Một khi cậu đã tìm khắp cơ sở dữ liệu mà không thấy, vậy là thực sự không có. Thiên tai này, ít nhất hai đợt đầu tiên, không liên quan đến AI trung tâm.
“Vậy còn đợt cuối cùng?” Thời Châu dựa vào tay vịn, thở dài, có chút rầu rĩ. “Còn mấy clone nữa, là vì lý do gì? Không lẽ là vì bọn tôi từng là người của công ty, rồi do trốn việc nên bị truy nã?”
Cô còn chưa nói xong đã tự cười phá lên: “Chứ tội lỗi gì ghê gớm lắm à, đến mức chỉ vì trốn việc mà bị truy sát, tôi lần trước còn nổ tung cầu của họ mà cũng chẳng thấy bị nâng mức truy nã gì hết.”
“Không chừng là thật đấy,” Bạch Tẫn Thuật lắc đầu, “Cô từng quan sát kỹ cách đội cô rời khỏi đây chưa?”
“Cậu muốn hỏi là liệu đến ngày thứ năm, bọn tôi có giống đám công ty hết hạn sử dụng kia mà chết không, nên thời hạn thám hiểm của Tổ Chức mới là năm ngày đúng không?”
Bạch Tẫn Thuật gật đầu.
“Không phải,” Thời Châu phủ nhận dứt khoát, “Tôi là người đăng xuất, không biết lúc đăng xuất thì trông ra sao, nhưng dáng vẻ của bọn tôi hoàn toàn không giống lũ công ty bị đào thải kia.”
“Sao cậu hỏi vậy?” Cô nghi hoặc quay đầu.
“Vì tôi còn một phát hiện nữa chưa nói,” Bạch Tẫn Thuật điềm tĩnh, “Tôi từng nói mã phía sau số hiệu của mọi người biểu thị thời gian sống còn lại, nhưng có hai ngoại lệ. Một là robot hành chính phân phát thực phẩm bổ sung.”
“Sau lưng chúng không có mã số.”
“Cái này hiểu được,” Quản Hồng Nhạn cũng bước tới, “Thời Châu từng nói chúng không kết nối mạng, nên dữ liệu không có trong kho AI là bình thường.”
Vậy nên thời gian sống còn lại không đồng bộ với cơ sở dữ liệu trung tâm là hợp lý.
“Còn cái thứ hai?” Trên mặt Thời Châu đã có vẻ như mơ hồ đoán ra được, “Không phải là bọn tôi đấy chứ?”
“Đúng vậy,” Bạch Tẫn Thuật gật đầu với tất cả mọi người, “Vì vậy tôi có thể khẳng định suy đoán ban đầu của cô là sai.”
Nếu bọn họ thực sự là nhân viên công ty trốn thoát, thì cho dù hiện tại ra sao, sau mã số vẫn phải có ký hiệu. Việc không có ký hiệu nào chứng tỏ trước đây họ không phải là công ty, bởi công ty thì chắc chắn có hạn sử dụng.
Khi mọi người còn đang trao đổi, sau lưng lại vang lên một giọng nói vui vẻ quen thuộc:
“Ô, lại gặp nữa rồi, các cậu ở đây hiệu chỉnh thời gian cho người ta à?”
Bình luận trực tiếp lại sôi động hẳn lên:
【Cún con đáng yêu của tôi lại xuất hiện rồi!】
【Tôi cứ tưởng anh ta chết trong thảm hoạ đầu tiên rồi chứ, không ngờ chạy cũng nhanh phết, gần bằng đội thám hiểm luôn.】
【Ông ngơ à, người ta có tháp phòng ngự mà!】
【...À nhỉ.】
【Muốn véo cái mặt cún con đáng yêu quá.】
【Cún con đáng yêu của anh em lần trước mới đó còn trả lời rành rọt, quay lưng cái đã tống cả bọn vào bẫy rồi.】
【Nói mới nhớ!! Chị Thời Châu! Chị Thời Châu vẫn còn ở đây đó! Nếu bị nhận ra thì sao giờ? Có khi lại bị tố cáo lên đồn cảnh sát nữa mất!】
【Hừm— cậu phát hiện ra điểm mấu chốt rồi đấy, chị Thời Châu lần này vẫn còn ở đây!】
Bình luận bắt đầu lo lắng trở lại, tất cả ánh mắt dồn về phía chỗ Thời Châu vừa ngồi. Nhưng cô phản ứng cực nhanh, ngay khi nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, lập tức chui đầu vào lòng Quản Hồng Nhạn, tránh bị nhìn thấy bởi Báo Cáo Viên.
Báo Cáo Viên nhìn bảy người đang hoặc ngồi bệt hoặc nằm dài trước cửa đồn cảnh sát, ngạc nhiên hỏi: “Các cô cậu… làm việc mệt lắm à?”
Trông họ cứ như bị hút cạn sức lực vậy!
“À à à, tôi hiểu rồi, một câu hỏi đổi lấy một câu trả lời đúng không,” nói xong, hắn ta như sực nhớ ra điều gì, liền hào hứng mở sổ ghi chép ra, “Đợi các cô cậu trả lời xong là có thể hỏi lại tôi đấy nhé!”
Hắn ta vậy mà vẫn chưa chán cái trò chơi này.
Bạch Tẫn Thuật ngẩng đầu nhìn sang, so với lần đầu họ gặp nhau hồi chiều, vệ sĩ đi theo phía sau Báo Cáo Viên giờ đã ít hơn nhiều. Có vẻ như đã có không ít người bỏ mạng trong thảm hoạ vừa rồi.
Chỉ là… cậu không ngờ lại còn gặp lại Báo Cáo Viên này.
Nếu cậu không nhìn nhầm, thì lúc họ vừa cắm đầu bỏ chạy và thảm hoạ quét đến khu vực đó, sinh vật này – người đang cầm sổ ghi chép – hoàn toàn không hề kích hoạt tháp phòng ngự.
Hắn ta không bật tháp phòng ngự… nhưng lại không chết?
Hay là tháp phòng ngự có thể chia sẻ với nhau?
“Bọn tôi là chạy mệt đấy…” Lỗ Trường Phong nhận được ám hiệu từ “Anh Isaac”, yếu ớt cất lời, “Bởi vì bọn tôi không có tháp phòng ngự…”
“Chà, thảm quá nhỉ, lần này đúng là tai nạn bất ngờ thật…” Báo Cáo Viên để lộ ánh mắt vừa cảm thông vừa thấu hiểu, “Nhưng mà các cô cậu không chạy cũng không sao mà.”
“Không chạy thì chết đó…” Lỗ Trường Phong nằm bẹp dưới đất như nửa sống nửa chết, vừa rì rầm vừa bắt chước ánh mắt của Isaac mà trả lời lấy lệ.
Nói là nửa sống nửa chết, nhưng nhìn qua cũng chẳng khác gì chết thật.
“Nhưng chết rồi thì không phải lại được sản xuất ra một phiên bản mới của chính mình sao?” Báo Cáo Viên lộ ra vẻ ngơ ngác, “Giống như cậu ấy này.”
Hắn ta chỉ vào Bạch Tẫn Thuật và Hoài Gia Mộc.
“Hai người bọn họ chẳng phải là một người sao?” Báo Cáo Viên vừa nói vừa gạch ghi chú gì đó trong sổ, “Chẳng lẽ các cô cậu là giống loài không thể tái sinh à? Vậy tại sao lại không có tháp phòng ngự chứ?”
“Vì gần đây hình như có gì đó trục trặc,” Thời Châu vẫn chui rúc trong lòng Quản Hồng Nhạn, tay thì nhanh chóng gửi tin nhắn trong nhóm chung, Bạch Tẫn Thuật liếc qua rồi lập tức đưa ánh mắt ám hiệu cho Lỗ Trường Phong, sau đó tự mình lên tiếng: “Bọn tôi không còn tháp phòng ngự nữa.”
Lỗ Trường Phong vội vàng mở bảng nhiệm vụ lên kiểm tra.
Thời Châu: 【Nói là do lỗi khi sao chép nên bọn mình không có tháp phòng ngự.】
Thời Châu: 【Có lúc sẽ xảy ra thế, giờ tôi cũng không rõ tại sao có người có, có người lại không.】
Bạch Tẫn Thuật cũng ra hiệu cho Trương Bội, khẩu hình miệng bảo cô hỏi xem trước đây có loại thảm hoạ thế này chưa từng xuất hiện không.
Cậu đang cố gắng phân bổ đều các câu hỏi cho từng người trong nhóm để hỏi Báo Cáo Viên. Như vậy nếu sau này Báo Cáo Viên có hồi tưởng lại thì ấn tượng đầu tiên của hắn sẽ là “một nhóm người cùng hỏi vài câu đơn giản”, chứ không phải “một người hỏi rất nhiều câu khả nghi”.
Cách phân bổ này sẽ giúp giảm bớt đáng kể độ khả nghi của cuộc trò chuyện.
“Anh không cần dùng tháp phòng ngự sao?” Trương Bội nhận được ám hiệu cũng lên tiếng, “Vậy anh hẳn rất lợi hại mới có thể sống sót qua nhiều lần thảm hoạ đến thế.”
“Tôi không cần mấy thứ đó, thảm hoạ không làm gì được tôi cả,” Báo Cáo Viên xoa xoa cằm, “Thật ra, nếu dùng đơn vị thời gian các cô cậu dạy tôi mà nói, thì mấy thảm hoạ ở Thành Phố Đêm này cũng chỉ mới xuất hiện khoảng hơn một năm thôi… Trước đó đâu có mấy thứ rắc rối này.”
“Chỉ là thảm hoạ sẽ phá hủy rất nhiều nhà máy sản xuất,” hắn vừa nói vừa gật đầu đầy đồng tình, “Giống như Tiểu Bạch vậy, mỗi lần có thảm hoạ thì số lượng của họ lại giảm đáng kể. Có lẽ nhà máy sản xuất ra các cô cậu cũng bị phá rồi, nên mới không có tháp phòng ngự nữa. Sau này có thể không được đổi mới tháp như người khác nữa đâu.”
Lỗ Trường Phong: …
Không hiểu sao, trong đầu gã bỗng vang lên một câu chuyện cười kiểu “địa ngục” từng được truyền tai nhiều năm:
Du khách hỏi nhân viên trò chơi bungee: “Dây và thiết bị của mấy anh có an toàn không? Bao lâu kiểm tra một lần? Bao lâu thay một lần?”
(Nhảy bungee, hay còn gọi là nhảy bungy, là một hoạt động bao gồm một người nhảy từ một độ cao lớn trong khi được kết nối với một sợi dây đàn hồi lớn. )
Nhân viên trả lời: “Đừng lo, chỗ tôi đứt thì thay cái mới.”
Câu chuyện cười “địa ngục” này đúng là y chang lời của “Cảnh Sát Trưởng” trước mắt:
“Tháp phòng ngự hỏng thì đổi.”
Đổi cái gì mà đổi, tháp hỏng là người chết rồi đó!!
Lúc đó có đổi cũng chẳng còn ai mà dùng nữa!
Lỗ Trường Phong không nhịn được, lặng lẽ gửi một tin nhắn vào nhóm chat tạm thờ
【Cái đám này có vẻ quan niệm về sống chết kỳ quặc ghê…】
Cái chết của đồng đội mà cũng nói nhẹ như không vậy sao?
Báo Cáo Viên vẫn đang trò chuyện với Lý Giác – người nhận được ám hiệu từ Bạch Tẫn Thuật – chợt như sực nhớ ra điều gì, đột nhiên vỗ trán một cái:
“Á, tôi quên mất phải hoán đổi câu hỏi rồi!”
Vừa ngẩng đầu, hắn nhìn thấy Lỗ Trường Phong đang nghịch nghịch cái thiết bị hiệu chỉnh thời gian, lập tức tỏ ra ân cần:
“Các cô cậu đến đây là phát hiện có người cần hiệu chỉnh thời gian à?”
Lỗ Trường Phong: “…Phải, đúng vậy.”
Gã thuận theo tình thế, gật đầu với Báo Cáo Viên: “Ở đây hình như có người cần hiệu chỉnh thời gian, nên bọn tôi đến để làm việc.”
“Ồ ồ vậy tôi không làm phiền mấy người nữa,” Báo Cáo Viên tỏ vẻ rất thông cảm, đi vào cổng trước tiên.
Muốn khám phá quy tắc nơi này thì phải đi khắp từng ngóc ngách, mà trụ sở cảnh sát không phải dễ vào. Giờ có cớ hợp lý sẵn, ai mà không vào thì đúng là ngốc.
“Các người đi đi,” Thời Châu hạ giọng, rồi nhẹ nhàng nhảy một cái, cả người như một con chim lanh lợi nhảy lên mái nhà, “Tôi sẽ theo các người từ trên cao, có gì không trả lời được thì tôi sẽ gửi tin nhắn.”
Sau đó cô mở bảng điều khiển của Tổ Chức ra, tìm một lúc lâu, cuối cùng mua một món kỳ tích: “Cái này gọi là ‘Thiên lý truyền âm’, phải mua quyền sử dụng rồi tính phí theo thời gian, ai đeo thì là của người đó, đeo vào có thể dùng như một máy bộ đàm mini, mấy người... ba người trước cứ cầm lấy.”
Cô hơi chần chừ một chút: “Isaac, các cậu cần hai cái hay một cái?”
“Một cái là đủ rồi,” Bạch Tẫn Thuật lên tiếng trước, “Đưa cho tôi đi.”
Không rõ cái kỳ tích này trừ điểm bao nhiêu, cậu đoán Hoài Gia Mộc có thể nhận được đồng hồ của Tổ Chức là do hắn ta mượn danh là thành viên đội của Dương Bồi để rời khỏi dự án, nên bây giờ Tổ Chức cũng công nhận hắn là nhân viên. Nếu cậu nhớ không nhầm, Dương Bồi đã dùng toàn bộ điểm số để mua ‘Pháo Tết hai ngàn tiếng’ trong lần thăm dò trước đó, nên hiện tại tài khoản chắc chỉ còn 100,000 điểm bảo hiểm cơ bản từ lần ra khỏi không gian cấp B—có thể nói là ít nhất trong đội hiện tại.
Nếu gán kỳ tích này lên tài khoản hắn ta, Bạch Tẫn Thuật thật sự nghi ngờ chừng đó điểm có đủ để trừ không nữa.
Quả nhiên, dự đoán của cậu là đúng. Hàng xịn thì đi kèm với giá xịn. Hai đội viên trung cấp là Trương Bội và Lý Giác mở cửa hàng Tổ Chức ra xem biểu phí liền hít một ngụm khí lạnh, vội vàng xua tay: “Chị Thời Châu, bọn em vào rồi sẽ im lặng không nói gì luôn.”
“Được.” Thời Châu cũng không ép. Dù sao tầng lớp trung và cao có khoảng cách, không gian trung cấp nhận lương cơ bản thì đúng là không thể tiêu xài như mấy đội viên cấp cao hưởng hoa hồng như bọn họ.
Hiện tại chỉ có Bạch Tẫn Thuật, Lỗ Trường Phong, Quản Hồng Nhạn và Thời Châu là bốn người đeo “Thiên lý truyền âm”. ··· ·· ·-·· · -· -
“Alo alo, nghe rõ chứ?” Thời Châu đứng trên mái nhà xác nhận kỳ tích hoạt động bình thường, rồi gật đầu với mọi người, “Mọi người vào đi. Lúc trước chúng tôi vào đây không dám ở lâu, có nhiều thứ còn chưa làm rõ, giờ các người vào là hợp lý.”
Lỗ Trường Phong cầm đồng hồ lên, giả vờ như đang tìm gì đó. Quản Hồng Nhạn phía sau cũng làm theo lời nói dối mấy tiếng trước của chính cô. Hai người dẫn đầu tìm tới tìm lui một cách nghiêm túc, lấy cớ đó để đi dạo khắp toàn bộ đồn cảnh sát.
Cuối cùng chọn đại một “người xui xẻo may mắn” nào đó rồi tuyên bố người đó bị sai lệch thời gian. Sau đó Bạch Tẫn Thuật ra tay, liên kết với dữ liệu trong AI điều khiển nội bộ, điều chỉnh số thứ tự ngày trong mã hóa của người đó lùi hoặc tiến một ngày, tuyên bố rằng thời gian đã được hiệu chỉnh.
Thực ra so với “đồn cảnh sát”, nơi này giống một căn cứ huấn luyện hơn.
“Trường Kích” mà Thời Châu nhắc đến thực ra đang huấn luyện tại đây. Trên đường đi, họ thấy nhiều cảnh vệ “Trường Kích” còn khá non nớt đang luyện tập. Nhìn thấy khiến Lỗ Trường Phong – kẻ đang trốn truy nã khoác tạm lớp vỏ công chức – sởn cả da gà, luôn có cảm giác mấy cảnh vệ này sẽ nhào tới khống chế gã bất cứ lúc nào hoặc hét lên “FBI! OPEN UP!”
May mắn là ID của gã được Isaac sửa đổi rất chuẩn. Họ đã vào đây một thời gian, chưa có ai nghi ngờ, ngay cả người được họ “hiệu chỉnh thời gian” còn cảm ơn công việc của họ.
Mặc dù lời cảm ơn đó cũng rất máy móc, giống như một đoạn chương trình đã được lập trình sẵn.
Họ đi dạo một vòng, không phát hiện được manh mối gì rõ ràng, nhưng lại thấy một điều: vòng đời của cảnh vệ Trường Kích khác với các cảnh vệ nửa Robot màu xám trắng kia. Chỉ trong thời gian ngắn dạo quanh, Isaac đã đọc được không ít số hiệu sau mã của từng người.
Những số hiệu này dao động rất lớn – có cái chỉ mười mấy hai chục ngày, có cái dài tới ba ngàn, năm ngàn ngày, thậm chí có mấy cái giống y số hiệu của con người.
Điều này khiến người ta khó hiểu.
Trước đó họ còn có thể suy đoán là: nhân bản thì số ít, con người thì số dài.
Nhưng giờ thì rối rắm – cùng là “Trường Kích”, tại sao có người chỉ tồn tại vài chục ngày, có người lại giống con người, sống tới cả nghìn ngày?
Dạo thêm vài vòng, thông tin cơ bản đã đủ, Lỗ Trường Phong liền muốn lén chuồn ra đầu tiên vì thấy không yên tâm. ··· ·· ·-·· · -· -
Ngay lúc đó, cổng lớn vang lên tiếng ồn ào, sau đó là tiếng Thời Châu:
“Đừng ra ngoài! Bên ngoài đang xảy ra thiên tai thứ hai!”
“Bình thường thiên tai thứ hai phải vài tiếng nữa mới xuất hiện! Lại xảy ra sớm rồi…”
Mọi người sững lại.
Hôm nay rốt cuộc là chuyện gì? Hai lần thiên tai liên tiếp xuất hiện không theo quy luật, chẳng lẽ do họ xâm nhập mà dẫn đến biến hóa nào đó trong Thành Phố Đêm?
Hay là người hoặc tổ chức đứng sau những thiên tai này… đã có kế hoạch mới?
Bạch Tẫn Thuật nhìn ra ngoài qua cửa sổ, bên ngoài trụ sở cảnh sát đã bắt đầu bao phủ bởi làn sương kỳ lạ màu sắc quỷ dị, khó trách Thời Châu nói như kiểu rò rỉ hóa chất, vì loại khí màu đó đúng thật không giống thứ gì lành tính…
“Thời Châu? Thời Châu?” Quản Hồng Nhạn gọi mấy tiếng.
Nhưng sau hai câu đó thì không còn động tĩnh gì nữa, Quản Hồng Nhạn lộ rõ vẻ sốt ruột.
“Tôi ra ngoài tìm chị ấy!” Cô thậm chí lấy áo khoác bịt mũi miệng, định xông ra biển sương quái dị đó để tìm Thời Châu.
“Đừng,” Bạch Tẫn Thuật cau mày, chặn cô lại, “Để tôi đi.”
Cậu muốn biết, Isaac có thể phát hiện được đó là loại khí gì không?