Ngày mười hai tháng tám năm Khang Hi thứ bốn mươi ba, đại điển tuyển tú được tiến hành ở Thể Nguyên Điện. Khang Hi đế đã qua tuổi thiên mệnh, và các vị phi tần có phân vị cao nhất trong hậu cung gồm Vinh Quý phi, Nghi phi, Đức phi, cùng nhau tuyển chọn ra những tú nữ tài đức vẹn toàn để bổ sung vào hậu đình.
Tú nữ Bát Kỳ thuộc Mãn, Mông, Hán – chia thành nhóm để tham tuyển. Thường thì tú nữ nào được tuyển sẽ lưu tên lại, gọi là lưu thẻ bài. Còn tú nữ không được tuyển sẽ nhận ban thưởng là một đóa hoa, trả về bổn gia, cũng tức là loại thẻ bài.
Hơn một trăm tú nữ cố gắng hết mình nhưng cùng lắm chỉ hơn mười người được lưu thẻ bài, mỗi người trong đó đều là người xuất sắc, xinh đẹp như hoa. Người được tuyển tất nhiên là vui mừng ra mặt, còn người không được tuyển thì thất vọng vô cùng, thậm chí có nhiều người còn đau lòng đến mức ngất đi.
Đến tú nữ cuối cùng thì cũng đã là buổi trưa, Vinh Quý phi và Nghi phi vừa hở phào nhẹ nhõm thì Khang Hi hỏi một câu khiến các nàng chưa kịp thở ra đã nghẹn ngay yết hầu.
“Lần này tổng cộng có bao nhiêu tú nữ?” Khang Hi mặc long bào gấm vàng rực thêu hình rồng uốn lượn, nhíu mày hỏi thái giám cận thân Lý Đức Toàn.
Lý Đức Toàn không suy nghĩ liền trả lời: “Hồi bẩm Hoàng thượng, tổng cộng có một trăm bảy mươi sáu tú nữ, nhưng mà hôm nay tham tuyển chỉ có một trăm bảy mươi lăm vị.” Trong lòng hắn đã đoán được lí do tại sao Khang Hi hỏi như vậy, chuyện hôm đó ở vườn mai, chỉ có mình Lý Đức Toàn hắn biết.
“Vậy thì tại sao, một người nữa đâu?” Khang Hi nheo đôi mắt thon dài, sắc mặt trầm xuống.
Lý Đức Toàn cẩn trọng nhìn Khang Hi rồi kín đáo liếc qua Vinh Quý phi đang đứng ngồi không yên bên cạnh. Hắn phất tay ra hiệu cho các tú nữ lui ra rồi nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm nay lúc danh sách tú nữ được đưa tới cho nô tài, nô tài phát hiện tên của Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã đã bị gạch đi, vậy người không tham tuyển kia chắc chắn là nàng ta. Sau đó nô tài có hỏi qua Hồng Lăng cô cô quản sự Chung Túy cung, Hồng Lăng cô cô nói rằng đây là ý của Vinh Quý phi. Đêm qua Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã bị Lâm công công ở cung Vinh Quý phi mời đi, đến giờ cũng chưa trở lại.”
Không đợi Khang Hi hỏi tới, Vinh Quý phi vội đứng dậy, khom người nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, đúng là ý tứ của thần thiếp. Đêm qua thần thiếp vừa mới biết được Lăng Nhã đã có hành động không hợp lễ nghi trước khi tham gia tuyển tú, còn là cùng một nam tử tên là Dung Viễn có dan díu. Nữ tử không biết liêm sỉ như vậy thì không có tư cách để tham tuyển. Vì vậy cho nên thần thiếp mới tự ý gạch tên nàng ta ra khỏi danh sách tuyển tú.”
“Có chuyện như vậy sao? Nhưng Quý phi là người ở lâu trong hậu cung, sao lại nắm rõ việc ở bên ngoài cung như vậy?” Trong lời nói của Khang Hi rõ ràng là có nghi ngờ, khiến Vinh Quý phi vốn đang nơm nớp lo sợ lại càng thêm hoảng loạn. Nàng vạn lần không thể nói là do Thạch thị nói cho nàng biết, vì với quan hệ của nàng và Thạch thị chỉ làm cho Khang Hi nghi ngờ thêm mà thôi.
Đang lúc đang suy nghĩ không biết phải trả lời thế nào thì Chu Yên tiến lên trước, quỳ xuống nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, mấy ngày trước nô tỳ có ra ngoài cung thăm người nhà thì vô tình nghe được chuyện đó, sau khi hồi cung liền kể với cho nương nương, nương nương còn e ngại người ngoài đường hồ ngôn loạn ngữ mà khiến Lăng Nhã tiểu chủ bị oan uổng, nên sai nô tỳ xuất cung thêm một lần nữa để tìm hiểu cho rõ ràng.”
“Nói vậy chuyện này là sự thật?” Khang Hi vô cảm nhìn thẳng vào mặt Chu Yên, không nhận ra vui buồn.
Hai vai Chu Yên run nhẹ, không dám nhìn Khang Hi, cúi xuống nhìn chằm chằm vào bóng mình in trên nền gạch, nói: “Dạ phải, đây đúng là không có lửa làm sao có khói, sau khi nô tỳ tìm hiểu thì biết được Lăng Nhã tiểu chủ đúng là có dan díu với một nam tử, còn tính định hôn sự, nương nương vì muốn bảo toàn thanh danh hậu cung nên bất đắc dĩ mới gạch tên Lăng Nhã tiểu chủ.”
“Quý phi, chân tướng sự việc có đúng như lời Chu Yên nói hay không?” Băng tuyết đã tan, ánh mặt trời xuyên qua các tầng mây chiếu xuống, phủ lên tường đỏ ngói vàng khiến Tử Cấm Thành càng thêm nghiêm trang mỹ lệ, nhìn từ bất cứ nơi nào cũng như tiên cảnh chốn nhân gian.
Lời nói của Khang Hi mềm mỏng nhưng lại làm cho thần trí Vinh Quý phi run lên, vội đáp: “Dạ đúng vậy, Hoàng thượng vất vả lo chuyện quốc gia đại sự, chỉ một chút việc nhỏ này thần thiếp không dám làm phiền thánh giá. Trước đây khi Hoàng thượng giao cho thần thiếp quyền chưởng quản hậu cung, cũng đã căn dặn thần thiếp phải giúp Hoàng thượng giảm bớt ưu phiền, bao nhiêu năm nay một khắc thần thiếp cũng không dám quên.”
“Phải, Hoàng thượng, những năm gần đây Quý phi tỷ tỷ xử lý việc hậu cung gọn gàng ngăn nắp, thần thiếp tin rằng những gì Quý phi làm đều là suy nghĩ cho sự bình an của hậu cung.” Nghi phi nhẹ nhàng cười nói, việc hôm qua nàng cũng có dính líu, nếu lúc này giả câm giả điếc mà không nói câu nào, khó đảm bảo Vinh Quý phi sẽ không ghi hận trong lòng, chi bằng bán cho nàng ta một cái nhân tình.
Trong ba vị phi tử đang ngồi, có Đức phi là chưa từng nói câu nào, chỉ dịu dàng ngồi bên cạnh Khang Hi, thần sắc trầm tĩnh ôn nhu. Người thông minh như nàng đã sớm biết yên lặng trước mắt chẳng qua chỉ là sự yên lặng trước sơn bão mà thôi. Bây giờ nhiều lời chỉ tự rước lấy những phiền phức không đáng có, nên nàng chỉ cần an tĩnh ngồi đây xem kịch.
Quả nhiên, ngay lúc Vinh Quý phi nghĩ rằng mọi chuyện có thể qua đi thì Khang Hi bỗng nhiên chất vấn, ánh mắt sắc bén như mũi tên đâm vào nội tâm đang run rẩy của Vinh Quý phi và Nghi phi, hai nàng vội cúi đầu.
“Hay cho câu ‘suy nghĩ cho sự bình an của hậu cung’.” Khang Hi cười lạnh: “Quý phi, trẫm lại hỏi nàng, tham tuyển lần này có một trăm bảy mươi sáu tú nữ, có phải tên của mỗi tú nữ nàng đều nhớ rõ như lòng bàn hay không? Nếu không tại sao Chu Yên vừa xuất cung thăm người thân, nghe được chuyện của Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã thì liền biết nàng ta là tú nữ đợt này? Mà nàng quả là hao tâm, không báo trẫm một câu liền gạch tên Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã ra khỏi danh sách. Quý phi, nàng hãy để tay lên ngực mà tự hỏi, nàng thật sự không có tư tâm gì ư?” Hắn đăng cơ đã bốn mươi mấy năm, ba lần bắt Ngao Bái, trong đó đã trải qua quá nhiều chuyện, sao lại không phát hiện ra ai đang nói dối?
Lời quở mắng như mưa rền gió dữ của Khang Hi lần này làm cho một chút cơ hội cuối cùng của Vinh Quý phi hoàn toàn vỡ vụn, sợ hãi đến mức quỳ sụp xuống, liên tục nói: “Thần thiếp không dám!”
Vinh Quý phi không hiểu nổi, vì sao chỉ thiếu một tú nữ hèn hạ mà Khang Hi lại chú ý như thế? Chuyện này đâu phải là chưa từng xảy ra, trước kia cho dù biết cũng chỉ hỏi một hai câu rồi thôi, chưa bao giờ lại nắm chặt không buông như bây giờ.
“Đúng không? Trẫm lệnh các nàng phải nói thật cho trẫm!” Khang Hi hừ lạnh, đảo mắt nhìn qua Nghi phi như đang ngồi trên đống lửa: “Chuyện này Nghi phi cũng có phần, không sai chứ?”
Nghe Khang Hi hỏi mình, Nghi phi vội xốc lại tinh thần, nói: “Hoàng thượng nói đùa rồi, người cũng không phải không biết thần thiếp rất nhát gan, có cho thần thiếp thêm một lá gan nữa thì thần thiếp cũng không dám lừa gạt Hoàng thượng. Mà thần thiếp tin rằng Quý phi tỷ tỷ cũng sẽ không dám. Chắc trong chuyện này có hiểu lầm gì đó cũng không chừng.”
Lời Nghi phi nói khiến cho sắc mặt Khang Hi hơi nguội lại, nhưng khi hắn biết Lăng Nhã đã bị Vinh Quý phi tự ý ban cho Tứ bối lặc làm cách cách thì liền giận dữ, ném mạnh tách trà tới trước mặt Vinh Quý phi, toàn bộ nước trà nóng hắt vào người nàng ta, gương mặt lạnh lùng giận dữ nói: “Hoang đường! Thật là hoang đường!”
Cho dù là tam phi hay là Lý Đức Toàn, ai cũng đã ở bên cạnh thánh giá nhiều năm, chưa từng thấy Khang Hi nổi giận đến như vậy. Tất cả đều sợ đến mức vội vàng quỳ sụp xuống, thỉnh Khang Hi bớt giận. Còn Vinh Quý phi thì run lên bần bật, không biết phải làm gì mới tốt.
“Từ lúc Đại Thanh khai triều tới nay, chưa từng có chuyện nữ nhi của quan tứ phẩm triều đình lại bị ban cho a ca làm cách cách. Quý phi, nàng mau nói cho trẫm biết, chuyện hoang đường như thế trẫm phải giải thích thế nào với bách quan, nói!” Câu cuối cùng của Khang Hi giống như là gầm lên.
Vinh Quý phi sợ hãi, thở mạnh cũng không dám, chỉ e là càng chọc giận Khang Hi. Nghi phi muốn mở miệng nói giúp một câu, nhưng vừa mới hé môi đã bị Khang Hi trừng mắt, vội cúi đầu im lặng.
Cách cách… Đây gần như là xưng hô của một kỹ nữ, nghĩ tới nữ tử cực kỳ giống người xưa bị đối xử bất công như thế, lòng hắn đau đến cực điểm, cho nên ánh mắt nhìn Vinh Quý phi cũng tràn ngập nộ khí.
Một lúc sau, Khang Hi thu lại sắc mặt giận dữ, giọng nói lạnh lùng: “Quý phi, nàng vào cung đã bao lâu rồi?”
Vinh Quý phi không hiểu hiện tại Khang Hi hỏi câu này là có ý gì, chỉ nơm nớp lo sợ đáp: “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp vào cung đến nay đã được ba mươi bốn năm.”
Khang Hi im lặng gật đầu, lộ ra vẻ suy nghĩ xa xăm: “Ba mươi bốn năm… Vậy là nàng nhập cung vào năm Khang Hi thứ chín, lúc đó Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu vẫn còn, đúng không?”
Trong lòng Vinh Quý phi chấn động, cẩn thận đáp: “Dạ đúng, lúc đó thần thiếp may mắn được Hoàng hậu dạy bảo, hưởng thụ cả đời. Trong lòng thần thiếp luôn nhớ kỹ ân đức của Hoàng hậu, chưa hề dám quên.”
“Lúc đầu trẫm cũng cho rằng như vậy, nhưng giờ xem ra là trẫm sai rồi.” Mang theo sự thất vọng nặng nề, Khang Hi lướt qua toàn bộ những người đang quỳ trên mặt đất, bước thẳng đến cửa cung. Lý Đức Toàn thấy vậy vội vã vừa chạy vừa bò, nhanh như chớp tới mở cửa. Khi ánh mặt trời chiếu rọi vào Thể Nguyên Điện một lần nữa, Vinh Quý phi nghe được một câu, đó chính là câu cuối cùng mà Khang Hi nói với nàng trong cuộc đời này.
“Quý phi, tuổi của Quý phi cũng không còn trẻ, sau này nêu không có việc gì thì không cần ra khỏi Cảnh Nhân cung, cứ chuyên tâm lễ Phật, sự việc trong cung giao lại cho Nghi phi và Đức phi xử lý đi. Về phần Chu Yên, người thích khua môi múa mép như vậy không thích hợp hầu hạ bên cạnh Quý phi, đưa bà ta tới Tân Giả Khố đi.”
“Không được, Hoàng thượng, không được! Thần thiếp biết sai rồi, Hoàng thượng, người muốn phạt thì phạt một mình thần thiếp, đừng liên lụy Chu Yên. Bà ta cũng đã hơn năm mươi tuổi, giờ đưa bà ta dến Tân Giả Khố thì chẳng khác gì lấy mạng bà, Hoàng thượng!” Quý phi nước mắt như mưa, vừa quỳ vừa bước, muốn chụp lấy vạt long bào trước mặt, nhưng sau cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng màu vàng dần dần đi xa, dập tắt mọi tia hi vọng.
Tương Tú, Phương Nhi* đã không còn nữa, cho dù có nữ tử giống nàng ta như đúc tiến cung, thì trẫm cũng sẽ không vì vậy mà lạnh nhạt với nàng. Dù sao nàng cũng đã ở bên trẫm hơn ba mươi năm, vì trẫm mà sinh nhi dục nữ; có điều, bây giờ tất cả tất cả đã muộn rồi…
(*Tương Tú và Phương Nhi là tên khuê phòng của Vinh Quý phi và Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu.)
Trên đường từ Thể Nguyên Điện về Ngự Thư Phòng, Khang Hi không mở miệng nói bất cứ câu nào. Lý Đức Toàn tiếp nhận khay trà từ tay tiểu thái giám xong thì bê tới trước mặt Khang Hi đang mệt mỏi nhắm nghiền mắt ngồi trên bảo tọa: “Vạn tuế gia, mệt nhọc cả ngày, uống một ngụm trà để phấn chấn tinh thần đi ạ.”
Lý Đức Toàn đợi một lúc vẫn không thấy Khang Hi có phản ứng, liền to gan nói tiếp: “Kỳ thực, nếu Vạn tuế gia thích Lăng Nhã tiểu chủ, sao không truyền thánh chỉ triệu nàng ta nhập cung ạ?”
Khang Hi bỗng mở mắt ra, trong đáy mắt là một mảng tối tăm, cười lạnh: “Lý Đức Toàn, ngươi đúng là có tiền đồ, lại dám xúi trẫm đoạt nữ nhân của nhi tử!”
Lý Đức Toàn lật đật quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục, vừa sợ hãi vừa oan ức, nói: “Hoàng thượng, người đã oan ức cho mạng chó của nô tài rồi, nô tài đối với Hoàng thượng một lòng trung thành, trời đất chứng giám, vạn lần không dám làm chuyện có gì lỗi với Hoàng thượng, nếu có nửa lời dối trá thì nô tài nguyện chết không tử tế, chết không toàn thây…”
Khang Hi không đủ kiên nhẫn, phất phất tay: “Được rồi được rồi, đừng có như đống đồ vật không có não nữa. Nếu không biết ngươi một lòng trung thành với trẫm, dựa vào câu nói vừa rồi trẫm liền có thể giết sống ngươi. Đứng lên đi!”
“Tạ Hoàng thượng ân điển, tạ Hoàng thượng ân điển!” Lý Đức Toàn xoa xoa cái trán đổ đầy mồ hôi lạnh rồi đứng lên, thấy Khang Hi duỗi tay ra thì chạy nhanh đến đưa khay trà tới gần.
Khang Hi lấy tách trà từ từ thổi cho bớt nóng, nhấp một ngụm, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Có phải ngươi còn muốn nói chuyện gì hay không? Nói đi, trẫm không trách phạt ngươi.”
Lý Đức Toàn liếc nhanh sắc mặt của Khang Hi, thấy đã bình tĩnh đôi chút thì nuốt nước bọt, cẩn thận từng chữ: “Thật ra… Đêm qua Vinh Quý phi vừa mới ban Lăng Nhã tiểu chủ cho Tứ a ca thôi, nô tài dựa vào đó suy đoán, có lẽ đến bây giờ Tứ a ca vẫn chưa biết việc này chứ đừng nói chi tới việc sủng hạnh Lăng Nhã tiểu chủ. Nếu Hoàng thượng thật sự muốn triệu Lăng Nhã tiểu chủ về cung, cũng không phải là chuyện gì lớn.” Cũng chỉ có hầu hạ cận thân bên cạnh Khang Hi như hắn mới dám nói những lời này, đổi lại là những người khác, dù là ai cũng không dám mở miệng. Gần vua như gần hổ - những lời này tuyệt không phải chỉ nói cho có, chút xíu sơ ý thì đầu sẽ rơi ngay xuống đất.
Khang Hi lắc đầu, nụ cười có chút khổ sở: “Trẫm không phải là Đường Minh Hoàng, nên trẫm không thể làm ra chuyện mất thể diện hoàng thất như vậy. Chuyện đó mà truyền ra ngoài, cả thiên hạ mỗi người một ngụm nước bọt thôi thì cũng đủ khiến trẫm chết đuối, trẫm còn có thể làm một minh quân gì được nữa chứ.”
“Thôi đi.” Khang Hi ngửa mặt lên, thở dài, tiếc nuối nói: “Mọi chuyện đều do trời định, miễn cưỡng cũng không được. Lát nữa Lý Đức Toàn ngươi hãy đi tới phủ bối lặc truyền khẩu dụ của trẫm, bảo Tứ a ca đối đãi với Nữu Hỗ Lộc thị thật tốt, đừng vì thân phận cách cách của nàng ta mà khinh khi. Đợi sau này có cơ hội thích hợp thì cho nàng ta một phân vị, cái gọi là cách cách thật sự quá ủy khuất cho nàng.”
Lý Đức Toàn khom người nhận lệnh, thấy Khang Hi không có phân phó gì khác thì mới lặng lẽ lui ra, không có chút tiếng động nào.