ cũng đỡ rồi..." Lỗ Trường Phong nghĩ một chút, "Tiền tệ khác nhau nên tôi cũng không biết so sánh thế nào, nhưng mà trước khi vào Tổ Chức, trợ cấp một tháng của tôi chỉ có ba nghìn thôi."

"Thế cũng cao đấy," Lý Nhân bĩu môi, tiện tay giật lấy vài cọng cỏ tằm từ tay Lỗ Trường Phong bỏ vào miệng nhai, "Không ăn phí lắm."

Lỗ Trường Phong: ???

Lỗ Trường Phong: "Muốn ăn thì tự đi hái mà ăn."

Gã nhét hết số cỏ tằm còn lại vào túi áo gió, rồi chạy đi tìm Xa Mạc Sở.

Trên ngọn núi này có rất nhiều hang động, một số trông như tự nhiên hình thành, một số lại có vẻ do con người đục ra. Gần như tất cả các hang động nhân tạo đều chứa mộ tổ của dân làng, có một số thì trống rỗng, nhưng lớp đất bên trong rõ ràng đã bị xới lên, chứng tỏ trước đây từng có mộ nhưng sau này đã được con cháu dời đi cùng với cuộc di dời làng.

Bên ngoài những hang động này, phân bố của các loại rau dại cũng không cố định. Họ không có đủ thời gian để kiểm tra xem trong tất cả các ngôi mộ này chôn cái gì, nhưng sau khi đào một số ngôi mộ có rau dại mọc bên ngoài, họ phát hiện ra bên trong có mộ chôn xương cốt bình thường, có mộ bị cạy mất nắp hộp sọ, thậm chí có mộ chứa thi thể bị chôn chung, trong đó có những bộ xương có vẻ chết khi còn rất nhỏ, có lẽ chỉ mới vài tuổi.

Hoàn toàn không có quy luật gì cả.

Đội càng đi càng tiến sâu vào núi. Đến gần mười hai giờ trưa, số lượng hang động có mộ tổ mà Tất Vũ phát hiện đã đạt đến con số khá đầy đủ. Quản Hồng Nhạn và Trương Lộc vừa đi vừa ghi chép lại vị trí, để sau khi trở về trại có thể cùng nhau vẽ bản đồ phân bố.

Tất Vũ đã sử dụng thuộc tính cố định cả buổi sáng, giờ cô cảm thấy hơi choáng. Sầm Kỳ Văn tinh ý nhận ra thỉnh thoảng cô cau mày, liền rót cho cô một cốc nước nóng từ ấm đun bên cạnh. Tất Vũ gật đầu cảm ơn.

Một lát sau, cô chủ động nói:
"Thật ra cậu không cần phải cảnh giác đến vậy đâu."

Sầm Kỳ Văn giật mình, không hiểu tại sao lại bị nói như vậy.

"Vân Quảng là người tốt đấy, phải không? Anh ta sẽ không coi đồng đội như vật tiêu hao giống như đám người rác rưởi trong các không gian cấp trung và thấp đâu." Tất Vũ dùng cằm hất về phía những đội viên đang ngồi xa xa, "Nếu cậu thực sự gặp chuyện, miễn là còn có thể cứu, đội nhất định sẽ cứu cậu. Dù sao thì Lỗ Trường Phong cũng ở đây, ban đầu mời cậu ta vào đội chắc chắn cũng là để đảm bảo tỷ lệ sống sót của đồng đội mà."

Sầm Kỳ Văn có chút nhạy cảm và lo lắng, cô nàng mím môi, khẽ giọng giải thích:
"Tôi chỉ hơi căng thẳng thôi."

"Hôm qua tôi cũng rất căng thẳng," Tất Vũ chỉ về phía Giang Kim Minh, "Hôm kia hắn ta chắc chắn cũng rất căng thẳng."

Dù sao thì không ai có thể thản nhiên đối mặt với cái chết cả.

"Khoảnh khắc chết đi rất nhanh, gần như không có cảm giác đau đớn," Tất Vũ uống cạn ly nước, coi như an ủi Sầm Kỳ Văn vì đã quan tâm đến mình, "Cậu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, rồi khi mở mắt ra, đã là một ngày mới."

Sầm Kỳ Văn mơ hồ gật đầu, không biết có thực sự nghe vào hay không. Vân Quảng gọi mọi người tới ăn trưa, Tất Vũ đứng dậy, đi về phía chiếc bàn nhỏ trong khu trại.

Sau giờ nghỉ trưa, Trương Lộc và Quản Hồng Nhạn đăng bản đồ phân bố lên kênh tạm thời của đội.

"Có thể sẽ có chút sai số," Trương Lộc giải thích, "Nhưng đại khái phương hướng là như vậy. Chúng ta đi theo hướng này, có lệch cũng không lệch đi đâu được, dù sao mục tiêu của chúng ta là di chỉ của một ngôi làng, quy mô của nó cũng không nhỏ."

(Trong lĩnh vực khảo cổ học, "di chỉ" là khu vực địa lý nơi tìm thấy các dấu vết của hoạt động con người trong quá khứ. Các di chỉ này có thể bao gồm các hiện vật, công trình kiến trúc, di tích hoặc bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sự tồn tại của con người trong lịch sử.)

Dù trong vẽ bản đồ, chỉ sai một chút cũng có thể dẫn đến sai lệch lớn, nhưng tỉ lệ bản đồ vẽ tay của họ không quá lớn, thêm vào đó, mục tiêu cuối cùng là một ngôi làng có diện tích nhất định, cho nên dù có sai sót cũng sẽ không chênh lệch quá nhiều.

Sau khi tất cả mọi người chuẩn bị xong hành trang để tiến vào rừng sâu, họ lần lượt rời khỏi hang động.

Có bản đồ, hướng đi của họ trở nên rõ ràng hơn nhiều. Nhờ khả năng xây dựng không gian ba chiều xuất sắc của Quản Hồng Nhạn, cô giống như một chiếc GPS sống, dù chưa từng đi qua con đường này, cô vẫn có thể tìm ra tuyến đường dễ đi nhất theo bản đồ.

Hơn nữa, đây vốn là một ngôi làng, dù nằm trong rừng sâu, nó vẫn cần có sự liên kết với thế giới bên ngoài.

Mà đã có liên kết, thì chắc chắn phải có đường đi.

Đi được khoảng một phần ba quãng đường, Quản Hồng Nhạn đã phát hiện ra một con đường nhỏ ẩn hiện giữa những tán cây rậm rạp trong rừng sâu.

Dù nhiều năm không ai đi lại khiến nó gần như bị cỏ dại và cành cây che lấp hoàn toàn, nhưng chỉ cần quan sát kỹ, vẫn có thể nhận ra điểm khác biệt giữa nó và khu vực xung quanh.

Người mở đường lần này là Lý Nhân và Lỗ Trường Phong. Cả hai đều cầm trong tay một loại dao có lưỡi giống như lưỡi hái, đi đầu tiên để chặt bỏ những cành cây, bụi cỏ cản đường, giúp các đội viên phía sau dễ dàng tiến lên.

Nhiệt độ trong rừng sâu thấp hơn một chút so với bên ngoài. Những tán cây cao và rậm rạp che lấp ánh sáng từ trên cao, cũng làm nhiễu loạn khái niệm thời gian của những người đi trong đó. Đến khi mọi người cảm thấy trước mặt đột nhiên trở nên sáng sủa, so với lúc họ rời khỏi hang động vào đầu giờ chiều, ánh nắng đã giảm đi đáng kể.

Lúc này, họ mới nhận ra—họ đã đi trong khu rừng này ít nhất vài tiếng đồng hồ.

Thực tế, khoảng cách theo đường thẳng không xa lắm, nhưng họ phải đi vòng qua một số đoạn đường khó đi, thậm chí cần có hai đội viên chuyên mở đường ở phía trước, khiến tiến độ của cả đội bị chậm lại.

Những người mở đường đã thay phiên nhau mấy lượt, Lỗ Trường Phong vung vẩy cánh tay đã bắt đầu nhức mỏi, mở miệng than thở:
“Nếu ngôi làng này còn sâu hơn chút nữa, chắc đến nơi thì mặt trời cũng sắp lặn mất rồi.”

Trong rừng sâu không nhìn thấy mặt trời, nếu không có công cụ hỗ trợ, gã hoàn toàn không thể phân biệt được phương hướng. Nếu không có con đường này và Quản Hồng Nhạn dẫn đường, Lỗ Trường Phong chắc chắn rằng mình sẽ lạc ngay trong vòng nửa tiếng sau khi bước vào rừng.

À đúng rồi, còn Xa Mạc Sở cũng thế nữa...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK