Na Lạp thị lạnh lùng nhìn Lý thị nằm sóng soài ở bậc cửa, ngay khi nàng bước vào đây, thị vệ đã bị đuổi đi, cửa cũng đã khóa chặt, dù bên trong la hét đến xé trời, thì cũng không có ai trả lời.
“Ta nói rồi, ta sẽ không giết ngươi.” Cùng với những lời này, Na Lạp thị rút trong tay áo ra một dải lụa trắng, nhẹ nhàng ném tới trước gương mặt kinh hoảng tới muốn chết đi của Lý thị, lặp lại từng chữ mình vừa mới nói: “Ta muốn ngươi tự lấy cái chết để tạ tội! Tuy rằng máu ngươi dơ bẩn, không đủ để chuộc lại tội nghiệt của ngươi, nhưng ngoài cách này ra, ta không tìm thấy kết cục nào khác phù hợp hơn cả.”
“Không! Ta không muốn chết! Ta xin ngươi tha cho ta, ta cầu xin ngươi!” Ánh mắt của Lý thị ngập tràn hoảng sợ, dùng cổ chân đang bị trật đẩy người về sau, muốn tránh thật xa dải lụa dường như có thể quấn vào cổ mình bất cứ lúc nào kia. Vì mạng sống, nàng vứt bỏ tôn nghiêm, chỉ mong được tồn tại tiếp.
“Sao? Bây giờ ngươi đã biết sợ rồi sao?” Na Lạp thị cười lạnh, dùng một chân đạp lên mu bàn tay của Lý thị, đế giày thêu hoa dẫm mạnh, nghe được tiếng kêu rên đau đớn của Lý thị, ánh mắt Na Lạp thị sảng khoái vô cùng: “Muộn rồi, Lý Nguyệt Như, tất cả đều đã muộn rồi, kể từ lúc ngươi hãm hại Hoằng Huy, ta với ngươi chỉ có một kết cục, ‘không chết không ngừng’!” Nàng dừng một lát rồi nói tiếp: “Huống hồ chi, ngươi nghĩ ta ngốc tới mức sẽ giữ lại một mối họa lớn như ngươi sao?”
Thấy có cầu xin nữa cũng vô dụng, Lý thị liền hét đến khàn cả giọng: “Ngươi không thể giết ta! Ta là trắc phúc tấn đã được nhập vào tôn sách, ngươi không có quyền xử lý ta!”
Nghe những lời này, nụ cười trên môi của Na Lạp thị càng thêm mỉa mai: “Đúng, ta không có quyền xử lý ngươi, vậy Linh Tịch thì sao? Ngày mai, sau khi ngươi bị đưa đến Tông Nhân Phủ rồi, Linh Tịch sẽ được giao cho ta nuôi nấng, ta có cả ngàn cả vạn cách để người khác không phát hiện ra nó sống không bằng chết! Tục ngữ có câu ‘hổ dữ không ăn thịt con’, còn Lý phúc tấn ngươi thì sao? Ngươi đã từng sai người đẩy Linh Tịch xuống hồ một lần rồi, bây giờ còn muốn trơ mắt nhìn nó bị hành hạ, muốn sống không được, muốn chết không xong?”
Nghe cái tên Linh Tịch, không biết Lý thị lấy ở đâu ra dũng khí, không màng đau đớn ở cổ chân, nàng nhào tới, lớn tiếng: “Ta không cho phép ngươi làm hại Linh Tịch! Không được phép động tới một sợi tóc của nó!” Nàng có thể tàn nhẫn với bất cứ ai, duy chỉ Linh Tịch là không thể, lần nó xém chết đuối đó, là nàng đã nợ Linh Tịch, nàng nhất định không thể lại làm gì thương tổn tới Linh Tịch nữa.
Na Lạp thị kiễng chân nghiêng người né tránh, mắt lạnh nhìn Lý thị trượt ngã trên đất, miệng đầy máu tươi, nàng vô cảm mở miệng: “Chuyện ta đã muốn làm, không ai ngăn cản được, Lý Nguyệt Như, ta cho ngươi hai lựa chọn, ngươi chết hoặc Linh Tịch chết!” Lý thị lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất, ngoài sợ hãi ra còn có thâm thù đại hận, vừa khóc vừa hét đến chói tai: “Thứ nữ nhân độc ác ngươi, ngay cả một hài tử cũng không tha, Na Lạp Liên Ý, ngươi luôn miệng nói báo ứng, vậy mà những gì ngươi làm hôm nay, so với ta chỉ có hơn chứ không kém, lẽ nào ngươi không sợ bản thân mình bị báo ứng hay sao?”
“Báo ứng?” Na Lạp thị giống như vừa nghe được một chuyện nực cười, cười nắc nẻ, nhưng rất nhanh nàng đã đanh mặt lại, tát một cái thật mạnh khiến Lý thị lăn trên nền đất đầy bụi bặm: “Từ cái ngày mà Hoằng Huy rời bỏ ta đi, ta cũng chỉ còn lại hai bàn tay trắng, còn sợ báo ứng gì nữa chứ? Huống hồ chi, ta chỉ là đang lấy lại những thứ thuộc về mình, lấy đâu ra báo ứng mà ngươi vừa nói, càng không thể so sánh với ngươi. Có Na Lạp Liên Ý hôm nay, hoàn toàn là do mấy người các ngươi tạo nên, muốn trách thì hãy tự trách mình đi!” Nhìn khóe miệng rách rướm đầy máu tươi của Lý thị, Na Lạp thị lạnh lùng buông ra những lời vô tình.
Lý thị ngẩn người mà nghe, rồi bỗng nhiên cười ha hả, trong miệng cứ lặp đi lặp lại hai từ ‘báo ứng.
Na Lạp thị liếc nhìn Lý thị đang chẳng khác gì một bà điên, nói lâu như vậy nàng cũng đã chán rồi, nên nàng lạnh lùng dứt khoát: “Lý Nguyệt Như, không cần ở đây giả ngây giả dại nữa, vẫn là ngươi hoặc là Linh Tịch, suy nghĩ nhanh đi, đừng để đến cuối cùng vẫn phải hối hận.”
“Na Lạp Liên Ý, ngươi lấy Linh Tịch ra uy hiếp ta, ta còn có thể lựa chọn sao?” Nụ cười điên dại của Lý Nguyệt Như chợt tắt, nhưng thù hận chỉ có tăng chứ không hề giảm: “Nhưng ngươi phải đồng ý với ta, nhất định đối xử với Linh Tịch như con ruột, nếu ngươi bắt nó phải chịu một chút oán ức nào, dù có thành quỷ ta cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Na Lạp thị liếc nàng ta đầy khinh bỉ, thờ ơ trả lời: “Khi nào mới tới phiên ngươi cò kè mặc cả với ta, tóm lại, ta nói là sẽ làm, sẽ giữ lại cho Linh Tịch một mạng. Được rồi, hành động đi!” Lý thị sống sờ sờ ra đó nàng còn không sợ, nói chi tới lúc chết rồi, oan hồn đòi mạng ư? Đúng là nực cười, nếu trên đời này thật sự có quỷ thần thiện ác, Hoằng Huy đã không chết một cách oan ức như vậy rồi.
Nhập phủ tới nay đã gần mười năm, Lý thị chưa từng phải chịu nhục nhã và khinh bỉ như vậy, nàng tức giận đến run người, nhưng nào có thể làm gì được, nàng thua rồi, thua triệt triệt để để, ngay cả một cơ hội trở mình cũng không có, hai chân mềm nhũn quỳ trên đất, tay nàng run rẩy nhặt dải lụa trắng lên, sau đó chết lặng dẫm lên cái bàn nhỏ, ném dải lụa lên xà nhà, rồi thắt một nút thắt.
Khi chui đầu vào nút thắt trên dải lụa trắng, Lý thị vẫn còn giùng giằng một lát, nàng vốn không muốn chết, ngàn vạn lần không muốn, nhưng vì nữ nhi, nàng không thể không chết, nàng không cam lòng, thật sự không cam lòng!
Na Lạp thị, nữ nhân ác độc này, ngươi sẽ chết không được tử tế!
Lý thị chết không nhắm mắt, trợn trừng mà nhìn chằm chằm vào Na Lạp thị ở bên dưới, dù không còn sống nữa, nhưng căm hận vẫn còn, mãi mãi không tan.
Na Lạp thị hờ hững nhìn Lý thị chết không nhắm mắt đung đưa giữ khoảng không, nếu không ra tay, qua đêm nay, Lý thị bị giam cầm trong Tông Nhân Phủ rồi sẽ không tiện hành động, há có thể chỉ thưởng cho nàng ta một dải lụa trắng đơn giản vậy sao, tiện nhân này hại chết Hoằng Huy, dù có thiên đao vạn quả cũng không đủ đền tội, hiện giờ, cho nàng ta toàn thây, đã là một ân huệ lớn lắm rồi, nếu nàng ta dám biến thành oan hồn tới đòi mạng nàng, nàng không ngại giết thêm một lần nữa, khiến cho nàng ta hồn phi phách tán, ngay cả quỷ cũng không làm được.
Na Lạp thị thản nhiên phủi bụi bám trên váy áo, thong thả ung dung sai người mở cửa bước ra, bên ngoài vẫn còn mưa bụi lất phất như lông vũ, tí ta tí tách.
Tam Phúc vẫn luôn đứng đợi ở bên ngoài, thấy Na Lạp thị bước ra thì vội vàng bung dù đi tới, kính cẩn gọi một tiếng ‘chủ tử’ rồi lén đưa mắt nhìn qua khe cửa phòng củi đang khép hờ, đến khi nhìn thấy một bóng nữ nhân treo lơ lửng không còn động đậy, thì rùng mình vội vã thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.
Na Lạp thị cong người liếc hắn một cái, giọng lạnh lùng: “Báo với Cao Phúc, Lý thị sợ tội tự sát, bảo hắn tới xử lý thi thể, Lý thị đã bị phế làm thứ dân, đã vậy còn tự sát, phải an táng thế nào, hắn nhất định biết rõ, đừng làm sai.” Dù là phi tần trong cũng hay phúc tấn tôn thất, tự sát là điều tối kỵ, cho dù lúc sinh thời vẫn còn phân vị, tự sát rồi cũng sẽ không được an táng theo phẩm cấp, huống chi là đã bị phế làm thứ dân, có thể có được một cái quan tài, đã là một đặc ân rồi.
“Dạ, nô tài đã biết.” Tam Phúc nhớ kỹ từng lời từng câu dặn dò của Na Lạp thị, sau đó mở miệng nói tiếp: “Đêm đã khuya rồi, nô tài dìu chủ tử về nghỉ ngơi.”
Na Lạp thị gật đầu rất nhẹ, đưa tay đặt lên cánh tay của Tam Phúc, đi thẳng vào trong bóng đêm...
HẾT PHẦN I