Ngụy Sâm đẩy quần áo của Trần Lê lên từng chút, vết máu ứ đọng màu xanh đen cũng càng ngày càng nhiều, có mới có cũ, loang lỗ mà lại chằng chịt dữ tợn ở trên da của Trần Lê, trắng nõn và màu xanh đen pha lẫn cùng một chỗ, quả thật đáng sợ.
Ngụy Sâm không tiếp tục kéo đồ của Trần Lê lên nữa, hoặc cởi quần của Trần Lê ra kiểm tra, thứ nhất, y không muốn quấy rầy Trần Lê, thứ hai, y không dám nhìn. Chỉ mới là một bộ phận trên lưng thôi mà lại nhìn thấy mà đau lòng, chỗ khác thì sẽ thế nào? Ngụy Sâm ngẫm lại đã cảm thấy ngực bị kéo thắt lại, rất đau, đau cực kỳ.
"Bệnh nhân sinh hoạt trong không gian cô độc và bạo lực một thời gian dài."
—— lời của bác sĩ vang lên trong đầu của Ngụy Sâm lần thứ hai, trước kia y cho rằng Trần Lê chỉ gặp phải bạo lực vắng lặng của Trần gia, hiện tại xem ra, nào chỉ là đơn giản bạo lực vắng lặng như thế? Đây, vết ứ máu cũ mới thay thế nhau, cũng không đủ để nói lên thống khổ mà Trần gia mang đến cho Trần Lê!
Thảo nào Trần Lê so với những người bệnh tự kỷ khác lại càng sợ tiếp xúc nhiều người, thì ra lúc cậu đắm chìm trong thế giới của cậu thì đồng thời cũng phải chịu ác ý vô tận đến từ thế giới bên ngoài!
Ngụy Sâm dùng lực khống chế lớn vô cùng mới ngăn chặn được lửa giận trào lên trong lòng, động tác mềm nhẹ kéo đồ xuống cho Trần Lê, lại đi ra ngoài dặn hộ sĩ trực ban chú ý động tĩnh trong phòng bệnh nhiều một chút mới đè nén cơn giận ngập trời mà đi khỏi bệnh viện, đi qua Trần gia lần hai.
...
Trần Thanh cũng không biết vì cớ gì, vốn có dự định quay về trường học, bây giờ lại xin nghỉ một tuần, ở lại Ma Đô. Cha của Trần Thanh - Trần Vân Sinh đi công tác hơn nửa tháng mà ngày hôm nay cũng về đến nhà, em gái của Trần Thanh - Trần Du còn đặc biệt từ trường học trở về, người một nhà thiếu Trần Lê, không sai biệt lắm mà ngồi thành vòng tròn.
Nhưng có thể là vì lần này không có sự tồn tại của Trần Lê, người một nhà này mới cảm thấy lần đoàn tụ này khó lắm mới có được.
Màn đêm buông xuống, trên bàn cơm Trần gia ngược lại lại kỳ nhạc hoà thuận vui vẻ, cho đến khi quản gia vào thông báo Ngụy Sâm tới.
Bầu không khí trên bàn ăn vì thế mà cô đọng lại, ánh mắt của Đỗ Lệ Tầm tối sầm lại, buông đôi đũa vừa giơ lên xuống, Trần Thanh thì trực tiếp hơn, nhíu mày, trong ánh mắt có chút phẫn nộ.
Ngày hôm qua lúc rời đi Ngụy Sâm ôm Trần Lê hôn mê, bộ dáng khí thế hung hăng, bọn họ hiện đang hồi tưởng lại, còn nghĩ có chút kinh hãi. Rõ ràng không tức giận với bọn họ, thế nhưng khí chất lạnh như băng lại giống như thực chất, phảng phất có thể xuyên thấu người.
Mà Trần Thanh đối với Ngụy Sâm, ngoài sự kinh hãi một khắc kia ra, càng nhiều hơn chính là phẫn nộ. Hắn và Ngụy Sâm quen biết hơn mười năm, Ngụy Sâm không hề nói nặng hắn một lần, mà lần này lại phát hỏa với hắn chỉ vì một thằng ngốc!
Trần Vân Sinh và Trần Du là người ngoài cuộc, cũng không biết ngày hôm qua chuyện gì xảy ra, lúc này nghe thấy Ngụy Sâm tới, chỉ là thấy lạ sao Ngụy Sâm qua đây giờ này.
Trần Vân Sinh buông đôi đũa trong tay, quay sang nói với quản gia: "Để Ngụy thiếu gia vào đi."
Quản gia mông lung nhìn Đỗ Lệ Tầm, thấy nét mặt của Đỗ Lệ Tầm không có cái biểu cảm kháng cự gì mới đi ra ngoài mời Ngụy Sâm vào.
"Ngụy thiếu gia, mời vào trong." Quản gia dẫn Ngụy Sâm đến cửa, làm một động tác mời.
"Làm phiền." Ngụy Sâm lễ phép gật đầu với quản gia, ánh mắt băng lãnh, nhìn không ra một chút tâm tình nào cả.
...
"Ngụy Sâm tới rồi, là tới tìm Trần Thanh nhỉ?" Trong lúc quản gia mời Ngụy Sâm vào, Trần Vân Sinh đã lên ngồi vào trên ghế sa lon trong phòng khách, cười híp mắt nhìn Ngụy Sâm.
"Lần này tôi tới là muốn thảo luận với bác trai về bệnh tình của Trần Lê." Ngụy Sâm cũng không quanh co lòng vòng, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.