Mấy ngày tiếp theo gió êm sóng lặng, mỗi ngày, ngoài việc cùng Ôn Như Ngôn thêu ‘Bát tiên chúc thọ’ ra, Lăng Nhã chỉ đến Kiêm Gia đi dạo một chút, đặc biệt, mỗi sáng sớm đều không quên thỉnh an đích phúc tấn. Còn những lúc Dận Chân gọi nàng tới thư phòng hầu hạ thì nàng sẽ ở đó cả ngày.
Ai cũng tưởng Dận Chân không thích gặp Lăng Nhã nữa, vì lâu rồi hắn không triệu hạnh nàng. Nhưng hắn vẫn thường xuyên gọi nàng tới thư phòng, nơi được xem là cấm địa trong phủ, ngay cả đích phúc tấn cũng không được phép tới, vậy mà Dận Chân lại cho phép Lăng Nhã tự do ra vào, là sủng hay là ghét, thật khiến người khác nghĩ không thông. Chính vì lí do này, trong một thời gian ngắn, những người muốn gây bất lợi cho Lăng Nhã cũng chưa dám có hành động gì thiếu suy nghĩ.
Vào một ngày, vì hai nước An Nam và Triều Tiên tiến cống cho triều đình nên trong cung ban thưởng rất nhiều trân bảo xuống cho các vị A ca đại thần, Dận Chân cũng có, hắn vừa nhận được thì ban ngay cho các nữ nhân trong phủ. Vật ban thưởng cũng được chia làm nhiều loại, tất nhiên Niên thị được nhiều hơn mọi người, kỳ trân dị bảo vố số; còn về phần cách cách, mỗi người được thưởng tới hai món, ai cũng như ai. Nhưng mà, trong đó cũng có ngoại lệ, như là Tịnh Tư cư.
Lúc phần thưởng được đưa đến, Lăng Nhã đang nghỉ ngơi ở nội đường, nghe tiếng thông truyền thì vội đứng dậy đi ra, Dận Chân ban thưởng rất nhiều thứ, ngoài lăng la tơ lụa, trang sức châu báu ra, còn có một thứ quý hiếm, đó là chậu hoa Tử la lan Phỉ thúy Bồ đào. Hoa này màu sắc cũng như hoa Tử la lan, nhưng lại có hình quả bồ đào, nhìn rất sống động, khiến người ngắm không thể rời mắt.
“Nếu cô nương không có phân phó gì khác, nô tài xin phép trở về bẩm báo với Bối lặc gia.” Người đưa thưởng tới là Cẩu Nhi, nô tài thân cận của Dận Chân, hắn càng lớn càng thanh tú, nhất là đôi mắt, không lúc nào mất đi vẻ lanh lợi.
“Làm phiền ngươi” Lăng Nhã gật đầu, sai người thưởng cho hắn rồi tiễn hắn ra ngoài, Cẩu Nhi ra tới cửa thì gặp Lý thị, hắn vội nép sang một bên hành lễ, xong hết mới rời đi.
Lý thị vừa bước vào thì thấy đồ đạc chất đống, đặc biệt là gấm vóc, năm sáu cuộn chất lên nhau, cũng tới mấy chồng, trên bàn cũng đã đầy ngập, nàng ta không khỏi che miệng cười: “Bối lặc gia đối với muội muội cũng rất tốt, thỉnh thoảng lại ban thưởng xuống, bảo sao người khác không ngưỡng mộ.”
“Người khác ngưỡng mộ thì còn nghe được, nhưng phúc tấn nói thì một chút muội cũng không tin, ai mà chẳng biết Bối lặc gia yêu thương tỷ tỷ, trân châu dưỡng nhan an thần thưởng một lần tới mấy hộp, viên nào viên nấy đều là trân châu Hải Nam thượng đẳng.”
Lăng Nhã cười khẽ đón Lý thị từ tay của Tình Dung, đỡ nàng ta ngồi xuống ghế.
“Cũng là hưởng phúc của hài tử trong bụng thôi, sao có thể so sánh với muội muội được.” Lý thị mang thai chưa tới ba tháng, vẫn còn bị nghén, nôn mửa sáng chiều, vì vậy thân mình không những bớt đẫy đà mà còn hơi ốm đi.
Lăng Nhã nhận trà do Thủy Nguyệt bưng tới rồi tự mình đưa cho Lý thị: “Biết phúc tấn có thai không thể uống trà đặc nên thiếp thân cố ý bảo hạ nhân pha một chén trà hoa nhài, người nếm thử đi, xem có hợp miệng không?”
Lý thị nhận chén trà, vừa mở nắp ra đã ngửi được một mùi hương thanh nhã, khiến tinh thần sảng khoái, nhìn vào trong chén thì thấy những cánh hoa nhài mềm mại nở ra tầng tầng giữa màu trà vàng lục trong vắt, cực kỳ đẹp mắt.
Tuy vị trà không đậm đà nồng đượm như những loại trà nàng vẫn thường hay uống, nhưng tươi ngọt hơn nhiều, một phong vị rất khác lạ, khiến Lý thị khen không ngớt lời, còn nói sau khi trở về sẽ bảo hạ nhân học cách pha trà hoa nhài, nhưng cuối cùng lại nói với vẻ tiếc nuối: “Trà này tuy ngon, nhưng lại phải theo mùa, qua mùa nhài thì không uống được nữa rồi.”
“Thật ra cũng không có gì khó, chỉ cần lấy hoa nhài làm thành hoa khô thì có thể dùng quanh năm; nếu phúc tấn không chê thì để thiếp thân làm giúp người, có được không?”
“Vậy ta làm phiền muội muội.” Lý thị rất hài lòng về thái độ kính trọng mà Lăng Nhã dành cho mình, thấy nàng còn đang đứng quạt thì vội nói: “Mau ngồi xuống đi, mấy chuyện này giao cho hạ nhân là được rồi. À, hôm nay ta đến đây là có chuyện muốn nói với muội.” Lý thị nhấp một ngụm trà, chậm rãi tiếp: “Ngày mười hai tháng tám này là sinh thần của Đức phi nương nương, hôm đó ta và Niên thị sẽ theo Bối lặc gia và đích phúc tấn vào cung mừng thọ Đức phi, ta thấy muội muội và Ôn thị cùng nhau thêu bức “Bát tiên chúc thọ” kia, rất tinh xảo và có tâm, nên ta với đích phúc tấn đã bàn bạc với nhau, hôm đó để muội theo chúng ta cùng tiến cung.”
“Như vậy sợ là không hợp với quy củ.” Được vào cung tất nhiên là chuyện tốt, nhưng lấy thân phận cách cách của nàng mà qua mặt mấy vị thứ phúc tấn vào cung, sợ sẽ tạo ra nhiều bất mãn.
“Làm gì có nhiều quy củ như vậy.” Lý thị nhìn nàng rồi vuốt ve chén sứ trắng như ngọc trong tay, từ từ nói tiếp: “Muội từng thấy có cung quy nào không cho cách cách vào cung không? Chỉ là thói quen của mọi người thôi. Lần trước lúc gặp mặt, Đức phi nương nương từng nhắc tới muội, rất muốn gặp muội, muội tiến cung chào hỏi Đức phi cũng là hợp tình hợp lý, đừng đắn đo chuyện gì khác. Huống chi… Muội và Tĩnh Quý nhân quen biết từ nhỏ, nhân dịp này gặp lại nhau luôn, về sau không biết khi nào mới có lại cơ hội như vậy nữa.”
Lý thị đã nói tới mức này, Lăng Nhã cũng không nên từ chối, vải lại nàng cũng rất nhớ Thu Từ, liền nói: “Phúc tấn thương tình, thiếp thân vô cùng cảm kích.”
“Vậy thì muội chuẩn bị cho tốt đi, ta đi trước.” Lý thị đứng lên, Lăng Nhã vội bước tới tiễn, lúc này, Lý thị làm bộ vô tình nói tới chuyện Diệp Tú bị cấm túc, từ xưa tới nay Diệp Tú rất được sủng ái, bây giờ lại có thai, vậy mà bỗng nhiên lại bị cấm túc, nếu chỉ vì nàng ta đòi đổi chỗ ở, thì đúng là chuyện bé xé ra to.
Lăng Nhã hiểu nguyên do trong đó, hay nói cách khác nàng cũng tác động vài phần, nhưng Lý thị không phải là Ôn Như Ngôn, đối với nàng ta, dĩ nhiên Lăng Nhã cũng không quá chân thành, nên dù cho Lý thị có thăm dò kiểu nào thì nàng cũng chỉ nói là không biết, khiến cho nàng ta bất lực rời đi.
Ngày mười hai tháng tam, ngày sinh thần của Đức phi, Lăng Nhã tắm rửa trang điểm từ sớm, vì là vào cung, nên nàng chuẩn bị rất kỹ, sợ có gì bất trắc.
Mặc Ngọc búi cho nàng kiểu tóc đuôi yến, điểm lên đó một đôi châu hoa Phỉ thúy nạm mã não, bên hông búi tóc cài một cây trâm đồi mồi khắc hoa, tua màu tím rũ xuống gò má, tai đeo một đôi khuyên bạch ngọc khắc thành hình tai thỏ.
Trang điểm như vậy đúng là rất thuần tịnh, nhưng nàng dùng thân phận cách cách để vào cung đã là đặc cách, không nên khiến người ta chú ý thêm, nghe nói mấy chuyện phô trương như vậy đích phúc tấn đã nhắc nhở Niên thị tới mấy lần.
“Mời cô nương thay y phục.” Thủy Tú cầm một bộ y phục bằng gấm Vân Nam màu sắc trang nhã tới cho Lăng Nhã, sau khi chuẩn bị xong hết, Lăng Nhã vịn tay Mặc Ngọc đi đến tiền viện, xe ngựa đã đợi sẵn ở đó rồi. Phu xe thấy trời còn sớm, thừa dịp chưa có ai tới nên đắp áo bông mỏng nằm ngủ trên xe, không phát hiện ra Lăng Nhã đã tới.
Giờ này trời cùng lắm chỉ vừa tờ mờ sáng, ở ngoài còn lạnh, đã vậy y phục của Lăng Nhã đơn giản, chỉ cần gió thổi nhẹ qua thôi cũng thấy lạnh thấu xương. Mặc Ngọc sợ Lăng Nhã bị cảm, lại thấy còn sớm, mấy người Dận Chân cũng không biết khi nào mới tới dây, nên khuyên Lăng Nhã lên xe ngồi đợi, dù sao cũng tránh được gió lạnh.
“Thôi đi, chúng ta cứ đứng đợi ở đây một lát, chắc cũng nhanh thôi.” Lăng Nhã liếc nhìn chiếc xe ngựa Kim Đỉnh, quyết tâm từ chối lời đề nghị có vẻ rất hấp dẫn này, vì nàng không muốn tạo điều kiện cho người khác có cơ hội giáo huấn nàng.
Mặc Ngọc biết trong lòng cô nương đề phòng, nên đành cùng cô nương đứng chờ trong gió lạnh. Khoảng nửa canh giờ sau mới thấy Na Lạp thị đến, hôm nay nàng ta mặc y phục dệt bằng tơ tằm màu đỏ thẫm, bên ngoài khoác một cái áo choàng Cẩm tú, búi tóc được điểm châu hoa Bát bảo chải rất tỉ mỉ, từng sợi châu lạc rũ xuống, đuôi tóc cài một cây trâm nguyệt quý hoa, thanh nhã hài hòa. Sau lưng nàng ta là Lý thị thân trang màu hồng đào.
Lăng Nhã định khom người chào hỏi thì Na Lạp thị đã đỡ lấy tay nàng, vẻ mặt hiền hậu: “Không cần đa lễ, đều là tỷ muội một nhà, ôi, sao tay muội lại lạnh như vậy, đợi lâu lắm rồi sao?”
Mặc Ngọc ở bên cạnh đáp: “Hồi bẩm đích phúc tấn, vì không có chỗ nào để tránh gió nên cô nương đứng đây đã nửa canh giờ.”