Cho nên khi bác sĩ kiểm tra ra, lúc Ngụy Sâm đi hỏi bệnh tình, bác sĩ nhìn chằm chằm Ngụy Sâm một lúc lâu, giọng bất thiện hỏi: "Anh và bệnh nhân có quan hệ như thế nào? Tại sao bệnh nhân bị cảm nắng nghiêm trọng như vậy?" Mặc dù ông theo nghề thuốc nhiều năm, cũng thường hay thấy sinh thấy tử nhưng lại không cách nào tha thứ dễ dàng cho cái gia đình bạo lực này.
Ngụy Sâm cảm thấy chút đầu mối từ trong giọng nói của bác sĩ, vì vậy cũng có hơi lo hỏi: "Bác sĩ, bệnh nhân cậu ấy rốt cuộc thế nào?" Nét mặt mặc dù không thay đổi, nhưng lo lắng trong mắt cũng chân chân thiết thiết.
"Cậu trả lời cho tôi trước là quan hệ của cậu và bệnh nhân thế nào?" Bác sĩ không cho, nếu như người trước mắt này hay ngược đãi bệnh nhân, vậy ông không cần thiết cho y biết bệnh tình của bệnh nhân, thậm chí còn báo cho đồn công an tới xử lý chuyện này, đây là việc cùng bị ảnh hưởng ác liệt của bạo lực gia đình.
Lúc này Ngụy Sâm cũng biết nếu không nói rõ quan hệ của mình và Trần Lê, chắc là bác sĩ sẽ không để cho mình đi vào gặp Trần Lê, lại không tự nói bệnh tình của Trần Lê cho mình biết.
"Tôi là vị hôn phu của cậu ấy, hôm nay là lần đầu tiên đến gia đình cậu ấy gặp cậu ấy." Giọng của Ngụy Sâm trầm thấp, mang theo tức giận, cũng tràn đầy lo lắng.
Bác sĩ quan sát Ngụy Sâm một lúc lâu, thấy biểu hiện của y không giống giả bộ, lúc này mới có chút ngưng trọng mở miệng: "Bệnh nhân mắc bệnh tự kỷ, điểm ấy cậu nên biết."
Ngụy Sâm gật đầu.
"Cơ thể của bệnh nhân không quá tốt, thời tiết nóng bức, thiếu máu, dinh dưỡng không đầy đủ, phát dục kém... Những thứ này đều là vấn đề nhỏ, có thể thông qua điều trị khôi phục khỏe mạnh, nghiêm trọng nhất là tâm lí của bệnh nhân có vấn đề. Tôi nghĩ hẳn là bệnh nhân bị vây trong hoàn cảnh bạo lực lâu dài, cảnh này khiến chứng tự kỷ của cậu ấy càng ngày càng nghiêm trọng. Cậu ấy sợ người khác tiếp cận, nhưng không cách nào phản ứng từ chối lại người tiếp cận cậu, mà là yên lặng cam chịu, một phần nguyên nhân rất lớn là khi trước phản ứng cự tuyệt, lại bị đánh trả, cho nên tất cả tiềm thức bị động tiếp thu từ bên ngoài lên người cậu ấy tăng lên. Mà đây, cũng khiên cho bệnh trạng tự kỷ của bệnh nhân càng ngày càng nghiêm trọng. Nếu như không mang bệnh nhân từ trong bóng tối quay về, tôi lo một ngày nào đó cậu ấy sẽ chìm trong bóng đêm vĩnh viễn không ra được." Bác sĩ nói, nhìn Ngụy Sâm, tiếp tục nói: "Nếu cậu là hôn phu của của bệnh nhân, tôi thấy lo lắng của cậu đối với bệnh nhân không phải giả, mong cậu có thể đổi hoàn cảnh mới cho bệnh nhân, mãi mãi đừng để bệnh nhân trở lại chờ đợi trôi qua trong hoàn cảnh trước đó nữa, hoàn cảnh như vậy đối với bệnh nhân là một loại ám thị, vô ích đối với bệnh tình của của bệnh nhân."
"Được." Chữ được này, tựa như là Ngụy Sâm cắn răng nói ra, trong đó có nhiều hơn là phẫn nộ, nét mặt của Ngụy Sâm vẫn không cảm xúc, nhưng hai mắt đỏ ngầu, hai tay nắm chăt, nổi gân xanh, các đốt ngón tay bóp ken két, có thể thấy được bây giờ y đang đè phẫn nộ vô biên trong lòng xuống.
Bác sĩ không khuyên Ngụy Sâm, mà hỏi: "Cần tôi báo cảnh sát không?" Bạo lực gia đình nghiêm trọng như vậy, chắc chắn phải có sự tham gia của cảnh sát.
Ngụy Sâm lại lắc đầu, "Đừng, mấy thứ này không tác dụng." Với Trần gia mà nói, báo cảnh sát sao có thể hữu dụng?
Dường như bác sĩ cũng cảm nhận được ẩn tình trong đó, vỗ vỗ vai của Ngụy Sâm, nói: "Chờ bệnh nhân tỉnh, đối xử với cậu ấy tốt một chút, cậu ấy chịu khổ nhiều rồi."
Ngụy Sâm không nói, hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía phòng bệnh khép hờ, Trần Lê hôn mê chưa tỉnh trên giường bệnh, yên tĩnh, chọc người yêu thương.