• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong không thời gian ngưng đọng, nụ cười của y tá Hà âm trầm, nghiến nát một hàm răng bạc, không chịu buông tha: "Cậu đã học lớp nào do chủ nhiệm Tôn dạy?"

Ả vẫn không muốn từ bỏ cơ hội hiếm có này.

Rõ ràng đã nắm được đuôi cậu rồi, chỉ còn một chút nữa thôi...

"Cái này tôi sao mà nhớ được," thanh niên tóc dài vẻ mặt khó xử, "Sau khi tốt nghiệp đại học mà còn nhớ được thầy giáo đã là giỏi lắm rồi, còn phải nhớ môn học tương ứng thì khó xử tôi quá."

[Lời nói dối này thốt ra dễ như ăn bánh, nếu không phải tôi biết Scao là Thần Kinh Đao, tôi đã nghi ngờ thuộc tính cố định của anh ta là trăm phần trăm có thể nói dối rồi.]

[Cậu ta làm sao biết chủ nhiệm Tôn là thầy đại học bệnh viện trực thuộc?]

[Trước đó y tá Hà vô tình gọi ra danh hiệu "thầy Tôn" đó, ở nơi khác có lẽ là quan hệ thầy trò công sở, nhưng trong bệnh viện thường gọi như vậy đều là thầy giáo.]

[Tôi còn không chú ý... gọi lúc nào vậy.]

[Scao mẫm cảm với cách gọi này nhỉ, trước khi đến Tổ Chức có lẽ cậu ta thật sự là sinh viên y khoa?]

[Theo lý thuyết,  Scao nghe là biết tên nước ngoài, loại trừ biệt danh tên giả này nọ, anh ta có học y thì cũng không phải sinh viên y khoa trong nước đâu?]

[Xem lâu như vậy rồi, để lại bình luận ở đây, thật ra tôi cảm thấy cậu không giống học y, lúc tôi học y đi bệnh viện chưa bao giờ dám nói mình là sinh viên y khoa.]

[Hả? Tại sao vậy?]

[Ừm... vì đi bệnh viện mà lộ thân phận sinh viên y sẽ xảy ra chuyện rất đáng sợ...]

[??? Ví dụ?]

[Hỏi han vô tình!]

[Sự tàn khốc của việc tự chẩn đoán bệnh!]

[Tự viết bệnh án!]

[Tự kê đơn thuốc!]

[... Nửa đêm còn túm ra được nhiều sinh viên y như vậy, thấy thương ghê.]

[Không có nhé, sinh viên nghèo làm gì có tiền đầu tư cho Tổ Chức, tôi là bên hại sinh viên y khoa đó. Nhiều năm làm dâu trăm họ khổ cực đã qua, bây giờ tôi thích bắt sinh viên y khoa trả lời câu hỏi lắm!]

[???]

Trong không gian chưa biết, ánh mắt âm trầm của y tá Hà quét qua quét lại khắp người thanh niên tóc dài, muốn tìm ra sơ hở nào đó từ cậu ta.

Bạch Tẫn Thuật thản nhiên để cô ả nhìn.

Dù sao mình cũng đã nhắc đến chủ nhiệm Tôn, y tá Hà cũng không dám làm gì, trong lúc thời gian dừng lại này không giết được cậu đâu.

Quả nhiên, y tá Hà hậm hực nhìn cậu vài lần, từ bỏ truy hỏi.

"Bệnh nhân có thể vào rồi," thiết bị trong phòng kiểm tra đã chuẩn bị xong, chủ nhiệm Tôn thò đầu ra, nhìn y tá Hà và Bạch Tẫn Thuật ngoài cửa cười nói, "Đang trò chuyện gì thế?"

"Nói chuyện linh tinh thôi," vẻ hoảng loạn khi bị bắt quả tang thoáng qua trên mặt y tá Hà, sau đó lập tức bị vẻ lạnh lùng thường ngày của cô ấy che giấu, "Chủ nhiệm Tôn, đây là bệnh nhân tiếp theo đến kiểm tra."

"Gì mà nói chuyện linh tinh, cô đâu phải người hoạt bát," chủ nhiệm Tôn đẩy cửa ra trêu đùa, "Hiếm khi thấy cô trò chuyện với bệnh nhân."

"Phải." y tá Hà nhìn Bạch Tẫn Thuật, nói từng chữ từng câu, "Nhưng bệnh nhân này không giống, cậu chàng nói trước đây mình là học sinh của chủ nhiệm, còn học qua lớp của ngài nữa."

"Ồ, học sinh của tôi à." Chủ nhiệm Tôn vui vẻ, "Vào đi, cậu là khóa nào vậy?"

"Thầy Tôn đừng hỏi nữa," y tá Hà cố ý nhắc đến những chuyện này trước mặt chủ nhiệm Tôn, Bạch Tẫn Thuật không hề hoảng sợ khi bị vạch trần, trong vẻ ngại ngùng có chút chột dạ nói, "Sau khi tốt nghiệp em đã sớm chuyển ngành rồi, những gì thầy dạy em coi như trả lại hết."

Y tá Hà phát ra một tiếng hừ nhẹ.

"Tiểu Hà, cô ra ngoài trước đi, giúp tôi đóng cửa lại." Chủ nhiệm Tôn gật đầu với y tá Hà, "Sau này đừng trò chuyện với bệnh nhân trong giờ làm việc nữa."

Sắc mặt y tá Hà cứng đờ, nhìn Bạch Tẫn Thuật thật lâu, quay người đi vào văn phòng.

Cô ta bị cảnh cáo rồi, quả nhiên chuyện vừa xảy ra chủ nhiệm Tôn đều biết.

Nhưng có lẽ bệnh nhân trơn như cá chạch này trốn thoát khỏi cô ả không ngờ rằng, vị cứu tinh chủ nhiệm Tôn mà cậu lôi ra mới là sự tồn tại đáng sợ hơn.

Y tá Hà cười lạnh trong lòng, đóng cửa văn phòng lại.

Khi cửa đóng lại, thanh niên tóc dài có chút xấu hổ mím môi: "Em cảm thấy mình thật sự không phải người làm nghề này, thầy muốn mắng em thì em cũng chịu."

Lời này nói như thể cậu thật sự đang áy náy vì phụ lòng ân sư.

"Ôi được rồi được rồi có gì đâu," chủ nhiệm Tôn khoát tay, ra hiệu Bạch Tẫn Thuật ngồi xuống, "Tôi dạy nhiều học sinh rồi, không làm nghề này cũng nhiều, thật sự phải mắng từng người một thì tôi còn làm được việc gì nữa đâu."

Ông ta cầm bệnh án của Bạch Tẫn Thuật như đang trò chuyện: "Tiểu Phương tối nay tạm thời có việc, nên ca tối đổi thành tôi, làm chậm trễ chút thời gian, không phiền chứ?"

"Đương nhiên không phiền," thanh niên tóc dài chớp mắt, quan tâm nói, "Nhưng bây giờ thầy vẫn cần trực ca đêm thế này sao?"

"Ôi, cậu không biết đâu," chủ nhiệm Tôn dáng vẻ hoạt bát, đắc ý lắc đầu, "Kiểm tra ca đêm ở bệnh viện là công việc đang hot đấy, mọi người tranh nhau làm, nếu không phải tôi có thâm niên, tối nay chắc chắn lộn xộn như nồi cháo heo rồi."

Công việc đang hot... trong một bệnh viện bình thường, kiểm tra ca đêm cần trực đến ba bốn giờ sáng thế này sao lại là công việc hot, còn khiến mọi người tranh nhau làm.

Thanh niên tóc dài nheo mắt, rõ ràng càng khẳng định suy đoán trước đó của cậu.

Hoặc là ban đêm ở đây có vấn đề, hoặc là cuộc kiểm tra này có vấn đề.

Bây giờ vấn đề cụ thể nằm ở đâu, thì xem vị gọi là chủ nhiệm Tôn này sẽ làm thế nào.

Vì là học sinh của mình, trên mặt chủ nhiệm Tôn cũng có thêm một tia thân thiết: "Các cậu đợt này đều nhập viện vào chiều nay à? Chiều nay đông người lắm hả?"

Bạch Tẫn Thuật vẫn giữ dáng vẻ học sinh ngoan ngoãn, có hỏi luôn đáp: "Chắc là không đông lắm, bọn em là nhóm bệnh nhân nhập viện cuối cùng chiều nay, lúc xếp hàng cũng không còn mấy người."

Không có vấn đề gì mà phải nói dối, trong tay bác sĩ đều có bệnh án điện tử, tra một chút là biết.

"Ồ..." chủ nhiệm Tôn trầm ngâm nói, "Vậy cậu và bệnh nhân nặng kia là cùng đợt nhập viện rồi."

"Nặng?" Bạch Tẫn Thuật thuận theo lời ông ta hỏi.

"Đúng vậy, vừa rồi có một bệnh nhân, trước khi khám bệnh nhìn thấy một đôi mắt trong hành lang," chủ nhiệm Tôn dừng lại một chút, nhếch môi, "Đã xuất hiện ảo giác rồi, cái này có thể coi là rất nghiêm trọng đấy."

Hóa ra hai cô gái khoa tâm thần kia cũng nhìn thấy mắt.

"Đúng rồi," chủ nhiệm Tôn từ từ nhìn Bạch Tẫn Thuật, "Cậu, không nhìn thấy những thứ đó chứ?"

"Sao có thể?" Bạch Tẫn Thuật vẻ mặt thuần lương, nụ cười của chủ nhiệm Tôn vừa lộ ra một nửa, liền nghe thấy cậu ta nói tiếp, "Em là bệnh nhân khoa chấn thương chỉnh hình mà."

"Khoa chỉnh hình?" Ánh mắt chủ nhiệm Tôn quét qua Bạch Tẫn Thuật, ánh mắt sáng lên, thấp giọng lẩm bẩm, "Khoa chần thương chỉnh hình... cũng không phải là không được."

Ngay lúc này, ánh mắt ông ta hết lần này đến lần khác quét qua người Bạch Tẫn Thuật, như đang chọn một món hàng, quét qua cổ, cổ tay và ngực cậu, trong mắt đầy vẻ thưởng thức và thèm thuồng quá mức, cảm giác giây tiếp theo sẽ bẻ gãy từng tấc xương của cậu, hút máu thịt của cậu.

Nhưng tương phản với điều đó, lúc này chủ nhiệm Tôn cười cực kỳ hiền từ, như một ông lão hiền lành thực sự: "Tôi thấy cậu cũng không giống người có bệnh cần nhập viện nhỉ? Cậu cũng học y, biết giường bệnh viện luôn thiếu thốn, đừng chiếm giường nữa, ngày mai xuất viện đi."

Kim phút ngừng nhảy.

Kim giây ngừng nhảy.

Quy tắc bị kích hoạt, thời gian tại đây ngưng đọng—

Không gian gian dừng lại, viếng thăm rồi.

[Hay lắm, bóc trúng secret luôn, một đêm kích hoạt hai lần.]

[Tỉ lệ nổ tối nay cao thật đấy.]

[Cộng thêm lần trước, đã xuất hiện bốn lần rồi, không biết lần thời gian ngưng đọng này Scao có thể bổ sung quy tắc chưa hoàn thành ở lần đầu tiên không.]

[Sau khi bổ sung có lẽ xếp hạng sẽ tăng lên, trước đó có người hiểu biết phân tích rồi, quy tắc thời gian dừng lại này rất hiếm gặp trong phó bản trung và cấp thấp, có giá trị đầu tư rất lớn.]

[Ghê... không ai thấy việc thời gian dừng lại đáng sợ sao? Đám tư bản chỉ biết nhìn tiền các người, chủ nhiệm Tôn cười đáng sợ quá, các người không hãi thì tôi hãi.]

Trên màn hình, chủ nhiệm Tôn đang cười, Bạch Tẫn Thuật cũng đang cười.

Ngon lành, mảnh ghép cuối cùng đã được ghép vào, cậu biết quy tắc này là gì rồi.

Khoa nội trú thoạt nhìn chỉ là tách mọi người ra ở riêng, thứ này quả nhiên có bẫy mà.

Lời y tá Hà nói với mỗi người chính là manh mối đầu tiên của quy tắc này—

"Tuân thủ nghiêm ngặt lời dặn của bác sĩ, tích cực điều trị."

Lời bác sĩ Phương nói với Trần Phi là manh mối thứ hai của quy tắc —

"Bây giờ, cậu sẽ được đưa đến khoa ngoại tổng quát đấy."

Chủ nhiệm Tôn tràn đầy trong lời nói đều là gợi ý là manh mối thứ ba—

"Cậu cũng không giống người có bệnh cần nhập viện nhỉ?"

Đáp án của quy tắc này đã rõ ràng.

Thừa nhận bệnh tình.

Đây là một quy tắc phản trực giác, khi ở trong không gian quỷ dị, bị hỏi có nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị hay không, phản ứng đầu tiên của con người đều là phủ nhận. Bao gồm cả lời nói của chủ nhiệm Tôn, và cả việc ông ta nhắc đến bệnh nhân trước đó là Lưu Mai Tâm nói "xuất hiện ảo giác nhìn thấy mắt nên là bệnh nặng", những điều này đều đang dụ dỗ cậu phủ nhận. Nhưng muốn sống sót, lại phải thừa nhận mình bị bệnh.

Bạch Tẫn Thuật mãi không trả lời, vẻ hiền từ trên mặt chủ nhiệm Tôn dần trở nên méo mó và thô ráp, giọng nói của ông ta bắt đầu dần trở nên the thé, cả khuôn mặt gần như dí sát vào mặt thanh niên tóc dài, nắm chặt cổ tay trái của cậu, gần như đầy ác ý nói: "Hay là, cậu muốn thật sự trở thành bệnh nhân khoa chấn thương chỉnh hình?"

Đến lúc này rồi, chủ nhiệm Tôn vẫn đang dụ dỗ cậu phủ nhận bệnh tình.

"Thầy Tôn, tôi biết thầy rất gấp, nhưng thầy đừng hối thúc thế." Trong lúc quái vật tấn công bằng nhan sắc của nó, thanh niên tóc dài từ từ ngửa người ra sau, nở một nụ cười bình tĩnh, "Tôi tất nhiên là bị bệnh rồi."

Không biết còn có thể gọi con quái vật mất nhân tính này là chủ nhiệm Tôn hay không, ánh mắt của ông ta lúc này giống như đang nhìn một con mồi không thể trốn thoát, đang giãy giụa điên cuồng trước khi chết, thích thú lên kế hoạch xem nên cắn từ đâu.

Trên màn hình, biểu cảm của thanh niên tóc dài bình tĩnh và tao nhã, giọng điệu nhẹ nhàng và từ tốn.

Nhưng lời cậu nói ra lại rất kỳ lạ: "Nhưng khoa ngoại chấn thương chỉnh hình, đâu chỉ có mỗi ngoại thương nhỉ?"

"Tôi đến khoa chấn thương chỉnh hình, thật ra là vì ba tôi phát hiện tôi thích em trai ruột của mình."

Chủ nhiệm Tôn: ?

Thanh niên tóc dài: "Khoa chấn thương chỉnh hình nước Đức(*), cũng là chấn thương chỉnh hình."

Chủ nhiệm Tôn: ??

------------------------------------------

Tương truyền rằng, ngày xưa có một người bị ba của mình phát hiện bản thân đang yêu em ruột của mình, sau khi biết chuyện. Người cha đã đánh gãy chân con, sau đó đưa con vào khoa chỉnh hình ở nước Đức, truyền thuyết đô thị này là ở Đức và từ đó ra đời khái niệm "khoa chỉnh hình nước Đức". Ở VN mọi người gọi với tên thân quen hơn là côn trùng, hoặc loạn L. 

Lúc đầu như tui để khoa xương khớp nhưng mà khoa ngoại chấn thương chỉnh hình mới chính xác nha. Khi nào rãnh sửa lại

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK