Ngụy Sâm an tĩnh đứng ở bên cạnh Trần Lê xem Trần Lê vẽ, bức tranh dưới ngòi bút của Trần Lê, chính là thế giới trong lòng của cậu, y có thể không nói chuyện, dò tâm tư của Trần Lê.
Lúc mới bắt đầu, Ngụy Sâm cũng không biết Trần Lê đang vẽ cái gì, đợi tầm 20 phút đồng hồ sau, trên vải vẽ tranh sơn dầu, bức tranh dần thành hình, Ngụy Sâm mới nhìn rõ Trần Lê vẽ cái gì.
Trần Lê vẽ cảnh sắc chung quanh, nhưng không có một sắc khối nào thể hiện ra sức sống dạt dào giữa hè, màu sắc trầm thấp dày đặc, màu xanh của cây cối như là quỷ quái đang giương nanh múa vuốt, người đi đường trở thành lệ quỷ đòi mạng.
Đây là thế giới trong lòng của Trần Lê, tất cả ngoại giới đối với cậu đều tràn ngập ác ý, kinh khủng âm trầm, dường như phảng phất sẽ bóp chết cậu dễ dàng.
Thấy bức tranh như vậy, trong lòng Ngụy Sâm chỉ đong đầy thương yêu đối với Trần Lê, ngẩng đầu nhìn ánh dương quang đang loang lỗ vì lá cây. Nghĩ thầm, cuộc sống sau này, nhất định y sẽ mang ánh mặt trời vào thế giới của Trần Lê, để cho Trần Lê biết, thế giới này không có ác ý nhiều như vậy, cũng không phải âm trầm kinh khủng như vậy.
Trần Lê điểm một khoản đen nồng đậm lên trên cây, mới hoàn thành cả bức tranh, dù là ai nhìn thấy bức tranh này, ngực sẽ sinh ra một loại cảm giác đè nén, trừu tượng rõ ràng lớn hơn tả thực nhưng khi nhìn đường cong hỗn loạn và sắc khối lại phảng phất có không khí chèn ép, khiến người ta hít thở không thông.
"Cậu nhóc này vẽ không tệ."
Ngay lúc Trần Lê thu bút, một giọng nói già nua vang lên bên tai hai người, Trần Lê bị giọng nói thanh âm xa lạ kích thích, cọ vẽ trên tay lập tức sợ tới rớt xuống, nhảy dựng lên, sợ hãi rụt rè núp ở phía sau Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm nhéo nhéo tay của Trần Lê, âm thầm trấn an tâm tình của Trần Lê, mới đưa mắt đến ông lão chẳng biết xuất hiện cạnh mình và Trần Lê lúc nào, lạnh như băng hỏi: "Có việc?"
Ông lão ăn mặc có hơi lố lăng, từ đầu đến chân... ít nhất... Có tới 5 màu sặc sỡ, dưới phản xạ của ánh mặt trời, nhìn qua cũng có hơi lấp lánh chóe chóe. Tóc trắng, nếp nhăn chồng chất trên mặt, cũng không biết là vì bình thường hay cười hay là do năm tháng điêu khắc mà nên.
Nhìn qua cũng có chút không đứng đắn, trong lòng Ngụy Sâm cũng có một chút cảnh giác.
Ông lão thấy phản ứng của Trần Lê thì biết mình mở miệng vừa nãy có chút mạo muội, lập tức mở miệng nhận sai, nói: "Là lỗi của tôi, quấy rầy đến hai cậu, nếu quấy rầy đến các cậu, tôi vô cùng xin lỗi." Đoán chừng là ông thấy cảnh giác từ Ngụy Sâm, thu liễm nụ cười trên mặt, chân thành nói.
Người ta bảo không chìa tay đánh người mặt cười, ông lão không chỉ có cười, còn có thái độ thành khẩn nhận sai, Ngụy Sâm cũng không thể lên mặt với ông được, chỉ là hỏi lại: "Vị lão tiên sinh này, xin hỏi có chuyện gì sao?" So với thái độ ban nãy với ông lão, bây giờ lễ phép hơn rất nhiều.
"Tôi cũng là một người yêu thích tranh, vừa nhìn thấy bức tranh của cậu bé này, thấy đúng khẩu vị của tôi, liền không nhịn được mới tới, cũng là tôi đường đột." Ông lão giải thích.
Bây giờ ông đã nhìn ra, người thanh niên vẽ có phong cách đặc biệt này, trong lòng có vấn đề, nếu không cũng sẽ không tạo ra bức tranh vừa âm trầm lại kinh sợ lòng người như vậy.
Ông lão cũng biết vấn đề trong lòng của Trần Lê, đoán là Trần Lê sợ tiếp xúc với người lạ, cũng không đợi Ngụy Sâm hạ lệnh trục khách, liền xoay người rời đi, nhưng lúc đi để lại một câu nói và một tấm danh thiếp.
Một câu nói là, đây là danh thiếp của tôi, tiên sinh, cậu nhận lấy trước, sẽ có lúc dùng tới.
Đợi ông lão đi xa, Ngụy Sâm mới lật xem danh thiếp của ông lão, vừa nhìn, ánh mắt của Ngụy Sâm không khỏi trầm xuống.
Gia Cát Dư, thầy giáo học viện mỹ thuật Q Đại.
Ngụy Sâm vừa tra tên của Gia Cát Dư, một chuỗi thành tựu dài ngoằn xuất hiện, nhưng khái quát đơn giản chính là người này là hoạ sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước, là người sáng lập một trường phái mới.