Thực ra, tháp trung tâm không nằm ở chính giữa thành phố Đêm.
Nếu nhìn từ trên cao xuống, sẽ phát hiện tháp trung tâm nằm ở phía đông bắc của toàn bộ thành phố. Còn vì sao lại gọi là "tháp trung tâm", Thời Châu nói đó là bởi vì nơi đây chính là tuyến động mạch trung tâm của toàn bộ thành phố—mọi cơ sở hạ tầng và quy hoạch đô thị đều bắt đầu từ tháp trung tâm mà xây dựng.
Trong thành phố Đêm không có khái niệm ngày đêm, cũng chẳng có chế độ làm việc 8 tiếng như đi làm hay tan ca—’nhân viên công ty’ làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, không biết mệt mỏi, tận dụng tối đa quãng đời ngắn ngủi của mình để tạo ra giá trị lớn nhất.
Nhưng các thành viên đội thăm dò thì vẫn cần được nghỉ ngơi.
Sau khi nghỉ khoảng tám tiếng, cả nhóm quyết định đến xem thử tháp trung tâm mà Isaac muốn đến.
“Dựa trên các quy luật mà chúng tôi đã phát hiện ra cho đến hiện tại, có khoảng 80% sinh vật hình người trong thành phố Đêm là clone hoặc nhân thể sinh học,” Thời Châu vừa đi vừa nói, “Tôi đã từng đề cập rồi, ‘clone’ chính là những ‘nhân viên công ty’ làm việc bên trong công ty, còn ‘nhân thể sinh học’ thì là những người ở trong tháp trung tâm.”
Lần đầu tiên, Thời Châu được đường hoàng sải bước trên đại lộ của thành phố Đêm mà không cần trốn tránh sự truy sát của các robot tuần tra.
Khác với những con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo mà cô quen đi trước đây, các đại lộ trong thành phố Đêm rộng rãi vô cùng, những robot chuyên phân phát thực phẩm bổ sung chạy qua lại không ngừng. Những robot tuần tra từng điên cuồng truy đuổi cô trước kia giờ đây lại thản nhiên đi ngang qua, coi cô—một kẻ bị truy nã—như không khí.
Dòng bình luận cũng nhẹ nhõm hiếm thấy:
【Đầu tư vào dự án này lâu như vậy, lần đầu tiên mới thấy cảnh đường phố của thành phố Đêm.】
【+1, trước đây cơ bản là không có lúc nào rảnh rỗi cả, hiếm hoi lắm mới thấy đường phố, đội thăm dò toàn chạy như bị chó rượt phía sau vậy.】
【...có khi đúng là bị chó rượt thật, bình thường mà chạy ra đường thì kiểu gì cũng có đám robot tuần tra dí theo sau.】
【Trước không thấy rõ, giờ nhìn lại, lúc trước chị Thời Châu toàn đi đường gì đâu: hẻm nhỏ giữa các tòa nhà, đường ống bỏ hoang, khe hẹp xiêu vẹo, còn có mấy ngõ cụt phải leo tường mới qua được, hai bên tường dơ đến mức không nhìn ra nổi màu ban đầu nữa, vậy mà mấy người vẫn tìm được đường đi hay thật.】
【Không nói đến ‘nhân viên công ty’ hay gì khác, sự phát triển của thành phố Đêm đúng là rất ổn—nếu có người sống thật thì chắc hẳn đây là hình ảnh công nghệ mặt đất của loài người khi phát triển đến đỉnh điểm.】
【Tại sao lại là công nghệ mặt đất đạt đến đỉnh điểm?】
【Vì đến mức độ này rồi thì những gì có thể làm trên Trái Đất cơ bản đã làm hết rồi, muốn phát triển thêm thì phải như nền văn minh của Isaac—hướng lên không gian thôi.】
Trên màn hình, Thời Châu chỉ vào một tòa tháp nhọn không xa: “Đó chính là tháp trung tâm—tuyến động mạch trung tâm của cả thành phố Đêm.”
“Nghe nói tháp trung tâm đã tồn tại từ khi thành phố Đêm được xây dựng. Những người làm việc trong đó chưa từng bị sao chép, là nhân thể sinh học đã tồn tại từ thuở sơ khai của thành phố đến giờ,” Thời Châu ra hiệu cho mọi người thu ánh mắt lại, “Thật ra, mấy cái gọi là ‘tháp trung tâm’, ‘clone’, hay ‘nhân thể sinh học’ đều là những thuật ngữ mà chúng tôi quy ước để tiện cho việc trao đổi quy luật. Gọi là ‘nhân thể sinh học’ là để phân biệt với những ‘nhân viên công ty’ bị sao chép. Trong nội bộ thành phố Đêm, giữa bọn họ không có danh xưng hay từ ngữ chỉ định nào cả.”
“Vậy chẳng phải là những người đó đã sống trong tháp trung tâm rất lâu rồi sao?” Quản Hồng Nhạn khoanh tay hỏi, “Những chuyện ‘nhân viên công ty’ không biết, chẳng phải bắt họ tra hỏi là xong à?”
Cô ấy lúc nào cũng nghĩ theo kiểu đơn giản, trực diện.
“Chưa từng thử,” Thời Châu lắc đầu, “Tôi đã nói rồi, bọn tôi không ở lại đó được lâu. Mặc dù nhìn ngoài tháp trung tâm trông giống như một tòa tháp, nhưng thực tế bên trong cực kỳ rộng—giống một xưởng sản xuất dây chuyền liên tục vận hành không ngừng thì đúng hơn.”
Cô chỉ vào mấy robot thả thực phẩm bổ sung phía trên đầu: “Điểm duy nhất chúng tôi phát hiện ra là có thể đi theo tuyến đường mà mấy robot này đi để vào tháp trung tâm. Nhưng bên trong có rất nhiều robot phân phát thực phẩm bổ sung, một khi vào thì chỉ có thể bị cuốn theo dòng chảy phía trước, hoàn toàn không có cơ hội rẽ sang đường khác hay rút lui, càng đừng nói đến việc thám hiểm xung quanh.”
Quản Hồng Nhạn: “Vậy sao các người biết dưới tháp trung tâm là máy chủ siêu… gì gì đó của AI trung tâm?”
“Máy chủ siêu tính toán dạng cụm(*),” Bạch Tẫn Thuật bổ sung.
(Máy chủ siêu tính toán dạng cụm ((Super)computing Cluster) là một hệ thống siêu máy tính được xây dựng bằng cách kết nối nhiều máy tính độc lập (thường được gọi là nút - node) lại với nhau thông qua một mạng tốc độ cao. Các nút này hoạt động phối hợp để giải quyết các bài toán phức tạp đòi hỏi sức mạnh tính toán khổng lồ.)
“Máy chủ cụm tính toán siêu cái gì?” Quản Hồng Nhạn méo miệng, “Thôi kệ, ý tôi là cái máy chủ đó đấy, các người không thể rời đường đi, thì làm sao biết nó ở dưới đó?”
“Cái đó là do một người có đặc tính cố định nhìn thấy,” Thời Châu giải thích, “Đặc tính của người đó giống như ‘truy tìm nguồn gốc’ vậy, lúc đó anh ta cố gắng lần theo nguồn gốc của AI trung tâm, và đặc tính đã chỉ ra hai hướng, một trong số đó là tháp trung tâm.”
“Còn hướng kia thì sao?” Quản Hồng Nhạn hỏi.
“Hướng còn lại… là một nơi mà bây giờ chúng tôi vẫn chưa tìm ra cách để vào,” Thời Châu nhíu mày, “Dường như ngay cả robot cũng không thể vào đó, bao gồm cả robot hành chính. Tất cả các con đường dẫn đến nơi đó đều là ngõ cụt. Bọn tôi đã thử rất nhiều lần nhưng đều thất bại. Chỗ đó giống như bị cô lập hoàn toàn khỏi thành phố Đêm.”
Quản Hồng Nhạn: “Vậy các người đã từng thử xuống cụm máy chủ dưới tháp trung tâm chưa?”
“Rồi, nhiều lần,” Thời Châu đáp nhanh như thể đã đoán được sẵn họ sẽ hỏi, “Các người còn nhớ tôi từng nói có người đổi ba lần kỳ tích sơ cấp dành cho lập trình viên, để cố tìm cách tấn công từ hướng AI chứ?”
Mọi người gật đầu.
“Chính người đó đã từng xuống dưới,” Thời Châu nói, “Đặc tính của anh ta có thể giúp linh hồn tạm thời rời khỏi cơ thể, anh ta kể rằng phía dưới là một vùng máy móc không ngừng vận hành—không hề có khả năng thao tác. Anh ta thử thay đổi chương trình, nhưng không tìm được bất kỳ nút nào để nhấn, cũng chẳng có giao diện nào để kết nối. Mấy cỗ máy đó trông như thể đang vận hành cả thành phố Đêm, nhấp nháy có quy luật. Dựa trên việc này, cộng thêm các thông tin trước đó về nguồn gốc AI trung tâm, chúng tôi suy đoán đó chính là cụm máy chủ siêu tính toán của AI trung tâm.”
“Sau đó chúng tôi cũng thử vài lần nữa, tôi chưa từng đích thân vào đó, nhưng những người từng vào đều nói bên trong không có lấy một cái nút hay bàn phím nào có thể thao tác,” cô ngừng lại một nhịp, nhìn sang Isaac, “Cho đến khi lần này gặp được Isaac, tôi mới hiểu—khi một nền văn minh phát triển đến một mức độ nhất định, thì sẽ không còn cần đến giao diện nữa.”
Nền văn minh nơi họ sinh ra đều thấp hơn thành phố Đêm, cũng khó trách vì sao họ lại hoàn toàn không tìm được quy tắc cốt lõi trong đó.
Đó là một giới hạn về tầm nhìn đã định sẵn từ lúc sinh ra—giống như người xưa hàng ngàn năm trước không thể nào tưởng tượng được nguyên lý vận hành của máy tính hay điện thoại hiện đại, thì họ cũng không thể tưởng tượng nổi AI trong thành phố Đêm vận hành thế nào.
“Ừm,” Bạch Tẫn Thuật khẽ đáp, “Không chỉ là không cần giao diện, máy tính thậm chí rất có thể đã phát triển ra nhánh kết nối tinh thần, toàn bộ thao tác đều được thực hiện sau khi kết nối ý thức—hoàn toàn không cần bất kỳ phần cứng bên ngoài nào hỗ trợ.”
Cậu không rõ AI trong thành phố Đêm đã phát triển đến mức nào, nhưng chắc chắn không thể vượt qua được nền văn minh của Isaac. Nếu không, cái bản đồ này đâu còn gọi là đô thị cyberpunk, mà phải gọi là liên minh vũ trụ mới đúng.
“Chính là phía trước kia,” trong lúc vừa đi vừa trò chuyện, nhóm người phát hiện xung quanh ngày càng nhiều robot hơn. Trên đầu, lối đi gần như dày đặc các robot đang phân phát thực phẩm bổ sung.
Thời Châu nhanh chóng dặn dò: “Bên trong tuyến đường có quá nhiều ngả rẽ, rất dễ bị chia tách. Nếu lát nữa phát hiện đồng đội biến mất thì đừng lo, cứ đi theo robot thực phẩm bổ sung bên cạnh là sẽ ra được ngoài. Giờ bọn mình không còn bị truy sát nữa, có lạc nhau cũng không sao. Ra ngoài rồi cứ liên hệ qua kênh tạm thời, tôi sẽ tìm mọi người.”
“Cầm lấy cái này.” Bạch Tẫn Thuật đột nhiên lôi từ trong túi ra một thứ gì đó, nhét vào tay mỗi người, “Cầm trong tay, nếu vào trong thấy chỗ nào trông giống như có thể dẫn đến cụm máy chủ siêu tính toán mà bản thân lại không tiện tiếp cận thì cứ nhét cái này vào.”
“Cái gì đây?” Lỗ Trường Phong nhận lấy quả cầu kim loại nhỏ, tò mò cầm lên xem xét, “Trên này còn có một ký hiệu… thiết kế này là sao?”
Quả cầu này được mài nhẵn bóng loáng, nhìn đã biết là vật quý hiếm, trên bề mặt được khắc một hoa văn cực kỳ phức tạp bằng lực rất nhẹ, không rõ ý nghĩa.
“Đó là một trong những biểu tượng của Liên Bang,” Bạch Tẫn Thuật liếc nhìn quả cầu nhỏ trong tay gã, giải thích đơn giản, “Bên trong quả cầu này là ý thức thể tinh thần của tôi . Nếu các cậu ném nó vào trong cụm máy chủ, tôi sẽ cố gắng kết nối xung quanh, truy cập vào mạng lưới của AI trung tâm.”
“Chỉ cần quả cầu này thôi á?” Lỗ Trường Phong há hốc, “Lần này kết nối không cần tiếp xúc gì luôn à?”
Gã tận mắt thấy Isaac tóm một con robot trong hẻm rồi mới xâm nhập cơ sở dữ liệu AI trung tâm để sửa thông tin nhận diện cơ mà.
Giờ kết nối không cần chạm vào luôn sao?
“Không cần,” Bạch Tẫn Thuật lắc đầu nhè nhẹ, “Tôi đã để lại một cổng sau trong dữ liệu của AI trung tâm, có thể kết nối tinh thần trực tiếp.”
Đây là thói quen hành động của Isaac, khi đồng bộ tăng cao, cậu sẽ vô thức học theo cả những thói quen tiềm thức của đối phương.
“Thế nếu làm mất thì có phiền phức lắm không?” Lý Giác hơi lo lắng.
Nhìn quả cầu này chẳng giống đồ bình thường chút nào, cầm lên thấy nặng, hắn nghi ngờ đây là một loại kim loại đặc biệt, không biết Trái Đất bây giờ có sản xuất nổi không, chứ hắn thì chưa từng thấy.
“Không đâu,” Bạch Tẫn Thuật liếc nhìn quả cầu bị anh ta cầm trong tay như báu vật, “Tôi có nhiều lắm.”
“Thế… chúng em có thể dùng cái này để liên lạc với anh Isaac không?” Trương Bội giơ tay hỏi.
“Nói nghiêm túc thì không được, vì tôi chưa mở liên kết mạng khu vực giữa các phân thể ý thức,” Cậu đáp, “Tôi vẫn chưa thiết lập trạm gốc ở đây.”
“Thế còn không nghiêm túc thì sao?” Quản Hồng Nhạn tò mò.
“Không nghiêm túc thì tôi có thể tự làm trạm gốc,” Isaac nhếch mép, “Nhưng thế thì có ích gì, quả cầu này không có loa cũng không có micro.”
Nghĩa là nó không nghe được họ nói gì, cũng không thể trả lời lại họ.
Trước ánh mắt không hiểu nổi của Quản Hồng Nhạn, Bạch Tẫn Thuật thương tình giải thích thêm: “Loa với micro là thứ quá sơ khai, loại hình giao tiếp giữa các phân thể ý thức thường là kết nối tinh thần.”
Quản Hồng Nhạn: …
Cô thề rằng cô vừa thấy ánh mắt Isaac đầy vẻ mỉa mai.
Tới từ xã hội đã liên thông các hành tinh thì giỏi lắm à!
Trong Thành Phố Đêm thì đúng là rất giỏi thật…
Cô hít sâu mấy lần trong tuyệt vọng, cảm thấy bản thân trong nhiệm vụ trước và nhiệm vụ này hoàn toàn vô dụng, chỉ biết để đồng đội gánh.
Thôi không bàn đến Xa Mạc Sở – cái tên không thèm quan sát cũng không thèm suy nghĩ kia, riêng cái kiểu “nói chuyện với tụi người lạc hậu các người thật mệt mỏi” của Isaac đã khiến cô muốn khủng hoảng rồi.
Để lấy lại tự tin của một đội viên cấp cao, lần sau nhất định cô sẽ lập một đội toàn người hiện đại, không dị năng, không xuất thân công nghệ cao.
Ừm, như Lỗ Trường Phong vậy là tốt.
Quản Hồng Nhạn khó khăn vỗ vai Lỗ Trường Phong giữa dòng robot đang ào ạt lướt qua.
Lỗ Trường Phong đang nghiên cứu quả cầu: ?
Gã bắt gặp ánh nhìn như hỏi ý từ chị Nhạn, liền phấn chấn nói: “Em hiểu rồi! Chị Nhạn cũng thấy anh Isaac ngầu đúng không?!”
Cái gì mà phân thể ý thức, gì mà tự làm trạm gốc, còn cả giao tiếp tinh thần – ngầu vãi luôn ấy chứ!
Không chỉ đúng với tưởng tượng của gã về tương lai, mà còn vượt cả tưởng tượng luôn!
Lỗ Trường Phong nghĩ chắc chắn phải hỏi thử Isaac xem, thời đại liên hành tinh kia có Gundam ngoài không gian không, loại trong Pacific Rim cũng được, có thì cho gã ta xem ảnh với, xem xong chết cũng mãn nguyện.
(Gundam (ガンダム Gandamu) là dòng sản phẩm truyền thông khoa học viễn tưởng được sản xuất bởi Sunrise, dòng sản phẩm này xoay quanh những người máy khổng lồ)
(Pacific Rim là một bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng của Mỹ ra mắt năm 2013, do Guillermo del Toro đạo diễn. Bộ phim lấy bối cảnh tương lai, khi Trái Đất bị tấn công bởi những sinh vật khổng lồ ngoài hành tinh được gọi là Kaiju, trồi lên từ một vết nứt dưới đáy Thái Bình Dương – Ehe ai có hứng thú thì ghé ngang bộ ‘cơ giáp’ tui đang làm cũng đề tài này nè)
Quản Hồng Nhạn: …
Cô cảm thấy Lỗ Trường Phong chắc là không hiểu thật rồi.
Thậm chí bây giờ gã còn bắt đầu cảm thấy mình sinh nhầm thời đại.
Tại sao mình không được sinh ra ở mấy ngàn năm sau, trong thời đại Liên Minh Thiên Hà chứ! Trong Liên bang Nhân loại người ta ai nấy đều siêu việt như vậy à?!
Nhưng đám bình luận đã nhìn thấu mọi thứ:
【Tôi nói này…】
【Cái quả cầu này…】
【Isaac, ông không giả vờ nữa đúng không…】
【Vãi chưởng, mấy người trên kia đang chơi ú òa à? Nói tiếng người đi!】
【Tôi hỏi thử nhé, có một khả năng… chỉ là khả năng thôi…】
【Là có khi… bản chất thì ý thức con người không thể bị cắt rời đúng không?】
【Hả??? Không tách được á? tôi thuộc vị diện lạc hậu tôi nói trước, nếu tách thì sẽ ra sao cơ?】
【Tách ra là điên đấy! Thể tinh thần của con người chính là thân thể ý thức thứ hai ngoài lớp vỏ cơ thể. Cắt tay chân thì tính là tàn tật, thiếu mất một phần thể tinh thần thì tất nhiên cũng tính là tàn tật. Cơ thể tàn tật thì ảnh hưởng đến sinh hoạt, còn tàn tật về tinh thần mà nặng thì sẽ phát điên.】
【Thể tinh thần còn không tách được, nói gì đến phân thể ý thức. Cậu cắt riêng cái chân trái ra mà nó tự đi được chắc? Đương nhiên không thể rồi, mà đi được thì chính là truyện kinh dị đấy biết chưa?! Cắt thể tinh thần, phần bị cắt vẫn giao tiếp được, thì nó chẳng khác gì ví dụ trên – một câu chuyện kinh dị!】
【Thế còn Isaac???】
【Hay là có một khả năng, chỉ là một khả năng thôi nhé...】
【Thực ra Isaac không phải con người thì sao?】
【Thế anh ta là gì?】