Mục lục
Hậu Cung Hi Phi Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ớt Hiểm

Ngày bảy tháng Bảy là ngày đại hôn của Dận Tường, biết Lăng Nhã sẽ đi cùng Dận Chân tới phủ Thập Tam A ca, Y Lan nhất định đòi đi theo, Lăng Nhã không còn cách nào đành phải cho nàng đi cùng, cũng may Y Lan dung mạo mỹ miều lại biết ăn biết nói, trên đường đi trò chuyện khiến Na Lạp thị vô cùng vui vẻ, ngay cả Dận Chân cũng thoáng mỉm cười, chỉ riêng mỗi một mình Niên thị là cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm quan tâm.

Xe ngựa dừng lại trước của phủ Thập Tam A ca, Dận Tường hiện là Bối tử, nên từ diện tích tới trang hoàng, cả phủ đệ đều được xây dựng theo phẩm cấp Bối tử, không thể nào so với Ung Quận vương phủ được.

Lăng Nhã xuống xe sau Niên thị, tiếp đó tới Y Lan, nàng nghiêng đầu nhỏ hơi bối rối nhìn lưng xa phu đang cúi người ngồi xổm, giống như không biết phải đặt chân ở đâu, Niên thị thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, mắt dài xếch lên liếc qua, nói: “Không lẽ vị nhị tiểu thư này ngay cả xe ngựa cũng không biết xuống?”

Niên thị vì chuyện Dận Chân dắt theo Lăng Nhã và Y Lan mà tức anh ách trong bụng, một con tiện tì thì làm gì có tư cách ngồi chung xe với nàng cơ chứ, dù đã được tấn phong làm thứ phúc tấn, thì cũng vẫn là tiện tì mà thôi.

Y Lan sợ hãi ngước nhìn Niên thị một cái rồi nói nhỏ với Dận Chân: “Tứ gia, ông ấy đánh xe cả đoạn đường chắc mệt lắm rồi, ngài bảo ông ấy đứng lên đi, ta có thể tự xuống được.”

“Càn quấy, cao như vậy mà đòi tự xuống, lỡ bị trật chân thì sao? Mau đạp lên lưng hắn đi.” Na Lạp thị lên tiếng thúc giục.

Y Lan vẫn chần chờ chưa bước, hệt như chân nặng ngàn cân, sắc mặt Niên thị bắt đầu mất kiên nhân, đang định lên giọng thì Dận Chân đã giang tay ra, nhẹ nhàng ôm Y Lan xuống xe.

“Cảm ơn Tứ gia.” Y Lan ngước lên cười, nụ cười ngây thơ hồn nhiên cuốn hút Dận Chân, môi mỏng hắn hơi cong, vỗ vỗ búi tóc cài trâm ngọc của Y Lan, nói: “Ngươi tuổi còn nhỏ mà đã có tấm lòng như vậy rồi, hiểu và thông cảm cho mệt nhọc của người khác, thật đáng quý.” Đoạn hắn lại quay qua nói với xa phu: “Sau này mỗi khi nhị tiểu thư đi xe thì nhớ chuẩn bị một cái ghế.”

Đang nói chuyện thì người của phủ Thập Tam A ca ra đón, mời mấy người Dận Chân tiến vào, phủ Thập Tam A ca giăng đèn kết hoa, rộn ràng nào nhiệt. Dận Tường đang đón khách ở bên trong. Hôm nay là đại hôn của hắn, dù không được cưng chiều, nhưng dù sao cũng mang thân phận A ca, nên quan lớn quan bé triều đình đều tới, ngồi chật cả tiền viện, ai không tới được cũng sẽ phái người đưa lễ vật chúc mừng ngày đại hôn.

“Tứ ca! Tứ tẩu!” Thấy Dận Chân đến, Dận Tường vội vã ra nghênh đón, hôm nay hắn mặc cát phục A ca, phục sức kim hoàng, hai vai thêu Chính long, vạt áo tứ hình Hành long, tà áo thêu bát hình Ngũ trảo Kim long, áo bào thêu long nhị, ở giữa có bích tích, bên dưới có Bát bảo, Cột thủy; trên đầu đội mũ vàng hai tầng đính thạch anh, trên đỉnh là tua đỏ thắm, rũ xuống trước mặt, khảm năm viên ngọc trai, phía sau là kim hoa, khảm bốn viên ngọc trai.

Tướng mạo Dận Tường vốn rất tuấn tú, lại tập võ thường xuyên, nên trên người luôn toát ra khí chất anh hùng, nay khoác lên người cát phục, càng thêm oai phong đĩnh đạc, khiến Mặc Ngọc ở phía sau nhìn đến thất thần, một cảm giác chua xót tràn ngập trong lòng.

Sau khi mọi người đưa lễ vật xong rồi, Lăng Nhã mới lấy ngọc cổ cầm ra, cười nói: “Ta không có gì tốt, chỉ có đàn này cầu chúc Thập Tam gia cà Thập Tam phúc tấn cầm sắt hợp hài, bách niên hảo hợp!”

“Đa tạ... Lăng phúc tấn.” Dận Tường lén nháy mắt với Lăng Nhã, may mà sửa lại xưng hô kịp thời, nhận lấy đàn ngọc giao cho hạ nhân xong, Dận Tường đang định đưa mọi người vào ngồi, thì ở cửa có người hô lớn: “Liên Thân vương, Liêm phúc tấn đến!”

Liêm phúc tấn! Ba chữ này hệt như một câu thần chú, khiến cả người Dận Chân cứng đờ, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang dần tới gần.

Dận Tường thở dài liếc qua Dận Chân, biết là không thể tránh được việc chạm mặt, haizz, hi vọng Tứ ca không sao, nhưng nhìn thái độ của Tứ ca, hắn không thể không lo lắng.

Đây là lần thứ hai Lăng Nhã nhìn thấy vị Bát Hiền vương được trên dưới trong triều ca ngợi không ngớt này, nghe nói Ngạch nương của hắn là Lương phi, xuất thân từ Tân Giả Khố, là người có thân phận thấp hèn nhất trong tất cả các phi tần của Khang Hi, mãi đến năm Khang Hi thứ ba mươi chín mới được sắc phong lên Tần. Cũng vì vậy nên khi vừa mới ra đời, Dận Tự đã được giao ngay cho Huệ phi, Ngạch nương ruột của Đại A ca nuôi nấng, tình cảm với Huệ phi vô cùng sâu đậm.

Ở trong triều, Dận Tự luôn cư xử khéo léo nên ai gặp hắn cũng yêu mến ba phần, ngay cả Hoàng huynh của đương kim Thánh thượng là Dụ Thân vương, lúc sinh thời cũng đã từng ở trước mặt Khang Hi khen Dận Tự không hề kiêu căng, thông minhg lại có tài, phẩm hạnh đoan chính, rất hợp để lập làm Thái tử. Thế nên hắn vừa vào cửa đã có rất nhiều quan viên tươi cười tiếp đón, không giống với Dận Chân lúc nãy, chỉ hành lễ rồi lui.

Trước sự chào hỏi nồng nhiệt của mấy vị quan viên, Dận Tự nắm tay Mi Nhi đi tới chỗ Dận Chân, gật đầu chào một tiếng: “Tứ ca, Tứ tẩu.”

Na Lạp thị vội đáp lễ, còn Dận Chân vẫn cứ như người mất hồn, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp như hoa của Nạp Lan Mi Nhi, gương mặt mà mình mong nhớ ngày đêm nay đã gần trong gang tấc, nhưng mà... Ánh mắt Dận Chân dừng lại trên phần bụng hơi nhô lên của Nạp Lan Mi Nhi, đáy lòng run lên bần bật, theo bản năng, hắn hỏi: “Muội mang thai?”

“Phải, đã bốn tháng rồi.” Nạp Lan Mi Nhi nhẹ nhàng xoa bụng, nét mặt lộ rõ niềm hạnh phúc được làm Ngạch nương: “Tứ ca, huynh có khỏe không?”

“Chúc mừng muội!” Dận Chân gượng cười phun ra ba chữ, hắn thừa hiểu đây chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng tại sao khi biết rõ, tim hắn lại đau tới mức này, là do bản thân vẫn chưa buông bỏ được sao?

“Cảm ơn Tứ ca, huynh... có khỏe không?” Nàng hỏi, ánh mắt đầy thân tình, dù sao thì cũng lớn lên cùng nhau, Dận Chân lại đối với nàng cưng chiều hết mực, nên rốt cuộc cũng có chút tình.

“Rất khỏe.” Dận Chân cố tỏ ra vui vẻ, Na Lạp thị nhận thấy tình hình không ổn, vội mỉm cười xen ngang: “Đúng là trùng hợp, chỉ sớm hơn Lăng muội muội một tháng thôi, vậy là Hoàng A mã sắp có thêm hai Hoàng tôn nữa rồi.”

Dận Tường vội tiếp lời: “Đúng rồi đúng rồi, đến lúc đó chắc là vui lắm, Tứ ca, Bát ca, đừng lo nói chuyện nữa, mau ngồi đi.”

“Được rồi, không cần phải tiếp đón chúng ta, Thập Tam đệ ngươi lo khách khứa đi, hôm nay đệ là tân lang mà.” Dận Tự cười vui vẻ.

Đúng lúc có nhiều quan lại bước vào, Dận Tường đành phải xin lỗi một tiếng rồi quay đi, Mặc Ngọc cầm chặt túi tiền ở trong tay, cuối cùng vẫn không lên tiếng. Nàng vốn muốn tặng nó cho Dận Tường làm quà mừng, xem như tạ ơn lần trước hắn thưởng cho mình túi tiền đính hạt vàng kia,  nhưng đến giờ phút này lại không có can đảm mở miệng, với lại khách khứa đang tấp nập, lễ vật vào cũng quý giá, càng khiến nàng mặc cảm.

Dận Chân vẫn thẫn thờ ngơ ngẩn, ngoài gương mặt kia, trong mắt hắn không còn thấy bất cứ gì, biểu hiện khác lạ như vậy, đừng nói là Na Lạp thị hay Niên thị, ngay cả Y Lan cũng thấy kỳ cục, kéo kéo tay áo Lăng Nhã hỏi nhỏ: “Tỷ tỷ, sao tự dưng Tứ gia lại như vậy, có phải ngài ấy quen biết với vị Bát phúc tấn kia không?”

“Đừng nhiều chuyện.” Nhỏ giọng nhắc Y Lan xong, Lăng Nhã lo lắng nhìn Dận Chân, haizz, cái tâm ma này rốt cuộc là tới ngày nào tháng nào mới thôi đeo bám hắn.

Từ xưa đến nay, ải tình có vượt, ngay cả một người cơ trí bình tĩnh như Dận Chân cũng không thoát khỏi.

Bỗng giọng Niên thị vang lên, mỉm cười mân mê chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay: “Nghe nói Bát phúc tấn sống từ nhỏ tới lớn ở trong cung, không biết có phải là thật hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK