• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

---------

Hà Khoa Cường đi vào văn phòng của Ngụy Sâm, thấy trong văn phòng của Ngụy Sâm thừa ra thêm một người, tất nhiên là không tính người mà Ngụy Sâm mang theo đi làm.

Người thừa ra này chắc chừng cũng dân vẽ tranh, phong cách thời trang cay mắt, như muốn mặc hết tất cả màu sắc lên người trong một lần mặc vậy. Tóc hoa râm, chắc tuổi cũng lớn.

Hà Khoa Cường hơi không hiểu, người này đã lớn tuổi như vậy rồi mà sao lại còn thích những thứ đồ xanh xanh đỏ đỏ như thế được? Còn mặc chúng nó lên người, không thấy bất ổn hay sao?

Thật đúng là, người xung quanh Ngụy Sâm, sao người này còn khùng hơn người kia nữa không biết!

Hà Khoa Cường biểu hiện sự coi thường trong lòng mình ra không ít, sau đó mới nhìn Ngụy Sâm, cảm giác coi thường cũng không bớt mảy may.

Lúc này Ngụy Sâm đang xử lí tài liệu, Hà Khoa Cường tự đi đến trước mặt Ngụy Sâm, hai tay đặt lên bàn làm việc của y, vỗ một cái thu hút sự chú ý của Ngụy Sâm, nhịn không được cười nói: "Tổng thanh tra Ngụy, cậu có nghe nói chưa? Tổng thanh tra cũ Lâm Hâm của bọn tôi thăng chức rồi, thành phó tổng giám đốc."

"Ừ." Ngụy Sâm không mặn không nhạt trả lời: "Chúc mừng hắn ta giúp tôi." Trên mặt không có biểu cảm gì, ngược lại nhìn chằm chằm máy tính.

"Tổng thanh tra cũ của bọn tôi dự định tổ chức một bữa tiệc cảm ơn, muốn mời tổng thanh tra Ngụy tới, hi vọng tổng thanh tra Ngụy có thể nể mặt." Hà Khoa Cường đưa lời mời, nhưng tiệc cảm ơn thì có mà Lâm Hâm không muốn mời Ngụy Sâm, Hà Khoa Cường thuận miệng nói thôi, mời lơi Ngụy Sâm chút, nếu Ngụy Sâm đồng ý thì đến lúc có mặt lúng túng cũng là y.



"Giúp tôi cảm ơn phó tổng giám đốc Lâm." Ánh mắt của Ngụy Sâm vẫn dính chặt trên màn hình máy tính, nói: "Tôi không đi được."

Hà Khoa Cường cười, "Tổng thanh tra Ngụy sợ xấu hổ sao? Dù sao không phải trước đó tổng thanh tra Ngụy cảm thấy cậu có thể thăng chức thành phó tổng giám đốc sao?"

Cuối cùng Ngụy Sâm cũng dời tầm mắt lên nhìn Hà Khoa Cường, nói: "Giám đốc Hà, ông nghĩ nhiều rồi."

Hà Khoa Cường cười sáng lạn hơn, "Chỉ mong là tôi nghĩ nhiều, chắc là tổng thanh tra Ngụy đau lòng nhiều lắm nhỉ." Chờ Hà Khoa Cường thưởng thức đủ biểu cảm "mất mát" của Ngụy Sâm rồi thì mới ung dung đi ra khỏi văn phòng, cảm thấy sảng khoái từ trên xuống dưới, cảm giác đè Ngụy Sâm xuống đã quá đi chứ.

"Người ta đã đến bắt nạt mình rồi mà sao cậu không mắng lại?" Gia Cát Dư nghe hết từ đầu tới cuối, nhịn không được giận thay Ngụy Sâm. Ngụy Sâm không trả lời, tiếp tục công việc trên tay.

Gia Cát Dư còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng thấy Ngụy Sâm cũng không vội lắm thì cơn giận nơi lồng ngực cũng dần lắng xuống. Mặc dù ông có hơi xúc động nhưng không phải người ngu, dựa theo cái nhìn của ông đối với Ngụy Sâm sau mấy ngày tiếp xúc và cái nhìn của Gia Cát Phong đối với y thì Ngụy Sâm là người bị người khác ức hiếp là im lặng không nói, còn sẽ thờ ơ, bây giờ dù trông như không sao nhưng chắc có lẽ trong lòng đã có chiêu rồi nên kìm lại, chờ thời cơ thích hợp thì sẽ phóng chiêu ra, đến lúc đó có lẽ sẽ phong thủy luân chuyển.

Gia Cát Dư nhìn Ngụy Sâm một cái, rồi lại nhìn Trần Lê đang ngoan ngoãn vẽ tranh, thầm nghĩ: Vẫn là Trần Lê tốt, ngoan như thế, vẽ cũng giỏi đến vậy, cũng không biết là khi nào sẽ đồng ý theo ông học vẽ.

Gia Cát Dư thở dài trong lòng, cách mạng chưa thành công, đồng chí già ông còn phải cố gắng!

Ngụy Sâm bị mất thực quyền vào ngày thứ ba sau khi Lâm Hâm lên làm phó tổng giám đốc.

Mặc dù Ngụy Sâm còn mang tiếng là tổng thanh tra nhưng một câu của Lâm Hâm liền để Hà Khoa Cường tiếp tay tất cả công việc của Ngụy Sâm, nếu không phải ngại bên trên có Gia Cát Phong đè ép thì đoán chừng Lâm Hâm sẽ trực tiếp đá Ngụy Sâm xuống khỏi cái ghế tổng thanh tra, không chừa một tí thể diện nào cả.

Lúc Hà Khoa Cường bàn giao công việc xong, dáng vẻ sắp bay lên trời kia nhắc tới khiến nhân viên phòng thị trường cảm thấy nghiến răng, hận không thể 'vặt lên mả' Hà Khoa Cường cho đã cái nư.

Nhưng họ vẫn còn nhớ lời Ngụy Sâm bảo Lữ Vị thuật lại cho họ nghe, cho nên mặc dù nhân viên phòng thị trường tức giận trong lòng nhưng không biểu hiện ra, làm cấp dưới của Ngụy Sâm như thế nào thì làm như thế đấy với Hà Khoa Cường, nhưng tính tích cực giảm xuống rõ nhiều, hiệu suất cũng không cao như trước.

Ngay lúc mọi người cho rằng Ngụy Sâm sẽ cáo trạng với Gia Cát Phong thì y lại như người không có chuyện gì cả, đi làm đúng giờ, tan tầm đúng thời điểm, trông rất thảnh thơi. Người muốn xem náo nhiệt muốn nhìn ra được gì từ vẻ mặt của Ngụy Sâm nhưng không biết y bị liệt cơ mặt, cho dù trong lòng cảm xúc bành trướng nhưng trên mặt sẽ không có một tí biến hóa nào, huống chi trong nội tâm của Ngụy Sâm lại không có một chút cảm xúc gì.

Hà Khoa Cường xuân phong đắc ý, mỗi ngày đều chạy như bay, nhưng không tới hai ngày thì gã ta lại nhăn mày, gã phát hiện công việc mà Ngụy Sâm để lại, gã không cách nào đảm nhiệm được, nghiệp tích vốn vượt mức quy định, hai ngày sau khi Hà Khoa Cường tiếp nhận liền có xu thế giảm xuống, cứ cho rằng có phòng tiêu thụ phối hợp nhưng cũng vô dụng.



Tất nhiên Ngụy Sâm biết rõ tình huống này nhưng y không vội. Nghiệp tích giảm, người bây giờ nên lo lắng không phải y mà là phó tổng giám đốc mới nhậm chức quản lí phòng thị trường và phòng tiêu thụ.

Vừa nhậm chức đã khiến cho nghiệp tích bị giảm đối với Lâm Hâm mà nói việc này vô cùng khó xử, cả công ty từ trên xuống dưới có nhiều đôi mắt đang nhìn như thế, chỉ sợ vị trí phó tổng giám đốc của Lâm Hâm đang ngồi cũng không an ổn, mấy ngày nay triệu tập cấp dưới đi họp không ít lần, Hà Khoa Cường và phòng tiêu thụ đến dự họp nhiều lần, lần nào cũng bị Lâm Hâm phê bình cho máu chó đầy đầu.

Gia Cát Phong biết việc này, cũng chỉ thờ ơ lắc đầu, sau khi cảm thán một câu "Tự liệu sức mà làm." thì không nói gì nữa, xem dáng vẻ là muốn mặc cho họ cứ thế mà hành hạ nhau.

Nhưng Gia Cát Phong cũng biết, cục diện như bây giờ xuất hiện không phải là do nhóm Lâm Hâm không đủ năng lực, mà là năng lực của Ngụy Sâm quá mạnh, thiết trí điểm xuất phát quá cao, bọn hắn muốn thích ứng chắc chắn rất phí sức.

Ngụy Sâm bên này dưới áp lực thất nghiệp tự nhiên đi làm rất nhàn nhã, mỗi ngày đi làm không phải nghiên cứu thị trường chứng khoán thì là xem Trần Lê vẽ, dạy Trần Lê nhận chữ, hứng lên thì kéo Trần Lê hôn sâu một cái, tháng ngày đầy tiêu dao.

Đương nhiên nếu lúc này Gia Cát Dư không tới văn phòng của y góp mặt mỗi ngày vào giờ cố định thì Ngụy Sâm sẽ cảm thấy khoảng thời gian này sẽ càng thêm tự do tự tại.

Ngụy Sâm cũng không biết vì sao trong khoảng thời gian này Gia Cát Dư lại rảnh rỗi tới vậy, gần như là chín giờ hằng ngày đều sẽ xuất hiện bên trong văn phòng của y, ngoài ngày đầu là cho Trần Lê mượn dụng cụ vẽ ra, thì ngày thứ hai bắt đầu tự mang dụng cụ, thường xuyên vẽ cả ngày trời trong văn phòng Ngụy Sâm, hoàn toàn xem văn phòng của y thành phòng vẽ của mình.

Nhưng Gia Cát Dư cũng không phải ở không trong văn phòng của Ngụy Sâm, trong quá trình vẽ, ông sẽ vô hình chỉ đạo Trần Lê một vài tri thức quan về phương diện mỹ thuật, mỗi ngày Trần Lê cứ như là mặt biển, hấp thụ hết những tri thức mà Gia Cát Dư dạy bảo.

Ngụy Sâm không thể không thừa nhận, Trần Lê đã càng ngày càng quen thuộc sự tồn tại của Gia Cát Dư, có đôi khi dù Ngụy Sâm không có trong văn phòng nhưng Trần Lê cũng buông sự đề phòng đối với Gia Cát Dư xuống, không hề căng thẳng như ngày đầu.

Kết quả như vậy khiến Gia Cát Dư rất vui, hoặc là nói, ông ôm chính mục đích này để tiếp xúc với Trần Lê, ông nghĩ phải dùng mỹ thuật mà cậu thích để rút ngắn quan hệ giữa ông với cậu, để Trần Lê có thể chấp nhận ông, từ đó nhận Trần Lê vào dưới cửa của mình.

Không thể nghi ngờ, Gia Cát Dư tràn đầy thành ý, điều này Ngụy Sâm không phủ nhận, dù y không phải dân chuyên mĩ thuật nhưng sự tiến bộ của Trần Lê y cũng trông thấy rõ, thấy dáng vẻ cậu mắt sáng vì nắm giữ được kĩ xảo, Ngụy Sâm cũng thấy vui thay Trần Lê, đối với việc Gia Cát Dư đến văn phòng y quấy rầy thế giới hai người của y và Trần Lê cũng không cay cú nữa.

Ngụy Sâm mâu thuẫn trong lòng vì y mong rằng bên trong thế giới của Trần Lê vĩnh viễn chỉ có mỗi mình nhưng cũng mong Trần Lê có thể đi ra khỏi thể giới hắc ám đó, tùy ý ôm đón thế giới rực rỡ đầy sắc màu này.

Cho nên lúc này Ngụy Sâm nhìn thấy Gia Cát Dư dùng việc vẽ mà Trần Lê thích nhất từng chút từng chút mở cửa lòng cậu, y cũng không nói rõ tư vị trong lòng mình như thế nào nữa, y buồn khổ? Không, y còn vì Trần Lê bước thêm được một bước mà cảm thấy vui mừng, thế nhưng nói là vui mừng thì thật ra trong lòng y cảm thấy rất khó chịu, vì ánh mắt chuyên chú của Trần Lê đã từng dừng lại trên người y bây giờ lại có thêm một người khác.

Nhưng dù cho trong lòng Ngụy Sâm có xung đột đi chăng nữa thì trên mặt y lại không hiện ra điều gì hết, lúc đối mặt vớiTrần Lê vẫn dịu dàng như thế, không có một chút điểm khác biệt so với lúc trước.



Hôm nay, vẫn như mọi ngày, Ngụy Sâm quan sát biến động của thị trường chứng khoán trên máy vi tính, còn Ngày này và Trần Lê vẽ tranh chung, sau khi Gia Cát Dư vẽ xong một bức thì dừng lại đứng đằng sau Trần Lê xem cậu vẽ, thỉnh thoảng sẽ mở miệng chỉ điểm vài câu, lập tức Trần Lê liền tiếp thu, nét vẽ sau đó liền có thể vận dụng.

Mấy ngày nay Gia Cát Dư càng thêm kiên định việc muốn nhận Trần Lê làm học trò, vì mấy ngày ở chung ngắn ngủi này, Gia Cát Dư càng cảm nhận được thiên phú và sự thông minh tột đỉnh về mặt hội họa một cách trực quan hơn, ông tin rằng dưới sự chỉ dạy của ông và ông già kia, đợi một thời gian nữa, thành tựu của Trần Lê nhất định sẽ siêu việt hơn tên Trần Vân Lam khi sư diệt tổ kia!

Vừa nghĩ tới Trần Vân Lam thì lửa trong lòng Gia Cát Dư liền soạt soạt soạt bốc lên, hít thở sâu một hơi, uống thêm một cốc nước lạnh mới ép được lửa giận trong lòng xuống, lúc nhìn về Trần Lê đang chuyên tâm thì ông còn giận dỗi gì nữa, lòng chỉ còn sót lại sự yêu thương quý mến.

Sau khi chỉ đạo Trần Lê vẽ xong một bức tranh thì Gia Cát Dư nhìn về phía Ngụy Sâm bên bàn làm việc, nói: "Bây giờ cậu rảnh rỗi như vậy không bằng về Q Đại dạy học, có một giáo sư bên học viện kinh tế có việc, muốn tìm người dạy thay, tôi thấy cậu cũng không tồi."

Lời của Gia Cát Dư cũng chẳng phải nói bừa, vốn Ngụy Sâm đi ra từ học viện kinh tế đại học Q, lại còn là song bằng tiến sĩ thị trường marketing và quản lý tài chính, tới dạy thay cho giáo sư học viện kinh tế hoàn toàn là thừa thải, dù sao giáo sư này chỉ dạy năm hai đại học, lấy năng lực của Ngụy Sâm chắc chắn có thể ứng phó được.

"Bây giờ học viện kinh tế Q Đại chỉ có một mình ông ta là giáo sư sao?" Ngụy Sâm cũng không bước vào hố của Gia Cát Dư, lập tức vạch ra chỗ mấu chốt có vấn đề, ánh mắt lạnh lùng nhìn Gia Cát Dư.

Học viện kinh tế Q Đại lớn như vậy, một giáo sư có thể xin nghỉ, không lẽ không tìm được một giáo sư khác dạy thay hay sao mà còn muốn mời người bên ngoài là y?

Gia Cát Dư không ngờ Ngụy Sâm lập tức đâm thủng cái cớ mà ông thiết kế tỉ mỉ, chỉ có thể nói thẳng với y, hơi lúng túng: "Là tôi cố ý bảo vị giáo sư kia nhường lại thời khóa biểu cho cậu."

Thị: Hehe

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK