Việc mở hộp sọ để lấy sâu ra, không nghi ngờ gì nữa, là một hành động khiêu chiến của loài người đối với sinh vật huyền thoại. Hứa Tử Trần là một thành viên rất thú vị, đề xuất của cậu ta là một thí nghiệm hoàn toàn khả thi.
Đúng là, đứng trên góc độ người bình thường, việc chủ động khiến đồng loại thiệt mạng để đổi lấy thông tin là điều vô nhân đạo và không thể chấp nhận.
Nhưng nơi này thì khác, thí nghiệm này là do chính đối tượng đề xuất. Kết quả tốt nhất là thành công, Hứa Tử Trần thoát khỏi vòng lặp thời gian đảo nghịch, tìm ra phương pháp nghịch chuyển thời gian. Tệ nhất cũng chỉ là thất bại, Hứa Tử Trần chết hôm nay, nhưng rồi ngày mai lại tỉnh lại như ba người khác.
Dù thế nào, kết cục của cậu ta cũng đã định sẵn từ hôm qua – hôm nay chắc chắn phải chết. Vậy thì tại sao không để cái chết đó mang nhiều ý nghĩa hơn?
Nếu thí nghiệm này giúp họ tìm được lối thoát, thì đây chính là một món hời không bao giờ lỗ.
Với tất cả mọi người.
Giữa bầu không khí im lặng đến kỳ dị, Xa Mạc Sở mở miệng: “Tôi cần loại thuốc gây mê hiệu quả nhất của Tổ Chức.”
Cậu không chút khách sáo ra lệnh với Vân Quảng: “Cái kỳ tích mà anh nói là có thể lưu trữ thông tin vật phẩm ấy, toàn bộ loại phù hợp thì đưa tôi.”
“Còn nữa, máy khoan điện, nếu có thể thì thêm cả dao mổ các loại.”
“Lỗ Trường Phong ở lại, những người khác tùy ý.”
“Tôi hỏi lại lần nữa, cậu chắc chứ?” Cuối cùng, cậu quay đầu nhìn về phía Hứa Tử Trần.
Vẻ mặt của cậu không giống như xác nhận lần cuối, trong đôi mắt kỳ dị ấy lại ánh lên một niềm phấn khích lạ thường, như thể đang nóng lòng chờ đợi.
“Chắc.” Hứa Tử Trần gật đầu.
“Nhưng mà…” Cậu ta lộ vẻ nghi hoặc, “Thì ra cậu là bác sĩ hả?”
“Không không không, cậu nghĩ gì vậy? Dĩ nhiên là không.” Lỗ Trường Phong thấy anh Sở của gã nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay – có thể coi là một nụ cười.
“Nhưng tôi có thể học.”
“Học ngay bây giờ.”
Cậu mở giao diện cửa hàng của Tổ Chức, ngay trước mặt người sắp bị mình mổ não, mua luôn một cái kỹ năng tên là [Tinh Thông Phẫu Thuật Cơ Bản].
Lỗ Trường Phong sởn hết gai ốc, lạnh toát cả người.
Vì cái thái độ "hành nghề không có giấy phép chắc chắn sẽ bị kiện ra tòa" của anh Sở nhà gã.
Phía ngoài, lúc này...
Quản Hồng Nhạn bị tiếng máy khoan điện vang lên ngoài cửa làm giật mình.
Cô bước ra, thấy Giang Kim Minh và Lý Nhân đang đứng cứng đờ trước cửa. Thấy cô đến, Lý Nhân gượng gạo nặn ra một nụ cười không thể gọi là cười.
“Bên trong đang làm gì thế?” Quản Hồng Nhạn chỉ vào căn phòng có rèm che, mặt đầy nghi hoặc.
“Đang… đang mở sọ?” Lý Nhân giật giật khóe miệng, “Hay là để Giang Kim Minh kể cho cô đi.”
Giang Kim Minh: “Đang thực hiện một thí nghiệm – xem sau khi lấy sâu ký sinh ra bằng phương pháp nhân tạo thì có thể thoát khỏi nghịch lưu hay không.”
Quản Hồng Nhạn: ?
“Nói tiếng người đi.”
“Đang mở sọ.” Giang Kim Minh thành thật nói, “Hứa Tử Trần đề xuất một thí nghiệm – nếu lấy toàn bộ trứng sâu trong não cậu ta ra thì sẽ thế nào. Rồi Xa Mạc Sở đồng ý thực hiện. Hiện tại một người đang mổ não người khác, một người thì nằm ra cho người ta mổ, Lỗ Trường Phong phụ trách phần khâu vá cuối cùng.”
Quản Hồng Nhạn: ???
“Vậy Vân Quảng không ngăn họ lại à?” Cô không thể tin nổi.
Cho dù là trong không gian cấp cao cũng chưa từng có kiểu chơi lớn như này.
“Anh Vân Quảng nói… Hứa Tử Trần vốn là kiểu người như vậy,” Lý Nhân mặt không biểu cảm, “dù Xa Mạc Sở không đồng ý, cậu ta cũng sẽ tự nghĩ ra cách khác. Cậu ta là kiểu người có thể tận dụng cả cái chết của chính mình để phục vụ cho công cuộc khám phá.”
Tất nhiên, Xa Mạc Sở cũng không phải dạng vừa – nghe xong đề xuất liền đồng ý không chút do dự, dù không biết mổ sọ cũng sẵn sàng mua kỳ tích để học ngay lập tức.
Lý Nhân giờ nghĩ lại thấy mình đánh giá ban đầu về Xa Mạc Sở thật sự không sai – cậu là một sinh vật máu lạnh, nhiệt độ cơ thể không đổi 25 độ, lạnh từ trong ra ngoài. Nếu không phải vì đang chung một đội thám hiểm, e rằng cậu chẳng quan tâm đến sống chết của bất kỳ ai, thậm chí có khi còn chủ động giết họ để kiểm chứng quy tắc phía sau.
Chỉ có thể nói – may là mình không đứng ở phe đối lập với cậu ta.
“Vậy bây giờ bên trong là đang…?” Quản Hồng Nhạn không biết đám kia nghĩ gì, nhưng giọng cô bắt đầu cao vút lên vì khó tin.
“Đúng vậy, đang mổ đấy.” Giang Kim Minh nhắm mắt lại, không nỡ nhìn, “Tôi với Lý Nhân không chịu nổi nên ra ngoài. Vân Quảng ở trong đó để tiện đỡ Lỗ Trường Phong lúc cần.”
Quản Hồng Nhạn không ngờ chỉ vào phòng hạ sốt cho Sầm Kỳ Văn có tí thời gian mà bên ngoài lại xảy ra bao nhiêu chuyện thế này.
Cô há hốc miệng, mãi không nói được câu nào, cuối cùng lắp bắp: “Vậy… vậy bây giờ chúng ta?”
Lý Nhân: “…Giờ thì chờ kết quả thôi.”
Ba người nhìn nhau im lặng. Ngay khi vừa tĩnh lại, bên trong rèm lại vang lên tiếng lật sách, sau đó là giọng của Vân Quảng: “Tôi nghĩ là ở đây, bên này.”
“Anh chắc chứ?” Hình như Xa Mạc Sở đang làm gì đó.
“Không không không, hình như chỗ đó không được cắt,” Vân Quảng vội vàng gọi lại, “Bánh Cuốn, Bánh Cuốn, qua đây một chút.”
Bên trong vang lên tiếng bước chân của Lỗ Trường Phong, vài giây sau, gã phát ra một tiếng khô khốc đầy buồn nôn, được Vân Quảng kịp thời đỡ sang một bên.
“Bên trong đang làm gì vậy?” Quản Hồng Nhạn nghe mà đầu óc quay cuồng.
Không phải chỉ là mổ não thôi sao?
“Đã nói rồi mà, là đang thí nghiệm.” Giang Kim Minh nhắm mắt, không đành lòng nhìn: “Cô không nghĩ Xa Mạc Sở thật sự biết mổ não chứ?”
“Tất nhiên là không, Xa Mạc Sở cậu ta…” Giọng Quản Hồng Nhạn bỗng nghẹn lại, “Cậu ta KHÔNG biết mổ não ư???”
“Thế cậu ta làm sao phẫu thuật được???”
“Mở sọ Hứa Tử Trần, học tại chỗ. Nếu cắt sai thì để Lỗ Trường Phong khâu lại, rồi đổi chỗ khác tiếp tục cắt – cho đến khi tìm ra sâu nằm ở chỗ nào trong não.” Lý Nhân nghiêm túc gật đầu, “Chính xác là như vậy.”
Bên trong lại vang lên tiếng lật sách, rồi là giọng Vân Quảng, giọng Xa Mạc Sở, thậm chí xen lẫn cả giọng Hứa Tử Trần:
“Cắt sai bao nhiêu lần rồi, sao tôi thấy hai người chẳng chuyên nghiệp gì cả.”
“Bọn tôi đúng là không chuyên, cậu đừng cử động lung tung, sắp trào ra rồi đấy,” Vân Quảng thừa nhận rất nhanh, “Nếu bọn tôi chuyên nghiệp thì giờ cũng chẳng cần phải lật sách thế này, cậu từng thấy bác sĩ nào vừa mổ vừa lật sách không?”
(Bác sĩ mổ bằng chatGPT mịa rồi)
Hứa Tử Trần tức tối: “...Nhưng cũng đâu có bệnh nhân nào vừa bị mổ sọ vừa tán gẫu với bác sĩ đâu.”
Xa Mạc Sở: “Hai người trò chuyện xong chưa?”
Quản Hồng Nhạn: …
“Giờ thì tôi hiểu vì sao hai người các cậu lại chui ra ngoài rồi.”
Cảnh máu me tuy không dễ tiếp nhận, nhưng cũng không đến mức khiến cả hai người không chịu nổi. Giờ nhìn lại, thứ thật sự khiến người ta chịu không nổi lại chính là cái không khí kỳ dị kiểu vừa mổ vừa lật sách, thậm chí còn phải thảo luận với bệnh nhân đang bị mở sọ.
“Hứa Tử Trần đã dùng loại thuốc mê có thể giữ được ý thức tỉnh táo,” Giang Kim Minh lau mặt, “Cậu ta nói nếu thành công, cậu ta muốn cảm nhận rõ ràng quá trình rời khỏi thời gian nghịch lưu…”
Dù bây giờ điều cậu ta cảm nhận rõ ràng nhất chỉ là bị hai tên lang băm mổ sọ mà thôi.
Giang Kim Minh không nỡ nhìn, chuyển chủ đề: “À đúng rồi, sao cô ra ngoài vậy? Tình hình Sầm Kỳ Văn thế nào rồi?”
“Hạ sốt rồi, chắc lát nữa sẽ ổn thôi,” Quản Hồng Nhạn thuận miệng đáp, “Tất Vũ và Trương Lộc đang trông bên trong.”
Vừa dứt lời thì giọng Xa Mạc Sở từ sau rèm vọng ra: “Quản Hồng Nhạn.”
“Có!” Quản Hồng Nhạn phản xạ có điều kiện đứng bật dậy, “Gì vậy?”
Ban đầu còn nói Lỗ Trường Phong bị Xa Mạc Sở “pua”, nhìn phản ứng này thì rõ ràng bản thân cô cũng bị thao túng không nhẹ, đâu còn dáng vẻ khoanh tay lạnh lùng trong phòng chuẩn bị trước khi vào không gian, miệng thì bảo “có chuyện đừng hỏi tôi” nữa.
“Nhỏ tiếng chút,” Xa Mạc Sở chẳng khách khí gì, “Cô rảnh quá thì vào đây phụ một tay.”
“Thôi thôi, tôi vẫn là thôi đi,” Quản Hồng Nhạn nghĩ đến khung cảnh trong đó là biết có bao nhiêu quái đản, nhưng vẫn không nhịn được tò mò mà liếc nhìn vào trong một cái, “Nhưng mà… cho tôi nhìn chút?”
Trong căn phòng đơn sơ, Lỗ Trường Phong đang tựa vào tường với vẻ mặt chết lặng, Vân Quảng và Xa Mạc Sở hai tay đầy máu đang nghiêm túc nghiên cứu, cố gắng tìm vị trí của con trùng.
Vừa chạm phải ánh mắt cô, Hứa Tử Trần – người đang bị mổ đầu – thậm chí còn định gật đầu chào, lập tức bị Xa Mạc Sở đè lại: “Đừng lắc đầu, Vân Quảng bảo cậu rồi, lắc là trào đấy.”
Quản Hồng Nhạn: “…Cố lên nha.”
Thôi khỏi nhìn nữa, tim cô chịu không nổi thật rồi.
Giang Kim Minh và Lý Nhân đứng ngoài cửa, thấy cô từ trong bước ra với dáng vẻ mờ mịt, liền trao cho cô ánh mắt đầy cảm thông: “Không chịu nổi chứ gì.”
Quản Hồng Nhạn: “…Là không chịu nổi thật.”
Camera của Tổ chức thử thò vào nhìn một chút, rồi lại ngoan ngoãn rụt về sau rèm.
【Kỳ quá, nhìn thêm phát nữa nào.】
【Nhìn thêm một lần, chỉ một lần thôi.】
【Admin ơi, có gan thì để tụi tôi xem, đừng có che nữa…】
【Không che thì mấy người ngồi đây comment được chắc? Dự án này kiểm định lý trí xong bay màu bao nhiêu admin rồi đó.】
【Gì chứ, hai người này đúng kiểu lang băm luôn…】
【Dân học y xem không nổi nữa rồi, thao tác sai lè… đưa tôi viên trợ tim với, làm vậy bệnh nhân chết mất! (ôm ngực)】
【Bạn lầu trên ơi, nhìn Hứa Tử Trần còn sống nhăn răng kìa.】
【Có khi nào, Hứa Tử Trần không phải bị trùng giết mà bị hai tay lang băm này hành chết không…】
【Không sao, chết sớm hay muộn cũng là chết, tôi giờ chỉ quan tâm sau khi lấy con trùng ra thì cậu ta sẽ thế nào.】
Phải rồi, sau khi lấy con trùng ra thì Hứa Tử Trần sẽ thế nào?
Đó cũng là điều tất cả thành viên trong không gian chưa biết này đang băn khoăn. Quản Hồng Nhạn ở bên ngoài bồn chồn đi đi lại lại, sau khi báo tin cho Tất Vũ và Trương Lộc, sau tấm rèm vẫn chưa có động tĩnh gì.
Vị trí của con trùng hình như đã được xác định, Vân Quảng trải qua một màn sancheck, lúc này tay run lên, gọi Lý Nhân vào hỗ trợ.
Sầm Kỳ Văn cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái điên loạn tạm thời, hồi phục lý trí, tự mình bước ra khỏi phòng.
Trời đã bắt đầu tối, tiếng mưa ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào cũng ngừng lại, Xa Mạc Sở phía sau rèm khẽ lên tiếng: “Xong rồi.”
Trong khoảnh khắc ánh sáng như bừng lên trong mắt mọi người, giọng Hứa Tử Trần vang lên tiếp theo: “Tôi có cảm giác… không ổn cho lắm.”
Cậu ta còn chưa nói hết câu thì âm thanh đột ngột ngắt giữa chừng.
Sau đó, là tiếng gọi gấp gáp của Lý Nhân: “Hứa Tử Trần!”
Quản Hồng Nhạn lo lắng đến cực điểm, lập tức kéo phăng rèm ra.
Trong căn phòng hơi tối, thân thể Hứa Tử Trần như bị một cục tẩy xóa dần đi, đang từ từ nhạt dần, rồi bỗng chốc hóa thành làn khói, tan biến trong không khí.
Lý Nhân vẫn giữ nguyên vẻ mặt hoảng hốt, rõ ràng không nghĩ kết quả lại là như thế này.
Hứa Tử Trần – sau khi con trùng bị lấy ra – đã tan biến ngay trong không khí, giống như Giang Kim Minh trước đó, giống như Tất Vũ, giống như Sầm Kỳ Văn. Hóa ra, nguyên nhân khiến họ biến mất không phải là vì cái chết, mà là vì con trùng đã rời khỏi cơ thể họ.
Trong dòng thời gian nghịch lưu, khi con trùng mất đi khả năng xoay chuyển thời gian, vật chủ cũng sẽ lập tức biến mất.
Không ai ngờ kết cục lại là như vậy, trong phút chốc, cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
Cái chết trong chuỗi nhân quả của Hứa Tử Trần, không phải đến từ việc trùng trưởng thành hay bị “rau mùi” tấn công, mà là từ chính một thí nghiệm do cậu ta đề xuất – nếu lấy con trùng ra khỏi não mình, thì sẽ thế nào?
Giờ thì kết quả thí nghiệm đã có, cậu nhận lấy cái chết nằm trong chuỗi nhân quả.
Lấy con trùng ra sẽ dẫn đến cái chết, nhưng nếu không lấy con trùng ra, thì đến ngày kia họ lại quay về một tập rỗng – mọi chuyện vẫn đi vào ngõ cụt.
Muốn rời khỏi không gian chưa biết này trước thời hạn, họ phải hoàn thành tất cả quy tắc. Nhưng đến giờ họ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân thực sự của dòng thời gian nghịch lưu.
“Không phải là ngõ cụt,” giữa bầu không khí im lặng đến rợn người, giọng Xa Mạc Sở vang lên, “Cái chết của Hứa Tử Trần ngược lại lại chứng minh suy đoán mà tôi và Vân Quảng đã bàn đến.”
Các thành viên đội lập tức ngẩng đầu.
“Giả sử chúng ta chính là con kiến trên tờ giấy thì sao?” Vân Quảng hơi ngồi thẳng dậy, nhìn mọi người, “Nếu chúng ta chính là con kiến trong ví dụ mà Lỗ Trường Phong đưa ra thì sao?”
Nó chỉ có tầm nhìn một chiều, cho rằng từ điểm A đến điểm B chỉ có thể đi bằng một đường thẳng.
“Chúng ta đang ở trên đoạn thẳng từ A đến B, xuất phát từ vị trí cách điểm B một đơn vị ô, bò về hướng A,” Vân Quảng vừa trải qua một lần kiểm định tâm trí, giọng hơi không ổn định, khi nhỏ khi lớn, nhưng mọi người lại chăm chú lắng nghe từng lời, “Chúng ta cho rằng thời gian đi ngược lại là liên tục, giống như con kiến cho rằng đoạn đường này là mặt phẳng vậy.”
Làm thế nào để con kiến bò từ B về A mà không đổi hướng, lại có thể đến được điểm B?
— Là khi nó bò đến điểm A, ta gập tờ giấy lại.
“Cái cục diện này có lời giải,” Xa Mạc Sở đặt dao mổ xuống, ngẩng lên nhìn mọi người, “Khi cả đội chúng ta đều có mặt đầy đủ vào ngày đầu tiên, hãy lấy con trùng ra, rồi… chết thêm lần nữa.”
----------------------------
Ngày thứ sáu đội thám hiểm của Tổ chức tiến vào không gian chưa biết.
Ngày đầu tiên đội khảo sát địa lý dự án khu du lịch tiến vào thôn núi.
“Các em ơi, sắp đến thôn rồi, đây chính là thôn ở chân núi – nơi diễn ra dự án khu du lịch lần này, mấy thiết bị và đồ tiếp tế cho cuộc khảo sát mấy hôm nay đều đã có người đưa vào trước rồi!”
“Dậy mau nào!”
“Anh Sở! Anh Sở! Bắt đầu luôn bây giờ ạ?!”
Giữa những tiếng la ó ồn ào, Bạch Tẫn Thuật từ từ mở mắt.