Cơn này ngất này của Trần Lê có hơi nghiêm trọng, khi đến bệnh viện, trực tiếp vào thẳng khoa cấp cứu, khi tiến hành cấp cứu, là do cảm nắng dẫn tới suy kiệt thân nhiệt, nếu như phát hiện trễ chút nữa, hoặc là đưa đến bệnh viện trễ một chút, có thể sẽ biến thành chứng say nóng*, đến lúc đó có thể nguy hiểm đến tính mạng.
*Hội chứng quá nhiệt cấp diễn
Khi Ngụy Sâm theo lời bác sĩ lấy được kết quả này, lửa giận bùng phát, trực tiếp đánh vào vách tường một quyền. Y không tưởng tượng nổi, nếu như hôm nay mình không đi gặp Trần Lê, vậy Trần Lê ở trong môi trường nhiệt độ cao đó, có phải hay không... Ngụy Sâm không dám nghĩ, chỉ cần nghĩ tới việc đó, trong lòng Ngụy Sâm khủng hoảng, trái tim không giữ yên được.
Trần Thanh đi cùng Ngụy Sâm tới, ngược lại không phải là hắn quan tâm bệnh tình của Trần Lê, mà là hắn kinh ngạc với sự quan tâm của Ngụy Sâm đối với Trần Lê, trong khoảnh khắc khi Trần Lê ngất đi, sợ hãi trong mắt Ngụy Sâm cùng với cơn giận hiện tại đều không giống giả.
Ánh mắt Trần Thanh hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm Ngụy Sâm tức giận dựa vào tường, không biết trong lòng nghĩ gì, cuối cùng mới đi lại cạnh Ngụy Sâm, muốn đưa tay an ủi Ngụy Sâm
"Ngụy đại ca..." Nhưng tay vẫn chưa chạm vào vai của Ngụy Sâm, liền bị Ngụy Sâm đột nhiên đẩy ra lập tức. Trần Thanh chưa kịp chuẩn bị, bị Ngụy Sâm đẩy một cái, trực tiếp ngã ngồi dưới đất.
"Cút, mày cút cmn xa chừng nào tốt chừng nấy!" Ngụy Sâm nhìn Trần Thanh ngã ngồi trên đất, lạnh mặt, nhưng trong mắt lại chứa lửa giận ngút trời. Hôm nay tại sao Trần Lê lại ngất? Còn không phải là do Trần gia không thèm chú ý đến và bạc đãi cậu sao?
Trần Thanh bị ánh mắt này của Ngụy Sâm nhìn chằm chằm cũng không tức, thậm chí có chút kinh hãi, từ dưới đất bò dậy, để lại một câu "Đồ điên!" sau đó, liền xoay người rời đi. Giờ phút này, nghi ngờ trong lòng Trần Thanh càng ngày càng lớn, tại sao Ngụy Sâm lại thành ra như vậy? Nhớ tới mình mới vừa bị ăn chửi từ bên Ngụy Sâm, nét mặt của Trần Thanh toát vẻ hung ác, trong lòng có thứ gì đó trỗi lên.
...
Màn đêm dày đặc, vừa mới lên đèn.
Trong phòng bệnh không bật đèn, mượn ánh sáng ngoài cửa sổ soi, trong phòng bệnh mới một chút xíu độ sáng.
Ngụy Sâm chống càm ngồi ở bên giường Trần Lê, nhớ lại thân thể của Trần Lê lúc bác sĩ kiểm tra lần nữa, tự nhủ, Ngụy Sâm không khỏi tức, có chút hối hận vì buổi trưa chỉ đẩy Trần Thanh mà không phải là hung hăng cho Trần Thanh một bài học.
Ngực Ngụy Sâm lên xuống dữ dội, hít thở sâu mấy cái mới đè được lửa giận thô bạo xuống, còn sót lại đau lòng vô đối với Trần Lê trên giường bệnh.
Ngụy Sâm nhìn Trần Lê, cũng không dám làm bừa mà chạm vào cậu, chỉ sợ một động tác của y thôi, sẽ khiến cho Trần Lê tỉnh giấc, không thể ngủ yên nữa.
Lúc Trần Lê tỉnh lại, thấy mình trong chỗ lạ, cũng không khóc nháo, trong phòng bệnh lúc này không có người, cậu liền ngơ ngác nằm như một khúc gỗ, nếu như không người nào vào, cậu cũng có thể nhìn chằm chằm trần nhà cả một buổi chiều, khoong làm gì nữa hết.
Đến khi bác sĩ tới phòng bệnh để kiểm tra thân thể Trần Lê, Trần Lê cảnh giác co rúc trong góc giường, lúc bác sĩ đi tới bên người Trần Lê, trong đôi mắt to tràn đầy sợ hãi, lại không phản kháng, có lẽ nói là không dám phản kháng.
Lúc bác sĩ kiểm tra toàn trình quan sát Trần Lê, làm việc xong, trên ca bệnh soạt soạt viết gì đó, sau đó mới nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi phòng bệnh, khi cửa phòng bệnh đóng lại, bác sĩ nặng nề thở ra một cái, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mặt thương hại.
Trên tay ông nhận nhiều bệnh nhân như vậy, đây là lần đầu tiên thấy người bệnh giống như Trần Lê vậy, haizz, thật là một đứa trẻ tội nghiệp.