• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Xa Mạc Sở..." Quản Hồng Nhạn cảm thấy giọng nói của mình như đang mộng du, "Tất Vũ sẽ không sao chứ?"

Cô ngã quỵ xuống đất, vẫn ôm Tất Vũ trong lòng—người vừa bị cậu tiện tay đánh ngất.

Những vết bỏng trên người Tất Vũ đang mờ dần với tốc độ đáng kinh ngạc. Lý Nhân và Giang Kim Minh lảo đảo đỡ lấy Lỗ Trường Phong, ngăn gã vì cạn kiệt thể lực mà ngã gục xuống.

Mặt đất phủ đầy bột trắng xóa, như một lớp sương giá dưới ánh trăng.

"Bộp!"

Bình chữa cháy trong tay Trương Lộc rơi xuống đất.

Cô ấy chống tay lên đầu gối, hổn hển thở dốc, rồi mạnh bạo lau mặt một cái.

Cô ấy không muốn khóc. Chỉ là... vào lúc này, có vẻ như nên có một phản ứng như thế để chứng minh rằng lý trí của mình vẫn chưa bị những chuyện vừa xảy ra đập nát.

Cô ấy vẫn có thể suy nghĩ và diễn đạt một cách mạch lạc.

Âm thanh "bộp" quá giống lúc nãy khiến tất cả đều theo phản xạ rùng mình, nhưng ngay sau khi nhận ra đó chỉ là bình chữa cháy rơi xuống, ai nấy đều đồng loạt khép mắt lại.

Khoảng đất trống chìm vào một sự tĩnh lặng đáng sợ.

Chỉ còn tiếng thở dốc điên cuồng của Trương Lộc vang vọng.

Tới nước này, người duy nhất vẫn duy trì được trạng thái bình thường chỉ còn Vân Quảng.

Sự bình tĩnh trên gương mặt anh ta như thể đã được hàn chết vào đó vậy.

Bạch Tẫn Thuật thu tay lại sau khi đánh gục Tất Vũ, liếc nhìn về phía Vân Quảng. Anh ta đáp lại bằng một cái nhíu mày thoáng qua.

Bạch Tẫn Thuật hạ mắt, nhìn xuống. Sắc mặt của Quản Hồng Nhạn còn tái nhợt hơn cả làn da của một kẻ máu lạnh duy trì nhiệt độ cơ thể ở 25 độ như cậu.

"Sẽ không sao."

Bạch Tẫn Thuật suy nghĩ vài giây, rồi bình thản trả lời câu hỏi của Quản Hồng Nhạn.

"Cô ấy chỉ bị mất quá nhiều điểm san sau lần kiểm định lý trí vừa rồi, nên tạm thời rơi vào trạng thái điên loạn."

Một lát nữa sẽ ổn thôi.

Quản Hồng Nhạn cuối cùng cũng có được câu trả lời.

Cô hít sâu một hơi không khí lạnh lẽo lẫn bột khô, rồi lập tức ho sặc sụa.

So với những điều tra viên sau khi mất lý trí đã làm ra những chuyện không thể cứu vãn, việc Lỗ Trường Phong có mặt ở đây chính là điều may mắn nhất của Tất Vũ.

Kỹ năng [Cấp cứu] của gã hoàn toàn đạt cấp thần.

Ngoại trừ lý trí mất đi không thể nhìn thấy hay chạm vào, tất cả những tổn thương thể xác khác đều có thể chữa trị.

Sau lần khám phá này, chắc chắn Lỗ Trường Phong sẽ được nâng lên một cấp bậc cực kỳ cao trong mắt các nhà đầu tư—không có đội nào lại không cần một bác sĩ có thể hồi máu cho bất cứ ai chỉ trong chớp mắt.

"Được rồi, được rồi, trước hết uống xong cái này rồi nằm xuống đi."

Lý Nhân ở phía xa gần như đổ thẳng lọ thuốc hồi thể lực vào miệng Lỗ Trường Phong, chẳng khác nào nó chẳng cần tốn điểm để đổi.

Giang Kim Minh loạng choạng đỡ gã nằm xuống.

Làm xong tất cả, hai người bọn họ quỳ một chân trên mặt đất, vô thức nhìn nhau—và đều thấy được sự nực cười trong mắt đối phương.

Sau khi bình tĩnh lại, khi hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra vài phút trước, những hình ảnh quái dị và méo mó đó giống như bị ngăn cách bởi một tấm kính mờ, trở nên mơ hồ đến mức không thể nhớ lại rõ ràng.

Đây chính là cơ chế tự bảo vệ của cơ thể con người.

Một cơn gió lạnh quét qua, kéo theo đám bột khô vương vãi trên mặt đất, khiến nó tung bay khắp không trung.

Mọi người bỗng đồng loạt nhớ lại những lời cuối cùng mà Bì Vũ hét lên trong cơn điên loạn.

"Bụi mù!"

Khói bụi hoặc bụi mù là gì?

Không thể nào cô ấy lại chỉ vào đám bột chữa cháy trắng xóa này được chứ?

Bình luận trực tiếp:

【Hu hu hu hu hu hu Tiểu Sở ơi hu hu hu hu.】

【Tui cũng hu hu hu... Không biết tại sao nhưng nhìn thấy Tiểu Sở xuất hiện mà tui muốn khóc quá.】

【Tui mắt kém, Tiểu Sở vừa bước ra là nước mắt rưng rưng luôn.】

【Không trách các ông đâu, Xa Mạc Sở mang lại cảm giác an toàn quá.】

【Vừa thấy cậu ấy từ trong nhà bước ra, suy nghĩ đầu tiên bật lên trong đầu tui: "Cuối cùng cũng an toàn rồi."】

【Tui cao 1m85, chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể tìm thấy cảm giác an toàn ở một người cùng giới.】

【...Không cần phải khai chiều cao đâu, dù ông có 1m85 hay không thì vẫn có thể tìm thấy cảm giác an toàn ở Tiểu Sở mà.】

【Tốt nhất ông thật sự cao 1m85 đấy.】

【Tiểu Sở luôn công bằng trao cảm giác an toàn cho bất cứ ai sắp mất sạch lý trí, bất kể ông 1m85 hay 1m79, Đấng Sở (楚门).】

(楚门: Từ này tui tìm trên google nó ra Truman trong phim The Truman Show (1998) =))))

【Sau này có đầu tư vào thế giới Cthulhu cũng không cầu thần bái Phật nữa, Đấng Sở, tui bái Tiểu Sở.】

【Đấng Sở, nguyện Ngài phù hộ để mọi lần xé túi mù của tui vào thế giới Cthulhu không ai bị giảm biên chế, tất cả đều hoàn thành khám phá.】

【Đây chắc chắn là hiệu ứng cầu treo, tui cảm thấy mình sắp yêu Tiểu Sở mất rồi...】

(Hiệu ứng cầu treo (Suspension Bridge Effect): một hiện tượng tâm lý học, trong đó sự kích thích sinh lý từ cảm giác sợ hãi (ví dụ như khi đi qua một cây cầu treo lung lay) có thể bị nhầm lẫn với sự hấp dẫn, phấn khích trong tình cảm.)

【Tỉnh lại đi! Xa Mạc Sở là nhân vật 2D!】

【Xong rồi, lần này đúng thật là 2D.】

【Có ai để ý rằng Tiểu Sở chính là nhân vật chính trong truyện tranh không?】

【nbcs.】

【nbcs là gì vậy?】

【nobody cares.】

Bên trong màn hình, Quản Hồng Nhạn cuối cùng cũng hoàn hồn, ôm lấy Tất Vũ đã ngất xỉu mà đứng dậy. Trương Lộc bước tới, đưa tay giúp đỡ một chút.

"Khụ... khụ khụ, Xa Mạc Sở," Quản Hồng Nhạn vừa nói được một câu đã phải ho liên tục ba lần, "cậu biết chuyện gì xảy ra không?"

Bạch Tẫn Thuật gật đầu: "Tôi biết."

Cậu đại khái đã đoán ra tình huống.

"Nhưng tôi cần tìm một cách diễn đạt để khi nói cho mọi người, sẽ không ai bị giảm điểm lý trí."

Nếu không, sẽ lại giống như Tất Vũ, toàn bộ người nghe được thông tin đều rơi vào trạng thái điên loạn tạm thời.

Cậu trầm ngâm một chút rồi nói:

"Hoặc thế này, chúng ta sẽ truyền tải thông tin theo từng cấp độ."

Việc truyền tải thông tin luôn dẫn đến tổn thất. Dù là mất mát dữ liệu khi truyền qua nhiều cấp, hay do khả năng hiểu của người tiếp nhận—chỉ cần một manh mối được truyền từ người này sang người khác, thì đến người cuối cùng, nó chắc chắn sẽ bị thiếu hụt một phần nội dung so với người đầu tiên nói ra.

Bởi vì con người không phải máy móc, không thể nhớ chính xác từng chữ mà người trước đã nói.

Khi truyền đạt, con người thực chất đang diễn giải lại thông tin theo cách mình hiểu, sau đó mới chuyển giao cho người tiếp theo.

Vậy nên, nếu xếp những người có khả năng tiếp nhận tốt nhất lên trước, còn những người dễ mất lý trí nhất xuống cuối, thì sẽ giảm tối đa tác động của thông tin nguy hiểm, khiến đội ngũ chịu tổn thất ít nhất.

Nói cách khác, Bạch Tẫn Thuật đang dùng chính con người làm bộ lọc để giảm bớt tính nguy hiểm của thông tin.

Tất nhiên, cậu có thể giữ bí mật, tự mình đi tìm câu trả lời. Nhưng lần trước, khi cậu có suy nghĩ này và tự đưa ra kết luận, cậu đã rơi vào cái bẫy tư duy của Xa Mạc Sở.

Cậu không thể đảm bảo lần này sẽ không như vậy nữa.

Do đó, để đảm bảo tính chính xác và không để manh mối bị lệch hướng, thông tin nguy hiểm này bắt buộc phải được truyền đạt cho toàn đội.

Người tiếp nhận đầu tiên sẽ chịu rủi ro cao nhất.

Quản Hồng Nhạn và Vân Quảng có lý trí ổn định nhất, nên họ sẽ là người nghe đầu tiên. Dù có bị trừ điểm lý trí, mức giảm của họ cũng sẽ ít nhất.

Tiếp theo là Trương Lộc và Lý Nhân. Trương Lộc chịu áp lực tốt hơn Lý Nhân, còn Lý Nhân có cảm giác quá nhạy bén, dễ bị cuốn vào kiểm định lý trí lần nữa. Vì vậy, Trương Lộc đứng trước, Lý Nhân đứng sau.

Lỗ Trường Phong và Giang Kim Minh xếp sau đó. Lỗ Trường Phong có điểm lý trí ổn, nhưng thuộc tính cố định "Không nỡ nhìn thấy người khác bị thương" của gã rất nguy hiểm—nếu kết hợp với kiểm định lý trí, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Khi không ai bị thương, gã sẽ được ưu tiên nghe trước Giang Kim Minh.

Giang Kim Minh đã từng chết một lần dưới cái bẫy "rau mùi", dù không thể hiện ra ngoài nhưng chắc chắn có hội chứng PTSD, nên xếp sau một bậc nữa.

Cuối cùng là Tât Vũ. Cô ấy đã từng rơi vào trạng thái điên loạn, lý trí cực kỳ nguy hiểm. Để bảo vệ cô ấy, cô phải là người nghe cuối cùng.

Trời đã tối hẳn.

Không còn ánh đèn đô thị hay những tòa nhà chọc trời cản trở, bầu trời đầy sao sáng rõ đến đáng sợ.

Bạch Tẫn Thuật ngẩng đầu nhìn thoáng qua—và ngay lập tức cảm thấy không ổn.

Bố cục của các vì sao… có vẻ không giống dải ngân hà bình thường.

Cậu không nhìn thấy một số chòm sao quen thuộc.

Nhưng mà... đây là một thế giới Cthulhu, vậy cũng không có gì lạ.

Dù sao thì, trong vũ trụ Cthulhu, Cthulhu là một trong những Great Old Ones, hiện đang ngủ yên dưới thành phố R'lyeh sâu trong đáy biển. Điều kiện để Cthulhu thức tỉnh và thống trị thế giới chính là "Thời Khắc Tinh Tú Đúng Vị Trí".

Ai mà biết bây giờ các vì sao có ở "đúng vị trí" không?

Nếu có...

Thì thế giới này sắp đến ngày tận thế rồi.

Bạch Tẫn Thuật thu ánh mắt lại, nhắc nhở:

"Tốt nhất là đừng ngẩng đầu nhìn trời, có thể sẽ bị trừ điểm lý trí đấy."

Lỗ Trường Phong, vốn đang nằm trên đất và thả lỏng đầu óc, nghe thấy "anh Sở" lên tiếng thì lập tức nhắm mắt lại với tốc độ ánh sáng, như thể chỉ cần nhìn lên trời, mấy ngôi sao kia sẽ nhảy xuống cắn gã vậy.

"Hegel từng nói," Gã nhắm mắt lại, giọng yếu ớt, "Một dân tộc mà có những người luôn ngẩng đầu nhìn trời sao, thì dân tộc đó mới có hy vọng."

Đến nước này rồi mà vẫn còn tâm trạng chơi chữ:

"Tôi cảm thấy thế giới này xong đời rồi. Họ chỉ có thể tuyệt vọng."

Giang Kim Minh: "…Tốt nhất là lo cho chính mình trước đi."

"Nếu chúng ta không tìm ra hết các quy tắc hoặc cách thoát khỏi đây, chúng ta sẽ chết trước cả những người trong thế giới này."

Cũng đúng thật.

"Phải rồi… Hegel là ai?" Giang Kim Minh quay đầu hỏi.

Lỗ Trường Phong nheo mắt nhìn hắn, trông như thể đã hoàn toàn tuyệt vọng với thế giới này: "Hegel là một triết gia Đức, câu nói đó là danh ngôn của ông ấy... Thôi bỏ đi, thế giới của các anh chắc còn chả có ông ấy, có khi còn không có nước Đức nữa chứ."

Lý Nhân ở bên cạnh không nể nang gì: "Nói mấy chuyện đó vào lúc này, tôi còn tưởng Hegel là một nhà nghiên cứu Cthulhu cơ đấy."

"Nhà nghiên cứu Cthulhu ở ngay kia kìa," Lỗ Trường Phong cung kính chỉ về phía Bạch Tẫn Thuật không xa, "Danh ngôn của anh ấy là: Đừng suy nghĩ, cứ giữ sự ngu muội đi."

Dù sao thì, bây giờ Sầm Kỳ Văn đã chết, Tất Vũ đã phát điên, ngoài Xa Mạc Sở ra thì bọn họ ai cũng đều mù tịt. Một kiểu "ngu si trong sáng", rất thích hợp để sống lâu trong thế giới Cthulhu.

Bạch Tẫn Thuật nhìn quanh nhóm đồng đội đã dần ổn định lại:

"Mấy người muốn nghe ngay tại đây, hay quay về rồi nghe?"

"Về, về rồi nghe!" Lỗ Trường Phong bật dậy như lò xo, "Anh Sở mà nói luôn ở đây, tôi sợ chúng ta còn chưa nghe hết đã phát điên rồi. Giữa núi rừng hoang vu, làng quê đổ nát, anh cũng không thể gánh bảy người một mình đâu!"

Những lời này nói ra cũng chính là suy nghĩ chung của tất cả mọi người.

Thời gian quay về của họ đã trễ hơn nhiều so với dự kiến ban đầu. Nếu còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, e rằng đến khi họ trở lại hang động đã là nửa đêm mất rồi.

Chưa kể, nếu tất cả cùng phát điên, một mình Xa Mạc Sở cũng không thể nào đưa cả bảy người về được.

"Được rồi."

Bạch Tẫn Thuật không dài dòng. Cậu mở bảng nhiệm vụ của Tổ Chức trên tay trái ra, rồi nhìn về phía Vân Quảng:

"Anh có biết kỳ tích nào có thể phá hủy hoặc che phủ những vết khắc trên tường không?"

Cậu cần phải che giấu những dấu vết đó.

"Tạm thời cũng được." Bạch Tẫn Thuật suy nghĩ một chút rồi bổ sung: "Chỉ cần có hiệu lực đến chiều mai là đủ."

Ngày mai sẽ xảy ra sạt lở núi, toàn bộ khu làng cũ này có khả năng bị vùi lấp hoàn toàn.

Đến lúc đó, tất cả những gì đã xảy ra sẽ bị chôn vùi dưới lớp đất đá và bùn cát.

Bạch Tẫn Thuật có một khả năng rất đặc biệt: Dùng người khác như công cụ một cách cực kỳ thành thạo.

Lần trước, khi Vân Quảng có thể ngay lập tức rút ra viên thuốc tiêu hóa, Bạch Tẫn Thuật đã tự động xếp anh ta vào nhóm "người cực kỳ quen thuộc với cửa hàng kỳ tích của Tổ Chức".

"Dùng 【Màn Che】 được không?"

Vân Quảng không làm cậu thất vọng, anh ta trầm ngâm một lát rồi nói:

"Một tấm vải có khái niệm sân khấu. Mặt 'khán giả' hướng ra ngoài, mặt 'sân khấu' hướng vào trong. Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, màn che không thể bị mở bằng bất kỳ cách nào. Khán giả sẽ không thể nhìn thấy những gì phía sau nó."

"Được."

Bạch Tẫn Thuật rút tay phải ra khỏi túi, gõ vài chữ vào thanh tìm kiếm.

"Chờ tôi một lát."

Cậu cầm trong tay một mảnh vải đỏ, rồi quay trở lại căn nhà kia.

Xác của Sầm Kỳ Văn đã biến mất.

Hoài Gia Mộc, kẻ vừa nãy còn lảng vảng trong phòng, cũng đã rời đi.

Bạch Tẫn Thuật dừng lại một chút, tự hỏi liệu mình có hơi cẩu thả khi coi tà thần như một dịch vụ giao hàng, đến khi cần rồi đuổi đi khi xong việc hay không.

Trông cũng hơi giống tra nam.

Dù rằng Hoài Gia Mộc không phải người…

Nhưng cậu sống thật sự như chó.

Sau khi thoát khỏi không gian trước, lần đầu tiên Bạch Tẫn Thuật chủ động cầu nguyện tà thần… lại chỉ để nhờ đối phương giao hàng.

Nói ra chắc Phương Thiếu Ninh tức chết mất.

Nhưng nếu Hoài Gia Mộc đã bị cậu mang ra thế giới bên ngoài, thì chắc chắn Phương Thiếu Ninh cũng đã ra ngoài. Không biết tên tín đồ chính hiệu này, với cái đầu óc không được sáng suốt lắm, sẽ ra sao khi rời khỏi không gian đó.

Bạch Tẫn Thuật hoàn toàn không cảm thấy cắn rứt. Cậu thả tấm vải trong tay ra, treo nó lên bức tường.

Tấm màn nhung đỏ thẫm phủ lên những vết khắc, sắc đỏ đậm đến mức như thể nhuốm lấy máu đang rỉ ra từ bức tường.

Sau khi xác nhận không thể nhìn thấy thứ bên dưới màn che nữa, Bạch Tẫn Thuật liền rời khỏi căn phòng.

So với lúc bước vào, trong tay cậu có thêm một tờ giấy—tờ giấy mà Quản Hồng Nhạn đã từng vẽ lên, sau đó bị Sầm Kỳ Văn vẽ thêm mấy nét.

Bên ngoài, các thành viên trong đội đã chuẩn bị sẵn sàng để băng qua khu rừng.

Tât Vũ vẫn nằm bất động trên lưng Quản Hồng Nhạn. Xem ra cô ấy định cõng Tât Vũ ra ngoài.

Bạch Tẫn Thuật cuộn tờ giấy lại trong tay, rồi hỏi Quản Hồng Nhạn:

"Cô cõng Tât Vũ mà vẫn nhận ra đường chứ?"

Lúc đến đây, họ đi theo con đường mòn, nhưng khi đó là ban ngày. Còn bây giờ là ban đêm, nếu đi lạc trong rừng thì sẽ vô cùng rắc rối.

Quản Hồng Nhạn đi trước dẫn đường sẽ giúp cả nhóm tránh bị lệch hướng. Nhưng giờ cô ấy lại phải cõng theo một người, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự tập trung của cô.

"OK." Quản Hồng Nhạn không hề cố tỏ ra mạnh mẽ, chỉ gật đầu nhẹ: "Tôi và Trương Lộc sẽ thay nhau."

"Được."

Bạch Tẫn Thuật không phải kiểu người quan tâm người khác quá mức. Nếu Quản Hồng Nhạn đã nói được, vậy thì cậu mặc định rằng cô ấy thực sự có thể làm được.

"Đi thôi."

May mà ban ngày họ đã mở đường rồi.

Quản Hồng Nhạn đi phía trước, dù đang cõng Tât Vũ nhưng bước chân vẫn linh hoạt. Trương Lộc theo sát phía sau, để có thể đổi chỗ kịp thời khi Quản Hồng Nhạn đuối sức.

Quan hệ giữa Giang Kim Minh, Lý Nhân và Lỗ Trường Phong sau chuyện này dường như càng thêm gắn kết. Ba người đi chung, vừa đi vừa trò chuyện những chuyện linh tinh.

Lỗ Trường Phong luyên thuyên từ Đông sang Tây, cuối cùng cũng khiến bầu không khí trong đội bớt căng thẳng hơn.

Bạch Tẫn Thuật vừa đi vừa suy nghĩ cách để giữ cho Vân Quảng và Quản Hồng Nhạn không phát điên.

Cậu không nhận ra rằng Quản Hồng Nhạn, người đang dẫn đầu phía trước, đột nhiên dừng lại.

"Sao vậy?"

Lỗ Trường Phong cảm thấy cả đội ngừng lại một cách đột ngột, lập tức im bặt khi đang kể lể về quán bún ốc mới mở ở gần nhà mình dở tệ đến mức nào.

Gã thò đầu lên nhìn về phía trước.

Quản Hồng Nhạn đứng im, đầu óc như bị đơ lại:

"Thầy… thầy Mã?"

Tại sao thầy hướng dẫn lại xuất hiện trong khu rừng này?

Thầy Mã mặc một bộ đồ đen—chắc là cái áo mà sáng nay Bạch Tẫn Thuật đã lấy từ lều của mình ra cho thầy ấy mặc. Nhưng kỳ lạ là một góc áo dường như bị cắt mất một mảng bằng dao.

Thầy đứng trước mặt cả nhóm, không hề có vẻ nhận ra điều gì bất thường, cau mày hỏi:

"Tại sao đến giờ quy định rồi mà các người vẫn chưa quay về trại?"

Là do thầy Mã nhận ra bọn họ chưa trở về đúng giờ nên mới đi tìm sao?

Quản Hồng Nhạn biết mình nên lập tức giải thích về tình huống của cả nhóm. Nhưng tâm trí cô lúc này vô cùng hỗn loạn. Tận mắt chứng kiến đồng đội chết một cách kỳ dị, lại còn trực tiếp ngăn cản đồng đội khỏi cơn điên loạn… Tất cả khiến cô kiệt quệ về cả thể chất lẫn tinh thần. Đầu óc như một bánh răng hoen gỉ, cứng đờ, hoàn toàn không vận hành nổi.

Đúng lúc này, giọng nói trầm ổn của Vân Quảng vang lên, như một liều thuốc trấn an cả đội:

"Thầy Mã."

Anh điều chỉnh tư thế của Tât Vũ trên lưng Quản Hồng Nhạn, giọng điệu ôn hòa:

"Chúng em đi tìm Tât Vũ."

"Cô ấy không may trượt chân rơi xuống vách đá trong lúc thu thập mẫu đất. Trạm phát sóng trên núi bị hỏng, bọn em gọi mãi không có ai đáp lại, nên đành xuống núi tìm cô ấy. Không ngờ lại lạc vào khu rừng sâu, không tìm được lối ra."

Nếu không biết chuyện đã xảy ra trước đó, thì tình trạng hiện tại của cả nhóm—mệt mỏi, ánh mắt trống rỗng—rất giống như họ đã bị lạc trong rừng một thời gian dài.

"Còn về Tât Vũ..."

Vân Quảng thở dài tiếc nuối:

"Khi bọn em tìm thấy cô ấy, tuy không bị thương nghiêm trọng nhưng cô ấy đã quá hoảng sợ, kiệt sức, không thể tự di chuyển trong rừng được nữa."

Lời giải thích này thực ra không hợp lý lắm.

Trong tình huống như vậy, đáng lẽ họ nên quay về báo cho thầy hướng dẫn trước, rồi nhờ dân làng dưới núi hỗ trợ cứu hộ.

Nhưng thầy Mã lại không hề quan tâm đến việc học trò của mình bị thương.

Thầy ta chỉ lặng lẽ quan sát cả nhóm một lúc, sắc mặt không rõ cảm xúc, sau đó thờ ơ nói:

"Nếu đã tìm được người rồi, thì đi thôi."

Vân Quảng khẽ thở phào, dùng ánh mắt ra hiệu cho Quản Hồng Nhạn:

【Đi.】

Quản Hồng Nhạn siết chặt dây đeo ba lô, não bộ bắt đầu hoạt động trở lại với chút khó khăn:

【Thầy Mã… có gì đó không đúng.】

Không chỉ hôm nay. Mà cả những ngày gần đây, thầy Mã trước mặt họ và thầy Mã ngày đầu tiên họ vào đây… Hoàn toàn không giống nhau.

Nếu đây là một thế giới khác, có lẽ cô sẽ nghi ngờ rằng thầy hướng dẫn đã bị ai đó thay thế. Nhưng trong thế giới Cthulhu này…

Quản Hồng Nhạn cảm thấy mình nên tự hỏi một vấn đề còn đáng sợ hơn:

Thầy Mã… có còn là thầy Mã không?

Hắn ta… có còn là con người không?

Hay đã trở thành một thứ gì đó khác?

Không đúng.

Quản Hồng Nhạn đột nhiên sững người.

Dòng thời gian của thầy Mã vốn di chuyển theo chiều thuận.

Nếu hắn ta không phải con người…

Thì có lẽ…

Thầy Mã mà bọn họ gặp vào ngày đầu tiên bước vào đây… mới không phải là con người.

Thấy cô rơi vào vòng lẩn quẩn suy nghĩ, Vân Quảng khẽ lắc đầu, gần như không thể nhận ra động tác ấy: “Không quan trọng.”

Việc thầy hướng dẫn thực chất là gì không quan trọng.

Chỉ cần hắn không can thiệp vào cuộc thăm dò của họ, vậy thì tất cả những điều này họ có thể xem như chưa từng biết, chưa từng thấy. Trong thế giới Cthulhu, điều quan trọng nhất chính là giả câm giả điếc.

Quản Hồng Nhạn: “Nhưng mà thầy ta lại đi về phía Xa Mạc Sơ đấy? Có thể nào là người quen cũ của cậu ta không? Nhưng Xa Mạc Sơ là một đội viên đến từ thế giới Cthulhu, người mà cậu ta có thể mặc định chấp nhận sự tồn tại thì chắc hẳn không gây hại cho chúng ta đâu, đúng không?”

Vân Quảng: ?

Xin lỗi, nhưng anh chưa luyện được kỹ năng đọc suy nghĩ, hoàn toàn không hiểu nổi chuỗi nháy mắt gấp gáp của Quản Hồng Nhạn.

Quản Hồng Nhạn: ……

“Thôi vậy.” Cô hạ thấp giọng, đưa Tất Vũ cho Trương Lộc, rồi khẽ mấp máy môi với Vân Quảng: “Về rồi nói sau.”

Khu rừng quá mức tĩnh lặng, cả đội im phăng phắc, cho dù có muốn nói xấu ai đó mà còn chưa biết có phải là Thầy Mã hay không, cũng không nên nói ngay trước mặt hắn ta.

Nhưng thực ra, đội ngũ không hề im lặng như bề ngoài.

Bạch Tẫn Thuật lặng lẽ móc ngón út vào ngón tay tà thần, cất giọng của một tín đồ trung thành: “Ngài đến rồi à.”

Không phải cậu muốn giả vờ tỏ ra thân thiết, cũng không phải đang lừa gạt tà thần, lại càng không phải đang làm nũng – thứ hành vi cả đời này không thể xuất hiện trên người Bạch Tẫn Thuật – mà cậu có mục đích riêng.

Cậu nóng lòng móc tay Hoài Gia Mộc là để ngăn bản thân tiếp tục dị hóa.

Quá trình chuyển hóa từ con người thành sinh vật thần thoại không phải là một thanh tiến trình có thể tùy ý kéo lùi hay đẩy tới. Thông thường, quá trình này chỉ có thể bị gián đoạn, không thể đảo ngược.

Việc Bạch Tẫn Thuật có thể trở lại làm con người thực chất là vì khi tiếp xúc với Hoài Gia Mộc – bao gồm cả tiếp xúc bằng ánh mắt – tỷ lệ đồng bộ của cậu lập tức trở về 0. Và tại thời điểm đó, cậu không còn là vai diễn hay hình tượng mà mình hóa thân thành, mà chỉ là một Bạch Tẫn Thuật khoác lên lớp da của Xa Mạc Sở.

Do đó, cậu tạm thời biến trở lại thành "con người" Bạch Tẫn Thuật, đồng thời đảo ngược quá trình dị hóa thành sinh vật thần thoại của Mạc Sở.

Nhưng một khi rời khỏi Hoài Gia Mộc quá lâu, tiến trình dị hóa bị ép buộc đảo ngược này sẽ khởi động lại, cơ thể cậu sẽ tiếp tục dị hóa từ từ như một thanh tiến trình bị kéo dài. Vì vậy, việc húp… à không, hấp thụ năng lượng từ tà thần chính là hành động cần thiết để cậu duy trì thân phận con người trong không gian này.

Ngay cả khi không có Hoài Gia Mộc bên cạnh, một số vật phẩm của hắn cũng có thể làm chậm quá trình dị hóa. Ví dụ như tối qua, chỉ cần nắm lấy vạt áo của hắn khi ngủ là có thể giảm tỷ lệ đồng bộ xuống còn 15%. Bạch Tẫn Thuật nghi ngờ rằng, những món đồ này lưu giữ hơi thở của tà thần.

Nhưng so với những thứ thay thế như vạt áo, thì khi bản thể thật sự ở ngay bên cạnh, cậu không cần đến chúng nữa.

Bạch Tẫn Thuật có chủ đích rõ ràng khi nắm tay Hoài Gia Mộc, đồng thời lặng lẽ buông ra một mảnh vải vuông vẫn luôn được cậu nắm chặt trong túi áo.

Tốt nhất là đừng nhớ lại chuyện cậu đã làm thế nào để lừa cắt một mảnh vải từ áo của tà thần thì hơn.

Nhưng có lẽ, có thể thử nhắm đến cả chiếc áo khoác của tà thần…

Bạch Tẫn Thuật trầm tư suy nghĩ, dự định ngày mai sẽ mặc áo khoác của Hoài Gia Mộc ra ngoài.

Sau khi trở về khu cắm trại trong hang động, Vân Quảng lập tức triển khai kỳ tích ngăn chặn âm thanh. Lúc này, Quản Hồng Nhạn mới như một quả pháo vừa được châm ngòi, bắn ra một loạt câu hỏi:

“Tất Vũ là sao đây? Tôi đã vẽ thiếu cái gì? Đốm lửa có nguy hiểm không? Đầu của Sầm Kỳ Văn tại sao lại nổ tung? Ngày mai cô ấy tỉnh dậy có tiếp tục phát điên không? Còn Thầy Mã rốt cuộc là ai?”

Cô là người nóng tính, có thể tuôn ra nhiều câu hỏi như vậy trong một hơi đủ để chứng minh trên đường đi cô đã phải nhịn bao nhiêu lời không nói ra.

Vân Quảng như đã đoán trước, nhún vai, sau đó quay sang nói với những người khác:

“Mọi người ra ngoài trước đi. Đợi Xa Mạc Sở nói xong thông tin với bọn tôi, các cậu hẵng vào nghe tiếp.”

Sau khi những người khác rời đi, Bạch Tẫn Thuật mới từ tốn mở tờ giấy trắng luôn được cậu cuộn lại trong tay.

Trên giấy thậm chí còn dính cả dịch não của Sầm Kỳ Văn.

Thái dương của Quản Hồng Nhạn giật một cái, rõ ràng là nhớ lại ký ức không mấy dễ chịu, nhưng nét mặt cô không thay đổi, xem ra chưa rơi vào sancheck.

Bạch Tẫn Thuật chạm nhẹ lên tờ giấy, mở đầu:

“Trước tiên, hãy xác nhận một điều. Những gì tôi sắp nói hiện tại sẽ không gây ảnh hưởng nào đến sự an toàn hay sức khỏe của hai người.”

Sau khi thấy hai người đối diện đều gật đầu, cậu mới đi thẳng vào vấn đề:

“Trong não chúng ta có một loại sâu.”

“Dưới tầm nhìn của con người, loài sâu này là vô hình, ai cũng không thể nhìn thấy nó.” Bạch Tẫn Thuật chỉ vào tầng sưng mù trên bức tranh dính đầy máu của Tằng Kỳ Văn. “Ấu trùng của nó vốn trôi nổi trong không khí. Một khi hít vào, chúng sẽ theo khí quản đi vào cơ thể, sau đó tiến vào não, kết kén và chờ ngày nở.”

Ánh mắt Quản Hồng Nhạn thoáng trống rỗng vài giây, rồi ngay lập tức hiểu ra ý của Tất Vũ:

“Vậy tức là cô ấy muốn nói… những con sâu đó chính là bụi mù!”

Khói bụi tràn ngập mọi nơi, lan tỏa trong không khí.

Bạch Tẫn Thuật bình tĩnh liếc nhìn cô: “Cô đã qua một lần kiểm định lý trí.”

“Đúng vậy,” Quản Hồng Nhạn thản nhiên đáp, “Nhưng chắc chắn không bị trừ quá nhiều.”

“Vậy khi thông báo thông tin này cho Trương Lộc sau, nhớ phải thêm bớt chút ít.” Bạch Tẫn Thuật nói với giọng điềm tĩnh.

“Bụi mù…” Vân Quảng kéo dài âm cuối một cách kỳ quái, “Những loại dưa chua giúp thanh phổi vào mùa xuân chính là ấu trùng của loại sâu này!”

“Anh cũng đã qua sancheck,” Bạch Tẫn Thuật hơi khó xử vỗ nhẹ đầu, “Nếu cứ tiếp tục như thế này, chắc chắn sẽ không nói xong.”

Nếu cậu chỉ ra một thông tin mà hai người này lại phải qua một lần kiểm tra sancheck, thì chưa nói hết mà họ đã phát điên rồi.

“Không sao đâu,” Vân Quảng lắc đầu, “Cậu tiếp tục đi, tôi sẽ cố gắng kiềm chế không suy nghĩ theo hướng đó.”

“Vậy thì tiếp tục,” Bạch Tẫn Thuật liếc nhìn Quản Hồng Nhạn, “‘Rau mùi’ tấn công đội viên là để săn lùng những ấu trùng đã trưởng thành sau khi phá kén trong não họ.”

Chỉ cần có thể nhìn thấy ấu trùng đã trưởng thành trong não của Sầm Kỳ Văn, mọi chuyện còn lại sẽ dễ dàng suy ra.

Cái chết đầu tiên là của Giang Kim Minh, cái chết thứ hai là của Tất Vũ, cả hai đều bị "rau mùi" mở sọ ra. Cái chết thứ ba là của Sầm Kỳ Văn, nhưng không phải vậy, tại sao? Bởi vì sự hiện diện của Quản Hồng Nhạn khiến "rau mùi" không thể xuất hiện.

Vậy tại sao não cô nàng lại nổ tung? Bởi vì ấu trùng trong não cô đã trưởng thành.

Đây là một tình huống chắc chắn dẫn đến cái chết. Ba người họ không hiểu vì sao những ấu trùng trong não họ lại trưởng thành sớm hơn so với những người khác, do đó khi gần tới lúc phá kén, những con sâu này sẽ phát ra một loại pheromone kỳ lạ, hay nói cách khác là mùi hương, và mùi hương này sẽ thu hút kẻ thù của chúng, "rau mùi", đến để săn đuổi.

Nếu "rau mùi" không xuất hiện, thì đầu của chủ thể sẽ nổ tung vì ấu trùng phá kén. Nếu "rau mùi" xuất hiện, nó sẽ cạy đầu chủ thể để săn lùng con sâu, dù sao đi nữa, cái chết là điều không thể tránh khỏi.

Bởi vì không ai biết quy luật trưởng thành của những con sâu này là gì.

Hoặc nói cách khác, quy luật trưởng thành của những con sâu này chính là thứ quyết định thứ tự cái chết của các đội viên.

“Sầm Kỳ Văn bị nổ tung đầu vì ấu trùng trưởng thành và phá kén, não người không thể chứa nổi.”

“Trong thế giới Cthulhu, có một loài sâu gọi là sâu Shaggai (The Insect from Shaggai).” Bạch Tẫn Thuật nhìn qua hai người họ, “Loài sâu này có thể điều khiển hành động của chủ thể.”

“Tôi cần biết các người có từng có những ý nghĩ hoặc hành động không tự nguyện nào không.”

“Tôi không…” Quản Hồng Nhạn đột nhiên phát ra một tiếng nôn mửa mạnh mẽ.

Cô đã hiểu rồi.

Cô đã hiểu tại sao mình lại cảm thấy thân thuộc đến vậy với não tương của Sầm Kỳ Văn.

Cô đã hiểu tại sao mình lại cảm thấy trong cơ thể mình luôn có một cảm giác nhờn dính, không thể nào tẩy sạch được.

Bởi vì con sâu trong não cô cảm thấy cô là đồng loại của nó, đó là tín hiệu thân thiện do con sâu trong não cô phát ra.

Trong tiếng nôn mửa dữ dội và cảm giác hoa mắt chóng mặt, Quản Hồng Nhạn nghe thấy lời nói cuối cùng của Xa Mạc Sở: “Và tôi nghi ngờ, sự đảo ngược thời gian có liên quan đến loài sâu này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK