• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Như Như, cậu tới rồi." Ngụy Hoa nghe thấy tiếng, trong lòng đoán chắc là Hứa Như Như, quả nhiên liền thấy Hứa Như Như đi tới chỗ bọn họ.

"Xin lỗi, ban nãy vừa mới có một cuộc họp nên tới trễ." Hứa Như Như áy náy nói, giọng nói vẫn ngọt ngào như trước.

"Không sao, chúng tôi cũng tới chưa lâu." Ngụy Hoa đứng dậy, quý ông lịch sự mời Hứa Như Như ngồi vào bên trong. Mặc dù hắn biết rõ là Hứa Như Như thích ngồi cùng với Ngụy Sâm hơn.

Sau khi Hứa Như Như ngồi xuống, lập tức lên tiếng chào Ngụy Sâm, "Không ngờ rằng chúng ta lại gặp nhau."

Ngụy Sâm lễ phép gật đầu, coi như là chào hỏi. Ngụy Hoa và Hứa Như Như quen nhau, Ngụy Sâm cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao Hứa Như Như và Ngụy Hoa cùng tuổi, hồi nhỏ ở nhà họ Ngụy, Ngụy Hoa và Hứa Như Như toàn chơi chung, nói hai người là thanh mai trúc mã cũng không quá đáng.

Ngụy Sâm cũng không cảm thấy Hứa Như Như xuất hiện ở đây là đột ngột, Ngụy Hoa vừa quay về, mời bạn thân tới đây, mình cũng vậy, là một chuyện rất là bình thường.

"Xin chào Trần Lê." Dường như Hứa Như Như đã quen sự lạnh lùng của Ngụy Sâm, ngoài mặt không hề có chuyện gì, trái lại còn chào hỏi với Trần Lê.

Lúc này Trần Lê đang trong trạng thái thẩn thờ,m cho dù đột nhiên nghe có người gọi tên của mình cũng không hề phản ứng tí nào, vẫn ngơ ngác.

Hứa Như Như làm một bác sĩ tâm lý tất nhiên là hiểu rõ Trần Lê như này là hiện tượng bình thường nhất, cũng không bám mãi việc này, ngược lại còn trò chuyện với Ngụy Hoa về những chuyện ở nước ngoài mấy năm qua.

Ngụy Sâm nghe, cũng nghe được một chút thông tin, thì ra thành phố mà Ngụy Hoa du học vừa vặn giống với thành phố mà Hứa Như Như du học, hai con người tha hương một mình dần tới gần nhau, nhưng hai người lại không hề va chạm ra lửa*, còn thành bạn thân của nhau.

*Kiểu không vì tiếp xúc nhiều mà trở thành người iu, ịch ịch nhau.

Bên này Ngụy Hoa và Hứa Như Như trò chuyện khí thế ngất trời, bên kia Ngụy Sâm và Trần Lê đang ngồi yên lặng, ngẫu nhiên, Ngụy Sâm lại nghiêng người qua nới mấy câu với Trần Lê, lúc này trong mắt thanh niên luôn ngẩn người mưới có một chút thần thái.

Trần Lê ngậm ống hút uống mấy ngụm nước cam, Ngụy Sâm nghiêng đầu hỏi cậu: "Ngon không?"

Hai má Trần Lê bẹp xuống, hút mạnh lên một ngụm thật lớn, nhờ vào đó mà nói cho Ngụy Sâm biết là ngon. Ngày mùa hè khô nóng cực kì, một y nước cam lạnh này quả thật khiến người ta lạnh thấu tim.

"Muốn thử cà phê của anh không?" Ngụy Sâm bưng ly cà phê của mình đến trước mặt Trần Lê, trong giọng có một chút ý dụ dỗ.

Ánh mắt Trần Lê sáng lên, còn không đợi Ngụy Sâm nói cái gì thì nghiêng đầu uống một ngụm, vị đắng nghét nháy mắt chiếm cứ đầu lưỡi của cậu, sau khi gắng gượng nuốt xuống, Trần Lê lại uống một ngụm nước cam ngọt lịm.

"Em có muốn uống thêm nữa không?" Ngụy Sâm hỏi, mặt mày nhuộm ý cười.

Trần Lê dời cốc, tránh xa cà phê, có lẽ thực sự không thích vị đắng của cà phê.

Ngụy Sâm tâm tình vui vẻ xoa xoa tóc Trần Lê, cúi đầu chạm vào nơi môi Trần Lê vừa chạm qua, nhấp một ngụm cà phê.

Đây cũng coi như gián tiếp hôn môi nhờ, Ngụy Sâm hơi si hán nghĩ.

Mặc dù Hứa Như Như đang nói chuyện với Ngụy Hoa, nhưng vẫn luôn để ý đến động tĩnh bên Ngụy Sâm, nhìn hết rõ tương tác giữa Ngụy Sâm và Trần Lê, trong lòng khó tránh khỏi có cảm giác mất mát.

Cô ngồi đối diện với y, y lại không thèm cho cô một ánh mắt.

"Cà phê của ngài." Anh chủ bưng một tách cà phê đi tới, khom người đưa cà phê đến trước mặt Hứa Như Như.

"Cảm ơn." Hứa Như Như che giấu sự mất mát trong mắt, bưng cà phê nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy vô cùng đắng chát.

"Tôi đã cho ngài thêm một muỗng đường, nếu ngài cảm thấy đắng, ngài có thể cho thêm một ít đường." Anh chủ nói.

"Được, cảm ơn." Hứa Như Như cảm thấy có lẽ cô đúng là cần một thìa đường này thật, nếu không sẽ đắng lắm, thật sự rất đắng. "Ông chủ, cho tôi thêm một tách cà phê." Ngụy Hoa đã uống hết ly cà phê trước mặt hắn, vừa lúc anh chủ ở bên cạnh, tiện tay gọi thêm một ly nữa.

Không giống như thái độ phục vụ đối với Hứa Như Như, khi anh chủ đối diện với Ngụy Hoa, mặt sa sầm, "Giới hạn mua một ly." "Trước đây không có quy định này mà! " Hai lần bị từ chối, Ngụy Hoa tỏ vẻ hắn bị tổn thương rất nặng.

"Đúng là không có quy định này." Anh chủ cũng thừa nhận.

Ngụy Hoa không phục, mè nheo, "Vậy tại sao lại giới hạn mua một ly?"

Anh chủ liếc xéo Ngụy Hoa, "Không có lý do tại sao." Nói xong, quay người đi mất.

Ngụy Hoa có thần kinh thô hơn nữa, cũng phát hiện ra có gì đó không ổn, hắn nói: "Tôi có đắc tội với cậu ấy không?"

Ngụy Sâm quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài, Trần Lê tiếp tục ngậm ống hút ngẩn người, Hứa Như Như vẻ mặt mờ mịt.

Ngụy Hoa: "... "

Rồi cuối cùng là sao?

Bốn người ở trong Blues giải trí hơn nửa tiếng đồng hồ, khi sắc trời dần tối, định tìm một nhà hàng ăn cơm tối, Ngụy Hoa định thanh toán, cuối cùng cũng nhịn không được mà hỏi: "Ông chủ à, có phải tôi đắc tội với cậu không?"

Anh chủ đếm tiền, thối tiền, hành động gọn gàng, "Cửa ở đằng kia, anh có thể đi được rồi."

Hứa Như Như ở một bên nghe không khỏi cười rộ lên, lời này của anh chủ thật uyển chuyển, phỏng chừng là muốn bảo Ngụy Hằng trực tiếp cút ra ngoài nhỉ.

Tất nhiên Ngụy Hoa cũng đã nghe ra, đang định nói gì đó với anh chủ, anh chủ lại mở miệng trước, "Đi thong thả không tiễn."

Lời của Ngụy Hoa bị kẹt trong cổ họng không ra được, lại thấy anh chủ xoay người bận chuyện, híp mắt lại, rời đi. Ra khỏi cửa, Ngụy Hoa liền bắt đầu phàn nàn cảm xúc của anh chủ vừa rồi, ba la ba la, rất bất mãn, trái lại trên mặt không hề có một chút tức giận nào.

Hứa Như Như làm bộ như không nghe thấy, nhưng dư quang lại rơi vào Trần Lê và Ngụy Sâm.

Trần Lê và Ngụy Sâm mười ngón tay đan xen đi phía sau bọn họ, hai người kề sát nhau, không có bất kỳ trao đổi nào, nhưng làm cho người ta cảm thấy xung quanh bọn họ có một bức tường cao vây quanh, ai cũng không vào được.

Dọc theo đường đi đều mang tâm tư, lúc ăn cơm tâm tư vẫn chưa hề đứt đoạn, bầu không khí liền có vẻ hơi nặng nề, mặc dù Ngụy Hoa vẫn luôn điều chỉnh bầu không khí của bốn người bọn họ.

Nhưng cũng không làm được cái đếch gì.

Cuối cùng Ngụy Hoa có hơi bất lực, liền vùi đầu ăn nhiều hơi, sinh sống ở nước ngoài mấy năm, đầu lưỡi của hắn đã nhạt nhẽo vô vị, bữa cơm đầu tiên về nước, hắn không quan tâm, ăn như gió cuốn mới đã cái nư.

Khác với Ngụy Sâm săn sóc Trần Lê tỉ mỉ hơn trên bàn ăn.

Hôm nay bọn họ ăn hải sản, Ngụy Sâm bóc vỏ gỡ thịt cho Trần Lê, thiếu chút là tự tay đưa đồ đến miệng Trần Lê. Trần Lê không cần làm gì cả, chỉ phụ trách mở miệng ăn là được, ánh mắt óng ánh trong suốt cả quá trình, thậm chí cậu không cần chỉ món cậu muốn ăn, Ngụy Sâm luôn có thể nhìn thấu suy nghĩ của Trần Lê đầu tiên, gắp hải sản mà Trần Lê muốn ăn.

Cả buổi show ân ái trong vô thức, Ngụy Hoa cảm thấy, hắn sắp bị màu hồng phấn giữa hai người chụp lên luôn rồi, hắn nhìn thoáng qua Hứa Như Như trông như không sao cả, cuối cùng vẫn lựa chọn cúi đầu ăn phần của mình.

Bữa cơm có khó ăn hơn nữa cũng sẽ luôn có lúc tan cuộc, bữa cơm này, Hứa Như Như ăn không biết vị, Ngụy Hoa vùi đầu ăn trong đau khổ, kết quả là ăn quá no, chỉ có Ngụy Sâm và Trần Lê là ăn một bữa cơm bình thường.

Lúc thanh toán, Ngụy Hoa mới cảm thụ được một chút không khí giữa bốn người, cảm thấy vẫn là đừng nhắc lại vụ lúc nãy nữa, cứ vậy mà giải tán thôi, nếu không hắn sẽ lại lúng túng chết mất.

"A Sâm, em và Trần Lê về trước đi, anh đưa Như Như về." Ngụy Hoa sắp xếp.

Ngụy Sâm cũng nghĩ như vậy, ngay trước cửa khách sạn nói lời tạm biệt với Ngụy Hoa và Hứa Như Như, nắm tay Trần Lê đi dạo trên đường một vòng để tiêu thực một lúc, mới lái xe về nhà.

"Tôi đưa cậu về nhà. " Cửa khách sạn, Ngụy Hoa nói với Hứa Như Như.

"A Hoa, đi dạo với tôi một chút." Hứa Như Như cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống, không thấy rõ khuôn mặt của cô.

Ngụy Hoa gật đầu.

Buổi tối có một cơn mưa rào sấm chớp đi qua, bầu trời đêm được rửa sạch sẽ, hiếm khi trên trời lại xuất hiện ánh sao, chớp lóe.

Ánh trăng như nước, chất chứa hơi lạnh.

"A Hoa, tôi thực sự không cam lòng."

Hứa Như Như và Ngụy Hoa đi cạnh nhau trên vỉa hè, hàng cây trên vỉa hè bên đường đong đưa cành cây trong gió đêm, giương nanh múa vuốt cười nhạo tình cảnh hiện tại của cô.

"Như Như, buông tay đi. " Ngụy Hoa đứng trước mặt Hứa Như Như, nghiêm túc nói: "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng A Sâm sẽ có một mặt như hôm nay, tôi có thể nhìn ra, cậu ấy thực sự quan tâm đến Trần Lê."

"Tôi biết. " Hứa Như Như thấp giọng, lộ ra sự thê lương vô tận, thứ mà Ngụy Hoa có thể nhin ra, chuyên ngành của cô là tâm lý học sao lại nhìn không ra? Ngày đó khi Ngụy Sâm đưa Trần Lê đến bệnh viện tìm cô, cô đã nhìn ra, chỉ là...Chỉ là cô, không muốn thừa nhận mà thôi.

"Nói tạm biệt với quá khứ đi." Ngụy Hoa đưa tay ôm Hứa Như Như vào lòng, khẽ vuốt mái tóc dài của Hứa Như Như, dịu dàng nói.

Nước mắt Hứa Như Như rốt cục cũng không nén được, từ hốc mắt tuôn ra, đầu lưỡi đắng chát dị thường.

Tạm biệt? Nào có dễ như vậy!

Đoạn tình cảm đó đã mang toàn bộ tuổi trẻ của cô đi.

Ngụy Hoa cũng biết ngoài miệng mình nói nhẹ nhàng dễ dàng, tình cảm chưa từng trải làm sao hắn lại biết được sự thống khổ của Như Như chứ?

Như Như đợi Ngụy Sâm nhiều năm như vậy, không ngờ không chỉ không đợi được Ngụy Sâm thông suốt, mà còn tận mắt chứng kiến Ngụy Sâm đem sự dịu dàng duy nhất tặng cho người khác.

Hầy, thân làm bạn thân của Như Như, hắn cũng cảm thấy đau lòng thay Như Như. Chỉ là có những thứ thật sự không phải do người quyết định, hắn quan tâm Như Như, nhưng hắn cũng quan tâm Ngụy Sâm.

Hắn mặc kệ Trần Lê là người như thế nào, hắn chỉ biết là lúc Ngụy Sâm ở cùng Trần Lê, cả người như là được sống lại, ánh mắt không còn lạnh băng không có bất kỳ tâm trạng gì, có cười, có dịu dàng...

Hắn không biết vì sao bên cạnh Ngụy Sâm có nhiều người xuất sắc như vậy, nhưung chỉ có mỗi Trần Lê là người bệnh tự kỷ lại đi vào lòng Ngụy Sâm, mà, hắn cũng không muốn biết đáp án.

Hắn chỉ cần biết, Ngụy Sâm vì Trần Lê, cuối cùng cũng sống như một con người chứ không phải là một cỗ máy, là được.

Trong đêm tối, có một chiếc xe đi ngang qua Hứa Như Như và Ngụy Hoa, người ngồi ở ghế sau vô tình nhìn thấy hai người ôm nhau bên đường, ánh mắt liền dừng lại trên người bọn họ không dời đi.

"Baba ơi, ba sao vậy?" Một chiếc bánh bao nhỏ mềm mại bò lên đầu gối của chàng trai, dường như nhận thấy cảm xúc mất mát của ba mình, dùng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve mặt của anh, mềm mại hỏi.

"Cục cưng, baba không sao." Người nọ ôm bánh bao nhỏ vào trong ngực, cúi đầu cọ cọ ngực bánh bao nhỏ, chọc cho bánh bao nhỏ cười khanh khách.

Khi người nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, chiếc xe đã đi qua đoạn đường đó, không nhìn thấy người nữa.

"A Hoa.Chuyện của tôi..." Sau khi ổn định tâm tình, Hứa Như Như lau nước mắt trên mặt, nói.

"Ừ." Ngụy Hoa vỗ vỗ lưng Hứa Như Như, "Tôi đưa cậu về. "

"Con gái..."

Thị: Kì này chớt mọe rồi Hoa ới anh ơiii!:)) Từ nay về sau hãy gọi cô Như là condilon cố chấp nhé

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK