Sau khi Ngụy Hoa đưa Hứa Như Như về nhà, cũng không về nhà mà cụ Ngụy đã sắp xếp cho hắn, mà là gọi điện cho Ngụy Sâm, sau khi hỏi địa chỉ nhà y, kêu một chiếc taxi chạy tới nhà Ngụy Sâm.
Lúc Ngụy Hoa đến nhà Ngụy Sâm, Ngụy Sâm và Trần Lê đã tắm rửa xong, Ngụy Sâm đang dạy Trần Lê nhận thức chữ, Trần Lê học vô cùng nghiêm túc, đầu óc lại thông minh, lúc này mới không bao lâu đã có thể một mình hoàn thành một bài văn dài 500 chữ.
Mặc dù trong thế giới mà Trần Lê viết văn có hơi hoang đường, có đôi khi Ngụy Sâm đọc đều sẽ cảm giác âm trầm, da gà cả người nổi lên từng ảng, nhưng mà đây là thế giới nội tâm của Trần Lê, Ngụy Sâm rất bằng lòng đi tiếp thu, đồng thời nghĩ cách nghiên cứu thảo luận với Trần Lê, mặc dù Trần Lê luôn không nói, nhưng mà ánh mắt của cậu có thể mang cho Ngụy Sâm rất nhiều thứ.
"Cậu ấy học ở đây hả?" Ngụy Hoa đi vào nhìn thấy Trần Lê thành thật ngồi đọc sách trên ghế sô pha, nhíu mày hỏi.
Ngụy Sâm gật đầu, "Tìm em có việc gì?"
"Không phải là anh mới vừa về sao? Vẫn chưa tìm ra chỗ ở, hôm nay tới ở nhờ một đêm." Ngụy ba Hoa. (TH: Cố ý để vậy á chứ không phải gõ sai đâu)
"Hành lý." Ngụy Sâm vạch trần không hề lưu tình.
Ngụy Hoa uể oải, "Được rồi được rồi, đúng là anh cố ý tới tìm em, lâu không gặp rồi, anh nhớ em é, nhớ tới nỗi không ngủ chung một mái nhà với em thì anh ngũ không yên." Bắt đầu chạy xe lửa rồi đó.
Ngụy Sâm liếc hắn, ánh mắt lạnh băng.
Da mặt Ngụy Hoa tương đối dày, không có cảm giác gì. Đi thẳng tới bếp, mở cửa tủ lạnh, Ngụy Hoa bắt đầu hét lớn: "A Sâm, sao trong tủ lạnh của em không có chai bia nào hết vậy? Anh còn định tìm em mượn rượu trò chuyện vui vẻ nữa đấy!"
"Dưới lầu có tiệm tạp hóa." Ngụy Sâm không để ý tới tiếng hét quái dị của Ngụy Hoa, đến phòng bếp rót một ly nước, lúc đi ngang qua người Ngụy Hoa, nói.
Ý là muốn uống rượu bia thì tự anh đi mua đi.
Ngụy Hoa đóng cửa tủ lạnh lại, nhìn Ngụy Sâm đặt ly nước kia lên bàn trà, rồi nghe thấy tiếng Ngụy Sâm căn dặn Trần Lê: "Sách gần mắt quá, nước anh để trên bàn, nhớ uống đấy."
Mặc dù đã biết rõ Ngụy Sâm ở cạnh Trần Lê sẽ rất khác, nhưng mà trông lần này, Ngụy Hoa vẫn cảm thấy kinh ngạc, chất giọng của Ngụy Sâm vừa vừa, rất giống một bà mẹ!
"Anh xuống dưới lầu mua bia." Ngụy Hoa thu hồi suy nghĩ tứ tán của mình, nói một câu với Ngụy Sâm, mang giày vào lại, mở cửa rời khỏi.
Ngụy Sâm nhìn bóng lưng của Ngụy Hoa, trong ánh mắt dường như có một xíu ý cười.
Ngụy Hoa lớn hơn Ngụy Sâm mấy tuổi là con trai của chú họ Ngụy Sâm, chẳng qua chú họ của y qua đời sớm, ông cụ đành ôm Ngụy Hoa về nhà họ Ngụy nuôi dưỡng.
Ngụy Hoa vô cùng chắc chắn, một chút cảm giác ăn nhờ ở đậu cũng không có, cả nhà trên dưới cũng chỉ có mỗi ông cụ là trị được hắn, hắn ở trước mặt của ông cụ cũng như chuột thấy mèo vậy.
Kiếp trước, Ngụy Sâm không đợi được tới lúc gặp Ngụy Hoa, Ngụy Hoa không làm chuyện gì gây tới Ngụy Sâm, nhưng Ngụy Sâm lại không thể thích Ngụy Hoa nổi, còn nguyên nhân thì...
Đại khái là y của kiếp trước không quen nhìn thấy nụ cười tùy ý của Ngụy Hoa.
Lúc Ngụy Sâm đang nhớ lại chuyện cũ, Ngụy Hoa xách một cái túi bia về tới, vui vẻ đi đến trước mặt Ngụy Sâm nói: "Đến, A Sâm, tối nay chúng ta không say không ngủ."
"Ra ban công đi." Ngụy Sâm nói.
"Được."
Mặc dù ban công có tầm nhìn tốt nhất được Ngụy Sâm làm phòng vẽ cho Trần Lê, nhưng lúc trước khi Ngụy Sâm mua căn nhà này, nhìn trúng cảnh sắc xung quanh, bất kể hướng nào, cũng có thể nhìn thấy cảnh đẹp.
Tất nhiên, mọi thứ vào ban đêm mà nói đều vô dụng.
Nhưng vừa vặn ban công đón gió này thông với phòng khách, hai người vừa mới ra, liền có gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, thổi tan cảm giác khô nóng của đêm mùa hè.
"Phong cảnh bên em không tồi, biết chọn thế." Ngụy Hoa mở lon bia, cảm thụ sự thoải mái của gió đêm thổi qua mặt, nói.
Trong dự liệu, không nhận được câu trả lời của Ngụy Sâm.
"A Sâm à. " Ngụy Hoa thò đầu tới trước mặt Ngụy Sâm, nói: "Tại sao em lại cứ lạnh nhạt như vậy?"
"Có sao?" Ngụy Sâm hỏi.
"Có! Chứ sao không!" Giống như tìm ra được đầu mối phát tiết, súng máy trong mồm Ngụy Hoa được khai ra, bùm bùm, tạch tạch tạch, "Bình thường anh nói với em mười câu, em mới trả lời anh một câu, không không không, không phải một câu, là mấy chữ? Em sao mà cứ không thích nói chuyện thế?"
Ngụy Sâm lẳng lặng nhìn Ngụy Hoa, cũng không ngắt lời hắn.
"Nhưng mà, lần này anh về, cảm thấy em đã thay đổi. " Ngụy Hoa quay đầu nhìn Ngụy Sâm, nét mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, "Em thay đổi thật rồi."
Ngụy Sâm vuốt vuốt lon bia trong tay, nói: "Có lẽ vậy." Ánh mắt rơi vào đêm tối xa xôi, có hơi sâu xa.
"Có phải vì cậu ấy không?" Ngụy Hoa dời tầm mắt về phòng khách, Trần Lê còn đang nghiêm túc đọc sách, nhưng cũng nhớ lời dặn dò của Ngụy Sâm, một tay lật trang sách, còn tay kia thì cầm ly nước uống nước.
Ngụy Sâm im lặng.
Ngụy Hoa gần như có đáp án trong lòng, cũng không hỏi nữa, "Chẳng qua anh cảm thấy thái độ của em đối với anh cũng có thay đổi rất lớn, điều này làm cho anh cảm thấy rất vui, A Sâm à. "
Nói đến đây, Ngụy Hoa mặt mày hớn hở, trên mặt cười, tùy ý như trong trí nhớ của Ngụy Sâm. Nhưng lần này, Ngụy Sâm lại không hề có tâm trạng ghen tị.
"Trước khi anh ra nước ngoài, anh cũng thích quấn lấy em, Ngụy gia có rất nhiều anh em, anh cũng không biết tại sao lại có hảo cảm với em, chắc có lẽ là duyên phận, khi còn nhỏ thích chơi với em, tất nhiên, em cũng không để ý tới anh. Sau khi lớn, mặc dù em sẽ không trực tiếp bơ anh như hồi nhỏ, nhưng A Sâm à..." Ngụy Hoa ực một ngụm bia, nói: " Nhưng A Sâm à, anh có thể cảm nhận được, em xa lánh anh, cũng không muốn nhìn thấy anh."
Ngụy Sâm nghe đến đây, trong lòng thầm nói: Anh biết hết sao, tôi còn cho rằng anh không biết, cho nên mới có việc tự dưng làm quen với tôi.
"Nhưng lần này trở về, anh phát hiện, em đối xử với anh rất tốt như không có mâu thuẫn gì vậy." Khóe miệng Ngụy Hoa càng nhếch lên, "Cho nên, hôm nay anh rất vui, vui tới nỗi không say không về."
Ngụy Sâm ấm lòng, trong lòng tràn ngập cảm giác biết ơn, bởi vì sống lại một đời, y mới mới chính thức biết trên đời này Ngụy Hoa là người thật sự đối tốt với y, người mà kiếp trước y vẫn luôn mâu thuẫn, lại làngười sau khi ybị tai nạn giao thông, ngoài Trần Lê ra, người đầu tiên đến bệnh viện thăm y, ở bên tai y lải nhải nói y ngốc, tin nhầm người, vừa nhìn Ngũ Tử Khang và Trần Thanh liền biết không phải là người tốt lành gì, lại còn ngốc nghếch lọt vào bẫy của người ta.
Sau đó, số lần Ngụy Hoa đến bệnh viện dần dần trở nên ít đi, nhưng Ngụy Sâm biết, hắn đang bận rộn vì Ngụy gia, bận rộn sứt đầu mẻ trán.
Ngụy Sâm đến chết cũng không biết khi đó rốt cuộc nhà họ Ngụy có giữ được hay không, có phải Ngụy Hoa vẫn rất tốt hay không.
Quá khứ như sương khói, trôi dạt theo gió.
Ngụy Sâm hoàn hồn, mở một lon bia ra, khẽ chạm vào lon bia trong tay có phải Ngụy Hoa, "Uống đi. "
"Uống uống uống! Hôm nay không say, ông đây không ngủ!" Sau khi Ngụy Hoa rót nửa lon bia còn lại ra, lại mở cho mình một lon nữa.
Cuối cùng, một túi bia Ngụy Hoa mua về, Ngụy Sâm uống chưa tới nửa lon, trái lại đều vào trong bụng Ngụy Hoa, tất nhiên cũng say.
Ngụy Sâm cũng không có tâm tư chăm sóc con ma men Ngụy Hoa, trực tiếp ném người vào phòng khách, để cho hắn tự sinh tự diệt là xong chuyện.
Trần Lê đi theo Ngụy Sâm vào, nhìn Ngụy Hoa nằm trên giường, lại nhìn thoáng qua Ngụy Sâm.
"Anh ta say rượu, không cần phải để ý đến anh ta. " Ngụy Sâm xoa xoa đầu Trần Lê, nắm tay Trần Lê đi ra ngoài.
Trần Lê ngoan ngoãn tùy ý Ngụy Sâm dắt về phòng mình, ngoan ngoãn nằm xuống, sau đó ngoan ngoãn nhìn Ngụy Sâm, vẻ mặt vô tội, nhưng cũng là vẻ mặt tùy quân nhấm nháp.
Trời hanh vật khô nhé!
Ngụy Sâm nuốt nước miếng, kéo chăn mỏng bên cạnh đắp lên cho Trần Lê, nói: "Ngủ!" Giọng có hơi khàn. Trần Lê nhẹ nhàng dịch sang bên cạnh, muốn Ngụy Sâm lên ngủ chung, nhưng dưới tình huống này, Ngụy Sâm sợ mình lên giường sẽ không khống chế được bản thân.
"Em ngủ trước đi, bên anh còn một ít văn kiện cần xử lí." Ngụy Sâm cố nén tâm tư chạm vào Trần Lê, nói.
Trần Lê gật gật đầu, cuộn chăn lại, ôm chăn còn dính hơi thở của Ngụy Sâm nhắm mắt lại, rất nghe lời.
Ngụy Sâm tắt đèn phòng, đóng cửa lại, ra ban công hóng gió lạnh nửa đêm, mới trở về phòng.
Y vừa mới nằm trở lại giường, Trần Lê liền lăn vào lòng y, tay chân không khách khí khoác lên người Ngụy Sâm, dùng mặt cọ vào lồng ngực lộ ra từ trong áo ngủ, ngủ rất an ổn.
Ngụy Sâm ôm Trần Lê, chậm rãi thả lỏng mình ra, mới có thể gian nan chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, Ngụy Sâm và Trần Lê lần lượt tỉnh lại, chạy bộ buổi sáng đã thành thói quen, sau khi hai người rửa mặt đơn giản, liền thay một bộ đồ thể thao, đến công viên tiểu khu chạy bộ tập thể dục buổi sáng.
Mặc dù bây giờ chỉ là lúc mặt trời mới nhú, nhưng công viên đã náo nhiệt rồi, nhảy múa, luyện kiếm, chạy bộ, đi bộ... Sự náo nhiệt mở đầu cho một ngày mới.
Chờ hai người kết thúc buổi tập thể dục buổi sáng về nhà, trong phòng khách đã truyền đến tiếng nước, có lẽ chuẩn bị cho Ngụy Hoa đã tỉnh lại, hiện đang tắm rửa, hôm qua Ngụy Sâm quan tâm chuẩn bị quần áo thay giặt cho Ngụy Hoa, đặt ở đầu giường.
Mười phút sau, sau khi tắm xong, Ngụy Hoa từ trong phòng đi ra, tóc ướt sũng, còn nhỏ giọt, hắn lê dép, ngáp thật lớn.
"Chào buổi sáng?"
Trong phòng khách không có ai đáp lại hắn, hắn cũng chả sao, đi thẳng đến bên bàn ăn, tìm một chỗ ngồi xuống, tiện tay lấy một cái bánh bao Ngụy Sâm vừa mua ở dưới lầu.
Bánh bao vừa mới ra lò, lớp vỏ ngoài cảm giác không quá nóng, nhưng Ngụy Hoa cắn xuống, nước canh nóng hổi bên trong liền tràn ra, khiến Ngụy Hoa kêu lên theo bản năng.
"Nóng quá!" Ngụy Hoa nói xong, lại không ngừng miệng, có xu hướng lang thôn hổ yết, "Ở nước ngoài lâu, về nước liền cảm thấy ngay cả bánh bao đơn giản trong nước như vậy cũng là mỹ vị tuyệt đỉnh!"
Sau khi nói xong câu đó, Ngụy Hoa không có thời gian nói chuyện, toàn tâm toàn ý đầu tư vào đại công trình ăn bánh bao.
Cũng không nhắc, không lâu sau, hắn đã giải quyết bốn cái bánh bao.
Chờ dư vị mùi hương nồng đậm trong miệng tản hết, Ngụy Hoa mới quay đầu nói với Ngụy Sâm: "Mấy ngày nữa ba em sẽ đến đế đô, ông ấy dẫn anh đi làm quen với công việc kinh doanh ở đế đô, em có muốn đi gặp không?"