Mọi người đang ngồi trên một chiếc xe khách cỡ trung lắc lư chạy trên đường núi. Bạch Tẫn Thuật ngồi ở hàng ghế cuối cùng, còn Lỗ Trường Phong thì ngồi phía trước cậu một hàng, đang dựa lên lưng ghế quay lại gọi:
“Anh Sở, anh Sở?” Lỗ Trường Phong thấy cậu mở mắt ra, lập tức hỏi: “Chúng ta bắt đầu luôn bây giờ hả?!”
“Đợi đã, cậu tránh xa tôi chút, hét to thế đau hết cả đầu,” Bạch Tẫn Thuật không khách sáo, dùng tay đẩy trán Lỗ Trường Phong ra sau, rồi cuối cùng mới nhìn rõ tình hình phía trước.
Phía trước là các thành viên trong đội điều tra, ở hàng ghế đầu có một người trông như hướng dẫn viên, ăn mặc khác biệt hẳn với mọi người, có vẻ là dân làng. Người này đang hào hứng nói chuyện với giảng viên dẫn đoàn.
“Thầy Mã” ngồi ở ghế đầu, mặt lạnh lùng và đầy khó chịu, gần như muốn viết lên mặt rằng “tôi không muốn nghe anh nói chuyện”. Thấy Bạch Tẫn Thuật tỉnh dậy, thầy mới gượng gạo ừ hử vài tiếng, rồi quay sang nhìn cậu.
Bạch Tẫn Thuật nở nụ cười ngoan ngoãn với vị tà thần, cố che giấu chuyện đêm qua mình vừa đến hang đã vừa chạy vừa lao vào lều của đối phương để "xả stress khẩn cấp".
Đáng sợ thật, hồi đại học làm luận văn tốt nghiệp kiêm chạy deadline đoàn phim, cũng chưa bao giờ phải xả stress vội vã đến vậy.
Nếu không thật sự cần thiết, sau này nên tránh xa mấy thế giới hệ Cthulhu thì hơn.
Huống chi không gian vô định này lại còn là biến thể của thế giới Cthulhu. Tuy vẫn tuân theo quy luật vận hành cơ bản và hệ thống sancheck của thế giới đó, nhưng sinh vật thần thoại bên trong thì toàn là thứ mà Xa Mạc Sở chưa từng nghe qua hay thấy bao giờ – với cậu ta mà nói thì quá bất lợi.
Một điều tra viên kỳ cựu như cậu hoàn toàn mất hết lợi thế khi không biết gì về mấy sinh vật đó.
Nếu không phải Bạch Tẫn Thuật khi triệu hồi tà thần đã lỡ gọi nhầm Hoài Gia Mộc, thì liệu cậu có còn nguyên vẹn mà ra khỏi đây không cũng khó nói. Chỉ tiếc là Hoài Gia Mộc trong thế giới này thay thế cho một sinh vật chưa rõ danh tính ngoài đội, nên không thể lúc nào cũng hạ mức đồng bộ, mà phải chờ đến khi kết thúc cuộc thám hiểm mới có thể hạ về 0 một lần duy nhất.
Thế thì quá bất tiện rồi.
Bạch Tẫn Thuật âm thầm tính toán làm sao để cho tà thần nhập vai một thành viên trong đội thám hiểm. Nếu cậu đoán không sai, lúc rời khỏi phó bản, hắn giống Phương Thiếu Ninh – đã thay thế thân phận một thành viên đội thám hiểm của Tổ chức để thoát ra.
Phương Thiếu Ninh thế chỗ cho Trần Phi, Hoài Gia Mộc thế chỗ cho Dương Bồi.
Đã vậy thì họ cũng nên có thể dùng thân phận này để vào phó bản.
Tín đồ thì có gì sai chứ, chỉ là không muốn rời xa tà thần quá lâu thôi mà.
Sau một vòng suy nghĩ, Bạch Tẫn Thuật quyết định sau khi rời khỏi nơi này sẽ hỏi hậu cần xem có thể liên lạc với Phương Thiếu Ninh không.
Hiện tại cậu vẫn chưa muốn để bản thể của mình và tà thần có liên hệ gì bên ngoài không gian vô định này, nhưng hỏi thăm Phương Thiếu Ninh thì có thể được.
Bên trong xe, các thành viên đang ngủ cũng lần lượt tỉnh dậy. Hứa Tử Trần vừa mở mắt đã lập tức sờ đầu mình, sau khi xác nhận vẫn còn nguyên thì thở phào nhẹ nhõm.
Tối qua khi Bạch Tẫn Thuật và Vân Quảng bàn chuyện làm sao đến được ngày thứ bảy, chính là lúc đang… "mổ đầu" Hứa Tử Trần. Bây giờ vừa tỉnh dậy đã thấy mình đang ở điểm đầu của dòng thời gian nghịch đảo – tức ngày đầu tiên đến thôn núi – Hứa Tử Trần lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi chắc chắn đầu vẫn ổn, cậu ta lảo đảo đứng dậy, đi đến chỗ Bạch Tẫn Thuật: “Chúng ta bắt đầu bây giờ sao?”
“Chờ chút,” Bạch Tẫn Thuật nhìn ra ngoài xe, “Đợi vào đến thôn đã.”
Cậu vẫn chưa rõ trùng ký sinh bắt đầu từ lúc nào. Muốn khớp với dòng thời gian sáu ngày trước, tốt nhất là đợi đến khi chắc chắn trùng đã cấy vào não tất cả mọi người, rồi mới tiến hành loại bỏ.
Lỗ Trường Phong nhường chỗ, Hứa Tử Trần ngồi cạnh cậu, rồi quay sang hỏi Bạch Tẫn Thuật: “Xa Mạc Sở, tôi có một câu hỏi: nếu chỉ có cậu nhìn thấy trùng, vậy chẳng phải trùng trong đầu cậu là khó xử lý nhất sao?”
Cậu ta đã làm chuột bạch cho cả đội, giờ Xa Mạc Sở hẳn đã biết trùng ký sinh ở đâu trong não người rồi, nhưng nếu muốn loại bỏ trùng trong đầu mình thì sao?
Còn Lỗ Trường Phong nữa ,gã là hệ số sai số cho phép của Xa Mạc Sở, là bảo hiểm lớn nhất để đảm bảo não mọi người không bị tổn thương – vì không cần biết Xa Mạc Sở làm gì, Lỗ Trường Phong đều có thể phục hồi trạng thái ban đầu.
Vậy nếu xử lý trùng trong não Lỗ Trường Phong trước, biến gã từ điểm A sang điểm B, thì còn lại mỗi Xa Mạc Sở, ai giúp cậu ấy?
Xa Mạc Sở ngồi ở hàng ghế cuối, nhìn cậu ta như nhìn kẻ ngốc một lúc: “Cậu không nhớ à… À đúng rồi, cậu đâu có ở ngày đầu tiên.”
“Không nhớ gì cơ?” Hứa Tử Trần ngơ ngác.
“Nhớ lấy một người,” Xa Mạc Sở vẫy Vân Quảng lại gần, đợi anh ngồi xuống mới nói tiếp: “Sáu ngày trước nằm trong cùng một chuỗi nhân quả. Ví dụ như vì cậu chết ở ngày thứ hai, nên mới không xuất hiện ở ngày thứ ba. Với góc nhìn của chúng ta, là do cái chết ở ngày sau mà dẫn đến sự vắng mặt ở ngày trước.”
“Cái này tôi biết, nghĩa là thời gian trong chuỗi này bị cố định nhân quả đúng không?” Hứa Tử Trần xoa mũi, nói chuyện về cái chết của mình rất thản nhiên.
“Không, ý là sáu ngày đó, dù đi xuôi hay ngược, đều có thể giải thích được. Trong khái niệm nghịch chiều của chúng ta, những gì xảy ra ở mấy ngày sau trên thực tế đã từng xảy ra một lần theo chiều thuận. Tức là, dù kết quả thế nào, mọi hành động của chúng ta đều dẫn về cùng một kết cục,” Vân Quảng nói chắc nịch.
Xa Mạc Sở khẽ nhếch môi: “Hôm qua sau khi cậu đề xuất ‘mở nắp sọ’, tôi đã biết hôm nay chúng ta chắc chắn có thể ra ngoài, vì sự kiện giúp chúng ta ra ngoài đã từng xảy ra trong dòng thời gian thuận rồi. Lúc cậu bị xóa khỏi thế giới, chính là lúc giả thuyết của tôi và Vân Quảng được xác nhận.”
Đã có người nói cho họ biết cách thoát ra ngay từ ngày cuối, chỉ là không ai để ý lúc đó thôi.
Phía trước xe, tay hướng dẫn viên nói rất nhiều, thấy thầy Mã chẳng phản ứng gì thì quay sang nói chuyện với một thanh niên mang vali màu xanh:
“Nhóc Hà, cha mày bảo mày làm ở thủ đô, không phải lễ tết gì mà sao lại về đây? Không phải bọn chú đi ngang qua ngoài làng thấy mày, không biết mày còn đợi xe đến bao giờ.”
“Được nghỉ rồi ạ” “Nhóc Hà” đáp khẽ. Câu đầu tiên còn dùng tiếng phổ thông theo phản xạ, sau đó liền đổi sang giọng địa phương: “Nghỉ phép năm, về thăm cha cháu.”
“Ờ, ngoan đấy! Có hiếu!” Hướng dẫn viên vỗ vai anh ta khen, “Không như thằng con chú, cái gì cũng không biết! Mày cứ làm việc cho tốt ở thành phố! Đến lúc khu du lịch xây xong tụi chú có tiền rồi, cha mày chắc sẽ mua nhà cho ở đó luôn!”
Phía sau xe, Vân Quảng mở “kỳ tích cách âm”, mọi người cùng chen chúc lại gần – hàng ghế bốn chỗ giờ nhét đủ mười người.
Đón lấy ánh nhìn của Xa Mạc Sở, Quản Hồng Nhạn lên tiếng: “Nếu mọi người còn nhớ, ngày đầu tiên đến đây, tài xế có nói trong làng có một người duy nhất đỗ đại học, học ngành thần kinh, giờ đang làm bác sĩ ở thủ đô.”
Đó là thông tin tài xế nói vu vơ khi trò chuyện với thầy Mã.
“Sau đó đến ngày thứ ba, ông chú đưa cơm sáng nói đó là con trai bác ấy. Lạ ở chỗ là anh ấy dù được nghỉ ba ngày, nhưng trước khi cây cầu bị sập thì đột ngột rời khỏi đây vì bệnh viện gọi khẩn.”
Một ngày trước khi cầu sập – chính là hôm nay.
Vân Quảng tiếp lời: “Mọi người nghĩanh ta rời đi thật sự là vì bệnh viện gọi sao?”
Một bác sĩ thần kinh, lại rời đi đúng lúc họ đang cần người gỡ trùng ra khỏi não – chỉ là trùng hợp thôi sao?
Chắc chắn là do họ làm gì đó khiến người bác sĩ ấy bỏ đi.
Ví dụ như… để anh ta nhìn thấy một thứ gì đó không thể lý giải nổi.
“Chekhov từng nói…” Lỗ Trường Phong, từ nãy giờ yên lặng – đột nhiên thốt lên, nhưng tiếc là chưa nói xong đã bị chen chúc chuyển đề tài: “Ê Giang Kim Minh, đừng có chen tôi, Chekhov này chắc bên cậu không học đâu.”
“Tôi biết là không,” Giang Kim Minh cũng không khách khí: “Ghế chật vậy chứ tôi muốn chen chắc?”
“Hai người thôi đi! Rốt cuộc Chekhov nói gì? Bên cậu sao cứ nói quanh co vậy?” – Lý Nhân bất lực chen lời.
“Ông ấy nói,” Lỗ Trường Phong giơ tay làm động tác bắn súng, chĩa vào trán Lý Nhân, “Nếu có một khẩu súng xuất hiện ở hồi một, thì đến hồi ba, nhất định nó sẽ nổ.”
Mà hiện tại, phát súng ở màn một đã vang lên.
Vì vậy, nếu đến ngày thứ sáu họ mới biết rằng ngày đầu tiên có một bác sĩ chuyên khoa não rời khỏi thôn trong vội vã, thì điều đó có nghĩa là chắc chắn đã có chuyện xảy ra với người này vào ngày đầu tiên.
Trong dòng thời gian nghịch lưu, tất cả những sự kiện xảy ra trong quá khứ đều là những việc mà họ sẽ làm trong tương lai.
“Vậy… nếu anh ta không đồng ý thì sao?” Tư duy nhạy bén và nhạy cảm như Sầm Kỳ Văn không kìm được mà lên tiếng lo lắng.
“Thì bắt cóc thôi,” trong tầm mắt cô, Xa Mạc Sở nhướng cằm về phía vị bác sĩ trẻ đang trò chuyện với người hướng dẫn ở phía trước xe, nở một nụ cười vô cùng bí hiểm, “mười người chúng ta, một mình hắn, ở cái thôn núi nhỏ này, hắn có báo cảnh sát thì cũng không ai kịp đến ngay đâu.”
Huống chi, đợi đến khi bác sĩ tận mắt nhìn thấy mấy con sâu trong đầu bọn họ, có nhớ ra mà báo cảnh sát được không cũng chưa chắc.
Chưa kể đến khi anh ta nhìn thấy những sinh vật thuộc hệ Cthulhu mà bản thân không thể hiểu nổi, chắc cũng chẳng dám đem mấy thông tin này đi kể cho bà con trong thôn đâu, đúng không?
Quản Hồng Nhạn đã sẵn sàng, vẻ mặt đầy hăng hái, hiển nhiên là lần đầu tiên ở nơi tràn ngập sinh vật thần thoại Cthulhu này tìm thấy đất dụng võ của mình:
“Chuẩn bị xong rồi! Tôi sẵn sàng rồi!”
Hứa Tử Trần cũng hứng thú giơ tay lên:
“Cho tôi tham gia với!”
“Bánh Cuốn! Đừng có đứng chơi nữa!” Quản Hồng Nhạn không chút khách sáo đập vai Lỗ Trường Phong, “Bọn họ mấy người có não thì đi viết quy tắc, cậu theo tụi tôi đi!”
Lỗ Trường Phong:
“Ờ… ừ cũng được.”
Cái gì mà "mấy người có não đi viết quy tắc", vậy bọn mình đi bắt cóc bác sĩ là… không có não à? Không phải là Quản Hồng Nhạn đang lôi cả bản thân vào đội ngũ "không não" đấy chứ?
Cô ấy rõ ràng là đang tự động xếp mình chung một loại với tôi mà…
Bên trong xe minibus, bầu không khí bỗng chốc trở nên kỳ quái nhưng đầy háo hức.
Bình luận trực tuyến cũng rôm rả hẳn lên:
【Chị Nhạn xông lên nào!】
【Chị Nhạn cố lên!】
【Chị Nhạn đúng là luôn tự tin với khả năng phân tích quy tắc của mình.】
【Cười chết, chị ấy không chỉ tự tin vào bản thân mà còn rất tin vào Bánh Cuốn nữa kìa.】
【Mặc niệm một giây cho bác sĩ trẻ sắp thấy điều không thể hiểu nổi.】
【Hy vọng không sao nhé (cầu nguyện)】
【Hy vọng bình an vô sự (chắp tay)】
【Chủ nở nụ cười phản diện đứng sau lưng đám đông.】
【Đừng nói là nụ cười phản diện chứ! Ông là tín đồ hàng pha kè rồi, rõ ràng đây là vẻ mặt nắm chắc phần thắng của Chủ, Đáng Sở!】
.... . ... .. .-.. . -. -
Xe minibus lắc lư chạy đến dưới chân thôn, các trưởng thôn đã chờ sẵn ở đầu làng, nhiệt tình chào đón đội khảo sát.
Bác sĩ trẻ đi nhờ xe thuận tiện cũng kéo hành lý xuống xe, người đón anh quả nhiên chính là bác trai mấy ngày trước vẫn mang đồ ăn sáng cho các thành viên đội thám hiểm, bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên trông rất giống anh ta, chắc là bố mẹ rồi.
Đội khảo sát được chào đón vào thôn, ánh mắt các thành viên không hẹn mà đều dõi theo bác sĩ trẻ đang bước vào sân nhà bác trai, trao đổi ánh mắt đầy ngầm hiểu.
Lỗ Trường Phong, Quản Hồng Nhạn và Hứa Tử Trần âm thầm tách khỏi đoàn, Quản Hồng Nhạn còn xách theo một bao tải có chữ "phân đạm", trông là biết lấy từ nhà dân ven đường.
Sầm Kỳ Văn – lương tâm duy nhất trong nhóm, lặng lẽ dời mắt đi, mặc kệ ba người kia như chim xổ lồng mà lao về phía bác sĩ trẻ.
Hy vọng bác sĩ sẽ không sao.
Mọi người như bao buổi sáng trước, đi thẳng đến hướng động đá, sau khi dựng lều trại xong, vẫn quây quần lại như mấy ngày khác.
Cuối cùng cũng đến giai đoạn then chốt, Tất Vũ mở bảng nhiệm vụ, ra hiệu cho mọi người có thể bắt đầu rồi.
Phòng livestream cũng nhộn nhịp hẳn:
【Xông lên xông lên!】
【Lần đầu đầu tư không gian cao cấp hehe~】
【“Bỏ ta, người đi”, dự án không gian cao cấp đầu tiên của người mới.】
【Mọi người đầu tư cẩn thận nhé, cả phòng livestream này mấy chục ngàn người, nhiều người đầu tư như vậy, mà không gian này lại có quy tắc nghịch lưu thời gian chưa rõ, lời lãi không nhiều đâu.】
【Không quan trọng lời hay không, không khí đã đến mức này rồi, không tham gia thì ngại lắm.】
【Chuẩn rồi, tôi cũng chưa từng đầu tư không gian cao cấp, thử tí cũng được mà.】
Trên màn hình, Xa Mạc Sở mở đầu:
“Không gian mang hệ thống thế giới quan Cthulhu, người xâm nhập sẽ được gán chỉ số san (lý trí), khi nhìn thấy những sự vật vượt ngoài phạm vi hiểu biết sẽ tiến hành sancheck (kiểm định lý trí), trừ điểm lý trí tương ứng. Nếu điểm san tụt quá nhiều hoặc rơi xuống dưới mức an toàn, sẽ mất lý trí và rơi vào trạng thái điên loạn ngắn hoặc dài hạn.”
“OK,” Tất Vũ giơ tay làm dấu OK, “mục này được thông qua.”
Đây là quy tắc cơ bản vận hành trong hệ Cthulhu, không gian có thế nào đi chăng nữa, điều này chắc chắn được duyệt.
Xa Mạc Sở tiếp tục:
“Không gian này tồn tại một loài sinh vật thần thoại hình dạng côn trùng, ấu trùng trôi nổi trong không khí, mắt thường không thể nhìn thấy. Một khi biết thông tin liên quan sẽ bắt buộc phải sancheck. Sinh vật này có thể xâm nhập vào cơ thể qua đường hô hấp, đẻ trứng trong não, đóng kén. Nếu bị ký sinh, xin lưu ý: chỉ cần bị thương, trứng sẽ phát triển trước thời hạn, dẫn đến cái chết vào ngày hôm sau. Loài sinh vật này chỉ có một cách phòng ngừa duy nhất, là ăn một loại rau dại đặc biệt trước khi bị ký sinh, có thể xua đuổi ấu trùng.”
“Cần ghi chú thêm loại rau dại cụ thể.” – Tất Vũ nhắc.
Xa Mạc Sở nói tiếp:
“Đây là một loài thực vật thần thoại đặc biệt tồn tại trong không gian này, có tác dụng ức chế ký sinh của ấu trùng, thường mọc vào mùa xuân, sau đó sẽ cắm rễ vào đất, cư trú trong thể xác côn trùng trưởng thành, tạo thành thể cộng sinh.”
“OK, qua.” Tất Vũ lướt nhanh trên màn hình, quy tắc này được thông qua.
Lúc này Vân Quảng cũng lên tiếng:
“Trong không gian này tồn tại một loài sinh vật thần thoại hình thái không cố định, phần lớn thời gian giống chó hoặc sói. Nếu người đã bị ký sinh bị thương, trứng trong não sẽ phát ra pheromone trưởng thành, thu hút loài sinh vật này đến săn mồi.”
“Có lỗi,” Tất Vũ nhíu mày, “quy tắc này không thông qua, tôi đã hết ba lần thử hôm nay rồi.”
Giang Kim Minh lập tức mở bảng chuẩn bị thử tiếp.
“Không phải trong không gian, là ngoài không gian.” – Bạch Tẫn Thuật sửa, “Câu sau đổi thành: Nếu người bị ký sinh bị thương, trứng trưởng thành trong não sẽ phát ra một loại pheromone, thu hút loài sinh vật chó sói thần thoại vượt qua giới hạn thời gian và không gian, xuất hiện trong không gian này, tấn công người bị ký sinh để săn mồi.”
“Được rồi, câu này thông qua.” Giang Kim Minh gõ hơi chậm, sau một lúc mới gật đầu.
Xa Mạc Sở tiếp tục:
“Loài sinh vật thần thoại hình côn trùng trong không gian này ký sinh trong não người. Nếu người bị ký sinh không may bị thương, xin tham khảo quy tắc trước đó. Khi trứng vào giai đoạn trưởng thành sẽ nhanh chóng phình to, nếu sinh vật chó sói chưa kịp xuất hiện trong không gian, thì khi trứng trưởng thành hoàn toàn, người bị thương sẽ bị trứng nở làm vỡ sọ mà chết.”
Giang Kim Minh: “Thông qua, tiếp theo.”
Năm quy tắc và một điều bổ sung đều nhanh chóng được xác nhận, biểu cảm trên gương mặt những người đang đứng thành vòng tròn cũng dần nhẹ nhõm đi nhiều.
Ở phía bên kia, ba người còn lại cũng bắt đầu liên tục nhận được thông báo các quy tắc được thông qua. Quản Hồng Nhạn vác bao phân urê, liếc nhìn bảng nhiệm vụ: “Bên họ bắt đầu rồi, bên mình cũng phải nhanh lên thôi.”
Dù gì thì họ cũng là “đi lén” vào làng để bắt người, tất nhiên không thể quá trắng trợn. Giữa ban ngày ban mặt mà bắt cóc con trai người ta rồi còn định dùng xe của dân làng để lên núi thì quá là ngông cuồng rồi. Thế nên phải đi bộ thôi.
May mà cả ba người đi bắt cóc đều có thể lực tốt, lại có thuốc bổ sung thể lực mua từ cửa hàng của Tổ Chức, họ thay phiên nhau cõng bác sĩ. Khi lên đến động đá vôi thì cũng không bị chậm quá nhiều.
Trong động, các đội viên đã hoàn thành xác nhận tất cả quy tắc hiện có đang chờ từ lâu.
Vị bác sĩ xui xẻo bị họ đưa vào trong động, Quản Hồng Nhạn giải trừ kỳ tích có thể khiến người khác tạm thời hôn mê, bác sĩ dần tỉnh lại, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy một đôi đồng tử dọc màu xám—một thứ tuyệt đối không thể xuất hiện trên khuôn mặt của con người.
Đó là một đôi mắt quái dị, không thể nào là của nhân loại. Khi bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm, anh ta cảm thấy như từng dây thần kinh trên người đang la hét bảo anh hãy chạy ngay lập tức.
Bác sĩ theo bản năng ngả người về phía sau, cảm giác cảnh giác trỗi dậy thậm chí còn lấn át cả nỗi hoảng loạn vì bị đánh ngất và mang đến một nơi xa lạ.
May mà chủ nhân của đôi mắt đó chỉ liếc anh một cái rồi rũ mắt xuống lại.
Lúc này, bác sĩ mới có dư chú ý để quan sát chủ nhân của đôi mắt đó.
Anh bắt đầu nghi ngờ mình đang mơ.
Nếu là mơ thì việc xuất hiện một người trẻ tuổi có vẻ ngoài vừa kỳ dị vừa tuyệt mỹ với đôi mắt xám dọc kỳ lạ thế kia cũng hợp lý.
Anh mơ hồ vài giây rồi đột nhiên nhớ ra tại sao gương mặt đó lại quen quen.
Hình như… hình như là gương mặt mà anh thoáng thấy khi ngồi xe của nhóm khảo sát địa lý lúc mới vào làng.
“Anh tỉnh chưa? Tỉnh chưa?” Một giọng nữ hối hả cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, “Tỉnh rồi thì hai người đừng có đứng đây mà ‘rùa nhìn đậu xanh’ nữa!”
Chủ nhân của cặp mắt kỳ dị nhướng mày nhàn nhạt liếc cô gái: “Ý cô là tôi là đậu xanh?”
Cô gái, có vẻ cũng là thành viên đội khảo sát—có mái tóc đỏ rực: “Thế ý cậu là cậu muốn làm rùa à… Thôi được rồi, tôi là rùa, được chưa.”
Cô giơ tay đầu hàng rồi quay sang bác sĩ: “Anh tỉnh rồi hả? Tụi tôi không có ác ý gì đâu, chỉ muốn mời anh đến để làm một ca phẫu thuật.”
“Phẫu thuật gì cơ?” Bác sĩ khó khăn rời mắt khỏi thanh niên có mắt xám, nghi hoặc nhìn quanh, “Các người… muốn bao nhiêu tiền chuộc?”
“Không có,” cô gái tóc đỏ cau mày, vẻ mặt khó diễn tả, “Tụi tôi không phải bọn bắt cóc, chỉ muốn mời anh làm một ca phẫu thuật thôi. Làm xong anh có thể đi, muốn đi đâu thì đi, không cần trả tiền gì cả. Nếu cần phí khám, tụi tôi cũng có thể trả.”
“…Hả?” Bác sĩ trẻ có vẻ vô cùng mơ hồ, “Các người… mời tôi phẫu thuật?”
Thế sao không đến bệnh viện mà lại bắt cóc tôi?!
Anh thậm chí còn thấy bao phân urê của nhà mình ở cạnh đó—nếu không phải bắt cóc thì là gì chứ!
“Đúng rồi đúng rồi,” cô gái tóc đỏ còn định nói gì đó thì bị một người đàn ông trông hiền lành bên cạnh ngăn lại: “Chào anh, tình huống của tụi tôi rất đặc biệt, nên buộc lòng mới phải dùng đến cách này. Tuyệt đối không có ý định làm hại anh.”
Bác sĩ trẻ đứng hình vài giây.
“Được… được thôi,” anh cố gắng chấp nhận lý do này, nghiêm túc nói, “Nhưng phẫu thuật não không thể làm ở đây. Cần phòng mổ vô trùng, cần thiết bị chuyên nghiệp, gây mê, máy đo tim mạch các kiểu… Ở đây cái gì cũng không có, có bắt tôi đến cũng không làm được.”
Anh thật sự không hiểu sao mấy người này lại có hiểu lầm gì về phẫu thuật não, cứ tưởng bắt được bác sĩ là xong. Nhưng anh rất chắc chắn: không thể nào mổ não ở đây.
Huống chi đám người này trông rất kỳ lạ, rõ ràng là có thể đến bệnh viện mà không chịu đi, lại phải bắt cóc bác sĩ. Chẳng lẽ người cần phẫu thuật là tội phạm truy nã không thể lộ diện?
Bác sĩ trẻ lập tức cảnh giác.
Nếu đúng là vậy, anh nhất định phải báo cảnh sát.
Chẳng lẽ có tội phạm truy nã đang ẩn náu trong đội điều tra chính phủ? Hay cả nhóm khảo sát đều đã bị thay thế, người thật bị giết và danh tính bị giả mạo?
Mục tiêu của họ là gì? Là anh sao?
Anh chỉ là một bác sĩ bình thường, không đáng để họ mạo hiểm đến thế… đúng không?
“Không không, anh làm được, người bình thường còn làm được huống chi là anh,” khi bác sĩ trẻ còn đang suy nghĩ, Hứa Tử Trần nhô đầu ra, sốt ruột nói, “Anh yên tâm, tụi tôi chịu đau giỏi lắm, cũng không cần lo gây mê. Dao mổ, máy khoan, thuốc mê, cái gì cũng có. Nếu anh quên kiến thức chuyên ngành thì tụi tôi còn có cả sách giáo khoa.”
Bác sĩ trẻ: ?
Đám người này… có vẻ không bình thường lắm…
“Các người…” Anh quyết định cứ thuận theo những kẻ liều mạng này trước để giữ an toàn, “Người nào cần phẫu thuật?”
Tất cả những người ở đây trông đều khỏe mạnh, không ai có vẻ bị bệnh cả.
“Tất cả,” trong đám người, người thanh niên duy nhất trông vẫn còn bình thường cười với anh, rồi rất bình tĩnh tiếp lời, “Tôi nói là tất cả chúng tôi đều cần phẫu thuật.”
Anh ta quay người, mở một cái thùng tiếp tế.
Trong thùng, ngăn nắp gọn gàng, là một bộ dụng cụ y tế đầy đủ và hoàn chỉnh.
Bác sĩ trẻ ngây người, bị đẩy đến bên cạnh dụng cụ y tế, thì lúc này, Bạch Tẫn Thuật đã chờ sẵn—đưa tay móc mắt mình ra.
Theo đúng nghĩa đen của từ “móc ra.”
Tên thanh niên có đôi mắt xám thật sự móc một con mắt của mình ra.
Bác sĩ trẻ: !!!
“C-C-Cậu ta…” Anh trợn tròn mắt, chỉ vào tên thanh niên kỳ dị, lắp bắp mãi không ra câu.