• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ý cậu là cậu đánh lại Dương Bồi?" Bác sĩ Phương nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ lướt qua thanh niên tóc dài.

Scao nói không sai, hắn vốn dĩ muốn giữ Trần Phi một hơi đến cuối cùng rồi thay thế, ai ngờ tối qua Dương Bồi đột nhiên giết Trần Phi, ép hắn phải chui vào vỏ ngoài của gã ngay tối đó.

Khủng hoảng sinh tồn lớn nhất của hắn bây giờ không phải đến từ người khác, mà chính là từ Dương Bồi đã đích thân giết Trần Phi một lần tối qua và chính bản thân hắn.

Dương Bồi người này là một tên điên, thật sự động tay động chân thì mình hoàn toàn không đánh lại tên đó.

Mà cái vỏ ngoài hắn chọn lại là vết rách ngang eo, tuy rằng hắn tạm thời có thể chịu đựng được cơn đau này, cũng có thể hoạt động bình thường, nhưng kéo theo vết thương này có thể sống đến ngày mai hay không thì chưa chắc.

Bạch Tẫn Thuật tự tin như vậy, là có lợi thế có thể bảo vệ mình khỏi tay Dương Bồi, giành thời gian dưỡng thương cho mình sao?

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Bạch Tẫn Thu không chút do dự phá vỡ ảo tưởng của hắn, "Tôi chỉ là một sinh viên y khoa bình thường thôi, sao có thể đánh lại Dương Bồi chứ, tôi trốn hắn còn không kịp."

【"Trốn hắn còn không kịp"】 

【"Sinh viên y khoa bình thường"】 

【Là việc trong không thời gian ngưng đọng mà mặt không đổi sắc.】 

【Là việc nói với máy tính của chủ nhiệm Tôn là người tiếp theo sẽ xử Dương Bồi.】

【Là việc nói trước mặt Dương Bồi nói gã là đồ ngu.】

"Nhưng tôi quả thật có cách," thanh niên tóc dài vươn tay đẩy Lỗ Trường Phong về phía trước, "Cụ thể là gì tôi sẽ không nói cho anh biết, nhưng tôi có thể cho anh thử hiệu quả."

Lỗ Trường Phong không ngờ khi hai vị thần tiên đánh nhau lại có chuyện của mình, có chút trở tay không kịp.

Gã ho nhẹ một tiếng: "Cái đó... tôi xem vết thương của anh nhé?"

Bác sĩ Phương khó hiểu cởi cúc áo, để lộ vết thương của Trần Phi.

Trần Phi bị thương rất nặng, lại không được xử lý thỏa đáng, bây giờ vết thương có máu thịt lẫn lộn, da không liền thịt, hai nửa thân trên dưới gần như sai khớp, đúng lúc này bác sĩ Phương đang mang khuôn mặt Trần Phi lại vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, quả thật vừa kỳ lạ vừa tách biệt.

"Anh Scao..." Lỗ Trường Phong có chút không chắc chắn quay đầu lại.

Gã vẫn chưa rõ kiểu chấp niệm của mình rốt cuộc phải sử dụng như thế nào, vốn tưởng rằng nhìn thấy vết thương của người khác là được rồi, nhưng bây giờ hình như không có tác dụng?

"Ồ đúng rồi, quên mất," thanh niên tóc dài không biết từ đâu lấy ra một con dao nhỏ, "Dùng cái này, rạch một đường vào vết thương của anh ta."

Giải thích thuộc tính cố định của Lỗ Trường Phong là: Tôi không đành lòng nhìn thấy người khác bị thương.

Đã nhìn thấy vết thương không có tác dụng, vậy thì chỉ có thể tận mắt nhìn thấy người khác bị thương mới được.

Bác sĩ Phương: ???

"Đợi..." Hắn còn chưa mở miệng, đã nghe thấy thanh niên tóc dài vẫn giọng điệu chậm rì rì muốn tẩn cho phát: "Đây là đang cứu anh đấy."

"Bỏ lỡ thôn này thì chả còn quán nào đâu," con dao nhỏ trong tay cậu ta xoay chuyển hoa cả mắt, "Dù sao rạch một đường anh cũng không chết, thử xem sao?"

Cậu tiện tay ném con dao nhỏ cho Lỗ Trường Phong, Lỗ Trường Phong bắt lấy, khoa tay múa chân mấy lần có chút do dự: "...Rạch thật sao?"

Gã không phải là không nỡ xuống tay, gã chủ yếu là sợ rạch xong thuộc tính cố định của mình cũng không có tác dụng, vậy chẳng phải là rạch vô ích sao.

"Đương nhiên là rạch thật rồi," thanh niên tóc dài chống má cười híp mắt, "Đồ thí nghiệm đưa đến tận cửa, chúng ta không dùng thì phí."

Cậu cũng rất tò mò thuộc tính cố định của Lỗ Trường Phong dùng lên sẽ như thế nào.

"Hay là cậu đưa dao cho anh ta?" Thanh niên tóc dài nghĩ nghĩ, "Cậu ra tay không biết nặng nhẹ, anh ta không phải là bác sĩ sao? Chắc cũng từng lên bàn mổ rồi, để anh ta tự làm."

"...Nhưng phẫu thuật có thuốc tê." Bác sĩ Phương im lặng một lát.

Hắn tuy rất giỏi chịu đau nhưng không có nghĩa là hắn không đau, cách chữa trị cực kỳ vô nhân đạo này sẽ giết người đấy?

"Tôi cũng có thuốc tê vật lý," thanh niên tóc dài gật đầu, "Tôi có thể cho Bánh Cuốn đánh anh bất tỉnh, nhưng có bị đau tỉnh lại hay không thì tôi không biết."

Lỗ Trường Phong rất ra oai bắt nạt người khác, bắt đầu xắn tay áo.

"...Thôi vậy," bác sĩ Phương im lặng hít sâu một hơi, "Trực tiếp làm đi."

Lỗ Trường Phong nhận được ánh mắt khẳng định của anh Scao nhà mình, cầm dao nhỏ thử rạch vào vết thương.

Sau đó, một cảnh tượng kỳ dị xảy ra.

Rõ ràng gã đang dùng lưỡi dao rạch vào vết thương, nhưng chỗ gã rạch qua, những vết thương đó lại từ từ lành lại, mọc ra một lớp da thịt mới.

【Má ơi, đây chính là thuộc tính cố định của Lỗ Trường Phong sao.】 

【Ngầu quá!】 

【Vậy chẳng phải vết thương nào cũng có thể chữa lành như vậy sao?】

 【Vậy thì thật sự đầu rơi xuống cũng chỉ là cái sẹo to bằng cái bát thôi.】 

【Vậy sau này anh ta chẳng phải không thể ra tay làm người khác bị thương sao? Một khi muốn làm người khác bị thương, thuộc tính cố định sẽ vô thức kích hoạt rồi chữa trị cho đối phương?】 

【...Hoặc là cậu ta có thể nhắm mắt chém người.】 

【Vãi.】

"Được rồi." Bạch Tẫn Thuật thấy vết thương của Trần Phi bắt đầu lành lại, lập tức gọi Lỗ Trường Phong dừng tay.

"Không đành lòng nhìn người khác bị thương" kích hoạt, lúc này gã mặt trắng bệch ngang ngửa bác sĩ Phương, trông như giây tiếp theo sẽ nôn ra.

"Thế nào? Nghĩ kỹ chưa?" Bạch Tẫn Thuật đúng lúc hỏi bác sĩ Phương.

"Được," bác sĩ Phương nghiến răng nghiến lợi, "Giao dịch."

"Nhưng tôi phải nói rõ trước, sau khi tôi trở thành Trần Phi, ký ức về nhiều thông tin sâu xa của bệnh viện đều biến mất, chỉ nhớ rõ những quy tắc bề mặt, tôi có thể nói cho cậu quy tắc đúng hay sai, nhưng cậu phải đảm bảo tôi an toàn rời khỏi đây."

"Được," Bạch Tẫn Thuật gật đầu, "Vậy anh cứ đi theo chúng tôi đi."

Có thêm một tay sai cũng không phải chuyện xấu, huống chi còn là tên tay sai có nhược điểm bị họ nắm trong tay.

"Bánh Cuốn," Cậu đưa khăn giấy qua, "Có thể chữa lành khoảng ba phần, mức độ đó có thể hoạt động bình thường không?"

Mắt Lỗ Trường Phong tối sầm lại, giơ tay ra dấu OK, dứt khoát hoàn thành việc chữa trị cho bác sĩ Phương, sau đó lại đi sang một bên chóng mặt.

"Bây giờ, anh có thể tự dọn bàn rồi chứ," thấy vết thương của bác sĩ Phương đã khá hơn nhiều, Bạch Tẫn Thuật không chút lưu tình nói, "Việc của mình tự làm, đừng hòng người của tôi ra tay giúp anh."

Người của tôi.

Đây là được xếp vào phạm vi người của mình rồi.

Lỗ Trường Phong vẫn còn chóng mặt mặt đầy cảm động.

Vốn dĩ dọn dẹp đĩa các thứ trong lòng gã cũng không tính là gì, gã đến chỗ Scao chính là để ôm đùi, tự nhiên sớm đã có giác ngộ bưng trà rót nước, nhưng bây giờ có chuyện tốt này, ngược lại khiến gã thật sự cảm thấy Scao đã đặt gã ta, người em rẻ tiền trong dự án thăm dò này, vào trong lòng.

Scao dù sao cũng là một cao thủ có thể vào đây bắn tỉa Dương Bồi, vậy mà cũng sẽ xếp gã vào thành người của mình.

Bác sĩ Phương ngồi tại chỗ thu hết biểu cảm của Lỗ Trường Phong vào mắt, khẽ hừ một tiếng, thằng nhóc này đúng là dễ lừa, gã thật sự không biết mình hot đến mức nào sao?

Hừ xong, vết thương vùng bụng còn chưa lành của hắn lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.

Trên màn hình:

【Tôi đã nói thằng nhóc Lỗ Trường Phong này dễ lừa mà, Scao nhẹ nhàng nói vài câu đã khiến cậu ta cảm động không thôi.】 

【Có tâm cơ, nhưng không nhiều.】 

【Đừng nói Lỗ Trường Phong, mấy người nói nếu tự mình vào trong, thật sự gặp được Scao như vậy thì có mấy người không dính bẫy? Vừa đẹp trai vừa mạnh, trí thông minh lại cao, suy luận quy tắc như chơi, chỉ cần đi theo ảnh thì không lo mình gặp chuyện, với người khác thì đầy thú vui xấu xa nhưng với người của mình thì luôn nói thật, còn sẽ bảo vệ bạn khi người khác gây khó dễ, mấy người nói xem, đổi lại mấy người có chịu nổi không.】 

【...Tôi không chịu nổi.】 

【Tôi cũng vậy.】 

【Mấy người nói vậy cũng đúng, hơn nữa còn sẽ là người đầu tiên chủ động mạo hiểm, khi xuất hiện nguy cơ thì luôn bình tĩnh, luôn là chỗ dựa tinh thần của bạn, bạn chỉ cần cung cấp manh mối, suy nghĩ quy tắc giao cho bộ não ngoài kia đi, anh ta sẽ giải quyết.】 

【Lỗ Trường Phong chính là tôi.】 

【Đổi lại tôi á hả thì tôi trực tiếp cưới luôn.】 

【Tỉnh lại đi.】 

【Bác sĩ Phương đừng buồn, thấy thế nào thì người chơi lại được Scao cũng quá ít.】 

【Cao thủ chơi đùa lòng người mà.】

Trên màn hình, thanh niên tóc dài mắt tràn đầy ý cười, nhìn bác sĩ Phương bây giờ đã có thể gọi là Trần Phi trắng bệch mặt rời khỏi chỗ ngồi, mới hài lòng quay người lại.

"Anh Scao cũng quá..." Lỗ Trường Phong mắt tối sầm, bị sự cảm động do mình tự tưởng tượng ra làm cho hồ đồ, nói năng cũng lộn xộn, "Anh đối xử với em tốt quá rồi đấy?"

Việc đúng đắn nhất gã làm sau khi vào đây chính là ôm đùi anh Scao của gã.

"Hả?" Thanh niên tóc dài nghĩ một giây, nhíu mày uyển chuyển nói, "Tôi không thích kiểu người như cậu, tôi là Sapiosexual."

(Sapiosexual là cụm từ được sử dụng để chỉ những người cảm thấy bị hấp dẫn, thu hút giới tính bởi những người thông minh, có trí tuệ. )

【Cười chết.】 

【Cậu đang nói Lỗ Trường Phong ngốc đúng không, cậu nói đúng không?】 

【Scao cậu đừng có mà vô lý hahaha.】 

【Chỉ có tôi chú ý cái Sapiosexual này à, quả nhiên người thông minh chỉ thích người thông minh thôi sao?】 

【Bọn họ không chơi với người ngốc huhu.】 

【Vãi, đừng nói vậy về mình, mấy người xem Lỗ Trường Phong ngốc như vậy còn ôm được đùi Scao kìa.】

"Không phải ý đó..." Lỗ Trường Phong nhất thời nghẹn lời, "Em chỉ cảm thấy anh Scao đối với người em rẻ tiền như em cũng quá tốt thôi."

Tốt đến nỗi gã vừa cảm động vừa hoảng sợ.

Giọng điệu anh Scao càng khó nói hơn: "Vậy tôi phải đối xử với cậu tệ hơn một chút thì sao?"

Sao lại có người chê người khác đối xử tốt với mình chứ.

Lỗ Trường Phong lập tức hận không thể bóp chết bản thân mình mấy giây trước không biết nói chuyện: "Em cũng không có ý đó!"

"Ồ," Bạch Tẫn Thuật liếc nhìn gã, "Khó hiểu thật."

Lỗ Trường Phong lại một lần nữa cảm nhận được sự rối rắm và nghẹn lời khi cái gì cũng muốn nói nhưng hình như nói gì cũng không đúng, đành phải vội vàng chuyển chủ đề: "Cái đó, sao anh Scao biết bác sĩ Phương là Trần Phi anh còn chưa nói mà."

"Cái này à," thanh niên tóc dài sờ cằm, nhìn bác sĩ Phương đã dọn dẹp xong đồ ăn đang đi về phía họ, nói ra lời sẽ khiến hắn ta vô cùng đau lòng, "Tôi không chắc, tùy tiện lừa anh ta một chút thôi."

Bác sĩ Phương vừa đi tới đã nghe thấy câu này: ...Vậy mà còn thề thốt nắm thóp hắn như vậy, hắn thật sự có một câu chửi thề muốn gửi đến.

"Rơi vào tay tôi cậu tôi thua không oan," thanh niên tóc dài cười đầy ẩn ý, dẫn đầu xoay người rời khỏi nhà ăn, "Vừa đi vừa nói đi."

Bên ngoài nhà ăn, trong vườn hoa nhỏ của bệnh viện đã đầy bệnh nhân đến phơi nắng tập thể dục, còn có không ít người già được đẩy xe lăn ra, trông vô cùng náo nhiệt.

Bạch Tẫn Thuật vừa đi vừa giải thích: "Lúc đầu, tôi chú ý đến bác sĩ Phương là vì sau khi anh ta chém ngang lưng Trần Phi đã làm một hành vi rất kỳ lạ."

Cậu đang giải thích cho Lỗ Trường Phong, cũng đang giải thích cho các nhà đầu tư đứng sau Tổ Chức.

Không còn cách nào, luôn phải thể hiện lợi hại một chút mới lôi kéo được nhiều thuyền trưởng hơn chứ?

(Trong mấy chương trước có membership ấy, thuyền trưởng giống như hội viên vậy)

Thanh niên tóc dài sờ cằm, vươn tay đưa cổ tay trái của mình ra: "Anh ta lấy đi hồ sơ bệnh án của Trần Phi, cũng mang đi vòng tay của gã."

"Trước đó tôi đã nói rồi, áo bệnh nhân, áo blouse trắng, áo y tá, lần lượt tượng trưng cho ba loại thân phận, tôi thay áo blouse trắng, nên trong thời gian ngắn đã thay đổi thân phận, trở thành 'bác sĩ', lừa được các bệnh nhân ở khu nội trú, vậy thì đã có cách thay đổi thân phận ngắn hạn, có thể có cách thay đổi dài hạn không?"

Thanh niên tóc dài ra hiệu cho Lỗ Trường Phong nhìn một bác sĩ đi ngang qua: "Cậu chú ý thấy gì không?"

Lỗ Trường Phong: "Áo blouse trắng?"

"Còn nữa." Bạch Tẫn Thuật nói.

"Bảng tên," bác sĩ Phương uể oải lên tiếng bên cạnh, "Bảng tên đại diện cho cá nhân, trang phục đại diện cho tập thể."

Hắn thật sự không nhìn nổi bầu không khí dạy học vui vẻ này nữa, cái này quả thật được xây dựng trên nỗi đau của hắn ta, mỗi giây mỗi phút đều nhắc nhở hắn đã từng bước rơi vào cái bẫy của Scao như thế nào.

"Đúng, là bảng tên," Cậu không vạch trần tâm tư nhỏ bé của bác sĩ Phương, "Bác sĩ y tá có bảng tên, bệnh nhân nội trú có vòng tay, so với những đặc điểm có thể thay đổi và phạm vi chỉ định rộng như trang phục, bảng tên và vòng tay ghi rõ họ tên của từng người càng chính xác hơn, đeo vào chỉ có thể đại diện cho người này."

"Có vòng tay là bệnh nhân, có bảng tên là bác sĩ y tá," anh ta liếc nhìn bác sĩ Phương đầy ẩn ý, "Vậy cậu đoán xem nếu một bác sĩ có được vòng tay của bệnh nhân, chuyện gì sẽ xảy ra?"

Lỗ Trường Phong giật mình: "Anh ta sẽ biến thành bệnh nhân!"

Thân phận có thể thay đổi, thay đổi trang phục là thay đổi ngắn hạn không có tính chỉ định, vậy thì lấy được bảng tên hoặc vòng tay là thay đổi dài hạn có tính chỉ định.

Gã không ngốc, vì trong không gian vô định này bác sĩ và y tá có quyền chi phối tuyệt đối đối với bệnh nhân, vậy thì chỉ cần những bác sĩ và bệnh nhân này không ngu, sẽ không muốn từ người chi phối biến thành người bị chi phối.

Tại sao người chi phối lại muốn biến thành người bị chi phối? Chỉ có thể là thân phận bệnh nhân có những thứ mà bác sĩ y tá không có.

——Họ có thể rời khỏi bệnh viện.

"Giống như những gì được diễn ra trong một số phim kinh dị," Lỗ Trường Phong rùng mình, "Những bác sĩ và y tá bị giam cầm linh hồn trong bệnh viện kỳ dị, không thể giải thoát khỏi, không thể ngủ yên, lặp đi lặp lại nỗi đau và khoảnh khắc tử vong khi còn sống, cho đến khi có bệnh nhân mới nhập viện, họ thay thế thân phận bệnh nhân, lấy đi tên tuổi của họ, mượn vỏ ngoài của họ để rời khỏi đây. Còn những bệnh nhân bị thay thế thân phận thì trở thành bác sĩ, linh hồn bị giam cầm, liền ở trong bóng tối chờ đợi những 'bệnh nhân' tiếp theo sẽ đến..."

"Vậy chẳng phải chỉ cần bị lấy được vòng tay, sẽ bị thay thế thân phận sao?!" Gã rùng mình nói.

Rõ ràng là chín mười giờ sáng mặt trời đang rất đẹp, Lỗ Trường Phong lại đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, chưa bao giờ cảm thấy mình nguy hiểm đến thế.

"Về lý thuyết là vậy," Bạch Tẫn Thu híp mắt, "Nhưng tôi nghi ngờ trên thực tế, nếu không phải bệnh nhân chủ động tháo vòng tay, thì ai cũng không lấy được nó."

"Cậu có thể thử xem," Cậu ta vươn cổ tay ra, ra hiệu cho Lỗ Trường Phong đến kéo, "Kéo tùy ý, đừng khống chế lực."

Lỗ Trường Phong thăm dò kéo thử cái vòng tay này.

Vậy mà thật sự kéo không được.

Rõ ràng là vòng tay làm bằng dây giấy, nhưng lúc này lại giống như được đúc bằng thép và nước sắt, mặc kệ gã dùng sức thế nào, cũng không phá hủy cái vòng tay nhập viện này chút nào cả.

"Vậy tại sao Trần Phi lại bị Phương..." Gã vừa nói được nửa câu hỏi, đã tự nhớ ra.

Vòng tay của Trần Phi là do tên đó tự mình tháo ra.

Nếu tính kỹ thì lý do Trần Phi tháo vòng tay ra, chính là vì câu nói kia của Bạch Tẫn Thuật——"Phiếu nhập viện đều ghi tên rồi, còn phát vòng tay nhập viện, cái này không đổi được đâu nhỉ?"

Thế là Trần Phi tháo vòng tay của mình ra, cố gắng cướp của người khác, cũng chính sau khi gã tháo vòng tay ra, bác sĩ Phương mới xé gã thành hai mảnh.

Bạch Tẫn Thuật một tay tháo vòng tay nhập viện của mình xuống, mở ra những chữ in trên đó, nhướng mày nhìn bác sĩ Phương: "Tôi nói đúng không? Trần Phi?"

Bác sĩ Phương khẽ gật đầu.

Suy đoán của cậu ta cơ bản không sai.

"Má ơi anh Scao đừng tháo mà!" ngược lại Lỗ Trường Phong bị giật mình, "Anh mau đeo vào mau đeo vào."

Gã vừa nghĩ đến việc đeo vòng tay thì không bị tấn công, quay đầu lại đã thấy anh Scao trực tiếp tháo vòng tay xuống nghịch chơi, cái này ai mà nhìn cũng phải sợ đến bệnh tim thôi chứ?

"Sợ gì," Bạch Tẫn Thuật đeo lại vòng tay, thờ ơ nói, "Không vi phạm quy tắc, bác sĩ cũng không thể ra tay."

Đây là điều cậu phát hiện ra sau khi ra khỏi không gian ngừng thời gian tối qua.

Sau khi chủ nhiệm Tôn dị hóa thành quái vật, phản ứng đầu tiên là nắm lấy tay trái của cậu, sau đó dụ dỗ cậu nói ra những câu phủ nhận bệnh tình.

Tiềm thức sẽ không lừa người, hành động trong vô thức dễ phản ánh nội tâm của một người nhất, vậy nên trên tay trái của cậu chắc chắn có thứ gì đó rất quan trọng đối với chủ nhiệm Tôn.

Vết thương mà Dương Bồi thể hiện khi cho nổ bệnh viện cũng chứng minh thêm suy đoán này của cậu, khi đứng trong phòng kiểm tra, tay phải của hắn nắm chặt cánh tay trái, tay trái trông mềm nhũn, đã không thể động đậy, có lẽ cũng bị ngoại thương rất nặng.

Liên hệ với hành động của Dương Bồi, rất dễ dàng nghĩ đến thứ đặc biệt này chính là vòng tay.

Vậy nên khi đó một khi hắn thật sự phủ nhận, e là bước tiếp theo sẽ là gãy xương tay, hoặc tay trái bị bác sĩ kéo phăng xuống, vòng tay tự nhiên rơi ra, mất bùa hộ mệnh, chủ nhiệm Tôn thay thế thân phận của cậu, trở thành "Scao".

Vòng tay của Dương Bồi chắc hẳn đã bị chủ nhiệm Tôn cưỡng chế tháo xuống tối qua.

Nhưng kỳ tích mà hắn mua quá mạnh, chủ nhiệm Tôn còn chưa kịp làm bước tiếp theo để tiến vào cái vỏ ngoài này, đã bị hai nghìn phát nổ đánh cho trở tay không kịp.

Nếu không thì chủ nhiệm Tôn cuối cùng sẽ không đánh chủ ý lên đầu những người mới khác.

"Chỉ khi bệnh nhân vi phạm quy tắc, bác sĩ mới có thể ra tay, chỉ khi vòng tay rời khỏi bệnh nhân, thân phận mới bị thay thế." Bạch Tẫn Thu tổng kết.

Không thời gian ngưng đọng giống như một buff gia tăng giới hạn thời gian nhắm vào bác sĩ y tá sau khi vi phạm quy tắc, trong khu vực này, bác sĩ y tá sẽ dị hóa ra một số hình dạng quái vật, có năng lực gấp mười lần thậm chí trăm lần so với không gian bình thường.

Mà bệnh nhân kích hoạt quy tắc tiến vào lúc thời gian dừng lại, nếu họ không phủ nhận bệnh tình của mình và cảm xúc ổn định, giống như một bệnh nhân thật sự đối mặt với một bác sĩ bình thường, không có bất kỳ dị thường nào, vậy thì bác sĩ y tá sẽ không tìm được lý do để ra tay với họ, chỉ có thể chờ buff giới hạn thời gian kết thúc, trơ mắt nhìn họ rời đi.

Trông thì bệnh nhân ở đây ở thế yếu tuyệt đối, nhưng quy tắc trói buộc hai bên, ở những nơi bệnh nhân không nhìn thấy, bác sĩ vi phạm quy tắc thì sẽ thế nào?

"Đến rồi." Bạch Tẫn Thuật dừng bước, dừng lại trước một tòa nhà đã bị người vây kín.

"Đây là..." Lỗ Trường Phong ngẩng đầu phân biệt, "Đây là tòa nhà chúng ta đến tối qua?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK