Cả ngày Trần Lê mê mẩn trong căn gác này, cho dù là người sắt, cơ thể cũng sẽ có cực hạn, cho nên Ngụy Sâm đi tới ké bên Trần Lê, ánh mắt chạm đến gương mặt đỏ bừng lộ ra của Trần Lê, tất cả lưu luyến trong lòng Ngụy Sâm không còn sót lại chút gì, lập tức lo lắng vô cùng cho Trần Lê.
Ngụy Sâm trực tiếp chắn trước mặt Trần Lê, ngăn cách ánh mắt Trần Lê quan sát thế giới ngoài cửa sổ, lúc này Trần Lê mới biết có người xông vào thế giới của mình, phòng bị ngăn cách và sợ sệt trong nháy mắt tràn lên đôi mắt của Trần Lê, bút vẽ trên tay cũng theo đó rơi xuống, màu đen văng đầy trên đất, cả người Trần Lê bắt đầu phát run.
Ngụy Sâm biết mình đã quấy rầy Trần Lê, nhưng y biết tình trạng thân thể bây giờ của Trần Lê, phải rời khỏi cái thế giới này, bây giờ nhìn kỹ một cái, sắc mặt Trần Lê mặc dù đỏ bừng, thế nhưng trong ánh mắt cũng có một ít cảm giác tinh thần không rõ, trên da mặt còn có một ít tinh thể màu trắng nhỏ bé, hiển nhiên là sau khi mồ hôi bốc hơi, để lại muối.
Ngụy Sâm nửa ngồi xổm người xuống, mặc dù không cách nào nặn ra nụ cười ôn nhu trên gương mặt nhưng y cố gắng làm ánh mắt mình nhu hòa hết mức, không để cho Trần Lê vì thế mà sinh ra cảm giác bức bách.
"Trần Lê, đừng sợ, anh sẽ không làm hại em." Âm thanh trầm thấp tựa hồ mang theo sức mạnh trấn an lòng người, Trần Lê nghe được, do do dự dự ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Sâm.
"Đừng sợ, anh sẽ không làm hại em." Ngụy Sâm ôn nhu nói lại lần nữa, cũng không có đường đột đưa tay ra chạm vào Trần Lê.
Theo lý thuyết, người mắc bệnh tự bế đều sẽ tự giam mình trong một thế giới, từ chối ý tốt và ấm áp cùng bên ngoài ngấm vào, nhưng vào lúc này sau khi Trần Lê thấy Ngụy Sâm, đề phòng trong mắt lại từ từ biến mất.
Ngụy Sâm nhận ra được sự biến đổi của Trần Lê, gương mặt có chút bất ngờ, nhưng càng nhiều hơn chính là kinh ngạc vui mừng, chỉ cần Trần Lê không từ chối ý tốt của y, y sẽ dùng cuộc sống sau này, từng chút từng chút một kéo Trần Lê từ trong thế giới vặn vẹo cô độc đó ra ngoài.
"Anh tên Ngụy Sâm, em có thể gọi anh là A Sâm." Ngụy Sâm vừa nói vừa không dấu vết nhích tới gần Trần Lê một chút xíu, kiên nhẫn hướng dẫn cho Trần Lê.
Lúc này Trần Lê cũng có động tác, cậu nâng cánh tay cứng ngắc lên, đưa tới trên mặt Ngụy Sâm, lúc sắp chạm được vào mặt của Ngụy Sâm, dường như Trần Lê nhớ tới cái gì đó, lại sợ sệt rút tay trở về.
"Trần Lê, không sao hết, tới sờ sờ mặt của anh này." Ngụy Sâm nhìn thấu ý muốn của Trần Lê, lại nhích tới gần Trần Lê mấy phân, dùng giọng nói ôn nhu dụ dỗ.
Trên mặt Trần Lê không bất kỳ biểu cảm gì, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên mặt của Ngụy Sâm, trong ánh mắt đã không còn đề phòng, mà sợ sệt cũng rút đi một chút xíu, cậu lại giơ tay lên lần nữa, muốn chạm vào Ngụy Sâm. Cũng không biết giờ phút này trong lòng Trần Lê nghĩ như thế nào, tay của cậu có hơi run rẩy, nhưng lại từng chút đến gần mặt của Ngụy Sâm.
Cuối cùng đầu ngón tay cũng nhẹ nhàng chạm tới mặt của Ngụy Sâm, nhiệt độ từ phía trên truyền tới, khiến cho ngón tay Trần Lê hơi co rúc, chờ khi Trần Lê đối diện với ánh mắt khích lệ của Ngụy Sâm, cánh tay cứng ngắc mới dần thả lỏng, bắt đầu từ trên mặt Ngụy Sâm nhẹ nhàng sờ lên trên, tựa như là muốn xác nhận gì đó.
Măt của Ngụy Sâm tản ra nhu tình, để cho tiện Trần Lê xoa mình, bây giờ y hoàn toàn ngồi ở trước mặt Trần Lê, mà Trần Lê cũng không sinh ra bất kỳ mâu thuẫn gì khi tiếp xúc với y ở khoảng cách gần như vậy.
Một người ngồi, một người ngồi, trong căn gác yên tĩnh, dần có ôn nhu đang tỏa ra, đến khi...
"Trần Lê, mày đang làm gì thế!" Một giọng nói phá vỡ thế giới tĩnh lặng.
Trần Thanh nhìn thấy Trần Lê đưa tay đặt lên mặt của Ngụy Sâm, hắn cũng không cần biết ý của Trần Lê là gì, liền la một tiếng, dù sao kẻ ngốc thì chắc chắn không làm ra được việc gì tốt.
Trần Lê như là phản xạ có điều kiện, hoảng sợ đứng lên, có lẽ là cơ thể không rời thời tiết nắng nóng, hoặc có lẽ là do dinh dưỡng không đầy đủ lâu dài dẫn đến thân thể yếu ớt, sau khi Trần Lê chợt đứng lên, liền không chịu nổi, cả người thoáng một cái, ngất xỉu.
"Trần Lê!" Ngụy Sâm tay mắt lanh lẹ đứng dậy, ôm Trần Lê té xỉu vào trong ngực mình.