Mà mấy vị phu nhân vừa mới cười nói về Ngụy Sâm và Trần Lê, cũng bị Ngụy Sâm đột nhiên phát điên dọa sợ, chờ phản ứng lại, trợn mắt giận dữ nhìn Ngụy Sâm, nói: "Ngụy Sâm, cậu điên rồi!"
Con trai của một phu nhân trong đó chạy tới, muốn thay mẹ của hắn ra mặt, đứng trước người của bà ta, nhe răng trợn mắt với Ngụy Sâm, "Ngụy Sâm, mày có bị bệnh không? Mày với thằng ngốc đó kết hôn là việc của mày? Con mẹ nó nổi điên làm gì? Muốn nổi điên thì cũng điên với thằng ngốc đó! Sao lại...""
Trái thằng ngốc, phải cũng thằng ngốc, hoàn toàn đang khiêu chiến cơn tức của Ngụy Sâm, lại thêm Ngụy Sâm mới vừa trọng sinh từ năm năm sau trở về không bao lâu, vốn là lúc lệ khí nặng nhất, không đợi người đàn ông này nói xong, xoay nắm tay, quay đầu đập vô mặt hắn.
Không chờ hắn phản ứng, Ngụy Sâm trực tiếp túm cổ áo hắn lại, dùng sức xách người lên, biểu cảm không thay đổi, sự băng giá trong mắt rất nhiều, "Nói thằng ngốc lại nữa coi?"
Trong mắt người nhà họ Ngụy Ngụy Sâm vẫn luôn thành thục chững chạc, người nhà họ Ngụy dường như chưa từng thấy Ngụy Sâm tức giận, luôn mồm Ngụy Sâm đừng giận, chỉ lấy bản mặt không có biểu cảm kia nhìn người khác sẽ khiến họ sinh lòng khiếp đảm. Vì vậy chẳng ai nghĩ tới Ngụy Sâm hôm nay lại giận tím mặt, đến nước cảm động lòng người. Hơn nữa lần này cũng không ít, phỏng chừng người đàn ông vừa mới nãy đã bị đánh rớt răng, máu tràn ra từ khóe miệng.
Con trai của mình bị đánh, phu nhân kia đương nhiên không vui, tiến lên túm tay Ngụy Sâm, đang định mở miệng khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại, Ngụy Sâm lại liếc qua, ánh mắt lạnh như băng, lạnh lùng nói: "Câm miệng!"
Lời nói của phu nhân vừa mới tới họng đã bị Ngụy Sâm dọa cho nuốt trở lại, bà ho khan sặc sụa.
Ngụy Sâm chế trụ cánh tay của người đàn ông nặng nề đẩy về phía trước, đẩy người ra, hai con mắt lạnh như băng quét một vòng quanh phòng khách, cuối cùng, nói rằng: "Sau này đừng để cho tôi nghe lại mấy người nói Trần Lê là thằng ngốc! Bằng không,tôi sợ tôi không khống chế được chính mình làm ra chuyện gì."
Dứt lời, Ngụy Sâm cũng không chờ những người khác phản ứng, xoay người bước nhanh rời khỏi nhà lớn của Ngụy gia, đi thẳng tới cửa chính bên ngoài, Ngụy Sâm chỉ thở ra một hơi thật dài, cảm xúc căng thẳng làm thế nào cũng khôngbuông.
Trong nhà lớn của Ngụy gia, mọi người vì Ngụy Sâm đột nhiên tức giận mà im lặng, cho tới khi Ngụy Sâm đi xa, bọn họ mới hồi phục tinh thần lại, chĩa mũi nhọn vào việc vừa xảy ra mà thảo luận, lại theo bản năng tránh Trần Lê, nhưng lại không có ai lại nọi thằng ngốc nữa, dù sao bộ dạng mới vừa rồi của Ngụy Sâm quá mức kinh khủng.
Trên lầu, Ông cụ Ngụy trầm mặc mắt thấy tất cả, hơi lộ ra hai mắt vẩn đục nhìn chăm chú vào hướng Ngụy Sâm rời đi, lại tựa như có thứ gì đang từ từ lắng đọng, hồi lâu sau ông quay sang quản gia nói: "Bảo bác sĩ Lưu tới xem."Bác sĩ Lưu là bác sĩ gia đình, nên luôn ở tại nhà cũ của Ngụy gia.
Quản gia nhận lệnh lui xuống.
Lúc này cụ Ngụy mới chậm rãi đi thong thả về thư phòng, thấy sách thiết kế đặt trên bàn, lúc này cụ Ngụy mới hơi nở nụ cười.
Ông vốn tưởng là Ngụy Sâm đồng ý kết hôn cùng Trần Lê là muốn nắm lợi thế chuyện này, để mình gọi y về Ma Đô. Dù sao Ma Đô mới là trung tâm của Ngụy gia, ở lại Ma Đô nghĩa là ở lại trung tâm Ngụy gia.
Mà Đế Đô đối với Ngụy gia mà nói, mặc dù là một khối thịt béo bở, nhưng cũng không phải nuốt miếng thịt béo dễ dàng như vậy, dù sao thế lực đế đô rắc rối phức tạp, muốn bọn họ chia một chén súp cho Ngụy gia cũng không dễ dàng như vậy, nhưng mà một khi ở đế đô cũng có thể phát triển thì Ngụy gia lại không thể sánh nổi.
Cho nên lúc Ngụy Sâm đưa ra ý muốn ở lại đế đô phát triển, Ông cụ Ngụy có chút kinh ngạc, sau khi suy xét, lại bừng tỉnh.
Ngụy Sâm, thông minh lại có dã tâm, cũng không uổng ông tự mình giáo dục bồi dưỡng.
*Đế Đô là thành phố Nam Kinh thuộc tỉnh Giang Tô, TQ.